Đới Ảnh thấy Thẩm Hoài lúc này đề cập đến Cao Dương, xấu hổ đứng ở bên cạnh, mặt phấn ửng đỏ, không có thần thái tự tin như lúc gặp Thẩm Hoài ở cửa, nhỏ giọng giải thích:
- - Phó trưởng ban thư ký Cao và người của Ban Tuyên giáo Thành ủy từ thành phố tới ăn khuya, muốn tìm người biết chỗ ăn, Giám đốc Trần ở đài chúng tôi cũng chỉ là tạm thời hỏi tôi chỗ ăn.
Thẩm Hoài cười thầm, nửa đêm gọi vợ người ta đi ra ngoài ăn khuya, Cao Dương thật là có nhã hứng.
Hắn không thèm quan tâm Cao Dương là có suy nghĩ gì, hoặc là Đài truyền hình huyện cố ý lấy lòng Cao Dương, mới kéo Đới Ảnh đi đón tiếp, nhưng nghe vừa rồi Đới Ảnh cãi vã với chồng, nghĩ thầm người phụ nữ này cũng rất có tham vọng.
Thẩm Hoài lại liếc mắt nhìn Tần Bính Khuê một cái, thấy ánh mắt lão ta lóe lên sự nghi ngờ, trong lòng nghĩ thầm hẳn là lão ta cũng không có tiếp xúc gì với Cao Dương, và cũng không biết lúc này Cao Dương đang ở Hà Phổ, nhưng chuyện xảy ra hôm nay ở xưởng đóng tàu, hơn phân nửa số người là ở đằng sau chỉ điểm, trợ giúp cho Tần Bính Khuê, lại có người mật báo cho Cao Dương, người này rốt cuộc là ai?
Lúc này ngoài cửa viện truyền đến giọng nói chuyện, có nam có nữ, tiếng nói chuyện không to, nghe không rõ lắm, nhưng rõ ràng là đi đến am đường
- - Tôi có một bạn học là người Đông Hoa, từng học ở Hà Phổ, hắn nói am đường này có hai cây bạch quả ngàn năm, nhìn dưới ánh trăng rất đẹp…
Lúc này người đến gần cửa am đường, có một giọng nói dịu dàng từ bên ngoài truyền vào.
Thẩm Hoài trong lòng nghĩ thầm, theo như lời Đới Ảnh, cán bộ ban Tuyên giáo Thành ủy cùng với Cao Dương hôm nay đến đài truyền hình huyện thị sát hóa ra là đám người Thích Tĩnh Dao.
- - Nhà của Phó giám đốc xưởng Tần cũng ở gần đây, có cần để người đi tìm ông ấy tìm hiểu một số tình hình.
Lại có tiếng nói vọng đến, nghe có vẻ xa lạ,
- - Hà Phổ cũng không thể một tay che trời của họ Thẩm kia, độc đoán làm loạn, có vấn đề gì chúng ta còn cần Phó trưởng ban thư ký Cao, Trưởng ban thư ký Thích và Bí thư Trần kịp thời phản ứng.
Thẩm Hoài cười nói:
- - Am đường nho nhỏ, ban đêm thật là náo nhiệt,
Lại nói với Tần Bính Khuê,
- - Giám đốc Tần, anh tìm được ai phản ứng tôi chuyên quyền độc đoán ở Hà Phổi rồi? Hôm nay vừa ra khỏi cổng xưởng đóng tàu, cũng là người này thụ ý? Tôi đến Hà Phổ, ai cũng đều nói với tôi Giám đốc Tần tính tình thẳng thắn, tái cơ cấu xưởng đóng tàu phải tôn trọng ý kiến của Phó giám đốc xưởng Tần anh, tôi tôn trọng Phó giám đốc Tần anh, còn anh đối với tôi thế nào? Lẽ nào cổ động công nhân gây rối, để trong huyện, để chúng tôi không có mặt mũi nào là giá trị của Phó giám đốc Tần anh sao?
Giọng điệu Thẩm Hoài rất lạnh lùng, nhưng mỗi một câu đều đánh vào điểm yếu của Tần Bính Khuê, chỉ có điều lúc này làm cho oan khuất trong lòng lão ta cũng hết đường chối cãi, khuôn mặt già nua đỏ lựng lên.
