Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 566 - Chương 564: Tiết Mục Ngắn

Chưa xác định
Chương 564: Tiết mục ngắn

Mọi người ngồi xung quanh bàn, Phan Chí Cường kéo nhân viên nữ lại nói chuyện công việc, chuyện chiếc quần không cởi chặn cửa chồng của người ta, không dám ra khỏi văn phòng bị lan truyền nhanh chóng, vào trong phòng ngồi xung quanh bàn, chỉ có người qua đó làm phiền, muốn Phan Chí Cường giới thiệu cho mọi người biết một chút về kinh nghiệm bàn công việc với nhân viên nữ.

Tuy rằng lớp tiến tu kỳ này có 8 học viên nữ, nhưng vẫn là thế giới của đàn ông, mọi người đều là cán bộ cấp huyện, ai cũng không thể làm bộ, nói chuyện thô tục cũng không có gì kiêng kị cả, tiết mục ngắn có sẵn, nói càng trở nên hăng say hơn.

Vốn dĩ chuyện này nói ra trong hội này, cũng không có gì đáng lo, Phan Chí Cường không tin trong số những cán bộ cấp huyện ngồi ở đây, có vài người là sạch sẽ, không dính bẩn chút nào, chỉ là chuyện chưa từng có, bất ngờ bị Thẩm Hoài vu oan, anh ta vẫn không có cách gì giải thích, sự buồn phiền trong lòng đương nhiên cũng là điều có thể hình dung ra được.

Thẩm Hoài dương dương đắc ý, sắc mặt Phan Chí Cường xám xịt. Thích Tĩnh Dao cũng đoán được có thể là Thẩm Hoài cố ý chỉnh đốn Phan Chí Cường, cô liền có ý giúp Phan Chí Cường giải vây, nói: - Mấy Đại lão gia các anh cũng thật là không biết kín miệng, cũng không kiêng nể chị em chúng tôi ở đây gì cả.

Thích Tĩnh Dao là học viên mà Thành ủy Đông Hoa giới thiệu đến, đương nhiên phải ngồi cùng bàn với Thẩm Hoài, Phan Chí Cường.

Còn về lai lịch của Thích Tĩnh Dao, giữa học viên với nhau cũng có đồn đại, nhưng hiếm có người có thể tìm ra được sự thực, thấy cô nhan sắc kiều diễm cũng có một khí thế không để cho người khác khinh thường, những người khác nghe thấy cô nói như vậy, ho nhẹ rồi kiềm chế lại.

- Mọi người nói đùa với nhau, tai của trưởng ban Thích không chịu được nữa rồi. Điều này không theo kịp với yêu cầu của nữ cán bộ thời kỳ mới. Thẩm Hoài cười nói: - Huyện lân cận chúng tôi có một nữ cán bộ mạnh mẽ, vóc người cũng xinh đẹp, nghe nói những người đàn ông có tình cảm với cô ấy không ít, cũng to gan làm bậy trêu chọc trong quá khứ, mới có tiếng đồn như vậy truyền ra...

- Tin đồn gì? Mọi người đều qua đó hỏi.

Thích Tĩnh Dao biết Thẩm Hoài đang nói xấu, nhưng thấy hứng thú của mọi người quay sang hắn, cô cũng chỉ có thể dè dặt ngồi ở đó nghe.

- Nữ cán bộ này có thể làm việc cực khổ, cũng có thể có chút nhạy cảm, có khoảng thời gian trên trán mọc một cái mụn, có người đàn ông kìm nén không được, qua đó dụ dỗ, nói với cô rằng nước miếng của người đàn ông đó có thể trị được bách bệnh, đổi lại là nữ cán bộ giống như trưởng ban Thích, nhất định sẽ đỏ mặt chạy mất, nữ cán bộ đó lại rất đanh đá, nói với người đàn ông kia rằng: “Bà đây có bệnh phù chân ở chân, còn kinh nguyệt không đều, khí hư có mùi lạ, nước miếng của anh có thể trị bách bệnh, cho bà đây thêm chút...”

Hồi đó Thích Tĩnh Dao làm phóng viên, nghe thấy cảnh tượng đàn ông tụ tập cùng nhau nói bậy cũng trải qua không ít, nhưng Thẩm Hoài lại biến cái mụn mới mọc trên trán cô thành một trò đùa thô bỉ không chịu nổi, nhưng cô lại không tức giận được.

Mọi người cười ầm lên, ánh mắt đều nhìn lên cái mụn ở trên trán Thích Tĩnh Dao xem xét.

