hương 563: Học viên minh tinh
Thẩm Hoài ngồi ở trong góc của phòng học xếp theo hình bậc thang, cũng không có người nào qua đó làm quen với hắn.
Con sóng trong lòng Thẩm Hoài vẫn chưa trở lại yên tĩnh, cho nên cũng không ý thức được ở đây có gì khác thường. Bây giờ hắn vẫn sợ phải miễn cưỡng cười vui làm quen với người khác, chỉ hi vọng có thể ngồi một mình ở trong góc, yên ổn trải qua lễ khai giảng.
Nhân lúc buồn chán, nhìn vào danh sách học viên cảm thấy cô đơn trong lòng.
52 học viên, thành phố lần lượt giới thiệu từ hai đến ba người, còn có khoảng 20 người là là cán bộ cấp Cục do cơ quan trực thuộc tỉnh giới thiệu lên trên.
Ngoại trừ hắn và Thích Tĩnh Dao ra, Thành ủy thành phố Đông Hoa còn giới thiệu Phó cục trưởng Bộ Thương Nghiệp Phan Chí Cường, không phải là cán bộ của Mai Cương, mà là Ban Tổ chức Thành ủy giới thiệu để qua đây tiến tu, quỷ cũng biết thừa cái mông anh ta ngồi vào bên kia rồi.
Tuy nhiên Thẩm Hoài không quen Phan Chí Cường này, hôm qua nhìn thấy cái tên này trong danh sách dán sau cửa ký túc xá, thậm chí không nhớ ra người này cũng là cán bộ do Thành ủy thành phố Đông Hoa giới thiệu qua đây.
Lúc này thấy tướng mạo người đàn ông trung niên đứng nói chuyện bên cạnh Thích Tĩnh Dao có chút ấn tượng, Thẩm Hoài mới nhớ ra người này chính là Phan Chí Cường, khuôn mặt gầy gầy, nhìn gầy gò, mũi khoằm, mắt trũng sâu, nhưng ánh mắt nhìn người lại sâu xa.
Trường Đảng bên này có thể sắp xếp các học viên được giới thiệu từ cùng một nơi vào một gian phòng trong ký túc xá, cái này không khó lý giải, nhưng Thẩm Hoài nghĩ đến cảnh phải sống cùng một phòng của ký túc xá với tay mắt Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn trong ba tháng tới, liền vô cùng đau đầu, chẳng phải là ba tháng tiếp theo đều phải luôn đề phòng con người này hay sao?
Trong lòng Thẩm Hoài nghĩ, Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn lúc này sắp xếp hắn đến học, suy nghĩ có lẽ còn tưởng tượng sâu xa hơn hắn một chút.
Thẩm Hoài lại tìm thấy trong danh sách hai tên học viên khác ở cùng ký túc xá với hắn, một người là do Ủy ban Kinh tế Ngoại thương tỉnh giới thiệu, tên là Tần Đại Vĩ, một người là cán bộ cấp Cục do ủy ban thành phố Từ Thành giới thiệu, tên là Phùng Chí Sơ. Tuy nhiên hai người này, Thẩm Hoài cũng chỉ biết đến tên, hiện tại vẫn chưa nhìn thấy mặt, cũng không biết trong số những người nói chuyện với Phan Chí Cường lúc này, có hai người bọn họ hay không.
Nhưng có người quay người lại quan sát về phía hắn, nhưng không có ai chủ động qua đây làm quen, lúc này Thẩm Hoài mới cảm thấy có chút kỳ lạ.
Học viên gần như đã đến đông đủ, lãnh đạo trường Đảng và cán bộ của Ban Tổ chức Tỉnh ủy ngồi ở hàng sau, đều đứng dậy, đi lên trên bục rồi ngồi xuống, cũng không nghĩ kĩ những hành động nhỏ này sẽ gây ra những hiểu lầm tinh tế thế nào với những học viên khác.
