Lúc hoàng hôn, Hùng Đại Ni cầm lấy túi xách rời khỏi văn phòng, sắp bước ra dãy lầu, nhìn thấy Trần Yến đang đi về hướng này,
Thương trường Văn Sơn có mấy cửa, phía này là cánh cửa dành cho nhân viên, xem ra Trần Yến xuất hiện trong lúc này, Hùng Đại Ni đoán ắt hẳn có liên quan đến chuyện xảy ra tại huyện Hạ Phổ vào hôm nay.
Cô ta nhìn thấy như Trần Yến bị thứ gì bên đường thu hút, ngoảnh đầu nhìn sang, không chú ý đến cô ta, nhân lúc ánh mắt Trần Yến chuyển hướng, liền nhanh chóng bước vào thương trường từ cánh cửa bên hông.
Nhìn thấy Trần Yến đi lên từ dãy lầu phòng cháy chữa cháy, Hùng Đại Ni xác nhận cô ấy đến tìm mình, cảm thấy đau đầu, đi về phía điện thoại công cộng, lấy thẻ ra, đang do dự không biết có nên gọi cho Thẩm Hoài không, liền bị một người vỗ vào vai từ phía sau.
Hùng Đại Ni giật mình, quay đầu lại nhìn thấy Phó trưởng ban tuyên truyền Chu Dụ đứng phía sau, nhìn thấy cô ta đang cầm hai túi giấy đựng vật dụng, cũng không biết đang dạo cửa hàng, hay đã dạo xong chuẩn bị rời khỏi.
- Ồ.
Hùng Đại Ni đặt tay lên ngực, nói:
- Hết cả hồn, tôi còn tưởng là ai chứ?
- Đang gọi điện cho người tình nào đây, bộ dạng chột dạ như vậy?
Chu Dụ cười đùa hỏi.
Duy nhất khiến Hùng Đại Ni sợ chính là chuyện của cô ta với Thẩm Hoài bị tiết lộ một chút ra ngoài, đâu thể nói với Chu Dụ rằng cô ta đang muốn gọi cho Thẩm Hoài? Chẳng qua cô ta làm tên trộm cũng thấy chột dạ, Chu Dụ hỏi như vậy, bất chợt liền đỏ ửng lên, gắt giọng:
- Từ nhỏ tôi đã không thể bị hù dọa được, đào đâu ra chột dạ chứ? Tôi muốn trước khi tan ca thư giãn một tí, đúng lúc muốn gọi cho mẹ tôi nói một tiếng.
Nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của Hùng Đại Ni, càng hận không thể mang chuyện này vẽ lên gương mặt xinh đẹp này, Chu Dụ cười nói:
- Cô quả thật không phải người làm kẻ trộm, đối phương là ai vậy, có phải đã hẹn cùng đi dạo, sợ tôi bắt gặp à?
Tuy số lần Chu Dụ tiếp xúc với Hùng Đại Ni không nhiều, nhưng cũng biết cô ta ly hôn với Chu Minh cũng gần một năm, cũng nên dứt bỏ, tìm một người đàn ông tốt để sống qua ngày.
Tuy nhiên ai sẽ là rể hiền của Hùng Văn Bân, Chu Dụ thật sự rất hứng thú muốn biết.
- Thật không có ai.
Hùng Đại Ni nói.
- Được, được.
Chu Dụ cười nói.
- Che giấu lợi hại thật, trông giống như tôi đang cướp đàn ông với cô vậy.
Hùng Đại Ny nói
- Nếu có đàn ông, Trưởng ban Chu cứ mặc cô giành lấy. Tôi sẽ cùng đi dạo phố với Trưởng ban Chu, cô sẽ biết tôi có lừa cô hay không.
- Thật không cản trở cô?
Chu Dụ nghiêng đầu, nhìn vào đôi mắt của Hùng Đại Ni, trêu tức hỏi.
