Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 555 - Chương 553: Lấy Thế Đè Người.

Chưa xác định
Chương 553: LẤY THẾ ĐÈ NGƯỜI.

Tuy rằng Hùng Đại Ny chưa từng nghe qua những lời nói thô tục đó, nhưng cô vốn là người từng trải, chỉ cần nghĩ kỹ lại, thì có thể đoán được ẩn ý từ “song phi” mà tên áo sơ mi hoa đang nói đến là gì.

Những ngôn từ thô tục lọt vào trong tai, khiến người ta không khỏi đỏ mặt xấu hổ, Hùng Đại Linh lại ngây ngốc hỏi Thẩm Hoài, khiến hắn chỉ biết cười trừ. Đoán được ý nghĩ xấu xa trong đầu hắn, Hùng Đại Ny kéo Hùng Đại Linh, xấu hổ nói:

- Chẳng phải nghĩa tốt đẹp gì, hỏi làm gì?

- À...

Hùng Đại Linh tuy chưa hiểu rõ, nhưng nhìn thấy thái độ của chị, biết rằng không phải ý tốt, đành ngậm miệng, không truy hỏi Thẩm Hoài.

Thẩm Hoài nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của Hùng Đại Ny, dường như được phủ một lớp hồng quang, xinh đẹp quyến rũ, mi dài thanh thoát, ánh mắt linh động say lòng người.

Lòng Thẩm Hoài hơi lay động, nhưng vì có Hùng Đại Linh ở đây nên không dám biểu lộ ra ngoài, quay đầu nhìn gã mặc áo sơ mi hoa đang buông lời khiêu khích ngoài cửa xe, dùng sức mở cửa bước ra.

Gã áo sơ mi hoa bị bất ngờ không kịp đề phòng, bị cạnh cửa đập trúng chỗ kia, loạng choạng lùi về sau hai bước, ngã dựa vào tường, cả người đỏ ửng như tôm luộc, đau đớn cúi người ôm lấy, một lúc lâu sau mới gắng gượng đứng lên.

Tên đồng bọn của gã, trân trân nhìn Thẩm Hoài cũng dám ra tay, vội vã nhảy xuống xe, chạy đến cánh cửa vừa mở kia lôi Thẩm Hoài ra; chỉ có điều, Thẩm Hoài nhanh tay hơn, đã đóng kín cửa xe lại.

Bọn chúng tức tối đập cửa xe "Rầm rầm rầm", gã mặc áo sơ mi hoa tức tối, chửi ầm lên:

- Hôm nay không giết chết lũ chúng mày, lão đây không mang họ Tôn….

Santana không phải hãng xe sang trọng, nhưng được cái bền, mặc kệ cho chúng đấm đá; gã áo sơmi hoa dáo dác tìm kiếm xung quanh, xem có gì có thể đập xe.

Đúng lúc này, đầu ngõ phát ra một tiếng “ầm’ thật lớn, gã mặc áo sơmi hoa cùng đồng bọn kêu to một tiếng, vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì, quay đầu nhìn lại chỉ thấy chiếc Nissan đang đậu đầu ngõ của họ, bị một chiếc Hummer đụng lên, một bên còn bị chà sát lên tường.

Gã mặc áo sơ mi hoa và đồng bọn mơ hồ không hiểu chuyện gì đang diễn ra, còn tưởng rằng do tên lái xe kia lạc tay lái tông phải, khiến cho đuôi xe của chúng biến dạng, mà thân xe cào sát vào bên tường rào, khiến cửa xe móp méo.

Thấy gã lái xe đảo tay lái, gã áo sơ mi hoa tưởng rằng y định chạy trốn, lập tức bỏ qua cho Thẩm Hoài, nhanh chân vọt sang đón đầu, sợ bọn chúng chạy thoát, sẽ không có ai bồi hoàn tiền sửa xe cho gã.

Không ngờ rằng tên lái xe đó hoàn toàn không có ý định bỏ trốn, cửa xe mở ra, một người đàn ông cao to thô lỗ bước xuống, xách gã áo sơ mi hoa ném sang 1 bên, hùng hổ mắng:

- Cái xe này của mày hả? Chỗ này là chỗ đậu xe của mày phải không? Để xảy ra tai nạn này là lỗi của mày, còn muốn bắt đền tao sao?

Nhìn thấy chiếc xe của gã áo sơ mi hoa đậu ngoài đầu ngõ bị phá hỏng, Thẩm Hoài cũng bước ra ngoài xem.

Bước tới đầu ngõ, trông thấy phần đuôi chiếc Nissan bị đâm đến biến dạng, chiếc Hummer mới mua của Dương Hải Bằng hoàn toàn không bị chút tổn hại nào, Thẩm Hoài không kìm được, lắc đầu cười.

Bởi vì thân phận của Thẩm Hoài nhạy cảm, không thể để dính líu đến những vụ ẩu đả thế này, nhằm tránh ảnh hưởng đến hình tượng trong mắt người dân, nhưng kịch hay diễn ra trước mắt sao có thể bỏ qua. Hắn di chuyển xe đến phố đối diện, hạ cửa kính xe xuống, thảnh thơi nhìn bọn Dương Hải Bằng gây khó dễ gã mặc áo sơ mi hoa ở bên kia phố.

