Hùng Đại Ny sợ để lại dấu vết gì đó, không dám dùng điện thoại trong nhà, vẫn nhịn đến ngày hôm sau đến cơ quan, mới dùng điện thoại của văn phòng để liên lạc với Thẩm Hoài, nói đến chuyện đêm qua Trần Yến qua đó tìm cô.
- Con trai Trần Yến tổ chức sinh nhật, muốn mời em tối nay đến Hà Phổ ăn cơm, em không muốn đi, nhưng quả thực cô ấy quá phiền phức...
Hùng Đại Ny kể khổ trong điện thoại.
Thẩm Hoài kẹp điện thoại ở cổ, hai chân đi đến văn phòng, vừa xem văn kiện, vừa nói chuyện phiếm với Hùng Đại Ny, nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng của cô, biết trong văn phòng của cô cũng không có người ngoài ở đấy, cười nói:
- Lòng dạ anh có nhỏ hẹp giống như em tưởng tượng không? Anh có tật xấu, cần gì phải gây khó dễ với Trần Yến.
- Còn không phải là chuyện hai ngày nay ở Hà Phổ khiến cho nhiều người cảm thấy bàng hoàng hay sao.
Hùng Đại Ny nói.
- Tối qua cô ấy đến cơ quan em, không bắt được người của em, trong đêm tối ở cư xá hai giờ liền, em đã sợ cô ấy rồi.
- Vậy em qua đây ăn cơm đi, anh cũng muốn gặp em...
Thẩm Hoài nói.
- Thật hay giả vậy?
Hùng Đại Ny nghe xong trong lòng cảm thấy ngọt ngào, cái miệng cũng dễ dàng tha thứ, nói:
- Tuy nhiên, bất luận lời của anh là thật hay giả, sau khi em đến Hà Phổ, sẽ cùng Trần Yến bọn họ ở với nhau, cũng không tiện gọi điện thoại cho anh, anh lại không có điện thoại di động, tối nay anh muốn gặp em, thì làm sao tìm em được đây?
Cô biết Thẩm Hoài chắc chắn sẽ không tham gia tiệc mừng sinh nhật của con trai Trần Yến, trước đây cô không có nảy sinh quan hệ gì với Thẩm Hoài, trường hợp công khai gặp mặt cũng không sao, bây giờ cô sợ khi ở cùng với Thẩm Hoài sẽ khiến cho người khác nhìn ra sơ hở gì đó.
Hôm qua sau khi nói chuyện với Chu Dụ, trong lòng Hùng Đại Ny thoải mái hơn một chút, trong lòng cũng rất muốn gặp Thẩm Hoài, nhưng đâu phải hai người nói muốn gặp thì có thể gặp được mặt nhau? Cô dự định đi mua một chiếc điện thoại di động, cũng không dám dùng điện thoại cho Thẩm Hoài để gọi điện thoại, tránh không cẩn thận để Đại Linh và dì cô ta nhìn thấy dấu vết gì ở trong nhật ký trò chuyện.
- Sau khi em ăn tối xong, đi đến nhà Từ Huệ Lệ, tối nay anh sẽ đến tìm Vương Vệ Thành để nói chuyện, như vậy chúng ta có thể gặp nhau ở chỗ họ.
Thẩm Hoài nói:
- Sau đó anh về thành phố, tiện đường đưa em về.
Hùng Đại Ny nghĩ vậy cũng được, Thẩm Hoài sắp xếp như vậy thật là không chê vào đâu được, khiến người khác không thể nhìn ra được sơ hở gì, lại nói:
- Kinh nghiệm của anh thật phong phú...
Thẩm Hoài không biết xấu hổ cười phá lên, nói:
- Kinh nghiệm của anh rốt cuộc có phong phú hay không, tối nay em sẽ biết ngay thôi.
Chiều nay Thẩm Hoài cùng đi với Đỗ Kiến và những người khác đến điều tra nghiên cứu ở xí nghiệp trực thuộc huyện. Trong tay Vương Vệ Thành có chuyện khác được giao phó cần phải làm, thì ở lại văn phòng, đúng ba giờ nhận được cuộc điện thoại của vợ mình Từ Huệ Lệ gọi đến từ bệnh viện huyện.