Tuy cái trán trơn bóng của Thích Tĩnh Dao không biết tại sao lại mọc ra một cái mụn đỏ trông rất ngứa mắt, nhưng không hề phá hỏng đi nét xinh đẹp trên khuôn mặt cô, non đến mức có thể cấu ra nước trên làn da trắng như tuyết, quyến rũ mọi người không kìm được nghĩ đến chuyện "liếm", quả quyết không tin người con gái xinh đẹp tinh tế như vậy, sẽ có bệnh phù chân gì đó, sẽ có kinh nguyệt không đều, khí hư có mùi lạ...

Trước đây vẫn cảm thấy người con gái xinh đẹp như Thích Tĩnh Dao, không dễ gì bị người khác xâm phạm, nhưng bị tiết mục ngắn của Thẩm Hoài tạo không khí, rất nhiều người nhìn vào ánh mắt của Thích Tĩnh Dao thì khó có thể tránh khỏi tà dâm.

Thích Tĩnh Dao cũng là có nỗi khổ không nói nên lời, Thẩm Hoài tạo ra trò đùa cũng không chỉ đích danh tên cô, cô muốn tức giận Thẩm Hoài, cũng sẽ chỉ bị những học viên khác cảm thấy cô chuyện bé xé ra to, không biết điều, đùa một chút cũng không được. Nếu cô giả vờ kiêu ngạo, thì lại khó tránh khỏi sẽ để một vài tên háo sắc sẵn sàng gây rắc rối với cô...

Nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Thẩm Hoài sau khi kể câu chuyện tục tĩu, trong lòng Thích Tĩnh Dao hận không thể đem tên tạp chủng này ra hành hung một trận, liếc mắt nhìn Thẩm Hoài một cái, thầm chửi trong lòng: "Mẹ anh mới bị bệnh phù chân, mới bị kinh nguyệt không đều, mới bị khí hư ra mùi lạ.

Thích Tĩnh Dao đỏ mặt, bộ dạng không thể tức giận được cũng rất xinh đẹp, nhưng Thích Tĩnh Dao càng như vậy, mọi người càng thích thú, càng cảm thấy Thẩm Hoài thú vị.

Trước đây, mọi người thấy Thẩm Hoài tuổi còn trẻ như vậy, điạ vị lại cao hơn tuyệt đại đa số mọi người ở đây, sợ hắn kiêu ngạo, hơn nữa còn suy đoán hắn "có bệnh mới đi học", cho nên cũng không dám liều lĩnh qua đó làm quen.

Lúc này nghe hắn kể câu chuyện tục tĩu mà tinh tế, không kiêng nể gì mà trêu chọc mọi người, đại diện cho những học viên không dám trêu chọc lập tức cảm thấy hắn trở nên thân thiết.

Tần Đại Vĩ ngồi bên cạnh Thẩm Hoài, kiềm chế không cười đến mức suồng sã, nhưng không kìm nổi vỗ vai hắn.

Ngồi cùng bàn có học viên nữ cũng không kìm nổi cười trộm, ánh mắt bay về phía khuôn mặt của Thẩm Hoài, thấy hắn tử tế, nhưng khi giở trò lưu manh, lại thấy hắn không có gì khác biệt so với những người đàn ông làm quan khác.

Có Thẩm Hoài bắt đầu, những người khác cũng lần lượt kể chuyện tục tĩu, trong số năm bàn ăn liên hoan của học viên, cũng chỉ có bàn của đám người Thẩm Hoài là sôi nổi nhất, còn phá lệ lén mở hai bình rượu Ngũ Lương ra uống.

Buổi chiều sau khi nghỉ ngơi, mở cuộc họp lớp xong, các học viên là thành viên chi bộ Đảng phải ở lại dự hội nghị chi bộ Đảng lần thứ nhất, không có liên quan đến Thẩm Hoài...

...

Tất cả mọi người đều có chức vụ ở bên người, người đi xã giao thì ra khỏi trường đi xã giao, người không đi xã giao thì cũng hẹn vài người đến nơi khác đặt quan hệ, không có ai sẽ trung thành ở lại trong ký túc xá.

Phan Chí Cường sợ đơn độc sống cùng với Thẩm Hoài, sau cuộc họp lớp, anh ta không có việc gì, liền quay người ra khỏi trường học.

Cũng không biết Cục Thương Nghiệp thành phố ở Từ Thành sẽ có hoạt động công vụ gì cần Phan Chí Cường đi xã giao, nhưng anh ta nghĩ tìm nơi nào đó giết thời gian ở Từ Thành, cũng sẽ không khó khăn.