Lúc này, Chu Tri Bạch cùng Chử Cường cũng lái xe đến, đứng ở phía đối diện dõi theo chiếc Nissan bị đụng nát, trời đã về khuya, dù xảy tai nạn, nhưng trừ vài nhân viên bảo vệ của câu lạc bộ Vương Triều bước ra xem xét, thì cũng không có ai hiếu kỳ đến xem vụ “tai nạn xe” này.

Xe công vụ của huyện Hà Phổ chủ yếu là Jetta, Santana, không có loại xe nào khác.

Chiếc Santana của Thẩm Hoài vốn không tệ, mà do đường xá Hà Phổ xuống cấp trầm trọng, chiếc xe lại bị Thẩm Hoài xem như xe thồ, mấy tháng qua cày bừa khắp nơi, nhìn chiếc xe trông vô cùng thảm hại.

Hơn nữa, Thẩm Hoài cũng không có ý định chạy đến bên đó, tránh để người ta nhìn thấy biển số xe mà đoán ra thân phận của hắn. Cho nên chiếc xe cũng sử dụng biển số thường, với những ai không biết, thì chẳng khác nào xe của người dân bình thường khác.

Do vậy, cũng khó trách gã áo sơ mi hoa nhìn chiếc xe của bọn họ, lại dám bước ra khiêu khích.

Nhìn thấy chiếc xe của mình bị chiếc Hummer cố tình tông phải, còn có Dương Hải Bằng ở bên trong, khiến cho gã hơi ngơ ngác.

Tuy rằng, năm 96 trong nước loại xe Hummer vẫn còn rất hiếm, với kiểu dáng thể thao mạnh mẽ, không ai có thể xem thường; đợi đến khi chiếc Mercedes-Benz của Chu Tri Bạch cùng Chử Cường vây lại đây, gã áo sơ mi hoa mới tỉnh ngộ ra rằng, tối nay gã đã chọc nhầm người rồi.

Dương Hải Bằng cũng ngồi im trên xe, không hề có ý định bước xuống.

Bọn Thẩm Hoài ở phố bên này, không nghe được bọn họ nói chuyện gì, chỉ nhìn thấy Dương Hải Bằng kéo gã áo sơ mi hoa lại, hai người nói chuyện qua cánh cửa xe.

Thẩm Hoài cũng không biết Dương Hải Bằng nói gì với gã mặc áo sơ mi hoa, sau một lúc lâu, chỉ thấy gã đi xuyên qua con phố, bước đến bên cạnh xe, tự tát mình 2 cái, cung kính cúi đầu xin lỗi:

- Hôm nay, tôi quá chén, có mắt như mù....

Thẩm Hoài nhìn thấy gã lúc này ngoan ngoãn như con cún con, cũng lạnh giọng nói:

- Đừng quên chuyện ngày hôm nay. Ở Đông Hoa này, không phải chỉ có các ngươi là có tiền, muốn làm gì thì làm. Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng để tôi nghe đến, bằng không các người đừng trách...

Thẩm Hoài không có hứng thú giằng co với gã, chỉ lạnh lùng vỗ lên mặt gã 2 cái, rồi cho họ đi.

Dương Hải Bằng, Chu Tri Bạch, Chử Cường cũng không muốn làm lớn chuyện, thấy gã áo sơ mi hoa chịu nhận lỗi, cũng đưa tay lên chào, rồi lái xe rời đi.

Hùng Đại Linh chứng kiến từ đầu đến cuối, nghiêng đầu hỏi Thẩm Hoài:

- Hoá ra, bình thường các anh cũng hay cấu kết với nhau đi ức hiếp người khác...

- Ác nhân có ác nhân trị mà, hiện giờ thân phận của anh mẫn cảm, bằng không thì đã cho chúng một bài học, khiến cha mẹ nhận không ra rồi.

Thẩm Hoài quay đầu lại nhìn Hùng Đại Linh trên mặt có chút khinh thường, cười hỏi,

- Bọn họ canh ở bên ngoài, em cho là bọn họ là vì chờ chúng ta, tìm chúng ta trút giận sao?

- Không phải chờ chúng ta, vậy bọn họ chờ ai?

Hùng Đại Linh không hiểu hỏi.

Hùng Đại Ny cũng nghi hoặc khó hiểu, rõ ràng mấy người kia nhìn thấy bọn họ thì xông đến chặn đầu, không cho xe ra khỏi hẻm, vì sao Thẩm Hoài lại bảo họ còn có ý đồ khác.

Thẩm Hoài gõ cửa kính xe, ý bảo các cô nhìn phía sau.

Cái cô có hoa danh “Tiểu Cần” đang bước ra khỏi cửa chính câu lạc bộ Vương Triều.

- Bọn chúng chặn ở đây là chờ cô gái này?

Hùng Đại Linh hỏi.

- Nói cho em biết một nguyên tắc của dân anh chị trong giới giang hồ, đó là, bọn chúng tuyệt nhiên thích bắt nạn kẻ yếu hơn mình.

