Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 554 - Chương 552: Song Phi.

Chưa xác định
Chương 552: Song phi.

Hiện tại, tất cả mọi tinh lực của Thẩm Hoài đều đặt ở Hà Phổ, khu kinh tế mới Tân Phổ, dự án xây dựng nhà máy thép Tân Phổ và các chế độ cải cách chế độ xí nghiệp huyện Hà Phổ.

Cho dù có cơ hội đến thành phố, chẳng qua là để gặp Hùng Văn Bân hoặc Cao Thiên Hà, Trần Bảo Tề bàn bạc công việc, không có nhiều thời gian để gặp những người khác.

Chỉ khi có yến tiệc bàn việc công hay thương, thì may ra mọi người còn có thể nhìn thấy mặt hắn, nhưng trường hợp như vậy, nhiều người thì lắm miệng, muốn tìm cơ hội tiếp chuyện cũng khó. Không như lần này, đặt bàn riêng trong quán ăn nhỏ, mọi người vui vẻ vừa ngồi ăn vừa bàn bạc.

Hùng Đại Ny, Hùng Đại Linh cũng đến, tuy thuần túy là tò mò với những cuộc chè chén đêm khuya của cánh mày râu, trong phòng còn có karaoke đời mới của Đông Hoa, khiến các cô không khỏi tò mò nhìn xung quanh, thậm chí còn hiếu kỳ khi Chu Tri Bạch gọi 3 cô vào bồi rượu

Chu Tri Bạch, Dương Hải Bằng, Chử cường cùng ngồi xuống nói chuyện với Thẩm Hoài, hoàn toàn không để ý đến 3 cô; cũng là vì chuyện họ đang bàn rất bí mật, không thể tiết lộ ra ngoài, hoàn toàn không có ý định gọi 3 cô tiến lại bồi rượu.

Có lẽ do nhàm chán, khiến ba cô gái không còn thoải mái ngồi trong phòng, cứ lần lượt đi ra đi vào. Dương Hải Bằng buông câu đùa cợt, bảo giữ cô gái mặc quần Jean kia cho Thẩm Hoài, mấy người Thẩm Hoài cũng không để ý khi mấy cô ra ngoài đã lâu nhưng chưa thấy trở về.

Đến 11 giờ, Hùng Đại Ny kéo Hùng Đại Linh về; Chu Tri Bạch định gọi tài xế lái xe đưa các cô về nhà, Thẩm Hoài nhìn nhìn đồng hồ, nói với Tri Bạch, Dương Hải Bằng:

- Sáng mai tôi còn có việc, lần sau có dịp chúng ta lại cùng uống rượu; để tôi đưa 2 cô ấy quay về.

Khi mấy người Thẩm Hoài chuẩn bị đi về, thì cô gái mặc quần Jean kia không biết đi đâu cả buổi tối lại xuất hiện, vội vã đưa tay nắm chặt lấy tay Thẩm Hoài.

Khuôn mặt cô gái ửng hồng, như áng chiều tà nhuộm đỏ cả góc trời, trông vô cùng quyến rũ, cùng với hương nước hoa dịu nhẹ tỏa ra từ người cô, dáng dấp cao gầy, và chiếc quần Jean ôm sát đôi chân thon dài cùng cặp mông to căng tròn rắn chắc tạo nên những đường cong mê người, Trong đêm tối cũng có thể xem là một mỹ nhân hiếm có, hơn nữa so với cô gái mặc váy đen và cô gái ăn mặc diêm dúa kia thì cách ăn mặc của cô có phần mộc mạc.

Tuy nhiên, vừa rồi cô bỏ đi tolet, không có ở đây, như thế nào khi về lại say? Thẩm Hoài nhìn đến bộ dáng chết choáng hơi men của cô, thầm cho rằng cô vừa đi đến phòng khác tiếp rượu.

Nữa ngày không nhìn thấy bóng người, trông thấy Thẩm Hoài phải rời đi, cô gái này lại chạy đến đeo bám lấy Thẩm Hoài, xem bộ dáng chỉ hận không thể đem bộ ngực căng tròn của mình dán chặt lên cánh tay của hắn, cứ thế lưu luyến không rời, Hùng Đại Ny nghi hoặc không hiểu hỏi Thẩm Hoài:

- Cô ấy làm sao vậy, có vẻ không nỡ để anh đi.

