Thẩm Hoài hiểu ý của Trần Đan.
Nhà Khấu Huyên rất nghèo, cô bé có thể gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn là điều rất đáng quý.
Mà đối với bọn Thẩm Hoài, Trần Đan, Dương Lệ Lệ, có thể giúp đỡ khi Khấu Huyên gặp khó khăn cũng coi như làm hết đạo nghĩa, không cần thiết phải vì chuyện này mà gánh vác thêm nhiều trách nhiệm hơn, cuộc đời mỗi con người đều cần bản thân họ tự chịu trách nhiệm.
Có đôi khi lại không thể không thừa nhận cả xã hội đều là lợi dụng nhau cả.
Sau chuyện Anh Hoàng năm đó, Khấu Huyên không có ý định ở lại trường học, muốn sớm tham gia vào xã hội, Thẩm Hoài cũng không khuyên cô bé cái gì liền để Dương Lệ Lệ giữ cô bé làm việc ở Vạn Tử Thiên Hồng.
Nếu không có sự xuất hiện của Dư Vi thì cho dù Vạn Tử Thiên Hồng vì nhân tố bất ngờ khác mà ngừng kinh doanh thì sau đó Khấu Huyên đến làm việc ở thẩm mỹ viện do Dương Lệ Lệ mở hoặc Thượng Khê Viên, mọi người cũng sẽ không thấy có chỗ nào không thỏa đáng, sẽ để Khấu Huyên bắt đầu làm từ công việc cơ bản, cuối cùng có thể làm đến mức độ nào thì còn phải xem nỗ lực của bản thân cô bé.
Mặc dù Khấu Huyên từ chối nhận mẹ con với Dư Vi nhưng sự xuất hiện của Dư Vi, vòng quay cuộc đời của Khấu Huyên, thậm chí là mong đợi thực tế của mọi người đối với Khấu Huyên trong tương lai cũng xảy ra thay đổi.
Lúc này để Khấu Huyên ở Vạn Tử Thiên Hồng hoặc đến Thượng Khê Viên làm từ cấp thấp nhất thì khó tránh khỏi khiến người khác có cảm giác vẫn chưa làm hết nghĩa vụ.
Bọn họ ủng hộ Khấu Huyên không nhận mẹ con với người đàn bà tuyệt tình là Dư Vi nhưng lại không muốn để cớ gì rơi vào tay Dư Vi, vì thế cần thiết phải có nghĩa vụ chăm sóc Khấu Huyên cho tốt.
Mặc dù kinh nghiệm xã hội của Khấu Huyên phong phú hơn Tiểu Lê nhưng dù sao cũng chưa từng được học tập 1 cách hệ thống, công tác về phương diện quản lý cũng chưa từng làm qua, cô bé cũng mới 18, 19 tuổi, phải nói là vẫn chưa bỏ lỡ thời gian để học tập một cách hệ thống.
Thẩm Hoài tiếp tục ôm thân hình mềm mại của Trần Đan vào lòng, nói: - Có một số trường phải đến tháng 10 mới khai giảng, hay là em tìm cô bé ấy nói xem nó muốn học gì, bây giờ tìm người làm thủ tục nhập học vẫn còn kịp, không cần kéo dài thêm 1 năm.
- Muốn nói thì cũng là anh nói với cô bé. Trần Đan nói. - Cô bé này nhìn có vẻ không tim không phổi nhưng rất cảnh giác đấy. Nếu em nói đúng ý cô bé thì tốt, nếu cô bé nghe không vừa ý thì chẳng phải em làm người ác độc rồi sao?
- Em lo sẽ nói đến mức cô bé phát bực, anh nói mới có hiệu quả sao? Thẩm Hoài nói.
Thẩm Hoài còn chưa dứt lời, Trần Đan đã quay người lại, nhìn vào mắt hắn, dường như muốn nhìn dấu vết gì đó trong mắt hắn.
- Trong lòng anh cũng chẳng có gì phải giấu, em cứ nhìn anh như vậy cũng vô dụng. Thẩm Hoài ôm Trần Đan vào lòng, cười nói, tay khó khăn nắm lấy đôi thỏ trắng to lớn ở trước ngực cô đang đọng đầy nước tắm ở trên, tắm rất lâu rồi, hai người da thịt cọ xát vào nhau, cảm giác lại dần dần mãnh liệt.
Trần Đan ngồi trong lòng Thẩm Hoài, có thể cảm thấy cái thứ như gậy sắt kia vừa cứng vừa dài đang đâm thẳng vào nơi ấy của cô khiến cả người cô ngứa ngáy.