Phùng Chí Sơ là người của văn phòng Thành ủy Từ Thành, cuộc họp lớp chiều nay có việc phải xin nghỉ ra về.

Thẩm Hoài và Tần Đại Vĩ không có việc gì để làm, trở về ký túc xá.

Chủ nhiệm văn phòng huyện ở Từ Thành Liêu Đức Chí ngồi xổm ở cổng ký túc xá, có lẽ là ngồi khá lâu rồi, nhìn thấy Thẩm Hoài đi đến, anh ta muốn đứng dậy, đứng một hồi lâu mà vẫn chưa thể đứng thẳng người, vừa đập chân vừa tự giễu nói: - Không dám gọi điện quấy rầy Bí thư Thẩm anh lên lớp, đành ngồi ở đây một lúc, chân đã tê hết cả rồi.

- Đây là chủ nhiệm văn phòng huyện ở Từ Thành Liêu Đức Chí, đây là Trưởng phòng Tần ở Ủy ban Ngoại thương tỉnh... Thẩm Hoài giới thiệu Liêu Đức Chí, Tần Đại Vĩ với nhau, cầm chìa khóa mở cửa, để Liêu Đức Chí vào ngồi nghỉ ngơi một lát.

Tần Đại Vĩ thấy Liêu Đức Chí ước chừng khoảng 40 tuổi, mặt mũm mĩm, đôi mắt không to, nhưng rất có hồn, áo sơ mi trắng hơi nhăn một chút, có dáng vẻ khôn khéo của cán bộ cơ sở, bắt tay với anh ta, hỏi han qua loa, liền đi vào trong, chuẩn bị thu dọn một chút, quay về nhà.

- Trong huyện cũng không nói Bí thư Thẩm đến Từ Thành để học cao học, chủ yếu vẫn do tôi bất cẩn, không chú ý đến việc lúc nào theo cùng với xu hướng của huyện, hôm qua mới biết Bí thư Thẩm anh qua đây, cũng chưa chuẩn bị gì cả, là do tôi chưa làm tròn bổn phận trong công việc, xin Bí thư Thẩm kiểm điểm.

Liêu Đức Chí đứng ở đó cũng chỉ dám ngồi nửa mông trên ghế tựa, sống lưng rất thẳng, không dám không nghiêm túc trước mặt Thẩm Hoài, báo cáo công tác nói.

- Bên văn phòng ở Từ Thành chỉ có một cái xe, vẫn là chiếc xe Jeep mà vài năm trước trong huyện đổi cho, Bí thư Thẩm anh ở Từ Thành sẽ có rất nhiều công vụ cần sắp xếp, anh dùng chiếc xe này sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của Hà Phổ, chiều nay tôi gọi điện cho Bí thư Đào xin chỉ thị, Bí thư Đào chỉ thị cho chúng tôi thuê một chiếc Audi cho Bí thư Thẩm dùng. Chuyện này sáng nay đã bàn xong rồi, lái xe cũng là người lần trước lái xe cho Bí thư Thẩm Tiểu Từ, điều kiện sống trong ký túc xá kém, điều kiện trong các khách sạn Nhân Gia Hà Phổ cũng rất kém, Bí thư Thẩm anh nghỉ ngơi cho tốt, học hành tốt, là công tác trọng điểm mà toàn huyện phải đảm bảo, dựa vào tiêu chuẩn của huyện, Bí thư Thẩm anh có thể ở một phòng trong khách sạn khác, suy tính đến vị trí địa lý của trường Đảng thì khách sạn Hilton Từ Thành, cách đây khá gần, đi lại cũng tiện, sắp xếp công vụ tiệc tùng cũng tiện, Bí thư Thẩm anh xem...

- Xe đã thuê rồi, vậy thì để lại, Bí thư Đào, Bí thư Cố, Chủ tịch huyện Cát qua đây có sắp xếp công vụ gì, cũng cần phải dùng xe tốt, có yêu cầu gì, tôi sẽ gọi điện cho anh. Thẩm Hoài cắt ngang lời nói của Liêu Đức Chí, nói: - Còn về phòng ở thì thôi đi, nếu như tôi muốn sống ở bên ngoài, điều kiện của bên Trương Thác cũng rất tốt, không cần phải tốn kém nữa đâu...

Thẩm Hoài không cần phải nói vòng vo với Liêu Đức Chí.

