Sáng ngày thứ hai, Vương Vệ Thành trở thành đại diện Thẩm Hoài, cùng với Tống Hiểu Quân, cùng đưa tiễn nhóm người Tăng Chí Vinh, Ngụy Trường Lâm của tàu thuyền Hằng Dương rời khỏi Hà Phổ.
Buổi sáng Vương Vệ Thành còn đang lo lắng việc cản trợ cải tạo xưởng tàu, đợi buổi trưa nhanh chóng quay về huyện, mới biết được xảy ra tình thế nghịch chuyển. Buổi trưa anh ta chạy về căn tin dùng cơm, những nhân viên cơ quan dùng cơm trong căn tin, dường như mọi người đều đang bàn tán chuyện Từ Phúc Lâm vì chuyện tháo dỡ nhà hàng Từ Ký, ôm hận trong lòng, xúi giục Tần Bính Khuê huy động công nhân xưởng tàu gây sự, cản trở việc cải tổ.
Vương Vệ Thành vẫn chưa gặp Thẩm Hoài, cũng chưa rõ tối qua đã xảy ra chuyện gì, tuy sự việc đối với công việc cải tổ trở nên có lợi, nhưng vẫn cảm thấy có chút nghi ngờ, không hiểu vì sao sự việc đột ngột trở nên như vậy.
Vương Vệ Thành nhanh chóng lùa cơm trong căn tin, liền quay về dãy văn phòng phía trước.
Ngay dãy hành lang, Trần Yến đi giày cao gót, “Đùng đùng đùng” từ phía sau chạy lên, hô to:
- Chủ nhiệm Vương, Chủ nhiệm Vương... Vương Vệ Thành!
Lúc này Vương Vệ Thành mới xác nhận là đang gọi mình, quay đầu nhìn về Trần Yến, cười hỏi:
- Chủ nhiệm Trần phong cho tôi chức Chủ nhiệm Vương khi nào vậy?
- Vương Vệ Thành, cũng may tôi cùng với Từ Huệ Lệ nhà anh là bạn học cũ nhiều năm chung ký túc xác, tin tức đều lan truyền ra rồi, anh còn giả vờ với tôi nữa sao.
Trần Yến nói một cách trách móc, trách Vương Vệ Thành không tiết lộ một chút thông tin cho cô ta,
- Bí thư Thẩm nếu trở thành Chủ tịch huyện, không phải đưa anh lên Phó chủ nhiệm sao?
- Cô nói cái gì với gì vậy, sao một chút tôi cũng không biết?
Vương Vệ Thành hỏi.
Tuy Vương Vệ Thành vô cùng cẩn thận, nhưng không xảo quyệt như lão hồ ly Đỗ Kiện, nhìn vẻ mặt của y, dường như không biết sự tình, Trần Yến cũng hơi nghi ngờ:
- Thật sự anh không biết? Sao tôi từ phía chủ nhiệm Trần Vỹ Binh nghe nói trong thành phố lần này sẽ điều Chủ tịch huyện Cát ra Hạ Phổ, đưa Phó Bí thư Thẩm lên thay thế Chủ tịch huyện, đợi đến tháng mười hai mới mở cuộc họp Hội đồng nhân dân sẽ bỏ đi vị trí thay thế…
Thẩm Hoài thay thế Cát Vĩnh Thu chủ trì toàn bộ công việc nhà nước, việc này với người sáng mắt sẽ thấy rõ ràng, nhưng trước ngày hôm qua vẫn chưa có thông tin lan truyền ra, Vương Vệ Thành vẫn chưa rõ, tại sao chỉ trong vòng một buổi tối đã truyền đi nhanh chóng, là thư ký của Thẩm Hoài, vậy mà một chút phong thanh cũng không nghe được?
Dù Trần Yến nói tin này do Chủ nhiệm huyện Trần Vỹ Binh truyền ra, vậy đương nhiên sẽ có nguồn gốc, không thể một chút cũng không chắc chắn. Thêm nữa, Cát Vĩnh Thu được điều ra Hạ Phổ, Thẩm Hoài thay Chủ tịch huyện, cùng Từ Phúc Lâm cấu kết Tần Bính Khuê ngăn cản việc cải tổ lại có gì liên quan nhau, sao đột nhiên hôm nay đồng thời bàn luận về hai chuyện đó?
- Sáng nay tôi không ở trong huyện, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Vương Vệ Thành nói.
