Thẩm Hoài nói hắn không nghĩ nhiều, nhưng nhìn ánh mắt hắn dò xét trên người mình, trong lòng Dương Lệ Lệ cảm thấy khó chịu vô cùng. Gương mặt trắng trẻo cũng đỏ bừng lên vì xấu hổ, chỉ có thể tiếp tục giải thích:
- Tổng giám đốc Tôn hôm nay muốn đến cửa hàng SPA của tôi, nhưng nhất thời có việc nên không đến được, tôi nghĩ mình cũng khá nhàn rỗi, nên đến đây…
Sau khi Vạn tử Thiên hồng không kinh doanh nữa, Dương Lệ Lệ liền chủ yếu chuyển qua kinh doanh Thẩm mỹ viện. Bên đó là nơi phụ nữ tập trung, Thẩm Hoài sẽ không đến đó làm gì, nghĩ lại cũng có một thời gian không gặp Dương Lệ Lệ rồi.
Không ngờ một thời gian ngắn không gặp, lại được gặp lại trong một hoàn cảnh hương diễm như vậy.
Cũng không biết từ lúc nào Tôn Á Lâm lại kéo cô xuống nước, nghĩ lại cũng không quá muộn. Thẩm Hoài lúc này mới nghĩ lại Khấu Huyên sống chết cũng muốn ở lại chỗ hắn, không muốn ở cùng với Dương Lệ Lệ. Ngoài việc né tránh cô đột nhiên chạy tới nhận mẹ ra, cũng có thể là do đã biết trước Dương Lệ Lệ và Tôn Á Lâm có sự việc như thế này rồi, nên muốn trốn ra xa xa một chút.
- Đúng vậy không, Thẩm mỹ viện của các cô còn có phục vụ tận nơi nữa à?
Thẩm Hoài gác chân lên sô pha, vặn người, cười hỏi,
- Tôi làm việc suốt một ngày, xương sống thắt lưng đều mỏi nhừ, Thẩm mỹ viện của các cô không từ chối phục vụ cho khách nam chứ?
Thẩm Hoài còn chưa dứt lời, một đôi bàn tay nhỏ bé liền đặt lên vai hắn, còn chưa đợi hắn kịp phản ứng lại, Tôn Á lâm liền dùng lực đập ‘bộp bộp’, hung dữ hỏi:
- Thế nào, phục vụ tận nơi như tôi có thoải mái không, có cần hầu hạ anh thêm nửa tiếng nữa không?
- Không dám, cô nương à, tôi nhận sai với cô, còn chưa tha được à?
Thẩm Hoài đâu có gan lớn đến mức bảo Tôn Á Lâm tiếp tục hầu hạ, xoay người đứng lên, để tránh cô ta lại hạ độc thủ.
- Sao anh lại trở về đây, không nghe thấy tiếng xe?
Tôn Á Lâm ngồi xuống, cầm lấy chén trà Thẩm Hoài đã pha xong lên uống, nghi ngờ hỏi,
- Nghe tiếng anh đi vào phòng, chúng tôi còn tưởng rằng có kẻ trộm.
- Lái xe đi được nửa đường, nhìn thấy bên đường có một con mèo hoang chạy ra, tôi quay xe qua một bên đường, ngày mai còn phải phiền cô kéo xe về giúp tôi.
Thẩm Hoài cười hì hì nói,
- Có khi đó lại là ý trời, muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng làm, câu nói này thật sự rất có lý. Nhưng, hai người làm như vậy không cảm thấy mình đang đạp đổ những thứ tốt đẹp hay sao?
- Phụ nữ hơi xinh đẹp một tí, thì nên trở thành đồ chơi cho đàn ông các anh hay sao?
Tôn Á Lâm khinh thường nói.
Dương Lệ Lệ cũng hơi chột dạ, cùng Tôn Á Lâm ở trong bồn tắm, nghe được giọng nói của Thẩm Hoài ở phòng khách, cô liền hoảng hồn. Lúc leo ra khỏi bồn tắm liền ngã một cái rất khó coi, muốn giải thích cái gì cũng đã muộn rồi.
Nếu không hai người phụ nữ cùng ở trong nhà tắm, lại còn có cái gì cần phải giải thích hay sao?
Tuy nhiên nhìn bộ dạng nói cười cợt nhả của Thẩm Hoài, dường như cũng không có gì kinh ngạc lắm. Chỉ là trước mặt Thẩm Hoài, Dương Lệ Lệ cũng chẳng có ưu thế tâm lý gì, lúc này chỉ muốn nhanh chóng đi khỏi chỗ này, liền lấy chìa khóa xe của Tôn Á Lâm, mượn xe của Tôn Á lâm đi trước.