Bình thường, khi khách đến quán rượu, đều có người đón tiếp, nhưng tiền bo cho gái tiếp rượu đều là do khách tự trả trực tiếp cho các cô. Cô gái mặc quần Jean này không biết thân phận của Thẩm Hoài, nhưng biết rõ bữa tiệc ngày hôm nay là mấy người này chiêu đãi Thẩm Hoài, nếu như Thẩm Hoài đi rồi, thì ai sẽ chi trả tiền boa cho cô?

Chắc là vì tối nay không tiếp chuyện với Thẩm Hoài câu nào, cũng không bồi hắn ta uống dù chỉ 1 ly rượu, tự thấy xấu hổ, ôm lấy cánh tay Thẩm Hoài, âm thanh nhỏ đến mức nghe không rõ:

- Quy định tiền bo cho tiếp viên của quán là 100...

Thì ra cô gái này níu kéo Thẩm Hoài là vì tiền boa, Hùng Đại Ny và em gái chép miệng chậc lưỡi, cũng không nói gì.

Chử Cường tất nhiên sẽ không để Thẩm Hoài chi trả khoảng tiền này, cũng không muốn tính toán việc cô ta bỏ ra ngoài không tiếp rượu, bèn bước đến, rút từ trong ví ra 100 đồng đưa cho cô gái, bảo cô buông Thẩm Hoài ra.

Cô gái cầm lấy tiền từ tay Chử Mạnh, đang định cất vào túi, thì cửa phòng bị đẩy ra. Một thanh niên cổ đeo dây chuyền vàng xông vào, tóm lấy cổ tay cô, miệng liên tục mắng:

- Đồ gái điếm, lão đây sờ ngươi thì ngươi từ chối, lại chạy trốn sang bên này.

Mặc chiếc áo sơ mi hoa đặc biệt, dây chuyền sáng loáng, đeo chiếc nhẫn đính hạt trân châu to tướng, có lẽ do uống nhiều rượu, gân cổ nổi lên cùng khuôn mặt đỏ ửng, hơi thở đầy mùi rượu, vừa lôi cô gái lại đã hung hăng giơ tay tát...

Nói thì dài nhưng sự việc chỉ xảy ra trong chớp mắt, lúc này Thẩm Hoài đứng gần nhất, một tay nắm lấy tay gã ta, quát:

- Có chuyện gì thì từ từ nói.

Cô gái sợ đến mức mặt trắng bệch, men say không cánh mà bay mất, tỉnh táo hoàn táo. Chẳng qua muốn nhân cơ hội kiếm thêm tiền bo, không ngờ lại chọc giận đến khách, vội vàng trốn sau lưng Thẩm Hoài.

Gã ta ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Hoài, rút tay lại, đẩy Thẩm Hoài, hừng hực khí thế chửi:

- Con điếm này tưởng bố mày là tên ngu sao? Tát mày còn làm bẩn tay tao; còn mày, thích xen vào chuyện của người khác lắm hả?

- Bảo cô ta trả tiền lại cho ngươi, việc gì phải làm lớn chuyện?

Chử Cường bước qua, che chắn cho Thẩm Hoài, không để gã mặc áo hoa ki làm tổn hại đến hắn.

Thẩm Hoài kéo Hùng Đại Ny, Hùng Đại Linh, lui vào bên trong, tránh vụ xô xát này làm tổn thương đến 2 cô —— mời hai cô đến đây uống rượu, nếu để dính vào chuyện xô xát thế này, e rằng Hùng Văn Bân sẽ khó chịu.

- Mày tưởng bố mày không có 100 sao? Mấy ông muốn vung tiền thì mặc kệ mấy ông, còn tao chưa từng vung tiền cho mấy con điếm tụi nó...

Gã mặc áo sơ mi hoa người đầy mùi rượu, gần như muốn nôn lên mặt Chử Cường, nhưng đồng bọn của y không bước sang, nhìn thấy tướng tá Dương Hải Bằng cao to thô lỗ đang đi qua, lại thấy thế lực phòng bên người đông thế mạnh, cũng không dám động thủ, chỉ dám hùng hổ chửi rủa không dức.

