Thẩm Hoài quay trở về huyện, liền tìm Đào Kế Hưng, Cát Vĩnh Thu, Cố Kim Chương để nói về chuyện đi đến trường đảng của tỉnh ủy.
Lớp bồi dưỡng cán bộ cấp Cục huyện của trường đảng tỉnh ủy khai giảng vào ngày 10 tháng 9, muộn nhất ngày 9 hắn phải đến Từ Thành báo danh, đừng nói đến tuần sau, công việc của tuần này cũng đều muốn loạn hết lên.
Tuy nhiên quy chế có cái hay của quy chế, sẽ không vì thiếu đi người nào mà dừng việc hoạt động.
Thẩm Hoài đi học ở trường đảng, cũng không phải là hoàn toàn không suy nghĩ đến bên này, bình thường có thể thông qua liên lạc điện thoại, tuy sẽ vất vả một chút, cuối tuần cũng có thể dành thời gian quay về, song cũng có một vài công việc được phân công, phải tạm thời ủy thác cho những lãnh đạo huyện khác đảm nhiệm.
Không phải là điều chỉnh công tác phân công chính thức, cũng chỉ cần bàn giao một tiếng.
- Bí thư Thẩm, anh yên tâm ở Từ Thành học tập, chuyện ở xưởng đóng tàu điều tra ra vấn đề gì, và trong huyện xảy ra chuyện quan trọng gì khác, ngoại trừ Phó chủ tịch huyện Triệu Thiên Minh, tôi cũng sẽ liên lạc với anh bất cứ lúc nào. Hiện nay sự đẩy mạnh công tác kinh tế toàn huyện vẫn không thể rời khỏi được kinh nghiệm của anh.
Cát Vĩnh Thu khách sáo hàn huyên với Thẩm Hoài, dường như anh ta cũng vừa nghe được chuyện Thẩm Hoài phải đi học ở trường đảng tỉnh ủy.
Nhìn thấy tâm trạng Cát Vĩnh Thu bình tĩnh, trong lòng biết anh ta đối với chuyện sắp bị điều đến quận Tây Thành đảm nhiệm chức Phó bí thư Quận ủy, Chủ tịch quận không có bất cứ oán trách gì, Thẩm Hoài đứng dậy cáo từ:
- Không còn chuyện gì nữa, vậy thì tôi không làm phiền Chủ tịch huyện Cát làm việc nữa.
Sau khi đợi Thẩm Hoài đi khỏi, Cát Vĩnh Thu châm một điếu thuốc, đi đến bên cửa sổ rồi mở cửa sổ ra, thấy rừng cây thủy sam xanh um tươi tốt, một bên khác của rừng thủy sam, mấy chiếc cần cẩu đứng sừng sững, bên kia là công trường xây dựng khách sạn Bắc Sơn Bằng Duyệt.
Việc đẩy mạnh xây dựng công trình Bắc Sơn Bằng Duyệt không hề chậm, chính thức thi công chưa đến ba tháng, ở bờ tây sông Bắc Đường bao gồm tòa nhà yến tiệc mới, phòng tiếp khách và khu kiến trúc mới xây dựng do các tòa nhà hợp thành đã thành hình, có khả năng đến cuối năm kiến trúc của bộ phận này sẽ chính thức kinh doanh đối ngoại.
Không đi xem quang cảnh xây dựng đang sục sôi ngất trời ở Tân Phổ, chỉ bên thị trấn Thành Quan, vì sự thay đổi mà Thẩm Hoài mang lại khi đến nhận chức cũng rất rõ ràng.
Mặc dù với thủ đoạn độc đoán của Thẩm Hoài, cũng có có một vài người bị hao tổn lợi ích như Từ Phúc Lâm, nhưng quy mô của những người được lợi còn to lớn hơn, ngoại trừ chốc lát rải mấy cái đinh dưới chân Thẩm Hoài, Cát Vĩnh thu cũng cảm thấy anh ta ở lại Hà Phổ, thì thật sự có thể ngăn chặn được bước tiến của Thẩm Hoài.
Không chọc nổi, tóm lại vẫn có thể tránh được.
Trong số cán bộ cấp trung của toàn thành phố, việc xếp hạng của Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố là dựa vào phía trên, thậm chí đều không bằng với Bí thư Đảng ủy của khu huyện lạc hậu. Ba năm trước, Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Cát Vĩnh Thu điều đến đảm nhiệm Chủ tịch huyện, lúc này lại bị điều đến quận Tây Thành đảm nhiệm Chủ tịch quận, nếu nói không có bất cứ oán trách nào, vậy thì là lừa mình dối người.