Nhìn Dương Lệ Lệ chật vật rời đi, Thẩm Hoài ngồi xếp bằng trên sô pha, cười hỏi Tôn Á Lâm:
- Tôi vẫn luôn không hiểu được, phụ nữ làm sao lại thích phụ nữ được?
Tôn Á Lâm từ nhỏ đã lớn lên ở xã hội phương Tây, cũng không cảm thấy việc này bị Thẩm Hoài nhìn thấy thì có gì đáng xấu hổ. Cô co chân ngồi lên, lấy khăn lông lau khô mái tóc đang ướt sũng. Dưới ánh đèn chiếu rọi, đôi mắt sáng mà có chút mê người, lại càng trở nên sâu sắc. Cô nhìn chăm chú Thẩm Hoài, hỏi:
- Có phải bị tổn thương lòng tự trọng không?
- Việc này có cái gì đáng phải tổn thương lòng tự trọng?
Thẩm Hoài hỏi.
- Phụ nữ tự tìm thấy niềm vui cùng nhau, không cần phải tìm đến đàn ông nữa, đàn ông các anh lại trở thành vật không đáng quan tâm, điều này còn chưa đủ để tổn thương lòng tự trọng hay sao?
Tôn Á Lâm nói.
Thẩm Hoài cười ha hả, xua tay nói:
- Tối nay muộn quá rồi, tôi đi tắm đây, không bàn vấn đề nữ quyền với cô nữa.
Hắn đứng lên, lại đưa tay xoa xoa đầu Tôn Á Lâm, thuận tay vuốt nhẹ mái tóc dài của cô, nói:
- Việc cải cách trong xưởng đóng tàu Chiêu Phổ, nhìn qua thì chúng ta chiếm thế thượng phong, nhưng có thể tình hình không lạc quan như trong tưởng tượng. Nếu phía thành phố thật sự quyết định bây giờ điều Cát Vĩnh Thu đi, để tôi tạm thời đảm nhiệm quyền Chủ tịch huyện một thời gian. Thông thường mà nói, lúc trước đó tôi có lẽ phải vào Trường Đảng Tỉnh ủy học tập một thời gian, khả năng này cũng là một ý đồ khi họ hé lộ tin tức ra…
Mái tóc Tôn Á Lâm còn chưa khô, Thẩm Hoài đưa tay xoa nhẹ hai cái, lại trở nên rối rắm.
Thẩm Hoài bất ngờ liếc mắt nhìn Tôn Á Lâm một cái, trước đây nếu hắn làm như vậy, chắc chắn sẽ bị Tôn Á Lâm đẩy ra. Ngoài việc lấy hướng cho vấn đề ra, đối với một người mang chủ nghĩa nữ quyền như Tôn Á Lâm, không thích ai đối xử với cô giống như một cô gái bé bỏng, cho nên thường uống rượu và nói những lời thô tục, thậm chí có thể cùng giường chung chăn gối với hắn. Ngược lại một số động tác nhỏ, nhẹ nhàng thì cô lại kháng cự.
Thẩm Hoài cũng không nghĩ gì nhiều, liền quay về phòng tắm rửa, chuẩn bị đi ngủ. Lại không ngờ được sau khi hắn về phòng, Tôn Á Lâm còn ngồi trên ghế sô pha, giống như đang nhắm mắt lại.
Tôn Á Lâm ảo não vỗ trán, hôm nay có chuyện gì thế này, cứ giống như một cô gái nhỏ bị tên khốn này xoa tóc, lúc ấy không ngờ trong đầu lại không hề có ý niệm phải cự tuyệt?
…
Trước khi đề bạt nhậm chức, phải đến trường Đảng để học tập, đã thành một lệ thường.
Trong tình hình hạng mục xây dựng Nhà máy thép Tân Phổ đã được triển khai bình thường, Thẩm Hoài cũng không còn cách nào khác để làm đặc thù hóa.
Những dự liệu của Thẩm Hoài rất nhanh chóng đã trở thành hiện thực. Thẩm Hoài có việc phải đến thành phố họp, lúc phải trở về huyện, bị Trưởng ban Tổ chức Thành ủy Ngu Thành Chấn giữ lại, kéo vào văn phòng làm việc của ông ta nói chuyện.
- Ngày mồng mười tháng chín trường Đảng có lớp tu nghiệp cho cán bộ cấp huyện.
Ngu Thành Chấn cũng không có gì để nói với Thẩm Hoài, chỉ đơn giản huyên thuyên vài câu, liền nói thẳng vào vấn đề chính,
- Thời gian có hơi cấp bách, tôi thương lượng với Bí thư Trần một chút, vẫn hy vọng cậu có thể theo lớp tu nghiệp này. Bây giờ công việc ở Tân Phổ vẫn là quan trọng nhất, rất nhiều việc phía thành phố vẫn ưu tiên suy nghĩ trước cho Hà Phổ. Lần này cũng đợi sau khi cậu học lớp tu nghiệp về, mới suy nghĩ đến việc tiến hành điều chỉnh nhân sự ở quận huyện.
