Vì chuyện nhà ở, mấy năm nay trong nhà Vương Vệ Thành có không ít mâu thuẫn.
Có lúc cũng không thể trách cái tính cằn nhằn của vợ, con đến tuổi đi mẫu giáo, không thể để lại ở quê, đến thành phố thì cần phải có người già qua đây để chăm sóc.
Gian phòng đơn mà trường học phân cho, sau đó mới tách ra thành một phòng ngủ và một phòng khách, bất luận là phòng ngủ hay phòng khách, đều rất chật hẹp, kết hôn xong hai vợ chồng sống ở đó, vẫn cảm thấy rất đầy đủ và hạnh phúc, nhưng sau khi có thêm đứa con và mẹ vợ đến chăm sóc con nhỏ, liền trở nên rất chật chội.
Nhà cũ của Vương Vệ Thành ở nông thôn, cha mẹ có ruộng, có gia súc phải trông coi, không quen cuộc sống ở thành thị, bình thường cũng ít khi đến huyện chơi một chuyến, còn một chiếc giường nhỏ kê trong phòng khách chật hẹp của họ, cũng chỉ đủ để mẹ vợ và con nhỏ ngủ, thậm chí cha vợ cũng chỉ có thể ở một mình tại nhà cậu cả, cũng không có cách gì qua đây sống cùng.
Vương Vệ Thành và vợ vẫn còn trẻ, nhu cầu tràn đầy, hai ba ngày không được đáp ứng, trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu.
Chỉ có điều phòng nhỏ hẹp, tầng ngăn cách đơn giản lại không cách âm, trong phòng xoay người, phòng khách đều nghe thấy rõ, mẹ vợ ngủ ở phòng khách, Vương Vệ Thành và vợ có lúc không chịu được, nhiều lắm cũng chỉ là ôm từ sau lưng, động tác chậm rãi, không hứng thú thì không nói, có lúc còn dày vò.
Sau đó, có lẽ mẹ vợ cũng đã nhận ra, có lúc Vương Vệ Thành và vợ buổi tối về sớm, bà ăn cơm xong liền mang đứa cháu đi dạo xung quanh nhà, để họ có đủ thời gian, nhưng Vương Vệ Thành lại càng cảm thấy xấu hổ.
Còn con của cậu cả sau khi học trung học thì học hành rất căng, Vương Vệ Thành lại không thể để mẹ vợ dẫn cháu đến sống lâu dài ở nhà cậu cả, mấy năm nay nhà họ cũng vì vấn đề nhà ở dày vò, luôn muốn đổi một căn nhà khác để có thể chính thức có hai phòng riêng biệt.
Cũng không chỉ có nhà Vương Vệ Thành có vấn đề này, vấn đề nhà ở cho công chức năm 96 chủ yếu vẫn dựa vào cơ quan bố trí, cơ quan doanh nghiệp trong huyện có rất nhiều cán bộ công chức đều có vấn đề về mặt này.
Điều kiện kinh tế của cơ quan tốt, nhà ở của công chức sẽ rộng rãi hơn một chút, điều kiện kinh tế của cơ quan kém, mọi người cũng chỉ có thể theo đó mà chịu đựng.
Trong ba quận bảy huyện ở Đông Hoa, Hà Phổ được coi là có nguồn tài chính dư dả, nhưng tổng thể kinh tế Đông Hoa cũng chỉ như vậy, Hà Phổ dù dư dả cũng có hạn, điều kiện nhà ở luôn rộng rãi, thống kê chính thức chia xuống dưới, 5 vạn dân của cả thị trấn Thành Quan, diện tích nhà ở bình quân đầu người cũng chỉ đến 10m2.
Để giải quyết vấn đề nhà ở, đầu năm thị trấn Thành Quan mua đất xây dựng hai toà nhà bốn tầng, trong đó một toà nhà vẫn là nhà đơn truyền thống, chỉ có một tòa mới là căn phòng dạng căn hộ.
Tuy rằng nhà ở là thị trấn Thành Quan bỏ tiền ra xây, nhưng lợi ích sau khi xây dựng xong, huyện sao có thể không tham gia? Chiếu theo quy tắc trước đây, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện từ đó phân ra một tầng không thể coi là quá đáng, dù sao đất đai là của huyện, lúc đầu chỉ là để thị trấn Thành Quan trả mấy vạn tiền mang tính tượng trưng.
