Thấy Thẩm Hoài đá bóng qua, muốn gã ra mặt điều tra Từ Phúc Lâm, Tần Bính Khuê xui khiến công nhân xưởng đóng tàu tụ tập, cản trở việc tái cơ cấu, Cát Vĩnh Thu cảm thấy đầu óc muốn nổ tung ra.
Thẩm Hoài là muốn nhét dao vào tay gã, mượn tay gã đâm vào ngực Từ Phúc Lâm, Tần Bính Khuê.
Xử lý nhẹ Thẩm Hoài sẽ không bỏ qua, dù sao chụp mũ lớn như vậy, đã xử lý không thể không đến nơi đến chốn, xử lý nặng thì người khác chỉ biết nói Cát Vĩnh Thu gã máu lạnh vô tình, trở mặt.
Biết rõ đây là Thẩm Hoài mượn dao giết người, nhưng gã có thể không tiếp tay sao?
Nếu là gã không tiếp tay, lấy danh nghĩa của Huyện ủy để điều tra việc này, Từ Phúc Lâm vì tự bảo bệ mình, sẽ không nói lung tung, kéo gã và Cao Dương xuống nước?
- - Từ Phúc Lâm, Tần Bính Khuê vô tổ chức vô kỷ luật, có ý kiến với công tác tái cơ cấu, không thông qua trình tự thông thường phản ánh với huyện, mà ở đằng sau giở trò, cản trở công tác tái cơ cấu, tính chất vô cùng ác liệt, tôi sẽ dẫn đầu nghiêm khắc xử lý việc này.
Cát Vĩnh Thu căng thẳng, từng câu từng chữ nói.
Tần Bính Khuê nghe xong lời nói của Cát Vĩnh Thu, sắc mặt xanh mét, cắn chặt răng không dám kêu một tiếng.
Từ Phúc Lâm sau khi ngã xuống đất được nâng lên xe, ý thức vẫn còn tỉnh táo, nghe lời nói của Cát Vĩnh Thu, thân mình run lên một cái, lại tuyệt vọng đến cả người lạnh ngắt. Gã đã lăn lộn ở quan trường nửa đời người, biết quan trường là nơi tuyệt tình tàn khốc, không ngờ lại đến lượt gã chịu tàn khốc tuyệt tình như vậy.
Thế cục ác liệt như vậy, Cao Dương trong lòng rối ren nhìn Đới Ảnh mặc váy màu đỏ, gã không biết rõ người phụ nữ này có tiết lộ hành tung của bọn họ hay không, nhưng nếu gã không nhớ thương người phụ nữ này, ăn cơm xong lại đề nghị đến Hà Phổ, thì cũng sẽ không bị Thẩm Hoài bắt được.
Gã không biết Trần Bảo Tề sẽ nghĩ như thế nào, nhưng nghĩ đến trong lòng không thể thoải mái. Muốn tự mình giải thích với Trần Bảo Tề, Cao Dương lại không có tâm trạng đùa bỡn với phụ nữ, tậm trạng uể oải đi ra khỏi am, cúi đầu bước vào trong xe, nói với Cát Vĩnh Thu:
- - Chủ tịch huyện Cát, tôi trở về thành phố trước, các anh điều tra rõ chuyện này rồi báo cáo với thành phố…
Dĩ nhiên thất bại thảm hại, Thẩm Hoài sao lại bỗng nhiên đêm tối còn xuất hiện trong am, là trùng hợp, hay là cái bẫy cố tình sắp đặt, dường như cũng không quan trọng như vậy, Cát Vĩnh Thu vô hồn đi ra khỏi am, nhìn thấy Thích Tĩnh Dao còn đứng ở trong am bèn hỏi:
- - Trưởng ban Thích không đi sao?
Thẩm Hoài nhặt lấy hộp gỗ dâu, ngồi xổm xuống nhặt lấy quân cờ mà hắn vừa đập rơi trên mặt đất.
Thích Tĩnh Dao nhìn Thẩm Hoài thong dong bình tĩnh nhặt quân cờ cho vào hộp, nghiến chặt răng cuối cùng không kìm được hỏi:
- - Là Cẩn Hinh nói với anh về am đường này?