Lão cư sĩ thấy tình thế như vậy, chỉ nói:
- - Hiếm có khách đến đông, tôi đi nấu nước pha trà….
Rồi đứng dậy đi vào pha trà, không tham dự tranh cãi của bọn họ.
Cao Dương và Thích Tĩnh Dao đi cùng một đám người, đẩy cửa chính của am đường đi tới, Thẩm Hoài ngồi quay lưng ra cửa, bọn họ nhìn thấy Đới Ảnh và Tần Bính Khuê đứng ở trong sân, có người lên tiếng chào hỏi bọn họ:
- - Tiểu Đới, sao cô lại ở đây? Bảo cô đi đón tiếp Trưởng ban thư ký, sao nửa ngày vẫn không thấy bóng dáng cô, cô lại chạy đến đây?
- - Phó giám đốc Tần cũng ở đây à, tôi đang muốn đến nhà gọi anh, chuyện tái cơ cấu xưởng đóng tàu, anh có thể phản ánh với Phó trưởng ban thư ký Cao, Bí thư Thành ủy Trần chắc chắn sẽ không để thằng mọi rợ Thẩm kia chuyên quyền độc đoán, hơn nữa các công nhân sẽ không để hắn làm loạn…
- - Nói nhảm cái gì vậy?
Thẩm Hoài nắm một quân cờ, ném vào đầu của Từ Phúc Lâm đang nói linh tinh, đứng lên nhìn thẳng vào gã ta đang há hốc mồm đứng đó, mạnh mẽ giáo huấn
- - Để công nhân tụ tập gây rối, cản trở công tác tái cơ cấu, tùy tiện tiết lộ tiến trình công tác tái cơ cấu —— Từ Phúc Lâm ai cho anh to gan như vậy?
Từ Phúc Lâm bị Thẩm Hoài đập quân cờ vào mặt đau điếng, nhưng đứng sững ở đó không dám sờ lên mặt, gã không ngờ nửa đêm còn gặp Thẩm Hoài ở am đường, nghĩ đến lời gã vừa nói đã bị Thẩm Hoài nghe được, càng sợ đến mức cả người run rẩy, sắc mặt trắng bệnh, không dám nói lại một câu.
Cao Dương, Thích Tĩnh Dao cũng không ngờ nửa đêm còn gặp Thẩm Hoài ở am đường, càng không ngờ tính tình của Thẩm Hoài nói được làm được, trước mặt bọn họ dám đập quân cờ lên mặt Từ Phúc Lâm.
Cát Vĩnh Thu cũng vô cùng xấu hổ, lẽ ra lão ở Hà Phổ xếp hạng trước Thẩm Hoài, ở đây chỉ có lão mới có thể lên tiếng răn dạy Thẩm Hoài, nhưng bị Thẩm Hoài bắt lấy vố này, làm cho lão cũng không biết làm thế nào mới được, trong lòng chỉ nghĩ sao lại có chuyện xui xẻo như vậy, Trưởng ban thư ký Thích đề nghị đến am đường này, có thể gặp Thẩm Hoài như gặp quỷ?
Lão thậm chí cũng hoài nghi có phải Thích Tĩnh Dao cố tình dụ bọn họ chạy tới đây.
Mặt khác, Tần Bính Khuê tại sao lại cùng Thẩm Hoài ở đây, chẳng lẽ chuyện của xưởng đóng tàu tất cả đều là cạm bẫy do Thẩm Hoài giăng ra?
Thích Tĩnh Dao cũng không ngờ, cô sao có thể ngờ được hai lần cô đến Hà Phổ, đều bất ngờ đụng độ với Thẩm Hoài. Tỷ lệ như vậy cũng là quá cao, lại nghĩ đến chuyện của Dư Vi, Thích Tĩnh Dao cũng hoài nghi Thẩm Hoài có phải là sao chổi của cô.
- - Phó trưởng ban thư ký Cao, hóa ra anh cũng ở Hà Phổ, vừa rồi nhận điện thoại của anh còn tưởng anh ở bên cạnh Bí thư Trần.