Một tầng cũng chỉ có chín phòng, tăng nhiều thịt ít, những người nhìn vào tuyệt đối không chỉ một hai người, sau khi Vương Vệ Thành điều đến huyện, vợ anh ta cũng nghe ngóng tình hình của tòa nhà đó cả ngày, mong chờ có thể từ đó được phân một căn.
Vương Vệ Thành không ngờ Thẩm Hoài nói chuyện nhà ở của nhà anh ta cho Đỗ Kiến biết, Đỗ Kiến nhanh như vậy đã thay anh ấy nghe được tin tức tốt.
Vương Vệ Thành cũng sẽ không hoài nghi Thẩm Hoài để Đỗ Kiến ra mặt thu xếp chuyện này sẽ có vấn đề gì đó, đương nhiên nếu lấy phòng từ hai tòa nhà do thị trấn Thành Quan xây dựng, đánh tiếng hỏi thăm Bí thư Đảng ủy thị trấn lão Dịch là điều nên làm. Đây có thể coi là một mối ân tình không nhỏ, không thể chiếm lấy cái lợi, ngay cả "cảm ơn" cũng không nói, đó cũng là rất không biết điều rồi.
Tuy nhiên Vương Vệ Thành vẫn còn cân nhắc những người phía sau mà Đỗ Kiến nói.
Kế hoạch công trình giai đoạn một nhà máy thép Tân Phổ thuê gần 6000 công nhân, ngoại trừ bộ phận công nhân được tuyển dụng ở địa phương ra, thì có lượng lớn công nhân cần phải được sắp xếp chỗ ở gấp, cho nên khu nhà ở công nhân trở thành công tác phối hợp, trước khi xây dựng công trình chủ chốt, thì đã khởi công xây dựng rồi.
Kế hoạch đến trước cuối năm, giai đoạn một khu nhà ở 600 phòng có thể xây xong để đưa vào sử dụng.
Tuy rằng khu nhà ở của nhà máy thép nằm ở phía đông của Lâm Cảng Tân Thành, cách thị trấn Thành Quan 5 – 6 km, nhưng do khu vực Lâm Cảng Tân Thành là quy hoạch hoàn toàn mới, đồng thời thi công diện tích lớn, bao gồm cả sắp xếp cộng đồng, hai năm nay sẽ hoàn thành quy mô nhà ở từ ba đến năm vạn người, cuộc sống, thương mại, văn hóa, giáo dục… lúc bước đầu quy hoạch xây dựng đang được thực thi, sắp hoàn thiện hơn hẳn so với bên thị trấn Thành Quan.
Hiện nay Thẩm Hoài thúc đẩy công ty xe buýt huyện hoàn thiện tuyến đường giao thông bên ngoài thị trấn Thành Quan và Tân Phổ.
Nửa năm trước, toàn huyện vẫn chỉ có một tuyến đường giao thông công cộng, cùng với việc vận chuyển hành khách trong thị trấn chủ yếu do mini bus tư nhân tiếp nhận. Đến bây giờ, tuyến đường giao thông công cộng trong huyện đã phát triển thành bốn con đường, chuyến xe chạy trên hai con đường nối liền thị trấn Thành Quan và thị trấn Tân Phổ cũng đạt đến thời kỳ cao điểm là 10 phút một chuyến.
Nói như vậy, nếu Lâm Cảng Tân Thành có nhà ở, thì việc đến chỗ thành phố Thành Quan đi làm cũng hoàn toàn không có gì bất tiện cả.
Theo quy hoạch của Thẩm Hoài, huyện Hà Phổ không cần phải làm hai thị trấn, cuối cùng thị trấn Thành Quan và Lâm Cảng Tân Thành sẽ hợp lại với nhau, có thể không cần đợi nhà máy thép Tân Phổ xây xong, bên này chỉ cần ở Lâm Cảng Tân Thành khởi công xây dựng tòa nhà chính phủ mới, đến lúc đó bên thị trấn Thành Quan cũng phải từng bước bỏ cũ xây mới.