- Đúng rồi, nói Phó Chủ tịch huyện Từ có liên quan đến chuyện tàu thuyền hôm qua, cũng do Chủ nhiệm Trần Vỹ Binh nói?
- Ồ, sáng nay anh không ở trong huyện à.
Trần Yến nhìn vào mắt Vương Vệ Thành không như giả tạo, chỉ còn biết cười nói:
- Chuyện của Phó Chủ tịch huyện Từ và xưởng tàu, sáng nay Chủ tịch huyện Cát đã bắt tay điều tra, cũng đã hẹn gặp vài người...
Vương Vệ Thành nhìn Trần Yến một cái, tổng thể có thể thấy được tâm trạng của cô ấy phía sau nụ cười.
Nhà hàng Từ Ký sau khi bị ép buộc tháo gỡ kiến trúc, cha con họ Từ cũng chỉ biết ngậm bò hòn làm ngọt, Từ Phúc Lâm giữ được vị trí Phó Chủ tịch huyện, cũng không ai dám bác bỏ một Phó Chủ tịch huyện làm được việc —— Trần Yến là người của Từ Phúc Lâm, tuy từng có lời nói bất kính với Thẩm Hoài, nhưng trong nhà nước cô ta chẳng qua chỉ là một cán bộ cấp dưới, Thẩm Hoài cũng không trực tiếp gây sự với cô ta, cũng không ai nói với cả thế giới biết chuyện cô ta từng đắc tội với Thẩm Hoài, dù trong thời gian này tuy cô ta ở trong huyện không có khoe khoang như trước, như vẫn xem như biết giữ bổn phận.
Tuy nhiên, nếu như Cát Vĩnh Thu thực sự điều tra ra Từ Phúc Lâm có can thiệp và ngăn cản việc cải tổ xưởng tàu thuyền, vấn đề của Từ Phúc Lâm sẽ rất nghiêm trọng. Một khi Trần Yến mất đi cây dù bảo vệ của Từ Phúc Lâm, gần như ý thức được tháng ngày của cô ta xem như tiêu hủy.
Vương Vệ Thành vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc hôm nay là tình hình như thế nào, đương nhiên không nói nhiều với Trần Yến bên dãy hành lang, nhìn đồng hồ, nói:
- Tôi còn việc cần phải báo cáo với Chủ tịch huyện Thẩm, không nói với cô nữa.
Viện lý do đi vào phía dãy văn phòng.
Trần Yến nhìn thấy Vương Vệ Thành nhanh chóng bỏ đi, đứng đó trong lòng vừa tức vừa giận, nhưng lại không có cách nào khác.
Dù cuối cùng điều tra việc công nhân đóng tàu có kết quả thế nào chăng nữa, hiện tại gây nên tai tiếng lớn như vậy, lại do Cát Vĩnh Thu trực tiếp đứng ra điều tra, Trần Yến làm ở quan trường được mấy năm cũng hiểu rõ trong lòng, lần này Từ Phúc Lâm không thể giữ vững được vị trí.
Hơn nữa sau khi Thẩm Hoài thay thể Cát Vĩnh Thu chủ trì công việc nhà nước, chính là lão đại của tòa nhà chính phủ, từng ngõ ngách sau này đều là ánh hào quang của hắn. Trong lòng Trần Yến nghĩ có lẽ hắn cũng không dám trực tiếp làm gì cô, nhưng nếu để người khác biết được trong lòng Thẩm Hoài bất mãn hoặc từng bất mãn với cô, vậy điều đang đợi cô ta chính là người khác thừa cơ hãm hại.
Trong huyện Vương Vệ Thành chính là Phó Chủ nhiệm khu chỉ đạo, tuy không có quyền hạn gì, nhưng cũng giải quyết được công việc thăng tiến của anh ta; mọi người đều đang bàn luận, Thẩm Hoài sẽ đảm nhận chức Chủ tịch huyện, Vương Vệ Thành người được Thẩm Hoài tín nhiệm, ắt hẳn sẽ được đề cử đến vị trí Phó Chủ nhiệm trong huyện.
Trần Yến đang nghĩ nếu như có thể dựng mối quan hệ với Vương Vệ Thành, vậy tháng ngày của cô ta trong huyện sẽ dễ thở hơn nhiều, chỉ là Vương Vệ Thành gian xảo hơn so với tưởng tượng của cô ta.