Cô nhớ rõ lần đầu gặp mặt, Thẩm Hoài tưởng cô là Cẩn Hinh, mặc dù Thẩm Hoài sau đó phủ nhận, nhưng Thích Tĩnh Dao nhận định hắn và em gái có mối quan hệ không thể cho ai biết.
Cô thật sự không hiểu, vì sao hai lần đến Hà Phổ, hai lần đều gặp ở nơi hẻo lánh không thể hẻo lánh hơn được nữa đụng phải hắn, trừ phi Cẩn Hinh đã nói với hắn một số chuyện.
Thẩm Hoài ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt của Thích Tĩnh Dao làm cho người ta hoa mắt, cười nhạt một tiếng nói:
- - Nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình không làm. Câu nói này vẫn có ý nghĩa nhất định, tôi nghe người ta nói, Trưởng ban Thích rất đa nghi, nhưng chuyện hôm nay, Trưởng ban Thích cô suy nghĩ quá rồi, tôi ở gần đây, làm sao chỉ các người mới có thể đến, tôi không thể đến được sao?
Thẩm Hoài mang khẩu ngữ giáo huấn nói một hồi, khuôn mặt xinh đẹp của Thích Tĩnh Dao cũng khó coi, quay người đi khỏi.
Đới Ảnh thấy Thẩm Hoài hoàn toàn không để ý đến mình, muốn nói điều gì lại thấy không có chuyện gì để nói.
Thẩm Hoài trước kia chỉ có hung danh bên ngoài, nhưng thấy hắn vừa rồi tàn khốc vô tình với Từ Phúc Lâm, Tần Bính Khuê, Đới Ảnh cũng không dám đi chọc giận, chỉ muốn lặng lẽ rời khỏi đây, không ai chú ý tới nàng thì tốt.
Khi Đới Ảnh về đến nhà, ngọn đèn ô tô chiếu tới trên tường, phiến đá sáng choang.
Đới Ảnh bị đèn xe ô tô chiếu hoa mắt, không nhìn rõ là ai.
Cô dựa vào vách tường, đợi xe lái đến, nhìn thấy Thích Tĩnh Dao ngồi trong xe chậm rãi ấn cửa sổ xe xuống, tay che trước ngực chào hỏi:
- - Hóa ra là Trưởng ban Thích…
Thích Tĩnh Dao nhìn cô gái dẫn chương trình xinh đẹp của đài truyền hình huyện, muốn gọi người cắt một nhát trên khuôn mặt xinh đẹp đó, nhìn dáng vẻ cô ta kinh sợ phòng ngự, đôi mi thanh tú khẽ ngước lên hỏi:
- - Phó bí thư Thẩm thực sự ở gần đây?
Đới Ảnh bị Thích Tĩnh Dao nhìn chằm chằm, dường như bị rắn độc theo dõi, cảm thấy có chút không tự nhiên.
Cô không hiểu tại sao Thích Tĩnh Dao phải xác nhận chỗ ở của Thẩm Hoài, nhưng cũng biết nơi ở của Thẩm Hoài ở chỗ người có cấp bậc nhất định cũng không phải là bí mật gì, chỉ vào đầu ngõ phía trước nói:
- - Phó bí thư Thẩm ở trong ngõ phía trước.
- - Cô quen với Phó bí thư Thẩm à?
Thích Tĩnh Dao lại hỏi
Trường hợp vừa rồi, Đới Ảnh có ngu ngốc cũng biết rằng có một số việc không phải cô dễ dàng cuốn vào.
Tuy rằng trường hợp vừa rồi là Thẩm Hoài chiếm thế thượng phong, nhưng Đới Ảnh cũng hiểu rõ rằng người phụ nữ trước mắt cũng không phải loại lương thiện gì. Hơn nữa, Đới Ảnh hiểu rõ vẻ đẹp của nàng trong đám đàn ông là một ưu thế, nhưng nếu cho rằng vẻ đẹp của cô không thua kém với Thích Tĩnh Dao còn là ưu thế gì, vậy là ngu xuẩn rồi.