Thẩm Hoài vươn tay xuống dưới nước, ôm lấy chiếc đùi đẫy đà trắng mịn như mỡ của Trần Đan, áp tai nói với cô: - Em ngồi lên đi.
- Không được. Trần Đan nhẹ giọng từ chối, thanh âm êm dịu tựa như oanh ngâm, không chịu được sự dây dưa của Thẩm Hoài, chỉ có thể cố gắng nén sự xấu hổ, vươn tay ra đỡ cái thứ to đến mức đáng sợ kia, để vào chỗ ấy, chầm chậm ngồi xuống, cảm giác xác thịt quyện chặt vào nhau khiến cô không nhịn được mà cắn chặt đôi môi kiều nhuận mới không đến nỗi rên rỉ đến mất hồn.
Vừa nãy ở sô pha đã mấy lần bị Thẩm Hoài cho lên mây, phía dưới trở nên mẫn cảm dị thường, vẫn chưa lấy lại sức lại ngồi lên, Trần Đan để tay bắt lấy Thẩm Hoài, nhẹ giọng nói: - Thế này là được rồi, anh đừng có động. Ngửa đầu ngẩng cổ nhìn Thẩm Hoài, đôi mắt quyến rũ, hơi hơi cắn môi nói: - Sao anh có dùng sức để dày vò người ta? Theo lý mà nói, em không nên nghi ngờ anh nhưng em lại không tin anh, anh nói nên làm thế nào?
Thẩm Hoài tức giận quá, để Trần Đan dựa vào thành bồn tắm, đứng dậy, ác độc nói:
- Anh ở huyện Hà Phổ thủ thân như ngọc mà em còn dám nghi ngờ anh, xem hôm nay anh trừng phạt em ra sao!
Thẩm Hoài và Trần Đan vật lộn đến hơn hai giờ mới ngủ, vừa ngủ là ngủ một mạch đến tám giờ mới chậm chạp tỉnh lại.
Trần Đan sớm đã rời giường, chuẩn bị đồ ăn sáng đợi Thẩm Hoài dậy. Gương mặt cô rất tươi tắn, dung nhan vô cùng kiều diễm, không hề vì ngủ không đủ mà thấy buồn ngủ.
Thẩm Hoài ra vẻ đau lưng, đi chân trần ra phòng khách, nói: - Từ trước đến nay chỉ có bò mệt chết, chưa bao giờ có ruộng bị cày hư --- Câu nói này thật có đạo lý, muộn như vậy mới ngủ mà sao em lại dậy sớm thế?
Trần Đan cười lấy đồ vật đập vào Thẩm Hoài, nói: - 8h rồi đấy, anh không sợ ngày đầu tiên đi học liền đến muộn sao?
- 9h mới là lễ khai giảng lớp, trước 9h anh đến là được. Thẩm Hoài nói. - Hơn nữa anh là người mà thành phố đến sát nút mới nhét vào, trong danh sách học viên không kịp ghi tên anh đâu, thậm chí ngay cả thẻ học viên cũng chưa làm xong --- Anh trốn học hai ngày, bên trường Đảng chắc cũng không phát hiện ra...
- Điều đó cũng chưa chắc, em ở Từ Thành còn thỉnh thoảng nghe thấy người ta bàn luận về anh, nói không chừng bên trường Đảng sớm đã nhìn chằm chằm vào anh rồi. Trần Đan cười nói. - Anh cứ ngoan ngoãn mà đi học đi, đừng để đến cuối cùng không tốt nghiệp được.
- Đảng ủy, Tỉnh ủy chủ yếu là bồi dưỡng cán bộ cấp Sở, cán bộ cấp Cục ở đây chỉ được coi là con tôm con cá, sẽ không được bọn họ để mắt đến, ai sẽ để ý anh chứ? Thẩm Hoài chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt, lại nói với Trần Đan: - Cửa tiệm của em còn có việc đúng không? Em đi trước đi...
- Anh không cần em lấy xe đưa anh đi à? Trần Đan hỏi.
- Có đoạn đường ngắn tẹo, anh không có chân à? Thẩm Hoài nói. - Hơn nữa ra ngoài cư xá có xe số 5, qua hai trạm là đến trường Đảng, em nghĩ ngay cả chuyện thiểu năng trí tuệ là đi xe buýt anh cũng không làm được thật sao?
Trần Đan cười khúc khích, đi đến ôm lấy Thẩm Hoài từ phía sau lưng mấy giây, cảm nhận được cảm giác nóng rực ấm áp mà thân thể to lớn của hắn mang lại cho cô.
Mặc dù không thể công khai nhưng có người đàn ông như vậy thật tốt.