Một người trung niên gầy gò, cũng là chủ nhiệm của lớp cán bộ huyện kỳ này Tần Xuân Minh đi đến trước bục giảng, kêu mọi người im lặng, nói:
- Các đồng chí, buổi lễ khai giảng lớp học Thanh niên xuất sắc cấp huyện khóa 18 của trường đảng tỉnh ủy Hoài Hải chính thức bắt đầu. Mọi người đều tham dự vô số cuộc họp, nhìn thấy Tần Xuân Minh dừng lại, cũng biết phải vỗ tay thế nào cho đúng mực, tiếng vỗ tay thưa dần, Tần Xuân Minh nói tiếp: - Hôm nay, Phó hiệu trưởng trường Đảng Đinh Quốc Chí, trưởng phòng Ban Tổ chức Tỉnh ủy đồng chí Lý Nhiên đích thân tham dự buổi lễ khai giảng của chúng ta, chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay, hoan nghênh sự có mặt của lãnh đạo...
Buổi lễ khai giảng bắt đầu do chủ nhiệm bộ môn Lã Văn Tài lên bục giảng giới thiệu về chuyên đề công tác quản lý và công tác dạy học của lớp cán bộ huyện khóa 18. Lã Văn Tài nói chậm, giới thiệu lại dài dòng, 40 phút trôi qua, có vài người không chịu được ngáp lên ngáp xuống.
Sau đó lại là Đinh Quốc Chí cùng Lý Nhiên và những người khác lên bục phát biểu, Đinh Quốc Cường phát biểu dài dòng một hồi, lại mất hơn nửa tiếng.
Tuy nói sau khi Điền Gia Canh đảm nhiệm chức hiệu trưởng trường Đảng, kỷ luật nghiêm khắc hơn rất nhiều, ở bên dưới những học viên chân chính có tính kiên nhẫn nghe những lời phát biểu dài dòng như vậy mà không có chút bực tức nào quả thực không có ai.
Bài phát biểu của hai người Lã Văn Tài với Đinh Quốc Chí gần như gây sức ép hoàn toàn với sự nhẫn nại của mọi người, đợi đến khi Lý Nhiên lên bục giảng nói, ở bên dưới không được ổn định như vậy nữa, những người ngáp có, gác chân lên bàn có, những người nói thầm có.
Năm 96 di động vẫn là một vật xa xỉ, còn trong số những học viên ngồi dưới bục giảng, đa số đều có di động.
Đặc biệt là những học viên mà địa phương giới thiệu lên, cán bộ cấp huyện đều là những người có máu mặt, gần như mọi người đều có di động, so sánh một chút thì cán bộ cấp Cục do cơ quan trực thuộc tỉnh giới thiệu vẫn còn giản dị nhiều lắm.
Đến trường Đảng học, cũng không thể mỗi người đều thông báo hết, chỉ cần điện thoại không tắt máy, lúc này không ngừng có cuộc điện thoại gọi đến, đó là chuyện hết sức bình thường.
Lúc bắt đầu mọi người còn trực tiếp tắt những cuộc điện thoại không quan trọng, những cuộc điện thoại quan trọng đều xin phép ra cửa sau hoặc lối đi nhỏ để nghe, sau đó thực sự không đủ kiên nhẫn với bài phát biểu dài dòng, có người chỉ đơn giản là nghe điện thoại ngay trong phòng học.
Đừng nói rằng muốn nghe điện thoại trong phòng học, khi không ngừng có âm thanh rung lên từ điện thoại truyền đến, trật tự này khó có thể ổn định lại, huống hồ có vài người đều không biết phải điều chỉnh tiếng vang từ điện thoại, bài phát biểu thỉnh thoảng bị tiếng chuông vang dội làm gián đoạn.
Trước khi Thẩm Hoài qua đây, nghe mọi người nói Điền Gia Canh rất cứng rắn khi quản lý trường, nhưng thấy tình hình trước mắt, thực sự nếu cứng rắn quản lý trường, độ khó còn khó khăn hơn trong tưởng tượng.
