Tiễn Thiệu Chinh, Vương Vệ Thành ra về, Thẩm Hoài quay về kí túc thay quần áo rồi ra ngoài.
Lúc Thẩm Hoài còn ở trong Huyện, ăn mặc rất đơn giản, áo sơ mi, giày da màu nâu, có lúc còn cố tình không lau giày cho sạch sẽ, mục đích là thể hiện mình là một người giản dị, dễ gần.
Mặc dù ăn mặc như vậy có những lúc làm người khác có cảm giác quê mùa nhưng chẳng có cách nào khác, Thẩm Hoài có những khi phải đi xuống nông thôn, nếu như lúc nào cũng mặc bộ com lê rõ là oách thì làm sao tiếp xúc, hiểu cặn cẽ về người dân và cán bộ nông thông được.
Bây giờ đến trường Đảng ở Từ Thành, Thẩm Hoài không cần đối mặt với các quan chức và quần chúng, vì thế không cần phải ăn mặc quá quê mùa, lỗi thời như thế.
Mùa thu đến rồi, mặc dù không quá nóng như tháng bảy, tháng tám nhưng vẫn có thể mặc quần áo mùa hè được.
So với 2, 3 năm trước, Thẩm Hoài trông rắn chắc hơn nhiều, nhiều quần áo lúc trước còn không mặc được. Bình thường vẫn mặc những quần áo thương hiệu bình dân, đến khi ăn diện vào, trông chẳng khác gì những thanh niên thành phố.
Thẩm Hoài vừa mới xuống cầu thang, một đôi thanh niên nam nữ đi lên.
Nam tầm 30 tuổi, mặc áo sơ mi màu nâu tím, quần âu, giày sáng bóng, đầu tóc gọn gàng, trông không tầm thường tẹo nào. Nữ chưa đến 30 tuổi, trông còn rất trẻ, váy hao xanh, da trắng, dáng chuẩn, đôi mi hút hồn, mũi cao. Đúng là một đôi trai tài gái sắc hiếm thấy.
Thẩm Hoài nghĩ đây có lẽ là học viên sẽ học với mình trong 3 tháng tới vì Tiểu Ngũ có giới thiệu, những học viên đến học ở lớp bồi dưỡng này đều ở tầng này của kí túc xá, liền gật đầu chào. - Chào anh chị.
Người thanh niên kia giương mắt nhìn Thẩm Hoài, nét mặt không có gì thay đổi, đi lướt qua Thẩm Hoài, cô gái cũng liếc Thẩm Hoài một cái, biểu hiện không có gì khác với người bạn trai kia, liền khoác tay bạn trai đi lên cầu thang.
Thẩm Hoài không thấy lạ lẫm gì với những biểu hiện như thế.
Vì có những lúc ở huyện, những công nhân viên chức bình thường chào hỏi hắn, hắn cũng nét mặt lạnh lùng rồi đi qua, chẳng có phản ứng gì thêm.
Trường Đảng ngoài tổ chức lớp học bồi dưỡng cho cán bộ ở các cơ quan còn tổ chức lớp để phục vụ nhu cầu của xã hội. Thẩm Hoài nghĩ người thanh niên vừa rồi có lẽ nghĩ Thẩm Hoài là học viên bình thường hoặc là người nhà đưa học viên đến kí túc. Thấy phản ứng của đôi nam nữ, có lẽ là thuộc tầng lớp những người được nuông chiều quen rồi.
Trần Đan gọi điện thoại cho Thẩm Hoài, hỏi xem Thẩm Hoài có cần lái xe qua đón không, Thẩm Hoài nói để tự mình qua đó được.
Các trường đại học như Viện Kinh tế tỉnh, Đại học nghệ thuật…. đều gần với trường Đảng, trường đại học y cũng nằm trên đường Trung Sơn, các trường đại học, cao đẳng của Từ Thành đều tập trung ở phía Đông Nam.
Trần Đan mua một căn hộ ở khu chung cư nằm giữa đại học nghệ thuật và đại học công nghiệp, cũng coi như có một cái nhà ở Từ Thành, nhà của Trần Đan cách kí túc xá Thẩm Hoài ở khoảng 2 kilomet.
Mười năm mới trở lại đây, những người dạy học ở học viện kinh tế Tỉnh cũng đã đổi người, dường như những kí ức mơ hồ lại trở về, 10 năm không thấy ở đây có thay đổi gì mới lạ. Cây ngô đồng hai bên đường phố rậm rạp, dường như che kín cả bầu không trung rộng lớn.
Cửa phía bắc của Đại học công nghiệp còn có một ngôi nhà thấp nhỏ, các nhà hàng ăn uống mọc lên san sát, như là dãy phố ẩm thực vậy, chủ yếu là phục vụ cho học sinh. Sát với cửa Bắc của Đại học công nghiệp, vẫn còn rất nhiều các quán ăn nhỏ, cửa Bắc vốn không rộng, nay thêm nhiều quán ăn như thế, muốn vào được bên trong thật không dễ dàng gì.