Thẩm Hoài ăn điểm tâm xong liền lên xe đến trường Đảng.
Vẫn là chiếc xe đạp mà Tiểu Lê để lại ở vườn hoa Bắc Uyển hôm qua,vành thép 24, thân xe thấp nhỏ, lại là màu cam mà con gái thích, nhưng Thẩm Hoài có xe để đi là tốt rồi, cũng không thể chê nọ chê kia.
Trường Đảng cấm các loại xe bên ngoài vào, mà phạm vi cả trường Đảng rất lớn, bên trong nếu đi một vòng thì mất khoảng 1 tiếng, so với việc lo lắng suy nghĩ đến trường làm giấy thông hành thì thà đi xe đạp còn thuận tiện hơn.
Lúc trước khi còn trong nhà máy thép thành phố, trường Đảng ở Tỉnh ủy mở lớp bồi dưỡng cho cán bộ thanh niên doanh nghiệp, Thẩm Hoài vào đó học 2 tháng, khá hiểu về tình hình của trường Đảng ở Tỉnh ủy, mấy năm nay cũng không có thay đổi lớn gì.
Thẩm Hoài đạp xe, chạy vội đến phòng học chỗ cầu thang nơi sắp tổ chức lễ khai giảng lớp học. Giáo viên đời sống Tiểu Ngũ hôm qua dẫn hắn đến ký túc xá đứng ở ngoài phòng học, đợi đến khi hắn đến liền chào hỏi: - Bí thư Thẩm, đây là thẻ học viên của anh.
Các học viên khác từ cách đây 1, 2 tháng đã được ban Tổ chức đề cử đến đây, về cơ bản thủ tục gì cũng làm xong rồi, không giống Thẩm Hoài được nhét thêm vào ba ngày trước, ảnh trong thẻ học viên cũng là do hắn nộp vào lúc báo danh hôm qua.
Hôm nay có thể làm xong thẻ học viên, có thể nói là tốc độ kinh người.
- Cảm ơn thầy Tiểu Ngũ, khiến thầy phải hao tâm tổn trí rồi. Thẩm Hoài cười nói.
Phía trường Đảng sẽ sắp xếp cho mỗi lớp một chủ nhiệm lớp và một giáo viên đời sống giúp đỡ các học viên, những người bình thường quen uy phong ở trên địa bàn của mình nhanh chóng thích ứng với việc học tập và sinh hoạt ở trường Đảng.
Mặc dù giáo viên Tiểu Ngũ này nhìn không lớn tuổi hơn mình nhưng dù sao giáo viên đời sống cũng là giáo viên.
Trường Đảng của Tỉnh ủy này khá đặc biệt, nếu nói về cấp bậc hành chính thì là cấp Thứ trưởng, hiệu trường thường do Bí thư hoặc Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm nhiệm, công việc hàng ngày chủ yếu do Phó hiệu trưởng thường trực chủ trì.
Mặc dù Điền Gia Canh có coi trọng việc học tập và bồi dưỡng cán bộ đến thế nào đi nữa thì ông ta cũng không có khả năng đặt bao nhiêu sức lực vào bên này, do đó cả hệ thống trường Đảng chủ yếu vẫn là do Phó hiệu trưởng thường vụ, Phó hiệu trưởng và Chủ nhiệm các bộ môn là giá đỡ chính, hình thành một môi trường chốn quan trường khá khép kín.
Phó hiệu trưởng thường vụ trường Đảng của Tỉnh ủy là chức vụ cấp phó tỉnh, Phó hiệu trưởng là chức vụ cấp Giám đốc Sở, chủ nhiệm các bộ môn là chức vụ cấp Phó giám đốc Sở.
Các học viên của lớp, nếu có chuyện gì đem đến tay bọn họ, bọn họ phản ánh với ban tổ chức Tỉnh ủy, Đảng ủy thành phố, cũng rất ít người nương tay.
Thêm nữa, từ Trung ương đến các huyện, tỉnh, thành phố đều có trường Đảng.
Trường Đảng của Huyện ủy chủ yếu bồi dưỡng cấp xã, trường Đảng của Thành ủy chú trọng bồi dưỡng cấp Cục, trường Đảng của Tỉnh ủy bồi dưỡng cấp Sở thành phố --- mặc dù các lớp cán bộ huyện do trường Đảng của Thành ủy mở ra đều là cơ quan trực tiếp của tỉnh và đối tượng mà thành phố tập trung bồi dưỡng nhưng các trường Đảng của Tỉnh ủy, nơi quen nhìn học viên cấp trung, cao cấp của Sở thành phố cũng sẽ không coi trọng bồi dưỡng cán bộ cấp huyện.