Đinh Quốc Chí, Tần Xuân Minh và những lãnh đạo khác của trường Đảng, đối với sự hỗn loạn ở bên dưới dường như cũng coi như không thấy, có lẽ cũng không có ý làm chuyện đắc tội người khác, không có người phụ theo, không có ai chấp hành, chỉ cá nhân Điền Gia Canh có quyết tâm là vẫn chưa đủ, nhiều lắm anh ta đến trường học thị sát, mọi người đều thành thật một chút mà thôi.
Nhưng Điều Gia Canh làm Bí thư Tỉnh ủy, có thể tốn bao nhiêu thời gian ở bên trường Đảng cơ chứ, hành tung của anh ta có bao giờ sẽ không để người khác biết trước được?
Toàn bộ hệ thống có quá nhiều tệ nạn, không phải là một người có quyết tâm, thì xem như có thể khắc phục được, có lúc vì làm xong chuyện, thậm chí vẫn phải cần tới sự thỏa hiệp, chào hỏi.
Thẩm Hoài không quen Trưởng ban nơi đào tạo cán bộ của Ban Tổ chức Tỉnh ủy cho lắm, nhìn dáng vẻ của anh ta, cũng chỉ tầm 34 – 35 tuổi, hẳn là vừa mới lên chức Cục trưởng chưa lâu, một con người trẻ trung đầy hứa hẹn, nhưng kinh nghiệm xử lý tình huống dường như còn thiếu một chút.
Đối diện với đại đa số học viên ở bên dưới, cấp bậc cũng không hề thấp so với anh ta, thậm chí tư cách và sự từng trải còn nhiều hơn anh ta, Lý Nhiên có chút không kiểm soát được tình hình, hơi đỏ mặt, bộ dạng nói chưa đến 10 phút, thấy cảnh tượng có chút hỗn loạn, chỉ có thể gấp gáp dừng chuyện, để Thích Tĩnh Dao đại diện cho học viên lên bục giảng phát biểu.
Thấy Thích Tĩnh Dao mặc váy dài, duyên dáng yêu kiều, khuôn mặt xinh đẹp đi lên trên, một đám Đại lão gia liền hăng hái vỗ tay, nghe cũng như là bảo Lý Nhiên đi xuống.
Học viên của lớp cán bộ huyện, đặc biệt là học viên được thành phố giới thiệu, bình thường sống an nhàn sung sướng đã quen, hình thành nên đủ loại tính cách, người trước người sau nghiêm trang, nhưng ở bên này, mọi người đều là cán bộ cấp huyện, cho dù học viên minh tinh nhận sự quan tâm nhiều hơn, nhưng cũng không có đạo lý ai chắc chắn sẽ đè lên ai, cho nên mọi người cũng có thể thoải mái, không có kiêu căng gì cả.
Trong giới quan chức, cho dù người phụ nữ xinh đẹp như Thích Tĩnh Dao, từ trước đến nay đều là đối tượng để đàn ông theo đuổi, cho dù vào trong trường Đảng, điều này cũng không ngoại lệ.
Thực tế thì ở trong nước là, người phụ nữ trẻ đẹp đều có ưu thế, hoặc là chồng của cô ấy lợi hại, hoặc là chồng của mẹ cô ấy lợi hại, người đàn ông có thể học ở lớp tiến tu, có hiểu đạo lý này hay không, sẽ không liều lĩnh thật sự thân thiết, cho dù người phụ nữ có động lòng gì đó, nhưng lúc này bỏ qua sự kiêu ngạo, cái tính giễu cợt với người đẹp vẫn không thay đổi.
Thấy bộ dạng của Thích Tĩnh Dao, dường như cũng đang tận hưởng cảm giác bị trêu chọc. Thẩm Hoài thì bình tĩnh nhìn thấy tất cả, so với cô em gái Cẩn Hinh, tính cách của Thích Tĩnh Dao còn đường hoàng, mãnh mẽ hơn rất nhiều, thậm chí có thể nói là hống hách.
