Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 564 - Chương 562: Suy Đoán Không Ngờ Tới

Chưa xác định
Chương 562: Suy đoán không ngờ tới

Thẩm Hoài nhận tờ danh sách học viên mà thầy Tiểu Ngũ đưa cho.

Ngoài tên họ của những cán bộ huyện kì này và phương thức liên lạc chi chít ra, phía trên nhất danh sách còn in phương thức liên lạc của giáo viên chủ nhiệm và giáo viên đời sống các lớp cán bộ huyện, Thẩm Hoài lúc này mới biết người thanh niên trước mắt hóa ra tên là Ngũ Hạo.

Những học viên mà Ban tổ chức tiến cử lên trường Đảng, thông thường có thể chia thành 3 loại: một loại là cán bộ trường Đảng vừa được đề bạt hoặc sắp được đề bạt, một loại là cán bộ Đảng Chính phủ cần học tập thêm, còn một loại là vì có bệnh hoặc ảnh hưởng đến người khác nên cần anh ta tạm thời rời khỏi vị trí hiện tại nên đem anh ta vào trường Đảng tránh đi hai ba tháng.

Thẩm Hoài không biết mình thuộc loại thứ nhất, hay là cho vào loại thứ ba.

Thẩm Hoài vừa định xem thành viên lớp cán bộ huyện kì này có những ai thì một mùi hương thoang thoảng theo gió đập vào mũi, không đợi Thẩm Hoài ngẩng đầu, Ngũ Hạo đứng ở bên cạnh hắn liền chào hỏi trước: - Phó trưởng ban Thích...

Thẩm Hoài ngẩng đầu nhìn Thích Tĩnh Dao, có chút kinh ngạc.

Từ khi Ngu Thành Chấn nói hắn được tiến cử vào lớp cán bộ huyện lần này thì Thẩm Hoài chỉ có thời gian hai ba ngày để điều chỉnh kế hoạch công tác, cũng không nghĩ đến việc thăm dò xem lần này ở thành phố còn có ai đi cùng hắn đến trường Đảng của tỉnh học không, không ngờ Thích Tĩnh Dao cũng tham gia lần tiến tu cho cán bộ cấp huyện này.

Nhưng nghĩ lại cũng thấy có chút kì lạ, Thích Tĩnh Dao được điều đến làm Phó trưởng ban ban Tuyên giáo thành phố Đông Hoa, chắc cũng không có loại tiến tu như thế này.

Trưởng ban tổ chức Thành ủy, mặc dù là chức vụ Phó giám đốc Sở kiêm Ủy viên thường vụ nhưng Ban tổ chức Thành ủy chính thống vẫn chỉ có biên chế cấp Cục trưởng, ngoài Phó trưởng ban thường trực là chức vụ cấp Cục trưởng ra thì các Phó trưởng ban khác đều là cấp Phó phòng.

Mặc dù trình độ lý luận và thực tiễn của rất nhiều cán bộ huyện ở trong nước không kém giáo sư trường Đảng là bao nhiêu nhưng là trình tự đã được sắp sẵn nên chuyện tiến tu thế này là chuyện mà gần như tất cả mọi người đều không tránh được.

Nếu Thích Tĩnh Dao lúc trước không tham gia học ở lớp cán bộ huyện, lần này bổ sung vào thì cũng không phải chuyện gì khiến người ta ngạc nhiên.

Đấu tranh nội bộ có tàn nhẫn đến đâu cũng không cần thiết để người ngoài nhìn thấy, Thẩm Hoài đang định chào hỏi Thích Tĩnh Dao thì không ngờ Thích Tĩnh Dao lại không trả lời lời chào của Ngũ Hạo mà mở đôi mắt to xinh đẹp, trố mắt nhìn hắn...

Thẩm Hoài tự nhiên có chút hoảng loạn. Mắt Thích Tĩnh Dao đẹp nhưng có chút sắc bén, sẽ không cho người ta cảm giác rụt rè, lại nhìn chiếc váy dài thanh lịch của cô, tùy ý lấy dây buộc tóc cột tóc dài ở phía sau vai, như là một bó lụa đen, cũng không giống với cách ăn mặc trang điểm bình thường của Thích Tĩnh Dao.