- Trần Yến có nhắc đến chuyện hôm nay mời ăn cơm nhân ngày sinh nhật của con trai cô ấy không?
- Con trai nhà cô ta bằng tuổi Nhạc Nhạc nhà mình, mới chỉ là đứa con nít năm tuổi, tổ chức sinh nhật thì mời ăn cơm gì chứ?
Vương Vệ Thành đoán rằng Trần Yến cố ý muốn hàn gắn mối quan hệ, trong điện thoại cũng không nói rõ, tin rằng vợ mình có thể hiểu được.
- Hình như Hùng Đại Ny cũng sẽ qua đây
Từ Huệ Lệ nói:
- Hôm qua Trần Yến đặc biệt đi mời đấy.
- A...
Vương Vệ Thành có hơi bất ngờ, thầm nghĩ sau khi trải qua cái chuyện không vui ở nhà hàng Từ Ký trước đây, Hùng Đại Ny vẫn đồng ý đến Hà Phổ, có lẽ cũng là không chịu được sự phiền phức của Trần Yến?
- Hay em gọi điện thoại hỏi Đại Ny thử xem?
Từ Huệ Lệ hỏi chồng qua điện thoại.
- Song, chưa chắc đã liên lạc được với cô ấy.
Năm 96, điện thoại di động vẫn là một vật xa xỉ, ngay cả Vương Vệ Thành vì công việc nên mới cần, cũng chỉ là mang bên mình một chiếc máy nhắn tin của Motorola, nếu như Hùng Đại Ny không ở nhà hay ở văn phòng, cũng thực sự \là không thể liên lạc được với cô ấy.
Hơn nữa, nếu như vì chuyện dự tiệc mà liên lạc với Hùng Đại Ny, bên họ cũng giống như đang tỏ ra gây khó dễ vậy.
Vương Vệ Thành ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Thật sự không được, em đi ăn cơm đi, cũng không có gì to tát cả.
Dù sao anh ta cũng không dính vào chuyện này, vợ mình với Trần Yến dù sao là bạn học ở cùng ký túc xá bao nhiêu năm, cũng không hoàn toàn cần thiết phải có qua lại, như vậy thì tỏ ra quá lợi thế, cũng chưa chắc thích hợp.
Đương nhiên rồi, điều mà trong lòng Vương Vệ Thành lo lắng vẫn là chuyện tối qua.
Cuộc gặp mà Tần Bính Khuê sắp phải đối mặt khiến anh ta cảm thấy đồng tình, tuy rằng sau khi Thẩm Hoài rõ ràng tỏ ra không muốn họ bàn luận chuyện này, anh ta vẫn như xương mắc tại cổ họng, nhưng những lời nói với Đỗ Kiến, trong lúc vô tình để cho Thẩm Hoài nghe thấy, anh ta cảm thấy vô cùng lo lắng.
Từ sau khi tốt nghiệp đại học, Vương Vệ Thành đã đi làm được 10 năm rồi, có vài chuyện tuy anh ta không làm được, nhưng đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nhiều lúc, căn bản không có đúng sai để nói, bạn có năng lực, lãnh đạo đề bạt tín nhiệm bạn, trên thực tế là nhìn vào khả năng bạn có thể để anh ta sử dụng.
Một khi lãnh đạo cho rằng bạn không ủng hộ anh ta, khả năng của bạn không thể dùng, vậy cũng có nghĩa là con đường mà bạn đang tiến về phía trước đã đến điểm cuối rồi, không có lãnh đạo nào sẽ đề bạt một cấp dưới chống đối với anh ta.
Cả ngày hôm nay Vương Vệ Thành đều không sao nhìn thấy Thẩm Hoài, cũng không rõ sau khi Thẩm Hoài nghe thấy những lời mà anh ta bàn luận về Tần Bính Khuê hôm qua xong, trong lòng rốt cuộc đã nghĩ gì. Tâm trạng Vương Vệ Thành thấp thỏm suốt một ngày, cũng chưa thể bình tĩnh lại được.