Ngu Thành Chấn đội một cái mũ lớn như vậy xuống, Thẩm Hoài có muốn lùi lại một thời gian mới vào trường Đảng cũng không được nữa rồi, liền nói:
- Tôi phục tùng theo sự sắp xếp thống nhất của phía thành phố, thời gian có chút gấp gáp, nhưng cũng không thể không khắc phục chút khó khăn này.
- Cậu nói như vậy, vậy chuyện này tôi trực tiếp cùng trường Đảng Tỉnh ủy quyết định, ngày mai báo lại cho cậu tin tức chính xác nhất.
Ngu Thành Chấn nói.
Thẩm Hoài từ văn phòng Ngu Thành Chấn đi ra, nói với Vương Vệ Thành đang ngồi trong xe đợi hắn:
- Vài ngày nữa tôi phải đến trường Đảng Tỉnh ủy học tập một thời gian ngắn, quản lý trong trường Đảng Tỉnh ủy khá nghiêm ngặt, bình thường có thể chỉ cuối tuần mới được về Hà Phổ, cậu giúp tôi vạch lại kế hoạch công tác…
- Khi nào thì đi tỉnh?
Vương Vệ Thành hỏi.
- Bốn ngày nữa, ngày mười tháng chín ở tỉnh có lớp tu nghiệp cấp huyện, phía thành phố quyết định đưa tôi vào lớp đó.
Thẩm Hoài nói.
- Gấp như vậy à?
Vương Vệ Thành có chút kinh ngạc. Tuy Thẩm Hoài sau khi từ trường Đảng tỉnh ủy học tập trở về, cơ bản đã có thể đảm nhận quyền Chủ tịch huyện. Nhưng thời gian cấp bách như vậy, vẫn khiến Vương Vệ Thành khá kinh ngạc, nói:
- Vậy, có phải anh không thu xếp được thời gian để đi khảo sát Dương Thành nữa hay không?
Việc cải cách xưởng đóng tàu Chiêu Phổ cùng với việc thuyền Hằng Dương đến đầu tư, một mặt muốn mở cửa để thuyền Hằng Dương đến khảo sát đầu tư ở Hà Phổ. Đồng thời phía Hà Phổ, cũng muốn khảo sát trình độ quản lý thật sự của thuyền Hằng Dương.
Quy mô của thuyền Hằng Dương với tài sản lên tới hàng trăm triệu, trong xí nghiệp đóng tàu cũng không tính là quá mức xuất sắc. Nếu chỉ để thuyền Hằng Dương thôn tính xưởng đóng tàu Chiêu Phổ, đồng thời hoàn thành cải chế và công tác thu hút đầu tư, cũng không thể đưa sản nghiệp chế tạo thuyền Hà Phổ nâng lên thành một trình độ cao hơn được.
Nếu việc sản xuất, quản lý và kỹ thuật của thuyền Hằng Dương đều tốt, thật sự đạt đến một trình độ tương đối cao, thì các ngân hàng như Hoài Năng, Mai Cương cùng với Nghiệp Tín..v..v… không phải không thể hợp tác được nhiều hơn, để có được sự giúp đỡ nhiều hơn, thậm chí giúp thuyền Hằng Dương có được những ngoại hối đầu tư cũng không phải không có khả năng.
Cũng chỉ có sức lực như vậy, mới có thể giúp sức cho xưởng chế tạo thuyền Hà Phổ trong một thời gian ngắn có thể đột phá vượt bậc được.
Có sự quan sát cẩn thận đối với xưởng thuyền Hằng Dương, cũng là một bước vô cùng quan trọng trước khi xác định ý đồ hợp tác.
Khác với trường Đảng ở thành phố và ở huyện, Điền Gia Canh đảm nhiệm vị trí Hiệu trưởng trường Đảng Tỉnh ủy rất chú trọng kỷ luật, ngoài việc yêu cầu học viên phải tập trung ở ký túc xá, thì nếu ở địa phương có việc muốn xin nghỉ, cũng phải có quy định nghiêm ngặt.
Trường Đảng ngày mười tháng chín mới mở lớp, việc khảo sát Dương Thành lại định vào ngày mười bốn, thời gian gấp như vậy, Thẩm Hoài lại chẳng có thủ thuật phân thân.
- Phía bên Dương Thành, tôi có lẽ không thu xếp được thời gian rồi.