Người trước mắt không phải Thích Tĩnh Dao, tim Thẩm Hoài vùng lên.

- Ôi, Cẩn Hinh còn nói không nhận ra Phó bí thư Thẩm cơ, sao tôi nhìn không giống vậy. Thích Tĩnh Dao trêu chọc Thẩm Hoài, đôi mi thanh tú hơi nhếch lên, cười nói:

- Tôi nên đưa Phó bí thư Thẩm đi gặp Cẩn Hinh, đến lúc đó xem cô ấy thề thốt phủ nhận ra sao.

Bị Thích Tĩnh Dao trêu chọc, Thẩm Hoài không chịu nổi, cục tức nổi lên nhưng lại không giải tỏa được, quay người đi vào phòng học xếp theo hình bậc thang, chọn một chiếc ghế phía sau cửa sổ phía Bắc ngồi xuống, ngồi trong góc, nghĩ kĩ lời của Thích Tĩnh Dao, trong lòng biết thời gian này chắc Cẩn Hinh cũng về nước rồi, chắc cũng ở Từ Thành.

Nhưng hắn thì sao? Thậm chí ngay cả cái túi da cũ hắn cũng không giữ lại, gặp mặt cũng không có cơ hội, hắn có thể làm gì chứ?

Thích Tĩnh Dao đến phòng học xếp theo hình bậc thang, liếc người đang ngồi cô đơn trong góc là Thẩm Hoài một cái, trong lòng vẫn tràn đầy nghi hoặc như cũ.

Cẩn Hinh không cần thiết phải giả vờ không quen biết Thẩm Hoài, hơn nữa mấy năm nay Cẩn Hinh ở nước ngoài luôn sống cuộc sống nhạt nhẽo, chưa bao giờ có người đàn ông nào có thể bước vào trái tim cô ấy, quỹ đạo cuộc sống không có khả năng giao cắt với Thẩm Hoài, nhưng vẻ mặt hồi hộp của Thẩm Hoài, chịu không nổi đến mức tức giận sau khi ý thức được đã bị mình trêu đùa, cũng tuyệt đối không giống giả vờ...

Chẳng lẽ giữa Thẩm Hoài và Cẩn Hinh chỉ là tương tư từ một phía sau khi gặp mặt nhau.

Những năm gần đây, Thích Tĩnh Dao cũng biết có một số người đàn ông sau khi gặp Cẩn Hinh liền nhớ mãi không quên, Cẩn Hinh quả thực có sức hấp dẫn này nhưng sao Thẩm Hoài có thể là người yêu đơn phương đến mức si tình được chứ?

Có một số thứ Thích Tĩnh Dao nghĩ nát óc cũng không ra.

Thẩm Hoài ngồi trong góc nhìn Thích Tĩnh Dao, mặc dù trò trêu chọc của cô gái này khiến hắn tức giận nhưng hắn không thể không thừa nhận, cách trang điểm ăn mặc hôm nay của Thích Tĩnh Dao quả thực lại một lần nữa khiến hắn lẫn lộn giữa cô và Cẩn Hinh trong kí ức.

Hôm qua, cảm giác hoang vu khi đi qua cửa Bắc đại học Công nghiệp lại giống như nước suối trong khe cứ ồ ạt chảy ra, dần dần che giấu Thẩm Hoài, mà Cẩn Hinh trong ký ức cũng càng trở nên rõ ràng.

Thế nhưng Thẩm Hoài đi vào phòng học xếp hình bậc thang ngồi xuống lại khiến người con gái trước đó không thèm để ý đến hắn cảm thấy bất ngờ.

Nhâm Mẫn kinh ngạc nhìn Thẩm Hoài một cái, hỏi Lý Nhiên bên ban tổ chức Tỉnh ủy: - Anh ta là ai vậy, nhìn có vẻ rất trẻ, kì này chúng ta còn có học viên trẻ như vậy sao?

Ban tổ chức Tỉnh ủy đương nhiên là ban ngành quyền lực nhưng cho dù có quyền lực đến đâu thì ở Bộ có đầy cán bộ cấp Cục, nói ra thì giống với cấp bậc các quan viên huyện ở địa phương nhưng nếu nói đến quyền thế thì các Trưởng phòng, Phó trưởng Phòng bình thường ở ban tổ chức Tỉnh ủy, ai dám nói là có thể so sánh với các thái gia dưới huyện?