Tâm trạng dù không bình tĩnh được, những chuyện nên làm vẫn phải làm, trong tay Vương Vệ Thành có một bản nghị quyết, cần thành viên ủy viên thường vụ huyện ký vào, anh ta chạy đến chỗ Huyện ủy tìm Đào Kế Hưng xin chữ ký, lúc gõ cửa, thì nghe thấy bên trong có âm thanh tranh cãi rất lớn.
- Nếu Huyện ủy đã nhận định tôi sai, nhận định tôi cổ động công nhân đứng ra chống đối chính quyền huyện, nhận định tôi vi phạm tổ chức kỷ luật, tôi mất chức cũng được, khai trừ cũng được, tôi không có ý kiến, không thể để các công nhân thất nghiệp, tôi lại chạy đến tổng Công Đoàn ăn cơm trắng, tôi gánh không nổi con người này...
Nghe thấy tiếng của Tần Bính Khuê, Vương Vệ Thành cũng chợt đau đầu, không ngờ anh ta cũng đối mặt tranh cãi với Bí thư huyện ủy Đào Kế Hưng ở trong phòng làm việc.
Vương Vệ Thành kiên trì gõ cửa phòng của Đào Kế Hưng, tuy Đào Kế Hưng và Tần Bính Khuê đều không nói chuyện nữa, nhưng thấy vẻ mặt căng thẳng của Đào Kế Hưng, thầm nghĩ anh ta có lẽ cũng rất tức giận trước sự bướng bỉnh của Tần Bính Khuê.
Hôm qua Đào Kế Hưng đến văn phòng của Thẩm Hoài, Vương Vệ Thành đoán rằng anh ta hẳn là thay Tần Bính Khuê cầu xin trước mặt Thẩm Hoài, muốn điều Tần Bính Khuê từ xưởng đóng tàu ra, sắp xếp đến tổng Công Đoàn làm việc.
Trước đây Vương Vệ Thành có nghe cậu mình nói qua về sự tích của Tần Bính Khuê, đối với sự bướng bỉnh của anh ta vẫn thật sự không hiểu rõ lắm, không ngờ Tần Bính Khuê không những không nể mặt Đào Kế Hưng, còn đến văn phòng tranh cãi với anh ta.
Chuyện này, Vương Vệ Thành không tiện bình luận, lấy tài liệu đưa cho Đào Kế Hưng ký tên, nhìn thấy bộ dạng nổi giận đùng đùng của Tần Bính Khuê, dường như vấn đề thay đổi chế độ ở xưởng đóng tàu, thà rằng anh ta bị khai trừ, cũng không chút nhượng bộ con đường sống cho huyện.
Một người ngang bướng, giữ vững quan điểm như vậy, không có cách nào thuyết phục được anh ta, còn vấn đề thay đổi chế độ ở xưởng đóng tàu lại không thể kéo dài không giải quyết. Vương Vệ Thành thầm nghĩ, cách thức Thẩm Hoài xử lý Tần Bính Khuê tuy chưa nói đến quang minh lỗi lạc, hoặc cũng là bất đắc dĩ mà thôi
Thẩm Hoài cùng đi với Đỗ Kiến và những người khác, cả ngày đều đi điều tra nghiên cứu ở trong xí nghiệp trực thuộc huyện ở bên dưới.
Vương Vệ Thành cũng khó có thể nán lại văn phòng, giải quyết một đống công việc trong vòng một ngày, cũng đúng là như vậy, sự bất an trong lòng Vương Vệ Thành càng tăng dần lên, sự lạnh nhạt vô cớ, chắc chắn cũng là một tín hiệu rõ ràng, tuy mới chỉ là khoảng thời gian một ngày, còn nói không rõ vấn đề gì, trong số những thứ xung quanh Vương Vệ Thành, sự cảm nhận trong lòng cũng là không giống nhau.