Nhưng ngoại trừ anh ta ở Hà Phổ bị kẹp giữa Đào Kế Hưng và Thẩm Hoài ra, bao gồm Cố Kim Chương ở bên trong, đa số quan chức đều chọn khuất phục Mai Cương, anh ta nhảy ra khỏi bàn cờ này, không thể nghi ngờ là sự lựa chọn và lối thoát tốt nhất duy nhất có thể có.
Anh ta cũng biết, nhà họ Triệu có Trần Bảo Tề đứng đầu, một thời gian ngắn nữa trong tương lai sẽ hợp tác với tập đoàn Bảo Hòa và các nhà đầu tư lớn khác, lấy việc phát triển sản xuất công nghiệp gần cảng Tây Pha Áp làm điểm tựa, sẽ chú trọng đưa nguồn tài nguyên đến quận Tây Thành, dùng cái này cân bằng Mai Cương khi thế lực của Mai Khê, Hà Phổ đang tập trung lại.
Lúc này không khó đoán trước, quận Tây Thành trong ba đến năm năm tới, sẽ giành được sự phát triển tốt hơn so với các quận huyện khác, chỉ là có thể áp đảo được sự phát triển của Mai Khê, Tân Phổ hay không, trong lòng Cát Vĩnh Thu cũng đang tự hỏi.
Quan điểm của đám người Trần Bảo Tề, đương nhiên là rất tốt.
Đại thế bất khả nghịch, kéo chân sau đơn thuần, sẽ chỉ đập vào chân của chính mình, ngược lại không bằng thừa cơ phân thế, thừa công phân công, huống hồ, thúc đẩy sự phát triển cảng ven biển quận Tây Thành và sản xuất công nghiệp gần cảng Tây Pha Áp, cũng khiến sản xuất công nghiệp ven biển phát triển thành yêu cầu chung đưa Đông Hoa phát triển thành cảng tổng hợp đầu mối then chốt ở Giang Hải.
Song có ý kiến là tốt, nhưng đám người Trần Bảo Tề có thể làm đến bước nào đây?
Lúc trước thị trấn Mai Khê tranh cử 10 thị trấn lớn của Hoài Hải, Đàm Khải Bình cũng chưa hẳn có suy nghĩ giúp đỡ một số thị trấn mạnh về kinh tế phân chia thế lực, nhưng chung quy phát triển không mạnh bằng Mai Khê, không lấn át được phong quang của Mai Khê, đến nỗi khi Đàm Khải Bình luống cuống chân tay hết sức, đi ra trực tiếp chèn ép Mai Khê, vạch áo cho người xem lưng, cuối cùng ép Thẩm Hoài đến Đông Hoa, phút cuối cùng chỉ mò được chức vụ chủ nhiệm tổng xã mua bán mang tính chất an ủi.
Mặc dù Cát Vĩnh Thu có đủ loại lo lắng, nhưng cũng biết có vài chuyện không phải anh ta lo lắng thì có thể thay đổi được, đừng nói đến tầng lớp cao hơn, cho dù là bàn cờ này ở Đông Hoa, anh ta cũng chỉ là quân cờ trong tay người khác mà thôi.
...
Ngày 10 trường Đảng tỉnh ủy khai giảng, Thẩm Hoài muộn nhất cũng phải đến Từ Thành trước ngày 9 để báo danh, cũng chỉ còn lại hai ngày điều chỉnh kế hoạch công tác tiếp theo.
Tuy rằng Thẩm Hoài không quen để người nào đó ở bên cạnh bất cứ lúc nào, nhưng nếu muốn để những công việc phức tạp giải quyết ổn thỏa đâu vào đấy, cũng không thể thiếu được sự giúp đỡ của Đỗ Kiến, Tống Hiểu Quân, Vương Vệ Thành và những người khác.
Thẩm Hoài trở lại phòng làm việc, giải quyết trước kế hoạch công tác của ba tháng tiếp theo, liền gọi Triệu Thiên Minh, Đới Tuyền, Đỗ Kiến, Tống Hiểu Quân, Vương Vệ Thành và những người khác đến văn phòng.
Nếu sau khi học ở trường Đảng xong quay về, thì sẽ chính thức bàn giao chức vụ cùng Cát Vĩnh Thu, đến lúc đó hắn phải phụ trách toàn diện công tác chính phủ, còn công việc phân công cụ thể lúc này, đều chuyển giao cho Phó chủ tịch huyện ở bên dưới đảm nhiệm.
Thay vì kéo dài đến ba tháng sau, không bằng bây giờ để Triệu Thiên Minh bắt đầu tiếp nhận.
Cũng may giành được ý kiến nhất trí với Đào Kế Hưng sớm hơn một bước về vấn đề bổ nhiệm Triệu Thiên Minh, nếu không lúc này sẽ chật vật nhiều lắm.