Nhưng nghe thấy Thích Tĩnh Dao dùng bản lĩnh phát thanh của cô khi còn làm trong đài phát thanh của trường đại học để nói một cách uyển chuyển, êm tai, Thẩm Hoài cũng không thể không thừa nhận, so với những người phụ nữ đẹp thông thường, Thích Tĩnh Dao có năng lực cực lớn và cái đầu thông minh, điều này cũng làm cho cô càng trở nên nguy hiểm hơn.
...
Sau lễ khai giảng, thì đã là 11 giờ rồi, hội nghị chi bộ học viên và họp lớp trong kế hoạch đều chuyển sang buổi chiều, học viên liên hoan sắp xếp vào buổi trưa, cũng coi như là để thêm nhiệt cho buổi họp lớp chiều nay.
Trong phòng học, Thẩm Hoài để lỡ mất ba cuộc điện thoại không nghe được. Hắn tìm một bộ điện thoại thẻ từ trước, sau đó gọi lại cho ba cuộc điện thoại kia, rồi đi đến căn tin trường Đảng để liên hoan.
Trước đây Thẩm Hoài ở nhà máy Thị Cương đã từng tham gia tiến tu ở lớp Thanh niên xuất sắc doanh nghiệp trường Đảng của Tỉnh ủy
Không giống với các trường cao đẳng bình thường, căn tin ở trường Đảng phải cao cấp hơn nhiều.
Học viên của trường Đảng đa số là cán bộ Đảng Chính, đến học tập ở trường Đảng không tiện ra ngoài, có tiệc chiêu đãi thì giải quyết ở gần căn tin trường Đảng. Bất luận là chiêu đãi người khác, hoặc là được chiêu đãi, học viên trường Đảng ra tay phải xa xỉ hơn học sinh cao đẳng bình thường, cho nên trường Đảng Tỉnh ủy cũng bắt lấy nguồn tài nguyên được xem là quan trọng này, mỗi năm có thể tăng thêm không ít phúc lợi cho hơn 500 giáo viên và công nhân viên chức toàn trường.
Căn tin của trường Đảng là một tòa nhà ba tầng, tầng hai, tầng ba đều là phòng riêng được trang trí xa hoa, đầu bếp cũng là những những người nổi tiếng được trả lương cao, tiêu chuẩn tuyệt đối không thấp hơn các khách sạn cao cấp. Phục vụ viên ở trong này, cũng có vài người là các cô gái xinh đẹp được tuyển dụng từ lớp đặc huấn của trường du lịch.
- Lão Phan, cái tên Thẩm Hoài mà thành phố các anh cùng nhét vào đây, lai lịch không nhỏ, Bí thư Từ của Thành ủy chúng tôi cũng nhiều lần nói phải học tập kinh nghiệm Mai Cương...
Thẩm Hoài lên lầu bằng cầu thang thoát hiểm, vừa đi đến chỗ rẽ cầu thang, thì nghe thấy âm thanh giống như khạc đờm trong cổ họng phát ra từ phía sau cửa thoát hiểm. Có vài người đứng nói chuyện trong lối đi nhỏ ở phía sau cửa, không vào trong phòng.
- Có phải hắn đã phạm phải sai lầm gì không? Nếu không sao đột nhiên lại nhét vào lớp này? Học viên trong chi bộ Đảng cũng không biết tên của hắn, nếu không với chức vụ và thành tích của hắn, tuyệt đối đủ để trở thành học viên minh tinh rồi. Lại có một âm thanh khác phát ra, nhưng dường như Thẩm Hoài và những học viên khác đều không có tiếp xúc, không có cách gì để đối chiếu âm thanh với khuôn mặt từng người.
- Ha ha, cái này tôi không rõ lắm. Các anh đừng hỏi tôi, cho dù tôi biết chuyện gì, cũng phải tuân thủ kỷ luật đúng không? Các anh đừng ép tôi phạm sai lầm.