- Trưởng ban Chu, cô thật lắm lời,
Hùng Đại Ni bị Chu Dụ phát hiện nên chột dạ, nhiệt tình kéo lấy cánh tay của cô ta, kéo cô ta đi dạo, không để cô ấy cứ vây quanh vấn đề này, thật sự cùng cô ấy dạo thương trường.
Chu Dụ vẫn đang nghi ngờ, cũng đúng lúc có người cùng đi dạo với mình.
Vừa đúng đang trong giai đoạn vào Đông thay đổi trang phục, hai người phụ nữ dạo phố cũng rất tùy hứng. Chu Dụ còn ỷ lại Hùng Đại Ni là nhân viên thương trường, vài chiếc áo, được ưu đãi giảm không ít tiền, sau khi dạo quanh thương trường liền tấp vào một nhà hàng tương đối tinh tế, mời Hùng Đại Ni dùng cơm tối.
Có lẽ có chung trải nghiệm, một người là bà mẹ độc thân, một người so với mẹ độc thân cũng không mấy khác biệt, thân hình hai người không thua kém bao nhiêu, tuy tuổi tác hơn kém nhau bốn năm tuổi, nhưng đứng chung với nhau trông như hai chị em, phẩm vị quần áo cũng gần giống, lại dường như sống chung một phạm vi sinh hoạt, Hùng Đại Ni, Chu Dụ đều cảm thấy đặc biệt có chung tiếng nói với nhau.
Tuy xảy ra trận hoa lửa với Thẩm Hoài, chỉ kém bước cuối cùng chưa thực hiện, nhưng dù sao chuyện của Thẩm Hoài không thể lộ ra, đối với cuộc sống sau này nên đi thế nào, trong lòng Hùng Đại Ni luôn có tâm trạng mâu thuẫn.
Nhìn về phía cửa sổ ngoài nhà hàng, từng cặp đôi nắm tay nhau, khoác tay nhau đi qua, trong lòng Hùng Đại Ni có cảm xúc khó tả, cô ta biết chuyện nhà của Chu Dụ:
- Chị Chu, những năm này sao chị không nghĩ tìm một người đàn ông khác?
- Sao lại nói đến tôi thế?
Chu Dụ cười hỏi, tay đặt trên hai bên má, nhìn Hùng Đại Ni nói,
- Thế nào, nhớ đàn ông rồi sao? Rốt cuộc người đàn ông nào khiến cô không nắm được chủ ý vậy?
Cái ngày Hùng Đại Ni bắt gian Chu Minh, Chu Dụ và Thẩm Hoài cũng đang ngồi trong xe, trùng hợp gặp trong cùng một địa điểm. Chu Dụ luôn lo lắng sẽ bị chị em nhà họ Hùng nhận ra, đến nay gặp phải chị em họ Hùng đều cảm thấy chột dạ, không dám tiếp cận. Lúc này thấy Hùng Đại Ni không biết chuyện của cô ta với Thẩm Hoài, cũng cảm thấy thú vị.
Hùng Đại Ni đấu mồm mép, tám người cộng lại không phải là đối thủ của Chu Dụ, nếu cứ giằng co vấn đề này, suốt đời này cô ta đều không nắm được quyền chủ động, chỉ biết gắt giọng nói:
- Chị Chu còn nói xằng bậy, em sẽ không nói chuyện với chị nữa.