Mà các chức vụ cao như Trưởng ban, Phó trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy... không ai là không được điều từ bên ngoài đến nhậm chức, rất ít người được thăng chức từ nội bộ lên. Đối với các cán bộ trung tầng trong ban tổ chức Tỉnh ủy mà nói, lối thoát tốt nhất là có thể được điều ra địa phương nhận chức vào năm 30, 40 tuổi.

Quyền thế tăng nhiều là một mặt, mặt khác cũng chỉ có như vậy mới có thể mở ra con đường tiếp tục thăng tiến mới, nếu cứ trấn thủ ở trong nội bộ ban tổ chức thì cả đời có lẽ nhiều nhất cũng chỉ được cấp Cục trưởng.

Đàm Khải Bình được điều đi từ ban tổ chức Tỉnh ủy, một loạt cán bộ trung tầng như Chu Kỳ Bảo, Lưu Vĩ Lập... được Đàm Khải Bình điều đến Đông Hoa bổ sung vào bộ máy địa phương.

Lý Nhiên vốn cũng dự định đi theo cách của Đàm Khải Bình, điều đến Đông Hoa nhận chức thật, nhưng đầu năm chốn quan trường ở Đông Hoa lại có biến động lớn, là biến động khiến tất cả mọi người đến bây giờ cũng vẫn khó kiềm chế được sự kinh ngạc.

Một Phó chủ tịch trường trực huyện nhỏ nhoi mà lại ép được Bí thư Thành ủy phải đi khỏi Đông Hoa trong thất bại, điều này là chuyện lạ mấy chục năm nay chưa nghe thấy bao giờ.

Mặc dù các bên đều giữ chuyện này kín như bưng, cán bộ các ban ngành khác cũng rất ít người biết chi tiết chuyện đó nhưng trong nội bộ ban tổ chức Tỉnh ủy lại quan tâm đến chuyện này hơn nhiều so với các ban ngành trực thuộc tỉnh khác.

Mặc dù trước đây Lý Nhiên cũng chỉ gặp mặt Thẩm Hoài một hai lần trong một số trường hợp, chưa chính thức tiếp xúc qua nhưng từ sau khi chuyện đầu năm ngoái xảy ra, ấn tượng của anh ta đối với Thẩm Hoài làm sao mà nhạt được?

Nhưng Nhâm Mẫn không quen Thẩm Hoài thì Lý Nhiên cũng thấy rất bất ngờ.

Người khác không biết Thẩm Hoài là con trai Phó chủ tịch tỉnh Tống Bính Sinh, Nhâm Mẫn là cán bộ cấp dưới của sở Nông nghiệp do Tống Bính Sinh quản lý, cũng không biết Thẩm Hoài là con trai của Phó chủ tịch tỉnh quản lý bọn cô sao? Chẳng lẽ Phó chủ tịch tỉnh Tống chưa bao giờ nhắc đến Thẩm Hoài trước mặt các cán bộ ở Sở nông nghiệp sao?

- Ồ. Lý Nhiên đương nhiên không rõ ân oán nhà họ Tống, người trời sinh đã cẩn thận như anh ta đương nhiên không muốn có chuyện xấu gì truyền đến miệng Nhâm Mẫn rồi lại truyền đến tai Phó chủ tịch tỉnh Tống hoặc Thẩm Hoài, chỉ nói một cách lạnh nhạt: - Thành ủy Đông Hoa đến sát nút mới giới thiệu đến, tôi cũng không quen lắm.

Đinh Quốc Chí, Phó hiệu trưởng trường Đảng đứng bên cạnh nói: - Tiểu Nhâm, Thẩm Hoài là Ủy viên Thành ủy Đông Hoa, nhìn hắn trẻ tuổi nhưng rất có kinh nghiệm làm việc. Khi trường Đảng suy xét đến việc thành lập các học viên chi bộ Đảng thì Thành ủy Đông Hoa vẫn chưa tiến cử hắn báo danh lên đã để sót mất hắn...