Vẫn chưa đến thời gian khai mạc, phòng gần chỗ cầu thang có rất nhiều người đang ngồi nhưng vẫn chưa đến đủ, có điều hàng sau của phòng có mấy người ngồi, đang châu đầu ghé tai nói chuyện.
Mặc dù lớp cán bộ huyện không phải trọng điểm của trường Đảng thuộc Tỉnh ủy nhưng vào lễ khai mạc thì ban Tổ chức của trường Đảng và Tỉnh ủy đều phái mấy người có chức vụ khá cao đến giữ thể diện, ánh mắt Thẩm Hoài nhìn về phía phòng gần cầu thang, hỏi Tiểu Ngũ: - Kia là mấy lãnh đạo của trường Đảng à?
- Đúng rồi, người mà tóc hơi dài kia là đồng chí Đinh Quốc Chí, Phó hiệu trưởng của chúng ta. Tay trái anh ta là Trưởng phòng Lý của ban tổ chức Tỉnh ủy... Tiểu ngũ biết thì sẽ nói với Thẩm Hoài.
Đinh Quốc Chí tóc dài, trên thực tế là đỉnh đầu của Đinh Quốc Chí đã trọc thành Địa Trung Hải, lại không chịu từ bỏ cảm giác bồng bềnh mà tóc dài mang lại nên trên trán còn lưu lại một đám tóc rất dài.
Lúc này Lý Nhiên, người của ban tổ chức Tỉnh ủy quay đầu nhìn ra bên ngoài, Thẩm Hoài cảm giác được tầm mắt của ông ta dừng lại trên mặt mình một chút, trong lòng nghĩ hẳn là ông ta nhận ra mình.
Chuyện này Thẩm Hoài thấy chẳng có gì là tốt.
Con trai của trưởng ban tổ chức Đới Nhạc Sinh là Đới Nghị ở Đông Hoa đã chịu thiệt thòi với hắn, sớm đã kết oán rồi, mà Đàm Khải Bình cũng xuất thân từ ban tổ chức Tỉnh ủy, Lưu Vĩ Lập, Chu Kì Bảo... đều là cán bộ trung tầng được Đàm Khải Bình điều ra từ ban tổ chức Tỉnh ủy, ở ban tổ chức Tỉnh ủy chắc còn có không ít người thân bạn cũ.
Thẩm Hoài không biết ánh mắt nhìn về phía này một cách rất căm thù của Lý Nhiên là do bất bình thay cho cha con nhà họ Đới hay là vì Lưu Vĩ Lập, Chu Kỳ Bảo... tức giận bất bình thay.
Lúc này một trận gió thơm truyền đến, tiếng bước chân cao gót “cộc cộc cộc” truyền ra từ cầu thang. Tối qua khi ra khỏi ký túc, Thẩm Hoài gặp một nam một nữ, trong đó người nữ mặc váy dài, trang điểm rất tinh xảo, vai vác chiếc ba lô da đi đến.
Người phụ nữ kia nhìn về phía Thẩm Hoài một cái, ánh mắt có chút nghi hoặc nhưng rất nhanh liền lạnh lùng gạt phăng Thẩm Hoài đi, gật đầu chào Tiểu Ngũ: - Tiểu Ngũ sớm như thế này mà đã đến rồi, tối qua không đi xem phim cùng bạn gái à?
- Phó chủ nhiệm Nhâm cũng đến sớm... Tiểu Ngũ cười nói, vừa muốn giới thiệu Thẩm Hoài với Nhậm Mẫn, Nhậm Mẫn vuốt vuốt tóc rồi đi vào phòng gần cầu thang, chào hỏi với người ngồi ở hàng phía sau là Đinh Quốc Chí và Lý Nhiên.
Tiểu Ngũ xấu hổ nói với Thẩm Hoài: - Phó chủ nhiệm Nhâm là Phó chánh văn phòng nông nghiệp nông thôn...
Thẩm Hoài gật gật đầu, không ngờ người phụ nữ này là quan viên dưới sự quản lý của ông hắn, được ông hắn tiến cử đi tiến tu. Nhìn dáng cô chắc cũng tầm 30 tuổi, lần tiến tu này nếu có thể lên cấp Sở thì cho dù là ở hệ thống tỉnh cũng cán bộ trẻ ít có.
- Đúng rồi, bên này có một danh sách học viên sớm đã làm xong, vẫn chưa kịp cho tên anh vào. Tiểu Ngũ lấy ra 1 trang giấy từ cặp văn kiện đưa cho Thẩm Hoài. - Chắc Phó chủ nhiệm Nhâm vẫn chưa biết anh và cô ấy cùng lớp?