Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 556 - Chương 554: Bắt Gian.

Chưa xác định
Chương 554: Bắt gian.

Thẩm Hoài chỉ cười, không quan tâm. Biết được căn nhà thuê của cô ta cách Tướng quân Viên cũng không xa, liền mở cửa xe, để cô ta ngồi lên:

- Chúng tôi đến Tướng quân Viên, tiện đường đưa cô đi…

Nhìn ánh mắt cô gái có chút gì đó mơ hồ, dường như không quen thuộc lắm ở khu vực quanh nơi ở, Thẩm Hoài thầm nghĩ cô ta có lẽ cũng vừa mới đến thành phố, nghe cô ta nói tiếng phổ thông rất tiêu chuẩn, thanh âm cũng uyển chuyển, không có khẩu âm tiếng địa phương, không nghe ra được là người ở đâu đến.

Nhìn cô ta ăn mặc cũng khá giản dị, không có lối ăn mặc trang điểm diêm dúa như những cô gái thường gặp trong các hộp đêm, khí chất thanh thuần. Thẩm Hoài thầm nghĩ cô gái này có lẽ còn chưa bị những hộp đêm làm ô nhiễm, nhưng nghĩ đến xã hội phức tạp này, nhìn thấy cô gái này hôm nay lấy tiền boa như thế cũng không thể nói là thành thật. Mà mùi nước hoa trên người cô ta không nồng không nhạt, là mùi nước hoa đẳng cấp mà hắn quen thuộc, nghĩ thầm rằng cô gái này cũng không bao lâu nữa mà bị xã hội này ô nhiễm thôi.

Thẩm Hoài không có tâm tư cứu người như cứu hỏa, có người muốn sa đọa, không phải ai muốn cứu là có thể cứu vớt được.

Sở dĩ Thẩm Hoài dụ người đàn ông mặc áo sơ mi hoa gây sự với bọn họ, nói trắng ra chẳng qua cũng chỉ là không muốn Đông Hoa xảy ra vụ án mạng lớn. Nếu không, hắn hoàn toàn có thể đứng ở cửa lớn Câu lạc bộ Vương Triều đợi Chu Tri Bạch, Dương Hải Bằng, Chử Cường ra rồi mới cùng nhau lái xe đi.

Xã hội lúc này có người rất ác độc, có một số người nhất thời có tiền mà đắc thế, liền ầm ầm ĩ ĩ, nói cho cùng là tâm tính nhà giàu mới nổi, đối với việc đột nhiên có món tiền lớn tới tay, thiếu đi tâm tình bình tĩnh.

Cùng với việc cải cách mở cửa, sự phân hóa giàu nghèo cũng càng thêm nghiêm trọng. Tâm tính gây tai hại cho xã hội này cũng còn kéo dài một thời gian tương đối dài, Thẩm Hoài cũng không trông cậy gì vào việc loại hiện tượng bất lương này của xã hội, có thể biến mất trong thời gian ngắn.

Nhưng nói ra, những người này từ trong xương tủy vẫn là có tính bắt nạt kẻ yếu rồi.

- Cô tên là gì?

Cho dù là Hùng Văn Bân lúc lên lúc xuống, đó cũng chỉ là trên con đường làm quan có được đắc thế hay không mà thôi. Đời sống nhà họ Hùng từ trước đến nay vẫn luôn ổn định, Hùng Đại Ny làm việc nhiều năm, hiểu biết cũng nhiều, nhưng Hùng Đại Linh từ trước đến nay vẫn sống trong nhung lụa, tính tình khá đơn thuần trong sáng. Ngoài cuộc sống mà cô quen thuộc, cô lại vô cùng hiếu kỳ, gọi cô gái kia lên xe, nhiệt tình hỏi tên cô ta.

- Tôi tên là Tần Cẩn, chữ Cẩn trong Hoài Cẩn Ác Du.

Cô gái kia nói.

Thẩm Hoài liếc nhìn cô gái từ trong kính chiếu hậu một cái, trong lòng cười thầm, “Hoài cẩn ác du”. Người bình thường cũng không thể nói quá hiểu rõ về câu thành ngữ này, trong lòng thầm nghĩ cô ta có lẽ cũng không can tâm tình nguyện bị người khác xem cô ta như những cô gái trong hộp đêm khác.

