Ăn cơm tối ở chỗ ở một cách náo nhiệt, cánh tay mảnh khảnh của Tiểu Lê chống lên bàn ăn, nâng khuôn mặt, đau khổ nói: - Bắt đầu từ hôm nay, trường yêu cầu chúng em ở trong ký túc rồi, đợi lát nữa sẽ về trường.
- Ừ, hôm nay anh không cần ở ký túc, ngày mai thì không được. Bí thư Tỉnh ủy làm Hiệu trưởng trường, thật là khiến người ta chán ghét. Thẩm Hoài vui vẻ nói, không đợi hắn nói hết liền bị Trần Đan đạp cho một cái dưới chân bàn.
Thẩm Hoài nhìn về phía Trần Đan, cô chỉ cúi đầu chậm rãi nhai nuốt cơm, giống như cú đá này không phải do cô vậy, một lúc sau mới hờn dỗi cười một cái với Thẩm Hoài, trách hắn nói thẳng quá.
Ăn cơm xong Thẩm Hoài liền cùng Trần Đan lái xe đưa Tiểu Lê về trường, để Vương Thúy và Khấu Huyên ở nhà dọn dẹp.
Đại học y cũng ở trên đường Trung Sơn, cách hoa viên Bắc Uyển không đến năm phút đi ô tô, đưa Tiểu Lê về trường xong, Thẩm Hoài và Trần Đan cũng không vội quay về, liền lái xe đi dạo trong thành phố.
Thẩm Hoài giao công việc trong tay đi, hôm nay mới là ngày đầu tiên đến Từ Thành, ngoài Chủ nhiệm văn phòng ở Từ Thành là Lão Miêu hôm nay mới biết tin Thẩm Hoài đến Từ Thành, kinh sợ gọi điện thoại đến ra thì cũng không có ai gọi điện đến làm phiền. Điều này đối với Thẩm Hoài mà nói cũng là sự thanh nhàn hiếm có.
Đường ở Từ Thành đa số không phải là đường vô cùng rộng lớn, hai bên đường đều trồng cây ngô đồng lâu năm, đèn đường được kẹp ở trong bóng cây dày đặc khiến đường phố trong đêm có chút u ám. Thẩm Hoài đỗ xe ở ven hồ Tiên Lâm, chân gác lên bảng điều khiển, nhìn ánh sáng âm u dưới bóng đêm.
Trần Đan mới mua một đôi giày cao gót màu xám bạc ở Từ Thành, cô ngượng ngùng không đem chân gác lên bảng điều khiển, nhưng lại không ngượng ngùng chút nào khi gác chân vào người Thẩm Hoài, lười nhác nhìn ra cảnh đêm bên ngoài xe.
Thời gian còn sớm, lúc đưa Tiểu Lê về trường mới chưa đến 8h, hai người tùy ý nói chuyện, cũng sẽ có một khoảng thời gian không nói gì cả, cứ yên tĩnh như vậy, mặc cho thời gian chảy xuôi, cảm giác tốt đẹp dị thường.
Trần Đan mặc váy liền màu trắng, eo thắt một chiếc thắt lưng nhỏ màu nâu nhạt để tô điểm, ngoài hai bông tai nhỏ ra thì trên người không có đồ trang sức nào cả, đôi chân nhỏ nhắn thon dài đặt ngang lên người Thẩm Hoài, da thịt bóng loáng như tơ lụa, kẽ chân cũng lộ ra màu trắng hồng, Thẩm Hoài tùy ý xoa bóp.
- Có muốn đến cửa hàng không? Trần Đan hỏi.
- Anh muốn về nhà. Thẩm Hoài nói.
Trần Đan kiều mị liếc Thẩm Hoài một cái, nhỏ giọng nói: - Sớm thế này, Khấu Huyên còn chưa ngủ đâu?
- Nếu cô ấy là người thức thời thì hôm nay sẽ ngủ cùng Vương Thúy. Thẩm Hoài nói. - Hay là bây giờ chúng ta về xem thế nào?
Vương Thúy không mua nhà ở Từ Thành nhưng cũng thuê nhà ở hoa viên Bắc Uyển, không ở cùng một tòa nhà với Trần Đan nhưng lúc nào cũng có thể chăm sóc nhau.