- - Cũng không phải quen lắm, chỉ là gặp qua hai lần trong công việc. Vừa rồi cũng là Giám đốc đài Trần gọi điện thoại đến, tôi vừa ra khỏi cửa liền thấy Phó bí thư Thẩm đến am đường tìm người chơi cờ, hắn muốn tìm hiểu tình hình công việc của đài truyền hình…
Đới Ảnh kinh sợ nhìn Thích Tĩnh Dao, không rõ cô ta cố tình đi xe qua đây hỏi cô vấn đề này là có ý gì, nửa thật nửa bịa nói ra tại sao cô xuất hiện ở am đường
- - Đúng không,
Thích Tĩnh Dao không thể biết lời nói của Đới Ảnh là thật hay giả, bèn cười nói:
- - Tôi trước khi đến Đông Hoa, nghe nói Thẩm Hoài thích gái đẹp. Nhìn mặt của cô tôi cũng còn động tâm, cũng khó trách bọn đàn ông giống như là ruồi nhặng vậy…
- - Trưởng ban Thích, cô mới thật là xinh đẹp…
- Đới Ảnh đánh giá đôi mắt sắc sảo của Thích Tĩnh Dao, cả người có cảm giác không được tự nhiên, dường như cô lại gần một chút, bàn tay ngọc của Thích Tĩnh Dao đang ấn cửa sổ xe sẽ chạm lên người cô.
- - Vậy sao?
Thích Tĩnh Dao cười cười, lại hỏi :
- - Cô có muốn được điều đến công tác ở đài truyền hình thành phố không?
Đới Ảnh ngây người ra, không rõ Thích Tĩnh Dao rốt cuộc là có ý đồ gì.
Lẽ ra nếu cô ta muốn thăm dò mình và Thẩm Hoài có quan hệ hay không, thì không cần phải phức tạp như vậy, nhưng nếu ngoài điều đó ra, Đới Ảnh lại không biết cô ta có ý đồ gì.
- - Cô suy nghĩ một chút, qua vài ngày trả lời tôi…
Thích Tĩnh Dao dường như cũng không có ý ép sát, liền đóng cửa sổ xe, rời khỏi ngõ Khởi Phượng.
Thẩm Hoài đứng trong bóng đêm, từ xa nhìn Thích Tĩnh Dao lái xe rời khỏi.
Hắn tuy rằng không nghe thấy Thích Tĩnh Dao nói với Đới Ảnh chuyện gì, nhưng trong lòng biết rõ Thích Tĩnh Dao này không phải loại lương thiện gì; hắn chờ Đới Ảnh vào sân đóng cửa lại, mới lặng lẽ đi qua.
Cao Dương trở lại thành phố, không đi cùng với Thích Tĩnh Dao, trực tiếp đến chỗ Trần Bảo Tề.
Cao Dương đi vào phòng của Trần Bảo Tề, thấy Trần Bảo Tề sắc mặt thâm trầm, trong lòng cũng không yên.
- - Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, các cậu sao lại đụng với Thẩm Hoài?
Trần Bảo Tề nhìn chằm chằm vào mặt Cao Dương.
Chuyện tối nay có thể nặng có thể nhẹ, nhẹ là hy sinh một hai con cá tạp không quan trọng, nặng là Trần Bảo Tề lão không thể thoát thân.
Nếu để trong tỉnh biết Trần Bảo Tề lão cố ý gây khó dễ cho Thẩm Hoài trong công tác tái cơ cấu, điều này khó có thể đánh giá có ảnh hưởng tiêu cực với lão.
Hiện tại công tác kinh tế trong tỉnh, một mặt là phải ổn định đại cục, một mặt phải kiên định không dời đẩy mạnh công tác thí điểm tái cơ cấu doanh nghiệp nhà nước —— Đây là điều mà Bí thư tỉnh ủy Điền Gia Canh và Chủ tịch tỉnh Triệu Thu Hoa liên hợp định ra.
Nếu chỉ là Tần Bính Khuê xui khiến công nhân dứng ra kháng nghị, thành phố có thể cầm chiếc mũ ổn định đại cục đè nén Thẩm Hoài, yêu cầu Ủy ban nhân dân huyện Hà Phổ làm chi tiết tái cơ cấu, ngược lại nếu như để tỉnh cho rằng tất cả bọn họ đang làm là âm mưu nhằm vào Thẩm Hoài, tội cố ý ngăn cản công tác tái cơ cấu doanh nghiệp nhà nước thì Bí thư thành ủy Trần Bảo Tề lão không đảm đương nổi.