Thẩm Hoài cũng không có hứng thú lắm đối với việc cứu được người không liên quan, nhưng Hùng Đại Linh thực sự lại rất tò mò, cũng không hề biết kiêng kị gì, hết hỏi cái này đến hỏi cái kia.

Tần Cẩn nói cha mẹ cô ta thất nghiệp, không đủ sức nộp học phí cho hai chị em cô, cô chỉ có thể sau khi tốt nghiệp Trung học phổ thông phải ra ngoài làm việc. Hùng Đại Linh nghe chăm chú như đó là sự thật, Thẩm Hoài lại biết người phụ nữ này rõ ràng đang nói dối. Nói dối có lẽ cũng không phải có ác ý gì, có lẽ đó chỉ là vì kính sợ.

Đến nơi, Thẩm Hoài dừng xe lại ven đường, cho cô gái kia xuống.

- Bây giờ những người thất nghiệp thật sự quá đáng thương.

Hùng Đại Linh đương nhiên bị câu chuyện của cô gái đó ảnh hưởng, nhìn cô gái đó xuống xe đi vào trong tiểu khu, không nhịn được oán giận nói với Thẩm Hoài,

- Nghe Huệ Lệ nói, kế hoạch của Hà Phổ là trong vòng hai năm phải cải cách hoàn toàn các Nhà máy Quốc doanh trong huyện, đến lúc đó sẽ có mấy ngàn, mấy chục ngàn người thất nghiệp. Cha em mấy ngày hôm nay ở nhà, cũng xem tài liệu về cải chế thất nghiệp suốt, rốt cuộc mọi người có suy nghĩ cho những người công nhân phải thất nghiệp chút nào không…

- Em của cô quả thật còn quá đơn thuần!

Thẩm Hoài chỉ vào hộc đựng đồ ở phía ghế phụ, nói với Hùng Đại Ny,

- Bên trong có một món đồ, cô lấy ra giúp tôi.

Hùng Đại Ny chậm chạp một lúc, cũng không thể mở ra được, Thẩm Hoài nghiêng người qua, cùi chỏ nhẹ nhàng đặt lên đùi Hùng Đại Ny.

Hùng Đại Ny không biết Thẩm Hoài là cố tình hay vô ý, nghĩ đến việc em gái cô còn ngồi ở phía sau, tóc gáy liền dựng hết cả lên.

Thẩm Hoài lấy ra hai cái hộp nhỏ được đóng gói rất đẹp, một cái đưa cho Hùng Đại Ny, một cái đưa ra phía sau cho Hùng Đại Linh:

- Quà tặng cho hai cô, mở ra ngửi thử xem…

- Đột nhiên lại tặng quà gì chứ?

Hùng Đại Linh miệng thì nói vậy, nhưng lại lập tức mở hộp quà ra. Bên trong là một lọ nước hoa to khoảng nửa bàn tay, cô mở nắp ra, lập tức có một mùi nước hoa thanh nhã tràn ngập trong xe, không ngờ lại giống như mùi hương trên người cô gái kia.

- Ồ?

Hùng Đại Linh có chút sững sờ.

Hùng Đại Ny cũng mở lọ nước hoa ra, là một mùi hương khác, nhưng là một mùi hương không nồng không nhẹ, loại nước hoa bình thường không thể sánh bằng được.

- Đây là nước hoa Tống Hồng Quân từ Hongkong mang về, vốn dĩ tôi định dùng nó để lấy lòng những người con gái khác, hôm nay các cô có được món hời rồi.

Thẩm Hoài cười nói.

- Vậy cô gái kia nói được mấy phần là thật?

Hùng Đại Ny kinh ngạc hỏi. Nước hoa này là Tống Hồng Quân mang từ Hongkong về cho Thẩm Hoài lấy lòng người con gái nào đó, thầm nghĩ giá cả cũng rất xa xỉ. Cô gái kia nhìn qua quần áo rất đơn giản, nhưng lại dùng loại nước hoa đắt tiền như vậy, cho dù là tự mình mua, hay là khách tặng, đều chứng tỏ cô ta không phải đơn thuần như cô ta nói.