Thẩm Hoài cau mày, bề ngoài người này không nói gì thêm những lời khó nghe, nhưng ra ám hiệu cho người khác lại quá rõ ràng, hắn vẫn cảm thấy kỳ lạ chuyện trước và sau buổi lễ khai giảng sao lại không có ai qua đó làm quen với hắn, hóa ra có người tung tin đồn như vậy, cố ý muốn cô lập hắn.
Thẩm Hoài bước thật mạnh đi lên lầu, tiếng nói chuyện ở phía sau cửa đột nhiên dừng lại. hắn mở cửa thoát hiểm ở lối đi nhỏ, thì thấy Phan Chí Cường nghiêm mặt cùng hai người khác đứng ở đó, nhìn với khuôn mặt kinh ngạc, có lẽ là không ngờ phía sau cánh cửa này vẫn có một chiếc cầu thang thoát hiểm.
Hắn liếc nhìn Phan Chí Cường một cái, hỏi:
- Phó cục trưởng Phan, anh có chuyện gì mà phải tuân thủ kỷ luật không thể nói được vậy?
Căn tin có hai cầu thang, đám người Phan Chí Cường tụ tập ở một đầu của lối đi nhỏ hút thuốc, không ngờ sau cửa lại là một cầu thang thoát hiểm, càng không ngờ Thẩm Hoài sẽ lên lầu từ phía bên này.
Thẩm Hoài không để ý đến khuôn mặt đần thối của Phan Chí Cường, cười nói với hai người kia: - Các anh hỏi thăm Phó cục trưởng Phan về chuyện gì của Đông Hoa chúng tôi vậy? Lão Phan anh ấy nhát như thỏ đế, nổi tiếng ở Đông Hoa chúng tôi đó, có lúc anh ấy ở văn phòng tìm nhân viên nữ nói chuyện, quần cũng không cởi ra, sợ chết nhát, anh ta chặn cửa chồng người ta không dám ra ngoài, chuyện này đều đã truyền đi khắp Đông Hoa chúng tôi rồi, anh ấy có gì mà không dám nói chứ, tôi nói cho các anh biết, tôi là Thẩm Hoài, vẫn chưa tự giới thiệu về bản thân mình...
Nghe Thẩm Hoài nói Phan Chí Cường như vậy, hai người kia chỉ thấy Thẩm Hoài lấy chuyện xấu hổ của Phan Chí Cường ra đùa giỡn, đều theo đó cười ha ha, hoàn toàn không ngờ Thẩm Hoài xuyên tạc chuyện cũ.
- Bí thư Thẩm, chào anh, tôi là Tần Đại Vĩ, sau này tôi và Phùng Chí Sơ của thành ủy Từ Thành sẽ sống ở ký túc xá với anh, đang kéo lão Phan nói chuyện phiếm ở đây, đợi anh qua đây cùng tìm hiểu nhau nhiều hơn.
Tần Đại Vĩ mặt lớn mắt to, Thẩm Hoài nghe thấy âm thanh của anh ta, chính là anh ta vừa ở sau cửa đoán Thẩm Hoài có thể là "mang bệnh" đi học, còn Phùng Chí Sơ kia, chính là người tối qua cùng Nhâm Mẫn lên ký túc xá, nhìn thấy hắn ngay cả ánh mắt cũng không liếc nhìn một cái. Tần Đại Vĩ trẻ hơn một chút, Phùng Chí Sơ cũng khoảng 35 – 36 tuổi, là cán bộ cấp Cục của văn phòng Thành ủy Từ Thành, Thẩm Hoài thầm nghĩ anh ta có lẽ là người của Từ Bái, chả trách người này kiêu ngạo không để ý đến ai cả.
Bị Thẩm Hoài xuyên tạc một chuyện đáng xấu hổ lên đầu, Phan Chí Cường cũng không dám buồn bực. Ngoại trừ đuối lý ra, anh ta còn rõ hơn Tần Đại Vĩ, Phùng Chí Sơ về bản tính có thù tất báo của Thẩm Hoài, không phải là người anh ta có thể trêu chọc được.