Cho dù không chụp chiếc mũ cố ý ngăn cản tái cơ cấu, để trong tỉnh biết lão cố ý tìm điểm yếu của Thẩm Hoài, cũng sẽ có ảnh hưởng bất lợi với lão.
- - Trưởng ban Thích nói bạn học của cô ta đề cập huyện Hà Phổ có am đường, phong cảnh dưới trăng rất đẹp, liền muốn đến đó xem. Tôi cũng không nghĩ nhiều, Chủ tịch huyện Cát cũng rất nhiệt tình, liền muốn đi đến xem một chút cũng không sao, cũng không ngờ tới Thẩm Hoài cũng ở đó.
Cao Dương tìm cớ nhẹ nhàng nói, gã không dám chối bỏ trách nhiệm, mất đi tín nhiệm của Trần Bảo Tề thì gã cũng không gánh được,
- - Từ Phúc Lâm không giữ mồm giữ miệng, bên ngoài am đường liền nói đến chuyện ở xưởng đóng tàu, tôi cũng là sơ suất không kịp thời ngăn cản ông ta, làm cho Thẩm Hoài trong am nghe được một số việc. Chuyện này tôi phải gánh vác phần lớn trách nhiệm…
- - Nhìn xem các anh là làm chuyện gì vậy?
Trần Bảo Tề không nhịn được bất mãn nói,
- - Bây giờ cũng không phải nói vấn đề ai chịu trách nhiệm, vết nhọ này anh muốn làm sao lau cho sạch đây?
- - Thẩm Hoài khi mới đến Hà Phổ, đã lấy việc con trai Từ Phúc Lâm mở quán rượu là vi phạm luật xây dựng cưỡng chế tháo dỡ rồi.
Cao Dương nói,
- - Thẩm Hoài dường như cũng nhận định việc này là Từ Phúc Lâm có ý gây chuyện với hắn…
Trần Bảo Tề một tay đỡ cằm, ý tứ của Cao Dương rất rõ ràng, mặc kệ Từ Phúc Lâm có oan uổng hay không, tiếng xấu này để cho gã gánh chịu, mới có thể khống chế được ảnh hưởng của chuyện này.
Chỉ có điều Thẩm Hoài dễ dàng bỏ qua vậy sao?
- - Cát Vĩnh Thu người này có tin cậy được không?
Trần Bảo Tề hỏi
- - Nghe nói Chủ tịch huyện Cát và Thẩm Hoài oán hận rất sâu.
Cao Dương nói.
Trần Bảo Tề gật gật đầu nói:
- - Được, cậu nói với Cát Vĩnh Thu, ban đầu là Ban tổ chức Tỉnh ủy trực tiếp điều Thẩm Hoài đến Hà Phổ đảm nhiệm Phó bí thư, sau khi dự án nhà máy thép Tân Phổ bám rễ, kế tiếp do hắn thay quyền Chủ tịch tỉnh, chủ trì toàn bộ công tác hành chính của Hà Phổ. Nhưng trong thành phố tăng cường xây dựng khu kinh tế mới ven sống, khu Tây Thành cũng cần phải có cán bộ có kinh nghiệm, có năng lực để chủ trì công tác…
Cao Dương gật gật đầu, thấy Trần Bảo Tề ngừng câu chuyện, dường như cũng không có ý truy cứu trách nhiệm của bọn họ làm việc không cẩn thận, liền cáo từ rời khỏi. Nhìn bảo mẫu đóng cửa lại, làm cho gió lạnh trong sân thổi tới, Cao Dương mới cảm thấy lưng gã cũng chảy ra rất nhiều mồ hôi.
Nếu như khống chế được tình hình, sẽ phải để cho Từ Phúc Lâm gánh tiếng xấu này, nhưng con dao này phải để Cát Vĩnh Thu đâm, để Cát Vĩnh Thu đâm con dao này, cũng không thể không cho chút ưu đãi nào, mà Thẩm Hoài đã là vua ở Hà Phổ rồi, ưu đãi cho Cát Vĩnh Thu cũng không thể ủng hộ lão ta lưu lại Hà Phổ đối nghịch với Thẩm Hoài; Cao Dương nghĩ thầm rằng Cát Vĩnh Thu cũng rất muốn điều ra khỏi Hà Phổ.