Việc xây dựng nhà máy điện Tân Phổ và cảng Tân Phổ, do Mai Cương phụ trách cụ thể việc thực thi. Triệu Đông, Triệu Trị Dân, Hồ Chí Cương và những người khác, về cơ bản đem toàn bộ sức lực dồn vào việc xây dựng dự án. Tây Vưu Minh Tư, Thực Nghiệp Phi Kỳ cũng đều cử ra đại diện, tăng cường quản lý nhà máy thép Tân Phổ mới và lực lượng kỹ thuật, nguồn vốn bên ngoài và công tác truyền thông, cũng chủ yếu do Tôn Á Lâm, Tống Hồng Quân và những người khác phụ trách hoàn thành.
Ngoài trừ một vài công tác phối hợp cần thiết ra, việc đẩy tiến trình xây dựng dự án bình thường đều không cần Thẩm Hoài lúc nào cũng phải nhìm chằm chằm không rời.
Công tác khác của khu kinh tế mới Tân Phổ, Thẩm Hoài chủ yếu dựa vào Đới Tuyền, Tống Hồng Quân và những người khác quan sát, chuyện của bên Ủy ban nhân dân huyện, một bộ phận bàn giao cho Triệu Thiên Minh phụ trách, Đỗ Kiến, Vương Vệ Thành và những người khác đều có thể theo bên cạnh để hỗ trợ xử lý.
...
- Chủ tịch huyện Triệu, chủ tịch huyện Triệu...
Văn phòng của Triệu Thiên Minh ở dưới lầu, cùng tầng với văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, Thẩm Hoài giữ lại Đỗ Kiến, Vương Vệ Thành còn có việc khác để bàn giao, Triệu Thiên Minh rời khỏi đó trước, sau khi đi đến cầu thang muốn quay về văn phòng, nghe thấy Trần Vĩ Binh gọi anh ta ở hành lang.
Triệu Thiên Minh quay người lại, nhìn thấy Trần Vĩ Binh hai bên mai có chút tóc bạc chạy về phía anh ta, trong lúc nhất thời cũng không kìm nổi có chút cảm thán.
Triệu Thiên Minh vừa qua tuổi 30 đã đảm nhiệm Bí thư đảng ủy Bộ Thương Nghiệp, Bí thư đảng ủy xã Ngũ Táo và các chức vụ cấp trưởng phòng khác, 36 tuổi đã lên chức Phó chủ tịch huyện, một dạo ở huyện Hà Phổ được coi là ngôi sao chính trị mới đầy triển vọng, còn Trần Vĩ Binh hầu hết thời gian đi theo anh ta để đảm nhiệm Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, ở vị trí này đã làm 10 năm rồi.
Triệu Thiên Minh hoàn toàn có thể hiểu được tại sao Trần Vĩ Binh sẽ tỏ ra lãnh đạm sau khi bản thân được đưa lên làm Phó chủ tịch huyện, còn sau khi anh ta có sự ngăn cách với Đào Kế Hưng, lại vội vàng lộ ra sự căm thù. Nói cho cùng, đây vẫn là do lòng đố kị gây ra.
Từ đầu đến cuối Trần Vĩ Binh trải qua ba lần đảm nhiệm Chủ tịch huyện, 10 năm qua vẫn chưa thể tiến thêm bước nào, nhìn thấy người khác vượt qua anh ta, sao anh ta có thể không tức giận, không sinh lòng ghen ghét?
Nhưng mà, trong chuyện này cũng có thể nhìn thấy trong giới quan chức, người muốn leo lên phía trên, là gian khổ vô cùng, không phải là ai cũng đều có thể đi lên một cách chói mắt như Thẩm Hoài được.
Ngay cả Đỗ Kiến cũng đã ở thị trấn Mai Khê làm Bí thư Đảng ủy ba năm rồi, cho dù lần này có thể thay thế Trần Vĩ Binh đảm nhiệm chủ nhiệm văn phòng chính quyền huyện, cũng chỉ có thể nói là rẽ theo lối đường vòng mà thôi.
Nghĩ lại bản thân lại có cảm giác không phải là như vậy sao? Ba năm nay lại có cảm giác không phải là sống thật cẩn thận, sợ đi chệch một bước thì muôn đời muôn kiếp không trở lại được?
- Chủ nhiệm Trần, anh gọi tôi có chuyện gì vậy?
Triệu Thiên Minh bình tĩnh nhìn Trần Vĩ Binh, tuy anh ta sẽ không nói có bao nhiêu sự căm ghét với Trần Vĩ Binh, nhưng giọng điệu vẫn có sự lạnh lùng rõ ràng.