Trần Đan mặc dù cũng có khát vọng muốn vui vẻ với Thẩm Hoài nhưng không xác định được lúc này Vương Thúy đã rời đi chưa, không muốn về sớm như vậy nên nghiêng người lại, lắc lắc cánh tay Thẩm Hoài, quấn lấy bắt hắn phải lái xe đến vườn Thượng Khê lượn một vòng mới về. Bây giờ về thì sớm quá.
Nếu như buổi tối Thẩm Hoài không cần về trường Đảng thì tối nay thuộc về hai người, rượu phải được ủ thì mới thơm.
Từ con đường Mai Viên được trồng đầy cây ngô đồng nước Pháp cao đồ sộ ở hai bên, rẽ trái vào một ngõ gọi là đường Di Viên, tòa nhà đầu tiên là cửa hàng mới của vườn Thượng Khê ở Từ Thành, lúc đầu là một tòa công quán thời dân quốc để lại, chủ nhân cũ cũng là Cố Thừa Bá, người từng làm chức Chủ tịch tỉnh Hoài Hải.
Trước đây nhà họ Cố là tòa nhà Tây có sân riêng cửa riêng, cửa sứt rộng lớn, tường cao màu vàng, nhà Tây ba tầng ẩn hiện phía sau hàng cây xanh mọc sum suê, những thứ này đều lưu giữ phong cách cũ, đèn được lắp trên vách tường, thể hiện rõ ràng lịch sử đau thương còn lại từ thời dân quốc.
Trong đình viện hồ sen uốn khúc, cây cao bóng cả.
Thị trường bất động sản ở Từ Thành vẫn chưa khởi bước, mặc dù kiến trúc công quán thời quốc dân đã được một số nhân sĩ quyền quý săn đón nhưng những gì mà Từ Thành lưu giữ lại không được liệt vào hàng kiến trúc công quán dân quốc được bảo hộ, không có 1000 cũng có 800, giá cũng không cao đến mức quá xa rời thực tế.
Đoạn đường này đường rất dễ đi, trái phải đều là tòa nhà công quán của cơ quan chính phủ, Trần Đan mua hết cũng mất không đến 3 triệu, cộng thêm tiền sửa sang, trang hoàng, mua các thiết bị, bồi dưỡng nhân viên... Trần Đan trước sau đầu tư hơn 7 triệu vào cửa hàng Di Viên - Thượng Khê Viên, tháng trước mới bắt đầu kinh doanh.
Diện tích kinh doanh của cửa tiệm Di Viên nhỏ hơn nhiều cửa hàng Mai Khê, thậm chí còn không bằng quán rượu Từ Ký bị Thẩm Hoài cưỡng ép dỡ bỏ nhưng đầu tư lại lớn hơn, cũng là vì tiêu chuẩn ẩm thực cao cấp, rất nhiều phương diện không thể tiết kiệm khi đầu tư, đầu tư vào quảng cáo cần thiết cũng không thể thiếu.
Từ khi việc trang hoàng cho cửa hàng Di Viên kết thúc, Thẩm Hoài chưa từng đến xem.
Lầu chính kinh doanh ở bên ngoài còn có khách đang dùng tiệc rượu nên Thẩm Hoài lái xe vòng qua lầu chính, phía sau còn có một ngôi nhà cấp 4, tạm thời còn có rất nhiều giàn giáo, vẫn chưa được sửa chữa xong.
Thẩm Hoài và Trần Đan không xuống mà ngồi ở trong xe nhìn tất cả mọi thứ ở cửa tiệm mới Di Viên, tùy ý nói chuyện.
Mặc dù bên này cũng có một đội ngũ khá hoàn thiện đang vận hành nhà hàng nhưng Trần Đan vẫn không thể lười nhác, đầu tư lớn như vậy, nghĩ đến phí tổn mọi mặt và thử nghiệm đối với thị trường ẩm thực Từ Thành, cần nỗ lực đẩy doanh thu hàng tháng lên trên 1 triệu, áp lực cũng rất lớn.
Trong thời gian gần đây, Trần Đan cũng gầy đi rất nhiều khiến Thẩm Hoài vô cùng thương xót.