Suy nghĩ của Đỗ Kiến, Vương Vệ Thành cũng có thể hiểu được.
Nếu trước khi anh ta cùng Đỗ Kiến thăng chức lên làm Phó chủ nhiệm, có thể vì huyện mà lấy ra mười mấy căn, thậm chí hàng trăm căn phòng, hầu hết những căn được giữ lại cho Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện đều có thể giải quyết hết, công đức này thật lớn, hầu như có thể để mọi người lập tức quên đi Trần Vĩ Binh.
Vấn đề mấu chốt là làm sao khuyên Thẩm Hoài đồng ý, vạch ra mười mấy căn từ nhà máy thép Tân phổ đưa cho huyện?
Việc này không có sự gật đầu của Thẩm Hoài, ai cũng không làm được, nhưng cũng chỉ cần Thẩm Hoài gật đầu là dễ dàng hơn nhiều.
Ngoại trừ điều kiện khu cộng đồng có điều kiện khá kém, điều kiện khu nhà ở công nhân nhà máy thép tuy tốt, nhưng đó cũng là khu nhà ở của nhà máy thép Tân Phổ phối hợp xây dựng, đều là do nhà máy thép Tân Phổ đầu tư tài chính, thậm chí cũng vì đất dùng để ở gần 300 mẫu mà chi trả cho số tiền chuyển nhượng hơn 2000 vạn.
Còn một vấn đề nữa, trong tình hình nhà ở của huyện đều căng thẳng, nhanh chóng cầm vài trăm nhà ở chung cư, giải quyết vấn đề nhà ở cho cán bộ Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện truyền ra ngoài, trong xã hội sẽ tạo nên ảnh hưởng dư luận không tốt hay không?
Vương Vệ Thành tin rằng Đỗ Kiến hẳn là suy nghĩ qua những vấn đề này, anh ta có lòng muốn hoàn thành việc này, nhưng lại lo lắng bên Thẩm Hoài không thông qua, vì vậy anh ta đề cập vấn đề này với Thẩm Hoài.
Vương Vệ Thành cũng không nghi ngờ Đỗ Kiến có ác ý gì, vài ngày trước anh ta phạm sai lầm về vấn đề của Tần Bính Khuê, thậm chí khiến Thẩm Hoài có điều bất mãn, nhưng tin tức không hề được tiết lộ từ bên Đỗ Kiến, trong huyện cũng không hình thành ảnh hưởng xấu gì với anh ta.
Có lẽ Đỗ Kiến không phải là không có ác ý đơn thuần, cũng có khả năng tâm tư càng thâm trầm, nhưng chứng minh rằng anh ta sẽ không bày ra cái bẫy quá rõ ràng để người khác chui vào.
Vương Vệ Thành trầm ngâm nói:
- Nhà ở của cá nhân tôi thì không cần phải quá gấp, dù sao chỗ trường học cũng không yêu cầu thu lại nhà, có thể mặt dày sống ở đó trước, song chỗ ở của rất nhiều người bên chỗ huyện, chắc chắn là vấn đề lớn, phải tìm cơ hội đề cập với Bí thư Thẩm một chút.
Hai ngày sau, trước khi Thẩm Hoài đến tỉnh báo danh, Vương Vệ Thành để một bản danh sách công chức cán bộ khó khăn về nhà ở kẹp lẫn vào trong đống văn kiện khác rồi đưa cho Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài nhìn thấy danh sách, gọi Vương Vệ Thành đến văn phòng, hỏi anh ta danh sách này là như thế nào.
- Ồ
Vương Vệ Thành vỗ trán nói:
- Chủ nhiệm Đỗ bảo tôi sửa lại danh sách, anh ta vừa bảo tôi đưa lại, tôi vẫn đang tìm tờ giấy này, lẫn vào bên này rồi.
Ánh mắt của Thẩm Hoài nhìn Vương Vệ Thành, lắc đầu cười.
Tuy rằng hắn muốn để đám người Vương Vệ Thành không có bất kỳ ngăn cách gì với hắn, có ý kiến gì muốn kiến nghị thì trực tiếp nói ra, nhưng hiển nhiên cái này lại không thực tế, cấp bậc trong xã hội này đã để lại dấu vết quá sâu, sâu đến mức ai cũng không thể dễ dàng xóa đi được.