- Cô ta cho dù là nói dối, cũng không liên quan gì đến chúng ta, ai cần quan tâm đến việc lời nói của cô ta có bao nhiêu phần trăm là thật.

Thẩm Hoài cười nói.

Trước mặt Thẩm Hoài, liền trở thành như một cô bé không hề có chút kiến thức gì vậy, lòng tự tin của Hùng Đại Linh liền có một chút bị sỉ nhục, liền không nói thêm gì về đề tài đó nữa.

Xe đến Tướng quân viên, Hùng Đại Ny và Hùng Đại Linh liền xuống xe về nhà.

Hùng Đại Ny để rơi lọ nước hoa ở trên xe, không biết là cô quên, hay là cố ý để lọ nước hoa lại, Thẩm Hoài cũng không nhắc cô.

Thẩm Hoài quay xe lại đứng đợi một lúc, Hùng Đại Ny quả nhiên ‘cộc cộc cộc’ từ bên trong đi ra, gọi Thẩm Hoài:

- Em để quên lọ nước hoa rồi…

Thẩm Hoài đưa tay búng lên gương mặt mịn màng của Hùng Đại Ny, nói:

- Phụ nữ trời sinh đã biết gạt người…

Hùng Đạo Ny đỏ mặt, thấy miệng Thẩm Hoài đưa ra như muốn hôn cô, môi đụng một cái, liền tách ra, thè lưỡi đáng yêu, không phủ nhận việc lọ nước hoa này là cô cố ý để rơi lại.

Cô lấy cớ để quên đồ để quay lại gặp mặt riêng Thẩm Hoài, nhưng không thể trì hoãn quá lâu, lại sợ Hùng Đại Linh đột nhiên đi ra, nên không dám triền miên với Thẩm Hoài ở đây.

- À, đúng rồi.

Hùng Đại Ny hỏi,

- Trong hộc tủ còn có ba lọ nước hoa, ngoài lọ nước hoa đưa cho Trần Đan, còn một lọ nữa anh định đưa cho ai?

Thẩm Hoài thầm nghĩ phụ nữ thật giỏi, anh nghĩ cô ấy đần,cô ấy còn có lúc nhớ rất dai, cười nói:

- Tôn Á Lâm rất nhỏ nhen, tất cả mọi người anh đều dám đắc tội, vậy chắc chắn phải nịnh cô ta cho tốt, nếu không cô ta sẽ gây khó dễ cho anh.

- Có quỷ mới tin anh!

Hùng Đại Ny nhìn nhìn, thấy cánh cổng lớn đang đóng, cô liền quay đầu lại, hôn lên mặt Thẩm Hoài một cái, mới lưu luyến cầm lọ nước hoa đi.

Thẩm Hoài lái xe quay về nhà cũ, đúng lúc đó, một con mèo hoang ở ven đường đột nhiên lao ra, Thẩm Hoài đánh tay lái nhanh qua bên đường để tránh.

Tuy đã giẫm chân đạp, nhưng bánh xe trước trượt qua mép đường, nằm lên đường thoát nước, không thể lui lại được.

Đêm khuya như vậy rồi, Thẩm Hoài cũng không muốn ai lái xe đến giúp hắn kéo xe đi nữa, liền lấy những đồ vật cần thiết lên, đi bộ về nhà cũ.

Nhìn thấy xe của Tôn Á Lâm dừng ở trước cửa nhà, Thẩm Hoài lấy chìa khóa mở cửa chính, nhìn thấy đèn ở dưới giàn nho đang sáng, nhưng trong vườn lại không thấy bóng dáng Tôn Á Lâm.

Thẩm Hoài đi qua nhìn chùm nho trĩu quả, đưa tay hái lấy một quả, lau lau lên quần áo rồi đưa vào miệng. Vừa ngọt vừa chua, cảm giác không tệ. Nghĩ đến Tiểu Lê còn nhớ nho ở nhà cũ, đang nghĩ lúc nào quay về Từ Thành, hái mấy chùm đưa cho cô và Trần Đan mang đi.