Thẩm Hoài giơ tay vuốt ve hai má hơi gầy của Trần Đan, nói: - Đừng vất vả quá, nếu quả thực không được thì đừng để tên tiểu tử Trần Đồng ở bên ngoài làm loạn, để nó đến chuyên tâm kinh doanh vườn Thượng Khê...
- Không biết tại sao tiểu tử kia lại mê siêu thị, nói là đến Từ Thành để giúp em nhưng cả ngày cũng không thấy bóng dáng đâu. Hai hôm trước còn chạy đến nói muốn về Đông Hoa đầu tư vào một siêu thị, muốn lừa lấy tiền của em. Trần Đan cười nói. - Tiền kiếm được hai năm nay đều đầu tư vào hai cửa tiệm, nó lại nói thật đơn giản, em mặc kệ nó.
Mặc dù Trần Đan miệng nói lời oán trách nhưng mặt mũi lại che giấu ý cười, cũng không phải để ý đến chuyện em trai Trần Đồng ở bên ngoài gây sức ép.
Việc thương trường tự do của ngành bán lẻ cải cách rất lớn, ở nước ngoài đã phát triển mấy chục năm rồi nhưng trong nước lại phát triển tương đối lạc hậu, đến sau thập niên 90, dưới hệ thống mua bán hợp tác xã vật tư, trong nước mới lần lượt phát triển mấy doanh nghiệp siêu thị, quy mô đều không lớn, đầu tư nước ngoài còn không được trực tiếp tiến vào lĩnh vực này.
Thành phố lớn như Từ Thành mà cũng đến mấy năm gần đây mới có một hai siêu thị quy mô lớn kinh doanh với nước ngoài, cho đến tận bây giờ, Đông Hoa càng không có nhà đầu tư nào nhìn thấy lĩnh vực này.
Hàng tiêu dùng bây giờ ở trong nước ở đâu cũng có, đã phát triển bồi dưỡng nên hàng loạt chợ bán sỉ, lượng hàng tiêu dùng lớn trải qua tay người bán lẻ, nhanh chóng tiến vào tận cùng của mỗi dây thần kinh của thị trường, hiệu suất đã cao hơn rất nhiều so với thể chế mua bán truyền thống.
Tuy nhiên, cùng với sự hoàn thiện của mạng lưới đường xã, xây dựng thí điểm thị trường tự do quy mô lớn ở khu vực, hiệu suất thương phẩm vật lưu sẽ tăng lên mức cao hơn, mà sự phát triển ở nước ngoài cũng chứng minh mô thức này sẽ trở thành hình thức quan trọng đối với thị trường hàng tiêu dùng trong tương lai.
Nước ngoài có kinh nghiệm có thể tham khảo, trong nước cũng có một số doanh nghiệp siêu thị mới bắt đầu phát triển nhưng đến bây giờ nếu tham gia vào lĩnh vực này thì vẫn phải coi là nhóm người được lợi đầu tiên.
Thẩm Hoài thật không ngờ Trần Đồng lăn lộn mấy năm nay cũng chẳng có thành tựu gì lớn, bây giờ lại nhìn trúng cái này.
Cũng không biết Trần Đồng là nhất thời nhiệt huyết sôi trào hay là đã suy nghĩ cẩn thận và phác thảo kế hoạch rồi, Thẩm Hoài nghĩ nghĩ, nói:
- Ba tháng nay, đa số thời gian anh đều ở Từ Thành, lúc nào Trần Đồng có thời gian thì anh tìm nó nói chuyện xem nó có ý tưởng thật không.
- Trần Đồng tuổi còn nhỏ, để nó bừa bãi vài năm nữa rồi nói. Trần Đan nói.
Trẻ nhà nghèo biết lo liệu việc nhà sớm. Trần Đồng từ cấp 3 nghỉ học, đi nghĩa vụ xuất ngũ, vào nhà máy thép làm công nhân, lại từ chức, giúp chị để ý đến chuyện kinh doanh của khách sạn, kinh nghiệm đời người rất phong phú nhưng bây giờ anh ta mới 24 tuổi.