Lúc này cô ta cũng không quan tâm được nhiều về nhân duyên với Từ Phúc Lâm, trước tiên nên bảo vệ bản thân là quan trọng.
Vương Vệ Thành gõ cửa đẩy cánh cửa phòng làm việc của Thẩm Hoài, nhìn thấy Bí thư Huyện ủy Đào Kế Hưng cũng có mặt, nói:
- Bí thư Đào đang bàn công việc với Chủ tịch huyện Thẩm, vậy tôi sẽ quay lại sau...
Nói xong liền ra khỏi phòng làm việc của Thẩm Hoài.
- Tiểu Vương có việc gì, cứ vào báo cáo với Chủ tịch huyện Thẩm; tôi phải đi rồi.
Đào Kế Hưng đứng lên nói, nhường cho Vương Vệ Thành vào.
Thẩm Hoài đứng lên tiễn Đào Kế Hưng ra ngoài, đứng trước cửa nói với anh ta:
- Nếu như xưởng trưởng Tần đồng ý đến Huyện, tôi cũng không có ý kiến. Công việc thuyết phục xưởng trưởng Tần, vẫn phải trông cậy vào Bí thư Đào đây.
Đợi sau khi Đào Kế Hưng rời khỏi, trước tiên Vương Vệ Thành đem chuyện tiễn nhóm người Tăng Chí Vinh của Hằng Dương, đơn giản báo cáo lại cho Thẩm Hoài, vừa muốn hỏi việc lan truyền của Từ Phúc Lâm và xưởng tàu, Đỗ Kiện lại gõ cửa vào.
- Bí thư Thẩm, đây là dữ liệu nhân viên của xưởng đóng tàu.
Thẩm Hoài nhận lấy một bản dữ liệu dày cộm từ tay Đỗ Kiện, cho Đỗ Kiện và Vương Vệ Thành ngồi đấy, hắn bước về phía bàn làm việc, liền xem dữ liệu nhân viên xưởng đóng tàu.
Nhìn thấy Thẩm Hoài lật xem văn kiện sơ sài, Vương Vệ Thành lên tiếng nói:
- Tôi vừa dùng cơm trong căn tin, mọi người đều đang bàn về việc của Phó Chủ tịch huyện và xưởng tàu. Tôi không mấy quen biết Tần Bính Khuê, ông cậu nhà tôi vừa mới nghỉ hưu từ xưởng tàu trong hai năm nay, biết được một số chuyện. Tối hôm qua, tôi còn cố ý đến nhà ông cậu một chuyến, nghe ông ấy nói, trước đây Tần Bính Khuê đối với Phó Chủ tịch huyện Từ, dường như không mấy xem trọng.
Huyện Hạ Phổ nói nhỏ cũng không nhỏ, lớn cũng không lớn, cán bộ trong huyện xem ra chỉ được vài trăm người, nhưng số người này dường như mấy chục năm đều quanh quẩn tại Hạ Phổ, khả năng tiếp xúc cũng không phải ít.
Từ Phúc Lâm cùng với Tần Bính Khuê ắt hẳn quen biết, nhưng hôm qua nhóm công nhân gây sự tại xưởng tàu, gây hứng với họ, rốt cuộc có phải Từ Phúc Lâm đứng đằng sau chỉ điểm cho Tần Bính Khuê, Vương Vệ Thành cho rằng khả năng này không lớn, sự việc chắc có nội tình khác.
- Rốt cuộc là chuyện gì, phía bên Chủ tịch huyện Cát sẽ điều tra, còn chúng ta không nên nhúng vào.
Thẩm Hoài không muốn bàn vấn đề này, trực tiếp làm giáng đoạn lời của Vương Vệ Thành, không cho y nói tiếp.
Xem ra Vương Vệ Thành còn lời để nói, Đỗ Kiện đứng lên, nói với Thẩm Hoài:
- Vậy chúng tôi xin phép ra ngoài.
Tỏ ý cùng ra ngoài với Vương Vệ Thành, không nên giằng co vấn đề này trước mặt Thẩm Hoài.
Đỗ Kiện giúp Thẩm Hoài đóng cửa văn phòng lại, trong lối đi không nói gì, đến văn phòng, mới nói với Vương Vệ Thành:
- Hôm nay trong thành phố mở cuộc họp hội nghị, bàn về việc Chủ tịch huyện Cát điều đến khu Tây Thành, do Bí thư Thẩm đại diện huyện Hạ Phổ. Hiện giờ trong cuộc họp hội nghị không có bí mật nào không nói được, tin tức đã lan truyền ra, sáng nay anh không ở trong huyện, ắt hẳn không biết được chuyện này.