Bàn bên cạnh vẫn còn những người khách khác, Chu Dụ cũng không thể làm càn, cúi xuống, ghé sát đầu qua, nhỏ nhẹ nói với Hùng Đại Ni:
- Nói thật, ban đầu tôi cùng với nhà tôi bên nhau, cũng không có tình cảm đặc biệt sâu nặng nào, sau này thì xảy ra tai nạn. Nói ra thấy nực cười, khi xảy ra tai nạn giao thông, trong xe của y còn người con gái khác, lúc đó nếu tôi rời khỏi anh ấy, cũng không thể nói tôi. Sau này cũng không biết vì cái gì, có thể vì không tìm được người thích hợp, kéo dài hai ba năm, trái tim cũng lạnh nhạt theo. Anh ta lúc đó, cũng không thể trị khỏi, mà Tình Tình luôn xem anh ấy là ba, cũng có thể kéo dài hai ba năm, không có hận anh ấy như ban đầu. Nên nói lúc xảy ra tai nạn, người con gái đó chết rất thảm, tuy anh ấy không nói được gì, tôi cũng nhìn được vì chuyện này mà anh ấy áy náy suốt. Sau này tôi cũng điều tra qua tình trạng của người con gái này, quả thật không xinh đẹp như tôi, là một cô gái rất bình thường, nhưng là bạn học với anh ấy. Như thế, cũng cảm thấy anh ấy thật không dễ dàng, ngược lại luôn chăm sóc cho anh ta, cũng không có gì là không tốt, ít ra khiến Tình Tình có cảm giác một gia đình hoàn chỉnh. Thật ra, tôi cảm thấy hiện nay tôi sống rất tốt.
- Cô không nghĩ về đàn ông nữa sao?
Hùng Đại Ni đã hỏi liền bạo dạn hơn, đỏ mặt nhìn Chu Dụ, sợ cô ấy thấy mình chột dạ.
Trong đầu Chu Dụ liền hiện lên hình ảnh Thẩm Hoài, nghĩ đến có một thời gian không gặp riêng hắn, nay Hùng Đại Ni nhắc đến, trong lòng có chút loạn, hỏi ngược lại:
- Còn cô?
- Là em hỏi chị trước mà.
Hùng Đại Ni cắn vào đôi môi đỏ hồng của mình, kiên quyết muốn Chu Dụ trả lời trước.
- Thỉnh thoảng cũng nhớ, tuy nhiên một lần có thể chống chọi một thời gian.
Chu Dụ nói.
Hùng Đại Ni thấy Chu Dụ ắt hẳn cũng đã ba mươi hai rồi, vẫn còn rất xinh đẹp, vẻ mặt vẫn tỏa sáng, gương mặt sáng bóng không một dấu vết của thời gian, liền nghĩ cô ấy thỉnh thoảng sẽ làm đẹp; hơn nữa mỗi lần Hùng Đại Linh nhắc đến Chu Dụ, giọng điệu cũng hơi lạnh nhạt, giống như khẳng định cô ta là người không tuân thủ, người phụ nữ không nên tiếp xúc.
Độc thân lâu như vậy, Hùng Đại Ni cũng hiểu được nỗi khổ của độc thân, cảm thấy Chu Dụ bên ngoài có người khác, là điều rất bình thường, không phải chuyện to tát nào.
Chỉ là chuyện riêng tư không đáng hỏi thăm, lúc nãy cũng vì cả gan nên mới hỏi một câu, lúc này nghe cô ta thừa nhận bên ngoài có người khác, còn nói thẳng thắn như thế, Hùng Đại Ni nghe xong trong lòng liền nóng bừng lên.
Nghĩ đến chuyện lần trước cùng với Thẩm Hoài trốn trong nhà vệ sinh, tuy không cho gọi hắn, nhưng một thời gian cũng nói lên thân thể không mấy thoải mái, trong lòng nghĩ ắt hẳn như cảm giác của Chu Dụ.
- Còn cô?
Chu Dụ nhìn thấy bộ dạng đỏ ửng của Hùng Đại Ni, cười hỏi:
- Có phải nghĩ đến đàn ông rồi?
- Tôi có Thất Thất, cảm giác cũng không tệ, không muốn thay đổi gì, đôi lúc cũng sẽ nghĩ đến, tuy nhiên tôi và hắn vẫn chưa đến bước đó
Hùng Đại Ni sẽ không trực tiếp nhắc đến Thẩm Hoài với Chu Dụ, nhưng Chu Dụ đã nói như vậy, cô ta rất muốn mang chuyện Thẩm Hoài, thỉnh giáo Chu Dụ.
- Vậy đến bước nào rồi?
Chu Dụ cười khanh khách, nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của Hùng Đại Ni, càng không nhịn được muốn trêu chọc cô ấy.