Thẩm Hoài đẩy cửa phòng khách, trong phòng khách cũng không thấy Tôn Á Lâm, nhưng trên ghế sô pha quần áo lộn xộn, nghe trong phòng có tiếng nước chảy, Thẩm Hoài thầm nghĩ lẽ nào Tôn Á Lâm cởi đồ ở phòng khách rồi mới về phòng tắm rửa.

Đôi lúc Tôn Á Lâm mắc chút bệnh lộn xộn. Thẩm Hoài bất đắc dĩ bỏ cặp công văn lên bàn trà, thu dọn quần áo trên sô pha cho Tôn Á Lâm. Vừa mới thu dọn được hai cái, đã thấy không đúng, trên ghế rõ ràng là quần áo của hai người phụ nữ.

Thẩm Hoài cười, nói vọng vào phòng Tôn Á Lâm:

- Buổi tối tôi ngủ ngoài này, mọi người muốn chơi cái gì cũng được, nhưng phải nhỏ tiếng một chút.

Thẩm Hoài không lên tiếng còn được, hắn vừa lên tiếng, cũng không biết là cái gì bị đụng ngã, liền nghe trong phòng ‘loảng xoảng’, tiếp theo là tiếng có người bị ngã xuống đất.

Thẩm Hoài nghi ngờ, thầm nghĩ Tôn Á Lâm cho dù ở trong phòng cùng người phụ nữ nào đó làm gì đi nữa, sao lại chột dạ? Hắn đi tới đẩy cửa ra, nhìn thấy cửa phòng tắm trong phòng đang mở, một thân hình trắng nõn như tuyết, những đường cong rất đẹp đang ngã sấp xuống ở cửa. Còn chưa kịp đứng lên, trong tay còn cầm khăn tắm, không đủ lớn, không che hết được thân thể lõa lồ, nhưng cũng kịp thời che được mặt, khiến cho hắn không nhìn được đó là ai. Nhưng thân thể mềm mại nằm trên mặt đất, còn dính nước, quả thật rất xinh đẹp, rất mê người.

Có lẽ là nghe được Thẩm Hoài đẩy cửa đi vào, cô ta cũng cứ ngồi ở đó chứ không đứng lên, để tránh bị Thẩm Hoài nhìn thấy mặt.

Tôn Á Lâm ở trong bồn tắm, những cánh hoa hồng che đi dáng người mê người của cô, phất phất tay, nói với Thẩm Hoài:

- Còn tưởng rằng mấy ngày nay anh không về thành phố chứ. Có cần cùng tắm không?

Nghe Tôn Á Lâm nói vậy, thiếu chút nữa Thẩm Hoài đã chảy máu mũi, cười hỏi:

- Thật sự có thể được à?

- Không thể, anh mau ra ngoài đi!

Cô gái đang ngã trên mặt đất, lấy khăn tắm che mặt, giọng nói có vẻ xấu hổ, bảo Thẩm Hoài đi ra ngoài.

- Vậy thì thôi đi.

Thẩm Hoài cười hì hì rồi phất tay, nói:

- Không làm phiền hai người nữa.

Rồi đi ra phòng, đóng cửa lại.

Thẩm Hoài vào phòng bếp đun nước, pha một ly trà rồi quay về phòng khách. Lúc này Dương Lệ Lệ đã mặc quần áo xong đi ra, mặt đỏ như chảy ra máu, mắt cũng không dám nhìn Thẩm Hoài, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, giải thích:

- Thật sự không phải như những gì anh thấy được, anh không nên nghĩ nhiều…

- Tôi cũng không nghĩ gì nhiều, cô nghĩ rằng tôi nghĩ cái gì?

Thẩm Hoài nhếch miệng cười, nhìn Dương Lệ Lệ đang đỏ mặt.

Trước đây Dương Lệ Lệ sợ hắn, nhưng từ trước đến nay cũng chưa từng phải xấu hổ trước mặt hắn, cũng không ngờ cô ta lại có lúc mê người đến vậy.

Dương Lệ Lệ lại hoàn toàn không biết giải thích như thế nào nữa.

Bình Luận (0)
Comment