Vương Vệ Thành tuy không học được cách khéo léo của Đỗ Kiện, nhưng vẫn không thể thực sự cho rằng trong cuộc họp hội nghị thành phố không có bí mật không nói được, tin tức Thẩm Hoài sắp đảm nhận Chủ tịch huyện, có lẽ có người cố tình lan truyền ra.
Đương nhiên, Thẩm Hoài đảm nhận Chủ tịch huyện cùng với Cát Vĩnh Thu đảm nhận vấn đề Từ Phúc Lâm cùng với chuyện xưởng tàu phải chăng có liên quan trực tiếp, Vương Vệ Thành không biết sự tình câu chuyện, không thể đưa ra kết luận, chẳng qua có những lời y như mắc tại cổ họng, không nói ra không được.
Thẩm Hoài không cho y nói, tuy Đỗ Kiện không phải đối tượng tốt để tâm sự, Vương Vệ Thành cũng không kiềm chế được liền nói:
- Cậu tôi tương đối quen biết Tần Bính Khuê, Tần Bính Khuê từng làm việc tại xưởng tàu hơn nửa cuộc đời, làm Phó xưởng trưởng cũng có mười năm, trong nhà thật sự chỉ có bốn bức tường, một món đồ gia dụng đắt tiền cũng không có; ai dám tặng quà cho y trong những dịp lễ Tết, đều bị những món quà này hất vào mặt. Ngay cả con gái của y muốn tìm công việc tại huyện Hạ Phổ, y cũng ngăn cản không nhượng bộ, chỉ đồng ý cho con gái y làm công nhân bình thường trong xưởng tàu, cuối cùng khiến con gái tức giận phải ra ngoài tìm công việc…
- Tần Bính Khuê là Đảng viên, rất ưu tú; là Phó xưởng trưởng của xưởng tàu, như vậy không thích hợp.
Nghe thấy lời nói của Thẩm Hoài phát từ phía sau, Vương Vệ Thành ngượng ngùng đứng lên, anh ta không nghe thấy tiếng đẩy cửa văn phòng của Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài mang tài liệu quăng trên bàn làm việc của Đỗ Kiện, nói:
- Tôi ký tên rồi, anh cho người đưa cho Chủ tịch huyện Triệu.
Không nói gì thêm, liền quay về văn phòng của mình.
Vương Vệ Thành có chút luống cuống, rõ ràng Thẩm Hoài không muốn họ bàn luận chuyện của Tần Bính Khuê, rõ ràng muốn đưa Tần Bính Khuê xuống từ chuyện xưởng tàu, y lại không khống chế được miệng mồm táy máy thay Tần Bính Khuê nói vài câu bất bình với Đỗ Kiện.
Đỗ Kiện trấn an vỗ vào vai Vương Vệ Thành, tuy Vương Vệ Thành không đủ chín chắc, nhưng y trải qua rất nhiều việc, cũng không thừa cơ hội giẫm lên Vương Vệ Thành.
Đỗ Kiện cũng không biết rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng mặc kệ ai cố tình lan truyền ra, Cát Vĩnh Thu điều ra Hạ Phổ, Thẩm Hoài đảm nhận Chủ tịch huyện, đã là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Tuy đã gần năm tháng, Thẩm Hoài dường như đã là vua cỏ của huyện Hạ Phổ, nhưng trước đó ít nhiều danh bất chính ngôn bất thuận, dẫn đến Đỗ Kiện, Tống Hiểu Quân, Đới Tuyền, Vương Vệ Thành, chức vụ cũng không được chính thức điều chỉnh.
Sau khi Thẩm Hoài chính thức đảm nhận chức Chủ tịch huyện, phía bên chính phủ huyện đã phải chịu đựng điều chỉnh và công việc phân công, trong lòng Đỗ Kiện quá rõ, tương lai vị trí của y, Tống Hiểu Quân, Đới Tuyền, Vương Vệ Thành, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến lần điều chỉnh này.
Sự không chính chắn của Vương Vệ Thành, khiến Thẩm Hoài xem thường, có lẽ sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng? Đỗ Kiện suy đoán trong lòng.