Vương Vệ Thành ở văn phòng đợi đến 8 giờ tối, thấy Thẩm Hoài vẫn chưa quay về, thầm nghĩ tối nay hắn sẽ không đến tòa nhà Ủy ban huyện, tâm trạng không yên, cũng chỉ có thể quay về nhà trước rồi hãy nói.
Vương Vệ Thành lái xe đến đầu ngõ của khu dân cư giáo viên và công nhân viên chức trong huyện, đúng lúc gặp chiếc xe Santana mà Thẩm Hoài ngồi.
- Tối nay anh có thời gian không?
Thẩm Hoài mở cửa sổ xe, hỏi Vương Vệ Thành.
- Có ạ, Bí thư Thẩm anh có chuyện gì vậy?
Vương Vệ Thành đẩy chiếc xe đạp đi qua đó, nhìn thấy Đỗ Kiến ngồi ở vị trí lái để lái xe thay cho Thẩm Hoài.
- Vậy được, anh về nhà trước đi, tôi đưa anh Đỗ về trước đã, rồi lại đến nhà anh tìm anh.
Thẩm Hoài nói:
- Còn về chuyện công việc, tôi có khoảng thời gian không tìm anh để nói chuyện rồi.
Chỉ cần Thẩm Hoài có ý tìm anh ta nói chuyện, chứng tỏ còn có cơ hội để cứu vãn, cho dù Thẩm Hoài không tìm anh ta nói chuyện, anh ta cũng sẽ chủ động đi tìm Thẩm Hoài để nhận lỗi, chỉ sợ từ đó trở đi lãnh đạo không để ý đến bạn nữa, khi bạn là người qua đường, đó mới là không còn hi vọng gì nữa.
Nghe thấy Thẩm Hoài muốn tìm anh ta bàn công việc, tâm trạng thấp thỏm cả một ngày của Vương Vệ Thành lập tức thay đổi một nửa, vội nói:
- Trong nhà có trẻ con hay làm ồn, không tiện để tôi báo cáo quan điểm lên Bí thư Thẩm anh, phía trước có quán trà...
Hắn không đi đến nhà Vương Vệ Thành, sao có thể gặp Hùng Đại Ny được đây. Nghe những lời này của Vương Vệ Thành, Thẩm Hoài nóng lòng muốn xuống đá vào hai chân của anh ta.
Cũng may Đỗ Kiến biết cách cư xử, thấy Thẩm Hoài muốn tìm Vương Vệ Thành nói chuyện riêng, liền nói:
- Tôi đi bộ về nhà là được rồi, cũng chỉ đi có vài bước, ăn cơm tối ở công ty dệt, cũng vẫn chưa tiêu hóa hết, cho dù đợi lát nữa Bí thư Thẩm anh về thành phố, thì tôi không thể lái xe đưa anh về rồi...
- Vậy anh đưa xe đạp cho anh Đỗ mượn đi, ngày mai lại đến lấy về.
Thẩm Hoài bảo Vương Vệ Thành đưa xe đạp cho Đỗ Kiến, để Đỗ Kiến lại, anh ta liền chở Vương Vệ Thành rẽ vào đường tắt, dừng ở dưới lầu khu dân cư giáo viên và công nhân viên chức trong huyện.
- Hôm nay Tần Bính Khuê lại đưa vạn ngôn thư lên cho tôi, anh nhìn thấy chưa?
Thẩm Hoài không nói ở trong xe, xuống xe đi vào trong khu dân cư, hỏi Vương Vệ Thành.
- Cái này tôi cũng không rõ lắm.
Vương Vệ Thành nói.
- Chiều nay tôi tìm Bí thư Đào để ký tên, xưởng trưởng Tần cùng Bí thư Đào ở trong văn phòng cũng không hòa thuận cho lắm, hình như thà rằng bị khai trừ thất nghiệp trong huyện, cũng không muốn điều đến tổng Công Đoàn huyện.