Bởi vì gã mặc áo sơ mi hoa còn chưa bỏ đi, Thẩm Hoài cũng không vội cho xe chạy, châm một điếu thuốc, quan sát tình hình phía đối diện.

Hùng Đại Linh nhìn thấy gã mặc áo sơ mi hoa cùng đồng bọn của y ẩn trong bóng tối bên cạnh chiếc Nissan, vẫn chưa rời đi, lúc này đang chăm chú nhìn cô gái kia, lại nhìn phản ứng của bên này, mới hiểu rõ mấy gã cặn bã lén lút chặn ở ngoài cửa chính không chịu rời đi, quả thật là đang đợi cô gái này tan ca. Chỉ có điều, trông thấy xe Thẩm Hoài vẫn còn đứng đó, mới tạm thời chưa bước ra gây khó dễ.

Hùng Đại Linh không thể tưởng tượng được, nếu như vừa rồi Thẩm Hoài không ra tay giáo huấn gã, thì gã sẽ giở thủ đoạn bỉ ổi cỡ nào đối với cô gái này, đêm dài vắng người, con đường cái không một chiếc xe chạy qua.

Hùng Đại Linh tự thấy sợ thay cho cô ta, cũng khó trách Thẩm Hoài lại nói, vì thân phận mẫn cảm, nếu không anh ta đã tự tay giáo huấn mấy gã này.

Tất nhiên, cô gái tên Tiểu Cần cũng nhìn thấy gã áo sơ mi hoa, chần chừ đứng trước cửa câu lạc bộ Vương Triều không dám bước ra.

Hùng Đại Linh hai nay nâng má, nhìn cô gái có mái tóc dài xõa qua vai rực rỡ dưới ánh đèn, nghi hoặc hỏi Thẩm Hoài:

- Cô gái này rất đẹp, vì sao lại phải đến chỗ này làm việc? Chẳng phải mấy người có chức có tiền đều thích ra ngoài bao bồ nhí ư? Cô ta xinh đẹp như vậy, có thể đi làm bồ nhí cho ai đó, chẳng phải tốt hơn làm việc trong này?

Thẩm Hoài cầm bảng điều khiển giả bộ đánh Hùng Đại Linh, cười mắng:

- Cái gì mà có quyền có tiền? Em thử nghĩ xem, nếu cha em có bồ nhí bên ngoài, thì mẹ em có để yên không? Em tưởng thời buổi này chỉ cần có quyền có tiền là có thể nuôi bồ nhí sao? Phức tạp hơn em tưởng nhiều...

- Dù sao anh cũng không quá khó khăn.

Hùng Đại Linh khinh thường nói:

- Đúng rồi, năm ngoái bạn gái anh còn đến Đông Hoa, sao năm nay lại không thấy, có phải cô ta biết anh lăng nhăng gì rồi không?

Nghe Hùng Đại Linh nhắc đến Thành Di, Thẩm Hoài đành phải im lặng, không dám tiếp tục tranh cãi, chỉ sợ cô lại đem chuyện Chu Dụ nói ra cho Hùng Đại Ny nghe, lúc đó còn mặt mũi nào nữa.

Hùng Đại Ny nhìn Thẩm Hoài tranh cãi cùng Hùng Đại Linh, chỉ che miệng cười, cô quay đầu lại nhìn cô gái kia, có lẽ muốn tránh gã áo hoa, nên băng qua đường cái, đi đến phía bên này.

Không giống Hùng Đại Linh chỉ ru rú trong trường học, hoàn toàn không hiểu thế sự bên ngoài, Hùng Đại Ny chín chắn hơn nhiều.

Gái đẹp không phải dễ tìm, nhưng dân số Đông Hoa hơn 7 triệu nhân khẩu, chí ít cũng có đến vài ngàn cô vừa trẻ vừa đẹp, cho nên đối với những kẻ có quyền có tiền, thì các cô gái trẻ đẹp bây giờ không còn là hiếm.

Nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy đúng. Mấy cô gái tài sắc vẹn toàn vây quanh Thẩm Hoài, có thể nói trăm người mới chọn được một, không phải sao? Hùng Đại Ny nâng cằm, nhìn khuôn mặt như điêu khắc của Thẩm Hoài, dù mối quan hệ của bản thân với anh ta cũng cảm thấy mê mang...

Hùng Đại Linh mặc dù có chút khinh thường Thẩm Hoài, nhưng do lo lắng cho cô gái kia đi về một mình vào giờ này sẽ không an toàn, nhìn thấy cô ta bước đến, liền hạ kính xe xuống hỏi:

- Nhà của cô ở đâu? Nếu không ngại thì lên xe, chúng tôi đưa cô về?

Cô gái đang lo lắng nhìn gã áo sơ mi hoa ở phía đối diện. Chợt nghe tiếng Hùng Đại Linh hỏi, giật nảy mình, nhận ra đám người Thẩm Hoài:

- Ồ, thì ra là các người, chuyện vừa rồi thật cám ơn Thẩm tiên sinh...

Bình Luận (0)
Comment