Cát Vĩnh Thu điều đến quận Tây Thành đảm nhiệm Chủ tịch quận, gần như đã thành chuyện không thể tránh được, nhưng Trần Vĩ Binh nếu muốn cùng qua đó, thì rất khó khăn.
Bây giờ là một cây củ cải một cái hố, nếu Cát Vĩnh Thu muốn đem thân tín điều đến quận Tây Thành, thường là mượn cớ điều đi trước khi chuyển chính thức, nhưng cái này chỉ thích hợp với lái xe của Cát Vĩnh Thu, thư ký và những cấp bậc khác không cao như vậy, thì phải chịu nhiều sắp xếp lắm.
Trần Vĩ Binh cũng đã trở thành chủ nhiệm Ủy ban nhân dân huyện, nếu Cát Vĩnh Thu muốn đưa anh ta đến quận Tây Thành đảm nhiệm Chánh văn phòng ủy ban nhân dân quận, liền phải đuổi đi những người đang chiếm vị trí trước đó, điều này vừa không có lợi cho Cát Vĩnh Thu cải tạo uy tín sau khi đến khu vực mới nhận chức, rõ ràng anh ta không đủ tín nhiệm của quan chức địa phương, ở trình tự tổ chức cũng sẽ phải phức tạp hơn nhiều.
Một khi Cát Vĩnh Thu muốn bàn bạc kỹ hơn, tình cảnh Trần Vĩ Binh kia ở lại Hà Phổ sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Trước đây vì vấn đề loại bỏ nhà hàng Từ Ký, Ủy ban nhân dân huyện đặc biệt mở ra hội nghị thường vụ thảo luận, ngay cả Từ Phúc Lâm cũng không dám đấu tranh, duy chỉ có Trần Vĩ Binh ở trong cuộc họp đề ra ý kiến phản đối.
Nếu như Trần Vĩ Binh rắp tâm không chịu thiệt cũng thế mà thôi, cố tình để lộ ra một loạt vấn đề ở mặt quản lý hậu cầu trong cơ quan.
Cho dù đến lúc đó Thẩm Hoài sẽ không trực tiếp đẩy Trần Vĩ Binh ra khỏi vị trí Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân, cũng đủ để Trần Vĩ Binh nhận đủ mùi vị cô lập rồi.
Triệu Thiên Minh nếm qua mùi vị cô lập rồi, dường như những người hơi có chút đụng chạm, đều phải nhân cơ hội cho bản mặt anh thấy cảm giác cũng không hơn gì.
Trần Vĩ Binh lấy ra một bản tài liệu muốn Triệu Thiên Minh ký tên.
Chuyện nhỏ như chuyển tài liệu này, căn bản không cần Trần Vĩ Binh đích thân đi một chuyến, Triệu Thiên Minh giả bộ không biết rồi ký tên, cũng không nói chuyện với Trần Vĩ Binh để lôi kéo cơ hội làm quen, liền trực tiếp đi về văn phòng, bỏ lại anh ta ở hành lang.
Sau đó Vương Vệ Thành và Đỗ Kiến xuống cầu thang, nhìn thấy cảnh tượng Trần Vĩ Binh có chuyện muốn nói, nhưng bị Triệu Thiên Minh xếp sang một bên, họ liền lùi một bước trong cầu thang, dựa vào tay vịn cầu thang chia nhau hút thuốc, không vội ra ngoài.
Cũng không phải nói không muốn làm cho Trần Vĩ Binh khó chịu, vì sự điều chỉnh của văn phòng Ủy ban nhân dân huyện sau đó, họ sẽ là người được lợi, đánh rắn giập đầu, trong lòng rất sảng khoái, cũng sẽ để lại trong lòng người khác ấn tượng hùng hổ dọa người, điều này đối với họ mà nói không thể coi là một chuyện tốt.
- Bí thư Thẩm đã từng nói với tôi về vấn đề nhà ở của gia đình anh, bên Ủy ban nhân dân huyện tạm thời không có phòng tốt, những phòng ốc còn lại, vẫn không bằng ký túc xá giáo viên và công nhân viên chức trong huyện. Đầu năm thị trấn Thành Quan lấy đất ở Thành Nam xây dựng lên hai tòa nhà ở bốn tầng, huyện mà ra mặt thì có thể sắp xếp được mấy căn, song chuyện này phải hỏi thăm bên chỗ lão Dịch.
Đỗ Kiến cùng Vương Vệ Thành nhắc đến chuyện giúp anh ấy tìm nhà.
- Nhà máy thép Tân Phổ hợp tác với nhà máy điện xây dựng tòa nhà ở cho công nhân viên chức. Năm trước hẳn là có thể xây xong mấy khu, không những vấn đề của anh có thể được giải quyết, mà còn có thể giải quyết một lượng lớn các vấn đề nhà ở của mọi người...