Xã hội này có rất nhiều người 24 mới ra khỏi vườn trường bước chân vào xã hội, thậm chí còn không trải qua những khó khăn, vất vả, tuổi của Trần Đồng nói ra cũng có chút nhỏ.
Thẩm Hoài giơ tay nâng cằm Trần Đan lên, nhìn mắt cô, cười hỏi: - Năm nay em bao nhiêu rồi?
Trần Đan tính toán đâu ra đấy cũng mới 26 tuổi, cô không thích gây náo động, nếu không miễn cưỡng cũng được coi là nữ cường nhân tỉnh Hoài Hải rồi.
Ánh mắt nhìn Thẩm Hoài nhìn đến nỗi xấu hổ, Trần Đan nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: - Chúng ta về nhà đi.
Lái xe đến hoa viên Bắc Uyển, Vương Thúy và Khấu Huyên quả thực đều rất thức thời rời đi rồi, ngay cả Kim Tử cũng được bọn họ đưa đi rồi, trong phòng rất yên tĩnh.
Thẩm Hoài không nhịn được lửa tình trong lòng, ở phòng khách nồng nhiệt hôn đôi môi mềm mại của Trần Đan.
Trần Đan bị Thẩm Hoài hôn đến mức tình mê ý loạn, thở gấp, hơi nũng nịu, bộ ngực kiêu hãnh phập phồng kịch liệt.
Trong phòng khách, Thẩm Hoài không thể chờ đợi được mà hất váy của Trần Đan lên, tiện tay tắt luôn đèn, Trần Đan không thoát được, cũng bị hắn ấn ở trên sô pha, vật cứng thật lớn đâm vào từ phía sau...
Trần Đan ý thức lúc thì tỉnh táo, lúc thì mơ hồ, khi mơ hồ uyển chuyển ngâm nga như chim oanh đang ca hát, khi tỉnh táo thì xấu hổ dâng lên tận đầu, ngay cả người cũng phấn hồng một mảnh, cắn chặt đôi môi kiều diễm, cực lực nhịn không phát ra tiếng.
Không biết say đắm đã bao lâu, chỉ nghe thấy “rắc” một tiếng, có người ở bên ngoài lấy chìa khóa cắm vào cửa, Thẩm Hoài và Trần Đan giật mình quay đầu lại liền thấy Khấu Huyên “tạch” một cái lại mở đèn trong phòng khách lên.
Ánh đèn sáng ngời chiếu xuống Thẩm Hoài và thân hình trắng như tuyết của Trần Đan đang dây dưa ở trên ghế sô pha, hai chân Trần Đan đặt trên vai Thẩm Hoài, gần như đè vào trước ngực, nơi tiếp giáp giữa hai thân thể còn có màu nước trắng đục...
Khấu Huyên vội che mắt, hét to: - Hai người ở nhà sao lại không mở đèn? Lần này thì chết rồi, đau mắt hột mất... Xoay người đóng cửa, đi xuống lầu.
Trần Đan chống tay muốn ngồi dậy, nếu Khấu Huyên đã đi rồi thì làm sao Thẩm Hoài để Trần Đan ngồi dậy, hắn ôm lấy cái mông đẫy đà của cô, lại rút ra đưa vào.
Bị lần quấy rối này của Khấu Huyên, hắn không những không mềm nhũn mà ngược lại còn cứng rắn hơn, Trần Đan không chịu đựng được, sau đó liền cùng vui vẻ với Thẩm Hoài, tùy ý hưởng thụ sự tuyệt vời cực hạn này.
Đợi sau khi Thẩm Hoài ra một lượt, hai người mới ôm nhau vào phòng tắm tắm, nghĩ chắc vừa nãy Khấu Huyên về lấy cái gì đó nên mới đụng phải.
- Tiểu Lê sắp đi học rồi, Khấu Huyên cứ ở đây đi tới đi lui cũng không phải chuyện hay. Trần Đan ngồi trong lòng Thẩm Hoài, ngực cổ dán chặt nhau, nói chuyện Khấu Huyên: - Trước đây em còn muốn cô bé đến vườn Thượng Khê làm việc, bây giờ nghĩ lại, sắp xếp như vậy hình như cũng không được...