Thẩm Hoài ngồi trên ghế sa lon, chỉ biết cười khổ nói:

- Tôi nào dám chọc giận ai, bỏ ra ngoài uống rượu một buổi cũng không được sao...

Chu Tri Bạch cười ha hả, biết Thẩm Hoài đang ám chỉ chuyện xảy ra lần trước ở Vạn Tử Thiên Hồng, lấy điện thoại thông báo cho Dương Hải Bằng gọi lái xe kiêm vệ sĩ đang đứng chờ bên ngoài lên, nhằm tránh lát nữa xảy ra xô xát gì, sẽ không có người bảo vệ.

Tuy nhiên, bộ phận an ninh của quán Vương Triều phản ứng nhanh nhạy hơn, thấy có người vọt vào bên trong phòng khách Vip gây chuyện, đã có ba bốn gã to con mặc trang phục đen chạy đến, đem gã mặc áo sơ mi hoa sặc mùi rượu kia lôi ra ngoài.

Hai bên đều là khách Vip, dù gì câu lạc bộ Vương Triều cũng cần kinh doanh buôn bán, chỉ cần bọn họ không đập phá bừa bãi, dĩ nhiên đều hy vọng các vị khách có thể bỏ qua vướng mắc, tránh nảy sinh xung đột.

Thấy gã mặc áo sơ mi hoa bị kéo ra ngoài, nhưng cô gái mặc quần Jean biết chuyện gã gây sự với khách, sẽ không dễ dàng cho qua, nếu quản lý biết cô tranh thủ kiếm tiền boa của cả hai phòng khách Vip, thì phải đứng ra chịu trách nhiệm của sự việc ngày hôm nay, tất nhiên sẽ xử lý cô; trước giờ chưa từng gặp tình huống phức tạp thế này, khiến cô hoảng sợ không biết phải làm sao.

Lúc này một cô gái xinh đẹp giống như là quản lý của họ bước đến, đon đã cười xin lỗi:

- Vị khách vừa rồi uống quá chén, không biết các vị là bạn của Dương tổng và Chử thiếu gia, cho nên hơi lỗ mãng,

- Chử thiếu gia, cái tên này nghe rất uy phong.

Hùng Đại Linh ngồi bên cạnh Thẩm Hoài, không kìm được hứng thú muốn khiêu khích Chử Cường.

Chử Cường xấu hổ cười, sợ Hùng Đại Linh chạy sang mách chuyện này cho Tân Kỳ, không dám tranh cãi với cô.

Ánh mắt cô quản lý liếc nhìn sang hai chị em Hùng Đại Ny, Hùng Đại Linh, linh quang chợt lóe.

Các cô gái dưới tay của cô không 100 cũng đến 80, hơn nữa đều được tuyển chọn kỹ lưỡng, có thể nói là cực phẩm trong cực phẩm. Cô xem người nhãn lực rất mạnh, lập tức liền nhìn được hai người này kém bốn năm tuổi hẳn là chị em, khuôn mặt xinh đẹp cùng một khuôn mặt, còn có thân mình khiến nam nhân mê luyến.

Từ đầu năm đến giờ, chỉ tiêu của bọn đàn ông trở nên khắc khe, có gương mặt xinh đẹp thôi chưa đủ, mà phải có thân hình cân đối; làn da trắng thôi chưa đủ, mà còn phải trơn nhẵn, có dộ đàn hồi, thì mới được xem là thượng phẩm.

Lúc đầu, cô không mấy chú ý đến Thẩm Hoài —— dáng người gầy yếu, mặt nhìn có chút quen, không rõ có phải do trước kia từng đến đây uống rượu hay không —— trang phục cũng rất bình thường so với cung cách xa hoa của Dương Hải Bằng cùng Chử Cường, nhưng có thể gọi hai chị em xinh đẹp như hoa kia vây quanh 2 bên, thì tú bà này lập tức đoán ra được thân phận của hắn, mới là nhân vật không tầm thường nhất.