Nhìn thấy Cao Dương còn đứng trên bậu cửa cao cao, Thẩm Hoài lạnh lùng cười hỏi,
- - Phó trưởng ban thư ký Cao là đến điều tra chân tướng của việc ở xưởng đóng tàu.
Hắn lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại gọi đi.
Người khác đều không biết Thẩm Hoài sau khi lấy quân cờ đập Từ Phúc Lâm, khích bác Cao Dương hai câu, lúc này lại gọi điện thoại cho ai.
Mọi người nhất thời cũng không kịp phản ứng, đành phải nhìn Thẩm Hoài gọi điện thoại đi…
- - Bí thư Trần, anh không phải vừa muốn Phó trưởng ban thư ký Cao gọi điện thoại đến, hỏi tôi chuyện xảy ra chiều nay ở xưởng đóng tàu Chiêu Phổ sao ?
Thẩm Hoài nói với Trần Bảo Tề trong điện thoại,
- - Bây giờ chuyện này tôi đã giải quyết cơ bản rõ ràng rồi, báo cáo với Bí thư Trần anh, chuyện này là Phó Chủ tịch huyện Hà Phổ Từ Phúc Lâm và Phó giám đốc xưởng đóng tàu Tần Bính Khuê câu kết ở đằng sau, cố ý tiết lộ với công nhân nội dung hiệp đàm giữa huyện và nhà đầu tư, cố ý gây lên tinh thần hoảng loạn trong công nhân, xui khiến công nhân tụ tập, ý đồ cản trở công tác tái cơ cấu và thu hút đầu tư. Có ẩn tình gì sâu hơn còn phải đi sâu điều tra, bây giờ Phó trưởng ban thư ký Cao Dương cùng với Chủ tịch huyện Cát Vĩnh Thu cũng đang ở đây, sự thực có đúng như vậy không, để Phó trưởng ban thư ký và Chủ tịch huyện Cát báo cáo với anh…
- - Ngươi ngậm máu phun người !
Tần Bính Khuê tức giận hộc máu, không ngờ Thẩm Hoài chụp cái tội lớn như vậy lên đầu lão “Xúi giục công nhân gây rối”, “Cố ý cản trở công tác tái cơ cấu”, hai tội danh này sẽ làm cho danh dự cả đời này của lão bị hủy hoại sạch sẽ.
Thẩm Hoài không quan tâm đến Tần Bính Khuê có bị oan khuất hay không, oan uổng hay không, nhưng có đôi khi sự tình không thể nói đạo lý, như buổi chiều Tần Bính Khuê lão cậy thế, cũng không có ý muốn nói đạo lý với hắn, hắn lúc này buộc Tần Bính Khuê và Từ Phúc Lâm cùng với nhau, một gậy đánh chết, việc tái cơ cấu xưởng đóng tàu không biết kéo dài bao lâu mới có thể tiến hành, hắn chỉ có thể nhanh chóng giải quyết, chém cả Tần Bính Khuê.
Thẩm Hoài lạnh lùng liếc nhìn Tần Bính Khuê một cái, kiên quyết để Cao Dương nói chuyện với Trần Bảo Tề.
Thấy Thẩm Hoài đưa điện thoại qua, Cao Dương cũng dựng tóc gáy lên, nhưng Trần Bảo Tề đang chờ ở đầu điện thoại kia, gã cũng không thể không nghe.
Chỉ có điều Thẩm Hoài chụp mũ lớn như vậy, chụp cả lên đầu Từ Phúc Lâm, Tần Bính Khuê, gã phải biện bạch cho bọn họ thế nào?
Cả chuyện này không có liên quan đến Từ Phúc Lâm, nói Thẩm Hoài căn bản cũng không điều tra rõ ràng, chỉ là từ lời nói giữa bọn họ với nhau liền ngậm máu phun người, như vậy có thể dẹp bỏ chuyện này?
Tình hình bây giờ không phải là vấn đề Trần Bảo Tề có tin hay không, mà gã từ thành phố chạy tới bắt lỗi của Thẩm Hoài, không ngờ lại bị Thẩm Hoài bắt lỗi của bọn gã.
Bất kể nói thế nào, bọn họ thế nào cũng phải giải thích rõ ràng, vì sao bọn họ nửa đêm lại xuất hiện ở đây, vì sao Từ Phúc Lâm biết chuyện của xưởng đóng tàu, vì sao Từ Phúc Lâm lại câu kết với Tần Bính Khuê.