Khách sạn Nhân Gia Hà Phổ là nghề phụ của văn phòng huyện ở Từ Thành, do tài chính có hạn, điều kiện tương đối bình thường, nhân viên tự ăn tự ở quá nhiều, kinh doanh cũng không thể có thành tích gì tốt.

Thẩm Hoài nghĩ đến việc trực tiếp bỏ đống này đi, đem văn phòng ở Từ Thành dời đến tòa nhà văn phòng, ngoại trừ tiết kiệm chi tiêu ra, còn có thể để tiền vốn của nhà hàng khôi phục trở lại.

Hắn có ý đồ này, cũng không cần che giấu gì trước mặt Liêu Đức Chí.

Nhưng đối với Liêu Đức Chí mà nói, cảm giác lại hoàn toàn không giống nhau.

Tuy chủ nhiệm văn phòng ở Từ Thành cũng là một trưởng phòng, nhưng quyền thế lại không sánh được với các chức vị chính ở thị trấn cấp huyện và các doanh nghiệp lớn thuộc huyện, bình thường những người làm ở Từ Thành cũng là sống để phục vụ lãnh đạo, chịu hạn chế lớn, quyền lực thì nhỏ.

Văn phòng ở Từ Thành kiêm lo liệu khách sạn, đối với Liêu Đức Chí mà nói, ngoại trừ hay quản mười mấy nhân viên làm việc ra, hơn nữa là có một nghề phụ như vậy, có thể có rất nhiều lợi nhuận.

Nếu huyện muốn bỏ đi nghề phụ khách sạn, đương nhiên anh ta không mong muốn, nhưng lấy trứng chọi đá, nếu Thẩm Hoài muốn bỏ đi nghề phụ khách sạn, anh ta dám cản trở hay sao? Hiện nay anh ta chỉ cần phục vụ lãnh đạo chu đáo, hai năm nữa sẽ đổi được công việc tốt hơn.

Lúc này nghe Thẩm Hoài từ chối họ đến khách sạn cao cấp ở, còn nói điều kiện ở bên Trương Thác tốt hơn một chút, tâm trạng Liêu Đức Chí lại mờ mịt, cảh nhẽ Thẩm Hoài có gì đó bất mãn với công việc của họ.

Trương Thác là Chủ nhiệm văn phòng quận Đường Áp kiêm chức Phó cục trưởng Cục xúc tiến đầu tư quận, đã từng là thư ký của Dương Ngọc Quyền, Thẩm Hoài ở Mai Khê, thì đi theo Thẩm Hoài, Liêu Đức Chí biết đây là điều mà anh ta không thể so với Trương Thác...

- Được thôi, lát nữa tôi sẽ liên lạc với chủ nhiệm Trương. Liêu Đức Chí cẩn thận nói: - Bí thư Thẩm anh có yêu cầu gì trong công việc, chỗ tôi sẽ phối hợp với chủ nhiệm Trương làm tốt sắp xếp...

Tần Đại Vĩ ở bên cạnh thu dọn đồ đạc, thấy bộ dạng Liêu Đức Chí hết sức lo sợ trước mặt Thẩm Hoài, cũng âm thầm cảm thấy cán bộ các cấp ở trong cơ quan trực thuộc tỉnh so với địa phương thật là một trời một vực.

- Trưởng phòng Tần, anh muốn về nhà phải không? Thẩm Hoài thấy Tần Đại Vĩ sắp xếp xong đồ đạc muốn ra ngoài.

- Ừ Tần Đại Vĩ gật gật đầu, cười: - Chị tôi đón sinh nhật ở tuổi 40, tôi nhận được mệnh lệnh của người nhà nhất định phải đến đó tham dự, nếu không thì hôm nay đã tìm chỗ nào đó kéo Bí thư Thẩm anh cùng đi uống một ly rồi, bây giờ chỉ có thể chuyển sang hôm khác thôi.

- Văn phòng huyện ở Từ Thành chúng tôi cũng ở gần Tam Bài Lâu, anh có thể ngồi xe của lão Liêu. Thẩm Hoài nói.

- Vậy tôi không khách sáo nữa. Tần Đại Vĩ cười nói.

Y còn lo lắng trưa nay cùng Phan Chí Cường, Phùng Chí Sơ ở trong góc bàn luận về chuyện Thẩm Hoài "mang bệnh đi học ", sẽ khiến Thẩm Hoài có ý kiến trong lòng, thấy hắn chủ động bày tỏ thiện ý, đương nhiên cũng sẽ không dại gì đẩy lùi mối quan hệ với Thẩm Hoài.

Bình Luận (0)
Comment