- Hoá ra Dương tổng, Chử thiếu gia, hôm nay đãi tiệc mời khách quý là vị tiên sinh này sao?

Tú bà nhanh miệng hô, âm thanh đon đả như hát chèo:

- Dương tổng, Chử thiếu gia, là xem trọng tôi rồi, mấy cô gái của tôi cho dù cao cấp đến đâu, cũng không thể so sánh với bạn gái của vị tiên sinh này.

Vừa nói vừa liếc mắt lẳng lơ nhìn Thẩm Hoài:

- Tiên sinh, xin hỏi quý tính danh xưng?

- Họ Thẩm.

- Thì ra là Thẩm tiên sinh.

Tú bà cười nói, rất tự nhiên bước đến, cúi người đon đả lôi kéo làm quen với Thẩm Hoài. Cổ áo rộng trễ nãi, làm lộ ra nửa bộ ngực trắng như tuyết:

- Vừa rồi là Tiểu Cần tiếp đón không chu đáo.

Thẩm Hoài liếc mắt nhìn cô gái mặc quần Jean, đoán biết cái tên "Tiểu Cần" mà tú bà này nói đến chính là nghệ danh của cô ta, nhưng khi nghe đến cái tên quen thuộc này, cơn giận bổng nổi lên, cất giọng nói với bà ta:

- Ồ, do tôi mãi tiếp bằng hữu, nên không cần cô ta tiếp. Có lẽ cô ta thấy chúng tôi phải đi, nên đến đây chào một tiếng...

Cô gái cảm kích nhìn Thẩm Hoài.

Tú bà nghi hoặc liếc nhìn cô gái mặc quần Jean, tất nhiên nàng ta hiểu rất rõ những cô gái dưới tay mình, hoài nghi cô nhảy rào, nhưng khách nếu đã nói như vậy, vậy không tồn tại vấn đề gì.

Lúc này Chu Tri Bạch cùng tài xế Dương Hải Bằng cũng đi tới, tú bà quả nhiên dày dặn kinh nghiệm, nhìn thoáng qua đã biết đây là những vị khách quý, so với ba tên quý tộc mới nổi kia.

Náo sự này cũng khiến Chu Tri Bạch, Dương Hải Bằng mất hứng thú tiếp tục uống rượu, lên tiếng bảo tú bà cho người tính tiền.

Chu Tri Bạch, Dương Hải Bằng, Chử Cường đều có xe riêng, đang đứng đợi trước bãi đỗ xe; Thẩm Hoài không về cùng đường với họ, nên cùng Hùng Đại Ny và Hùng Đại Linh đi về trước, xe của hắn ngừng bên ngoài ngõ nhỏ.

Vừa mở cửa, Hùng Đại Ny liền kéo tay áo Thẩm Hoài, bảo hắn nhìn chiếc xe Nissan kia đang đậu ở phố đối diện. Chính là tay mặc áo sơ mi hoa gây chuyện vừa rồi, đang ngồi trong xe dò xét nhìn về phía bên này, Hùng Đại Ny sợ hãi hỏi:

- Có phải hắn đang đợi chúng ta?

Thẩm Hoài bĩu môi:

- Không việc gì phải lo.

Rồi cùng Hùng Đại Ny, Hùng Đại Linh đi đến ngõ hẻm bên cạnh, bước lên xe, ngay lúc chuẩn bị quay đầu xe, gã mặc áo sơ mi hoa mở cửa chiếc Nissan màu đen, băng qua con đường cái, ngặn ngay đầu ngõ, buộc Thẩm Hoài phải ngừng xe lại.

- Thằng khốn, cứ tưởng mày thuộc loại đại gia. Tao nhổ, chẳng qua chỉ lái chiếc Santana cà tàn, còn dám ra dáng song phi! Hôm nay, mày nhường hai con ả này cho bố, bố đây tha cho cái mạng rách của mày.

Gã mặc áo sơ mi hoa ra lệnh cho 2 tên đồng bọn trên xe, bước xuống giương oai.

Hùng Đại Linh chẳng chút sợ sệt, quay sang nghi hoặc hỏi Thẩm Hoài:

- Thế nào là song phi?

Bình Luận (0)
Comment