- Người đàn ông luôn vụng về tay chân, hay vội vã, chị nói có thể đến bước nào?
Hùng Đới Ni nghĩ đến cảnh trong nhà vệ sinh, không dám nói chi tiết với Chu Dụ, nhưng cũng thừa nhận chưa thực hiện bước cuối cùng.
Chu Dụ kì lạ, hỏi:
- Cô có hương vị phụ nữ như vậy, cô chịu được, hắn cũng chịu đựng được?
Người phụ nữ đã kết hôn cùng trò chuyện phòng the luôn không có giới hạn cuối, Hùng Đại Ni nhìn thấy Chu Dụ tò mò, nhỏ tiếng nói:
- Đã thực hiện rồi.
Miệng Chu Dụ liền trở thành hình chữ “O”, có chút kinh ngạc nhìn Hùng Đại Ni, lại cười nói:
- Tôi còn tưởng cô rất truyền thống, tên nhóc đó thật có phúc.
Hùng Đại Ni đỏ mặt cười đánh vào Chu Dụ một cái, nhỏ tiếng nói:
- Không có hạ lưu như chị nghĩ, dùng tay thôi.
Nhưng nghĩ về hành vi với Thẩm Hoài, giống như hơn cả dùng tay, lại không kiềm chế được cười lên, gương mặt đỏ ửng lên.
Đương nhiên, cô ta cũng không biết Thẩm Hoài có hài lòng không, về mặt này cô ta không có nhiều kinh nghiệm, muốn cùng Thẩm Hoài trải nghiệm, nhưng lại đặc biệt lo lắng có thai ngoài ý muốn, lo lắng sự việc bại lộ, cũng tò mò mối quan hệ của Chu Dụ với người đàn ông kia:
- Chị cùng với người đó, y có yêu cầu lạ lùng nào không?
- Xem ra hắn cũng lịch thiệp.
Chu Dụ có chút ngượng ngùng nói,
- Thật ra mỗi lần tôi đều cần so đo chút, dù sao anh ta cũng có người phụ nữ khác, tôi cũng không quản được nhiều..
Hùng Đại Ni gật đầu, cô ta cũng cảm nhận như vậy.
Nói về vấn đề riêng tư, Hùng Đại Ni, Chu Dụ cùng nhau cảm thấy thân thiết hơn, tuy nhiên trong nhà còn có con gái đang cần chăm nom, dùng cơm tối xong, hẹn gặp vào lần sau, Chu Dụ lái xe đưa Hùng Đại Ni về nơi ở.
Vào cư xá, Hùng Đại Ni không ngờ Trần Yến không gặp được mình tại cửa hàng, liền đứng đợi dưới nhà của cô ấy.
Dù sao là bạn học nhiều năm, Hùng Đại Ni cũng không nhẫn tâm quá tuyệt tình, bước xuống từ xe Chu Dụ, vẫy tay chào Trần Yến:
- Trần Yến, sao cô đến thành phố không báo một tiếng cho tôi biết?
Trần Yến nhìn Chu Dụ đang ngồi trong xe, nhìn thấy người phụ nữ này rất quen thuộc, không nhận ra là ai, trong lòng nghĩ ắt hẳn là bạn của Hùng Đại Ni, xem bộ dạng không xuống xe chào hỏi, cũng không hỏi gì, cười nói với Hùng Đại Ni:
- Trưa nay vào thành phố làm việc, dùng cơm tối rồi, liền nghĩ đến tìm cô, tôi cũng vừa mới đến…
Hùng Đại Ni cũng không lật tẩy cô ta, vẫy tay tạm biệt Chu Dụ, mời Trần Yến lên nhà chơi.
- Cô ta là bạn của cô?
Trần Yến nhìn thấy Chu Dụ, hỏi.
- Ừm.
Hùng Đại Ni nghĩ trong lòng cô ta và Chu Dụ có thể xem như bạn bè, gật đầu nói:
- Sau khi tan ca cùng nhau dạo phố ăn cơm, cũng không biết cô đến thành phố.