Thẩm Hoài nói,
- Phía huyện cậu cùng Chủ tịch huyện Triệu qua đó, ngân hàng Hoài Năng, Nghiệp Tín, Bằng Duyệt đều sẽ cử người qua. Những báo cáo mà các cậu đưa cho tôi càng tỉ mỉ càng tốt, tôi đợi sau khi học về rồi đi xem cũng không ảnh hưởng gì…
Thẩm Hoài lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Hùng Văn Bân, hỏi xem y ở thành phố, hay vẫn còn ở huyện.
Thẩm Hoài đang định hỏi Hùng Văn Bân xem y có thu xếp được thời gian đến Dương Thành một chuyến không. Dù sao phía thành phố trong việc phát triển Đông Hoa cũng như công trình Hải Dương cùng với việc trang bị sản nghiệp, cũng là do y đề ra. Quận mới Mai Khê vùng ven sông cũng có điều kiện để tiến cử những xí nghiệp tàu thuyền đến.
Hùng Văn Bân có thể dành thời gian đến Dương Thành một chuyến, vậy thì càng tốt rồi.
Thẩm Hoài cũng không chắc chắn Hùng Văn Bân có thể dành ra chút thời gian được hay không. Bây giờ Cao Thiên Hà cũng không quản nhiều việc ở thành phố nữa, rất nhiều việc đều đẩy sang Hùng Văn Bân. Hùng Văn Bân đồng thời còn phải kiêm nhiệm vị trí Bí thư Quận ủy Đường Áp, mỗi một giây cũng vô cùng quý giá.
- Ngày mồng mười tháng chín phải đến trường Đảng báo danh rồi, bọn họ cũng thật sự làm thời gian gấp gáp quá.
Hùng Văn Bân nhận điện thoại của Thẩm Hoài biết được việc này, thở dài một tiếng rồi nói,
- Nhưng dù sao việc anh đến tỉnh để học cũng là chuyện tốt, công việc từ ngày mười bốn trở về sau tôi cũng chưa sắp xếp, vậy tôi sẽ dành hai ngày đến Dương Thành…
Nghĩ đến việc lần trước công nhân xưởng đóng tàu bao vây, Thích Tĩnh Dao nửa đêm liền đến Hà Phổ muốn kéo chân hắn, Thẩm Hoài đoán lần này Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn vội vàng đưa hắn đến tỉnh học tập như vậy, có lẽ là để trong thời gian này hắn không có sức lực cũng như thời gian để thúc đẩy việc phát triển sản nghiệp chế tạo thuyền huyện Hà Phổ. Như thế Tập đoàn Bảo Hòa có thể hoàn thành công tác chuẩn bị đầu tư xưởng đóng tàu tại cảng Tây Pha Áp trước.
Thẩm Hoài không kìm được thầm than nhẹ, nhưng cũng không muốn nói gì.
Là một tập đoàn có giá trị hơn mười tỷ như Tập đoàn Bảo Hòa, thật sự có quyết định đầu tư xây dựng xưởng đóng tàu quy mô lớn ở Đông Hoa, Hà Phổ chỉ lôi kéo xưởng thuyền Hằng Dương đến đầu tư, cho dù coi như giành được cơ hội trước cũng không thể nào so sánh được với Tập đoàn Bảo Hòa.
Nhưng nếu như quyết tâm của Tập đoàn Bảo Hòa không đủ lớn, chỉ là một chút bốc đồng, xây dựng một xưởng đóng tàu quy mô nhỏ ở Đông Hoa, cho dù để bọn họ giành trước được cơ hội, Thẩm Hoài cũng không có gì phải lo lắng.
Vấn đề quan trọng chính là, vị trí của Dư Vi ở Tập đoàn Bảo Hòa còn chưa được nói là ổn định, trong vấn đề đầu tư xưởng đóng tàu loại hình lớn, lời nói cũng chưa có trọng lượng như trong tưởng tượng. Cũng không phải nói Dư Vi muốn đầu tư ở đâu, muốn đầu tư quy mô bao nhiêu, là có thể được.
- Được, những việc cụ thể, tôi nói với Triệu Thiên Minh một tiếng, để y sắp xếp.
Thẩm Hoài nói.
Thẩm Hoài đi Dương Thành có thể tùy tiện một chút, thậm chí không thông báo cho chính quyền địa phương Dương Thành cũng được. Hùng Văn Bân làm Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thường trực thành phố kiêm Bí thư Quận ủy Đường Áp, cho dù không chú ý thân phận, thì phía thành phố y cũng phải thông báo cho Cao Thiên Hà, Trần Bảo Tề về hành trình của y. Mấy người Trần Bảo Tề cũng không thể đồng ý việc Hùng Văn Bân cứ im lặng qua đó. Việc này phải thông báo cho chính quyền địa phương Dương Thành liên hệ việc khảo sát, nếu sắp xếp thì còn phải phiền phức hơn nhiều.