Vương Vệ Thành không biết anh ta với bản thân mình có tình nghĩa đồng môn nhiều năm, chỉ khi anh ta được Triệu Đông giới thiệu, mới nhận được sự khen ngợi và được huyện chọn ra, muốn anh ta có tâm trạng bình thường khi ở trước mặt mình, đây là điều không thực tế, trong lòng Thẩm Hoài cũng là bất đắc dĩ đối với vấn đề này, gõ vào bản danh sách nói:
- Khó khăn về nhà ở, cần một khoảng thời gian để tiêu hóa, không có cách nào nhanh chóng giải quyết tốt được, nếu các anh đã làm công tác về mặt này, như vậy đi, không chỉ bên Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, Mặt trận Tổ quốc, Hội đồng nhân dân cùng với các ban ngành hợp thành đảng chính, các anh điều tra một chút, rốt cuộc có bao nhiêu cán bộ công chức không có nhà ở. Anh và Huệ Lệ bây giờ chiếm phòng của trường, chung quy vẫn thuộc về trường học, Huệ Lệ ở bên viện Trung y cũng không được phân nhà. Khi anh thống kê, đừng để lộ ra bản thân anh, còn về khó khăn nhà ở của những người khác, cũng có thể nói với họ, trong khoảng ba năm huyện sẽ từng bước giải quyết vấn đề của họ, hi vọng họ bây giờ có thể nhẫn nại một chút...
- Hành động lớn như vậy, sẽ có ảnh hưởng không tốt gì không?
Vương Vệ Thành vẫn còn chút lo lắng.
Hiện nay tài chính của huyện dư dả một chút, ngày lễ ngày tết thường phát sinh nhiều phúc lợi, khá phân tán, sẽ không gây ra ảnh hưởng xã hội gì lớn, nếu như đồng loạt giải quyết vấn đề nhà ở, rất nhiều vấn đề trong huyện vẫn ở trong tình trạng chưa được bắt tay vào giải quyết, thêm vào đó giai đoạn tiếp theo, vấn đề thất nghiệp của công chức nhà nước sẽ khá đột phá, những hành động này sẽ trở nên chói mắt, thậm chí có khả năng tạo ra mâu thuẫn gay gắt.
Vương Vệ Thành cũng là suy nghĩ đến cái này, mới do dự không dám trực tiếp đưa ra kiến nghị, mà là đưa danh sách lẫn vào những văn kiện khác rồi đưa cho Thẩm Hoài xem, nếu Thẩm Hoài xem nhẹ chuyện này, anh ta và Đỗ Kiến cũng sẽ không nhắc lại nữa.
- Biết ảnh hưởng không tốt, sao các anh vẫn cùng tôi làm chuyện mờ ám này?
Thẩm Hoài cũng không muốn dọa Vương Vệ Thành quá nghiêm túc, cười nói:
- Đối với đại đa số nhân viên công tác cơ sở tại cơ quan của Đảng mà nói, đây chỉ là một phần công việc nuôi sống gia đình, tôi sẽ không nhấn mạnh đạo đức tốt đẹp gì với họ, nhưng sẽ yêu cầu họ giữ vững bổn phận của mình. Hiện nay trong cơ quan của Đảng còn tồn tại một vài tác phong không tốt như lười nhác và chủ nghĩa quan liêu đang phổ biến, cái này sau này cũng phải khắc phục, nhưng đãi ngộ phúc lợi cũng có thể đi lên, đây là chuyện của hai phương diện, tuy sẽ có một vài ảnh hưởng không tốt, nhưng cũng không thể dừng lại không làm...
Thẩm Hoài đưa ra một tập văn kiện nói với Vương Vệ Thành:
- Tiêu chuẩn trợ cấp cho cuộc sống của công chức thất nghiệp, chúng ta chỉ có thể làm theo thành phố, song về phương diện trợ cấp y tế và giáo dục, có thể nâng cao một chút, hẳn là sẽ không thấy rõ, anh đến tìm phòng Nhân sự lao động bàn bạc một chút...