Vẫn còn may là cửa Bắc này cấm không cho xe máy đi lại, nên cũng không đến mức quá tồi tệ.
Lúc này, học sinh cũng đã đến trường để nhập học xong rồi. Đoàn người đông nghìn nghịt từ cửa Bắc ào ra, mặt mày hớn hở làm Thẩm Hoài lại nhớ lại 10 năm trước.
Loáng cái, 10 năm đã trôi qua.
Thẩm Hoài nghĩ đến lúc tháng 5, Thích Tĩnh Dao nói kế hoạch tụ họp lớp 10 năm, liên hệ với hắn mới biết hắn gặp phải sự cố ngoài ý muốn. Có lẽ cuộc họp lớp sẽ được tổ chức trong mấy ngày gần đây thôi. Thích Tĩnh Dao có lẽ sẽ từ nước ngoài về nước để tham gia, lần này hắn không cớ tham gia rồi.
Không biết Tiểu Thích có thay đổi gì không nữa?
Thẩm Hoài nhớ lại khuôn mặt làm hắn mê mẩn, tự nhiên thấy hơi mơ hồ. Chẳng lẽ đã đến lúc phải lãng quên rồi hay sao?
Thẩm Hoài đứng trước cửa Bắc quen thuộc, khóe mắt cay cay, hắn không thể kiềm chế nổi lòng mình. Lấy tay tìm thuốc lá trên người mới sực nhớ ra chính mình đã nói sẽ cai thuốc lá trong vòng 3 tháng. Bọn Thiệu Chinh đã mang thuốc lá đi rồi, lại còn tiện tay lấy luôn bật lửa của hắn.
Trần Đan ở hoa viên Bắc Uyển, là khu cao cấp mới xây dựng vài năm gần đây ở Từ Thành.
Hoa viên Bắc Uyển về mặt quản lí thì không cần phải nói, bên cạnh là một vài khu dân cư cũ, có cả các khu biệt thự của cán bộ các cơ quan chính quyền Tỉnh Ủy, thêm vào đó là mấy trường đại học. Tình hình trật tự an ninh ở đây chắc chắn là hơn các thành phố khác.
Mặc dù Từ Thành là tỉnh lị của Hoài Hải, tình hình kinh tế có khá hơn so với các nơi khác, nhưng cũng không thể so sánh với các thành phố như Ninh - Quảng được. Năm 1996, các khu nhà cao tầng ở Từ Thành không nhiều, phần lớn dân vẫn ở theo chế độ phân nhà ở của doanh nghiệp. Mặc dù chế độ cải cách phân nhà ở đã được tiến hành ở Từ Thành, nhưng hình như chưa có động tĩnh gì.
Lực lượng mua nhà đất chính của thành phố lúc này là các doanh nghiệp nước ngoài, công nhân viên chức quản lí của các doanh nghiệp tư nhân và những người muốn nhập hộ khẩu thành phố. Điều này còn phụ thuộc vào tình hình phát triển kinh tế của Từ Thành. Số lượng người mua nhà không phải là nhiều, vì thế thị trường bất động sản cũng không phát triển là mấy, tạm thời không nhìn thấy khả năng thay đổi nào ở đây.
Sau khi kiến thiết Chử Giang chuyển đến Từ Thành, cũng chỉ là một khu nhà như nhà văn phòng ở trung tâm thành phố.
Trần Đan mua một căn hộ ở Hoa viên Bắc Uyển mất có 200. 000 nhân dân tệ, còn nếu ở Yến Kinh, nhất là ở khu Thạch Cảnh Sơn, thì giá một căn hộ còn cao hơn nhiều.
Đinh linh linh….. Thẩm Hoài đang đi dưới bóng mát của hàng cây, nghe thấy đằng sau có tiếng thúc dục, Thẩm Hoài tránh vào một bên đường, thấy Tiểu Lê cùng Khấu Huyên đang đi xe đạp, nói với Thẩm Hoài: - Anh chàng đẹp trai ở đâu ra thế này, đi một mình trên đường thế, không sợ bị cướp à?
- Hai cô gái định làm gì tôi hả? Thẩm Hoài cười nói.
Hai cô gái đó là Tiểu Lê và Khấu Huyên. Tiểu Lê đã đến nhập học ở đại học y rồi, do phải tham gia quân sự nên cắt tóc ngắn, mặc áo bộ đội, áo có vẻ rộng so với thân người.
Chắc thời gian nghỉ này cũng ở Từ Thành chơi thoải mái rồi, 2 cô đi bêu nắng, làm cho làn da đen hơn đi. Khấu Huyên mặc quần bò, áo T-Shirt, buộc tóc đuôi gà. Ngoài vẻ ngoài xinh đẹp ra thì không có gì khác với những cô gái ở thành phố này cả.
Tiểu Lê và Khấu Huyên dừng xe trước nhà Trần Đan, đi lên lầu cùng với Thẩm Hoài, Trần Đan ra mở cửa cho 3 người họ.