Nếu muốn nói rõ ràng chuyện này, nếu không thì không thể giải thích rõ ràng vấn đề thay cho Từ Phúc Lâm, Tần Bính Khuê, thậm chí cũng kéo cả mình xuống, cuối cùng làm cho mọi chuyện đều hoàn toàn thay đổi.
Nếu để trong tỉnh biết, Trần Bảo Tề vì một chút chuyện này, liền phái gã đến huyện Hà Phổ, điều tra tình hình, trong tỉnh sẽ nghĩ thế nào? Đây không phải rõ ràng để cho trong tỉnh biết Trần Bảo Tề cùng với bọn họ trăm phương ngàn kế bắt lỗi của Thẩm Hoài, mà không phải là phối hợp làm tốt công tác kinh tế của Đông Hoa sao?
Suy nghĩ đến có khả năng gây ra hậu quả nghiêm trọng, chi bằng để tội danh “Xui khiến công nhân gây rối”, “Cố ý cản trở công tác tái cơ cấu” cho Từ Phúc Lâm, và Tần Bính Khuê gánh lấy.
Việc gì cũng không nên, không nên để Từ Phúc Lâm vừa rồi sơ ý như vậy, làm cho Thẩm Hoài nghe được, nhiều người như vậy ở đây, bọn họ có thể phủ nhận được sao?
Cao Dương mắng thầm trong lòng, hôm nay sao lại đen đủi như vậy, uống nước cũng bị dắt vào răng?
Gã nhận di động của Thẩm Hoài, đành phải nói với Trần Bảo Tề:
- - Bí thư Trần, tôi là Cao Dương, cũng vừa vặn biết chuyện này. Dựa vào tình hình trước mắt, Phó chủ tịch huyện Từ Phúc Lâm của huyện Hà Phổ và Phó giám đốc xưởng đóng tàu Chiêu Phổ Tần Bính Khuê, đã biết chuyện công nhân tụ tập trước khi chuyện này xảy ra, nhưng tình hình cụ thể tôi vẫn phải đề nghị Ủy ban nhân dân huyện và huyện ủy Hà Phổ tiến hành điều tra thêm sau đó mới xử lý…
Nghe Cao Dương nói như vậy, sắc mặt của Từ Phúc Lâm càng tái nhợt, thân thể run lẩy bẩy muốn nói gì đó, nhưng một chữ cũng không nói ra được, ngã lăn xuống đất.
Nhân viên đi theo vội vàng đỡ Từ Phúc Lâm dậy, thấy gã hai mắt nhắm nghiền, tay che ngực, dường như bị bệnh tim phát tác, lúc này vội vàng gọi xe đưa gã đến bệnh viện huyện cấp cứu… Thẩm Hoài lạnh lùng nhìn tất cả, cầm lấy di động nắm chặt, cũng không muốn nói với Trần Bảo Tề nữa, chỉ nói với Cát Vĩnh Thu:
- - Chủ tịch huyện Cát, chuyện này là Ủy ban nhân dân huyện ra mặt điều tra, hay là tôi báo cáo với Bí thư Đào…
Nhìn Từ Phúc Lâm bệnh tim tái phát, bị nhét vào trong xe, lại nhìn Tần Bính Khuê đang giận run cả người, trong lòng nghi hoặc, Tần Bính Khuê hẳn là không phối hợp với Thẩm Hoài hạ bọn họ, nhưng Thẩm Hoài sao lại đúng lúc xuất hiện ở đây?
Cát Vĩnh Thu lại liếc nhìn Đới Ảnh đứng ở bên cạnh, nghĩ thầm rằng chẳng lẽ vấn đề lại ở cô ta, là cô ta tiết lộ với Thẩm Hoài hành tung của bọn họ?
Trong lòng gã thương tiếc, nữ sắc thật là hỏng việc, nếu không phải Cao Dương buổi chiều gặp cô ta ở đài truyền hình, buổi tối tìm mọi cách ám chỉ muốn cô ta đi cùng, nào ngờ làm việc không cẩn thận, để Thẩm Hoài bắt được chỗ yếu của mình?