Thầm Hoài nói chuyện điện thoại với Đào Kế Hưng, nhưng không nghe thấy anh ta nhắc đến điểm này, có lẽ Đào Kế Hưng cũng thấy chuyện của Tần Bính Khuê không gấp, hắn cũng không kìm nổi khẽ thở dài một cái, nói với Vương Vệ Thành:
- Nói thật, nhân cách mang tính chất Đảng của Tần Bính Khuê, tôi rất tôn trọng, nhưng tôn trọng không giải quyết được vấn đề thực tế, có lẽ anh cũng sẽ cảm thấy, để gần hai trăm công nhân ở xưởng đóng tàu thất nghiệp, sẽ có chút tàn nhẫn, nhưng anh đừng quên, chúng ta là quan chức chính quyền Hà Phổ, ngoại trừ phải có trách nhiệm với hai vạn công chức doanh nghiệp nhà nước trong huyện ra, còn phải có trách nhiệm với 88 vạn người dân khác không phải là công chức doanh nghiệp nhà nước. Sinh lão bệnh tử của công chức doanh nghiệp nhà nước đều có thể dựa vào cơ quan, sau khi con cái trưởng thành, có thể tự thân lập nghiệp, vậy còn sáu bảy mươi vạn người nông dân Hà Phổ thì sao? Họ không có đóng góp gì với quốc gia, với xã hội này hay sao? Công chức doanh nghiệp nhà nước có thể hưởng chế độ phúc lợi, tại sao họ không thể được hưởng một chút gì? Đương nhiên, có vài người chênh lệch chút ít sẽ nói, nếu thất nghiệp, cũng nên là quan chức ở phía trên thất nghiệp trước, Họ nói những lời này cũng không sai, nhưng cuối cùng đều phải quy kết về một điểm, phương án mà bạn đưa ra, nếu có thể giải quyết được vấn đề thực tế, phán đoán đạo đức đơn thuần không giải quyết được vấn đề thực tế, hơn nữa, vĩnh viễn không tính toán được một phương án có thể giải quyết toàn bộ mâu thuẫn, giải quyết được trọng điểm của vấn đề, từ trước đến giờ đều là nắm lấy mâu thuẫn chủ yếu để giải quyết trước, rồi sau đó mới giải quyết mâu thuẫn thứ yếu. Đồng thời, chúng ta cũng phải tỉnh táo ý thức được mâu thuẫn chủ thứ và mâu thuẫn mới của một sự vật đều là không ngừng thay đổi, hiện nay có vài vấn đề chủ yếu mà gần trăm doanh nghiệp trực thuộc huyện phải đối mặt, sau khi vấn đề chủ yếu được giải quyết, sẽ xuất hiện thêm vài vấn đề mới nào đó, huyện muốn đề phòng thế nào và phương án ứng phó trong tương lai là gì, anh đều phải suy nghĩ. Hôm nay cũng không muốn nói với anh quá nhiều, viết mấy văn bản về thay đổi chế độ doanh nghiệp giao cho tôi, sau đó trong huyện cũng sẽ thống nhất tư tưởng lại với nhau.
Thẩm Hoài nhìn vào đồng hồ, lại nói với Vương Vệ Thành:
- Thời gian vẫn còn sớm, tôi đến nhà anh uống miếng nước rồi về...
Vương Vệ Thành cũng không thể nói diện tích trong nhà chật hẹp, không rảnh để đun nước cho Thẩm Hoài uống, anh ta ước gì Thẩm Hoài vào nhà có thể nói vài ba câu với anh ta.
Thẩm Hoài thầm nghĩ Hùng Đại Ny hẳn là đi cùng với vợ Vương Vệ Thành về rồi, muốn làm ra vẻ kinh ngạc như thế nào đó khi bước vào phòng mới thích hợp, Vương Vệ Thành cầm chìa khóa mở cửa, Thẩm Hoài liền nhìn thấy ngoại trừ Hùng Đại Ny, không ngờ ngay cả em gái Hùng Đại Linh cũng ở trong phòng.
Được, cũng không cần hắn giả bộ làm gì.