Đinh Quốc Chí quan sát Nhâm Mẫn hai cái, thấy cô quả thực không quen Thẩm Hoài, ông cũng có chút nghi hoặc, chẳng lẽ người ở Sở nông nghiệp tỉnh thật sự không biết Thẩm Hoài là con trai của Phó chủ tịch tỉnh Tống sao?

Mỗi lần trường Đảng nhận các học viên được tiến cử để mở lớp bồi dưỡng đều nghiêm túc nghiên cứu gia thế của học viên.

Mặc dù những học viên là cán bộ thanh niên cấp Cục của huyện tham gia vào lớp tiến tu lần này đều là cán bộ cấp Cục, còn chức vụ của bản thân Đinh Quốc Chí là Giám đốc sở, từ cấp bậc hành chính hoàn toàn có thể áp chế những học viên này nhưng đạo lý trong thế giới này vĩnh viễn không giống như vẻ ngoài của nó.

Những cán bộ mới khoảng 30 tuổi đã bước lên chức vụ cấp Cục, phía sau đều có lai lịch mà người ngoài không nói rõ được. Những học viên này bây giờ vẫn chưa thể nói đã có thành tựu nhưng bên trường Đảng chủ yếu là e dè các cặp “cha mẹ” đứng sau những học viên này.

Lớp tiến tu mỗi kỳ đều thành lập đội ngũ học viên chi bộ Đảng, mỗi người đều có thể tham gia vào đội ngũ học viên của chi bộ Đảng, không ai không phải là người mà trường Đảng sau khi nghiêm túc phân tích gia thế của học viên rồi mới ra quyết định, mà học viên có thể tham gia vào chi bộ Đảng không nghi ngờ gì nữa chính là học viên ngôi sao của lớp tiến tu.

Giữa học viên với nhau cũng chủ yếu quan tâm đến những học viên ngôi sao này.

Dựa vào cấp bậc và lý lịch của Thẩm Hoài đương nhiên là có thể vào chi bộ Đảng nhưng khi Thành ủy Đông Hoa tiến cử hắn thì danh sách học viên vào chi bộ Đảng của kì này đã được xác định rồi nên mới để sót Thẩm Hoài.

Lần để sót này không quan trọng, thậm chí sẽ tạo thành một vài hiểu lầm phản hiệu quả.

Học viên vốn có đủ tư cách vào chi bộ Đảng lại không có ai chọn, điều này khó mà tránh khỏi khiến người ta có suy đoán và liên tưởng không cần thiết: Có phải anh ta mang bệnh nên mới đi học, có phải địa phương có chuyện gì cần anh ta tránh nên mới đưa anh ta đến trường này?

Đinh Quốc Chí giải thích cũng vô dụng, trước khi khai giảng lớp hai ba ngày, thành phố Đông Hoa mới giới thiệu Thẩm Hoài vào học, trong mắt người mẫn cảm thì đây vốn dĩ đã tồn tại những vấn đề không đáng để người ngoài nói.

Hơn nữa hai học viên mà Đông Hoa cùng lúc giới thiệu đến cũng rất lãnh đạm với Thẩm Hoài, ngồi cách xa ở hai bên, không tụm lại một chỗ, điều này dường như cũng chứng minh một số vấn đề.

Thực ra bên trường Đảng cũng rất nghi hoặc, vẫn chưa thể hoàn toàn hiểu rõ rốt cục là chuyện gì xảy ra phía sau.

Ủy viên thành phố Đông Hoa, Phó Phó bí thư huyện Hà Phổ, Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn sắt thép Tân Phổ, cho dù là lấy ra danh hiệu nào thì đều nặng hơn các học viên kì này, nhưng Thành ủy Đông Hoa lại vội vàng giới thiệu hắn đến như vậy, có phải là phát hiện vấn đề gì trên người hắn không?

Đương nhiên, cho dù mang bệnh khẩn cấp đưa đến trường Đảng tiến tu cũng có cách nói khác nhau, vừa có thể là điều đến để tiện kiểm tra, cũng có thể là một loại bảo vệ.

Đối với loại học viên này, phương châm từ trước đến nay là cách xa, không mặn không nhạt để tránh lâm vào vòng nước xoáy không cần thiết, các học viên khác cũng chưa chắc không có ý này.

Bình Luận (0)
Comment