Nhìn Thẩm Hoài, Trần Đan khẽ mỉm cười, cảm giác lâu ngày không gặp. Trần Đan hỏi: - Sao ba người lại về cùng nhau thế? Nói xong liền cúi đầu lấy dép đi trong nhà cho Thẩm Hoài, Trần Đan nhiệt tình làm Thẩm Hoài thấy ấm lòng, xóa đi cảm giác lạnh lẽo ban nãy khi đi qua cửa Bắc.
Đương nhiên, không giống như điệu bộ e thẹn của Trần Đan, Kim Tử tự nhiên hơn nhiều, liếm khắp người Thẩm Hoài, lại còn nhảy lên ghế liếm mặt Thẩm Hoài, làm Thẩm Hoài mặt đầy nước bọt, đuôi quật đi quật lại vào mặt Khấu Huyên đang thay dép vào trong nhà.
- Gặp hai nhóc này trên đường đi đến đây. Tôi lại cứ nghĩ Tiểu Lê phải sau mồng 10 mới bắt đầu học, thì ra hôm nay đã bắt đầu tham gia học quân sự ở trường. Thẩm Hoài vuốt nhẹ lông mềm mại của Kim Tử.
- Trong hai ngày hôm nay phải đến nhập học rồi. Tiểu Lê vừa thay dép vừa trả lời. Trường học học quân sự còn có các loại yêu cầu khác nhau, khó khăn lắm mới nuôi tóc dài được, 3 năm nuôi tóc dài thế này, vậy mà phải cắt ngắn đi, suýt chút nữa thì khóc òa, may mà kìm nén được.
Nhìn Tiểu Lê cười duyên dáng, nhìn thế nào cũng không giống như vì cắt tóc mà khóc lên khóc xuống.
Trước kia vì chỉ chăm chăm vào học, Tiểu Lê rất ít khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, tính cách cũng điềm đạm, dịu dàng ít nói, không ngờ 2 tháng không gặp mà bây giờ đã trở nên nghịch ngợm, hoạt bát thế này.
Thẩm Hoài cười nói: - Cắt tóc thì không hay rồi, sau này muốn túm tóc nhóc cũng khó nhỉ…
Vương Thúy, chị bà con Trần Đan đang ở trong bếp làm cơm, tay cầm thìa, chạy ra phòng khách, mặt cười hớn hở chào Thẩm Hoài. Vương Thúy đeo tạp dề, mặc dù không xinh đẹp bằng Trần Đan nhưng cũng là một người phụ nữ xinh đẹp.
- Hôm nay chị trổ tài nấu nướng đấy ạ Thẩm Hoài nói.
- Trần Đan làm gần xong rồi, chị mới vào giúp nó một tay.
Vương Thúy nói, cô không dám giành công lao với Trần Đan.
Siêu thị Văn Sơn những năm gần đây, lợi nhuận không được là bao, Hùng Đại Ny là nhân viên quản lí, không chịu ảnh hưởng nhiều lắm, nhưng như Vương Thúy làm lễ tân thì thu nhập không được nhiều.
Siêu thị Văn Sơn cũng thuộc vào doanh nghiệp cần cải cách, nhưng nếu như cải cách, cũng rất khó đem lợi ích đến với tất cả công nhân viên chức, thậm chí có khi một vài người còn có thể bị đuổi việc.
Vương Thúy cũng là lúc sau mới vào siêu thị làm việc, không có thẻ nhân viên của siêu thị, nếu như bị đuổi việc thì cũng không nhận được bồi thường gì cả. Vì thế, Vương Thúy đã bỏ việc và đến chỗ Trần Đan làm.
Vương Thúy mặc dù không xinh đẹp bằng Trần Đan, nhiều năm trước cũng từng chịu khổ, bây giờ trên mặt cũng đã có nếp nhăn nhưng trông lại rất có duyên, mặc dù có lúc hay nịnh hót, nhưng tính cách thẳng thắn, làm được việc.
Trần Đan giữ Vương Thúy ở bên mình không phải là không có lí do, mà thực sự Vương Thúy giúp cho Trần Đan được nhiều việc. Vương Thúy biết cách lo liệu việc, lại nhanh nhẹn, tính cách vốn dĩ không xấu, lúc trước là do chồng không làm nên trò chống gì nên Vương Thúy phải chịu khổ, sau khi Vương Thúy theo Trần Đan, thu nhập của Vương Thúy cao hơn nhiều, cũng vì thế mà trong nhà hòa hợp hơn, hòa thuận hơn.
Trần Đồng không muốn kinh doanh Thượng Kê Viên, vì thế việc kinh doanh do một tay Trần Đan lo liệu.
Mặc dù 2, 3 năm gần đây, Quán bar Chử Khê, Thượng Khê Viên đã hoạt động vào quỹ đạo, nhưng việc xây dựng quán bar ở Từ Thành thì còn rất nhiều việc phải cần đến Trần Đan ra tay, như Vương Thúy có năng lực như vậy thật sự là rất cần thiết.