Muốn nói người bên ngoài có hiểu biết khá chậm về thành tích của Mai Cương, cũng còn có nguyên do. Tần Đại Vĩ là cán bộ cấp trung của Ủy ban Ngoại thương tỉnh, cũng biết rất rõ ràng về những thành tích đạt được của Mai Cương trong thời gian gần đây.
Mặc dù trong hoạt động kinh tế toàn tỉnh, địa vị của Ủy ban Ngoại thương tỉnh không tiện so sánh với Ủy ban Kế hoạch tỉnh, nhưng nó cũng là một trong những ban ngành kinh tế quan trọng của tỉnh.
Tần Đại Vĩ sao có thể không biết rõ về phương châm phát triển kinh tế toàn tỉnh trong thời gian trước mắt, làm sao có thể không biết vị trí của Nhà máy thép Tân Phổ và việc xây dựng cảng Tân Phổ trong chiến lược phát triển kinh tế toàn tỉnh. Lại làm sao mà không biết người đứng đầu việc xây dựng Tân Phổ chính là Thẩm Hoài - người đã ép Bí thư Đàm Khải Bình của thành phố Đông Hoa đi?
Tuy nhiên, trước lúc mở lớp học không hề có tin tức gì, danh sách học viên, danh sách thành viên chi đội đảng, cũng không hề thấy tên Thẩm Hoài. Thậm chí ngay cả danh sách dán phía sau cánh cổng Ký túc xá cũng không thấy tên Thẩm Hoài, đột nhiên sáng hôm nay lại nghe nói Thẩm Hoài sẽ tham dự lớp tiến tu lần này, cũng không trách người khác nghĩ ngợi lung tung được.
Tuy nhiên Tần Đại Vĩ cũng hiểu được, huyện Hà Phổ đang có động tĩnh gì, giống như một cán bộ địa phương như Liêu Đức Chí có lẽ mới là mẫn cảm nhất.
Tần Đại Vĩ cũng thường xuyên tiếp xúc với những cán bộ địa phương, biết những cán bộ ở địa phương có thái độ như thế nào đối với những cán bộ ở địa phương đó, bình thường đều phản ánh ở những chức vị thực tế của những cán bộ đó.
Lúc Liêu Đức Chí ra cổng trường Đảng, thấy cán bộ Hà Phổ ở Từ Thành quả nhiên đã thuê cho Thẩm Hoài một chiếc Audi màu đen đậu dưới tán cây bên vệ đường. Tần Đại Vĩ gần như có thể xác định, đối với tin đồn Thẩm Hoài “vì mang bệnh mà phải tiến tu” cũng chẳng đáng tin.
- À, vẫn là cán bộ địa phương có khí thế. Tần Đại Vĩ cảm thán nói, - Chúng ta cho đến bây giờ cũng chưa có được một chiếc Audi nữa.
- Ở địa phương cũng nghèo, cũng là sau khi Bí thư Thẩm đến Hà Phổ, mới có được chuyển biến tốt đẹp. Nhưng, chúng tôi ở Từ Tahnh2 chỉ dùng một chiếc xe Jeep cũ kỹ từ năm tám mươi đã bị báo phế. Nếu không phải suy nghĩ tới việc Bí thư Thẩm việc công nhiều, chiếc xe Jeep cũ đó chẳng ra thể thống gì, Bí thư Đào của huyện chúng tôi cũng sẽ không đồng ý cho chúng tôi thuê một chiếc Audi phô trương như vậy…
Liêu Đức Chí cười nói, mở cửa xe, khách sáo mời Tần Đại Vĩ lên xe, sợ lái xe Tiểu Từ đã ngồi trên xe cả nửa ngày khinh thường Tần Đại Vĩ, liền nói, - Tiểu Từ, tạm thời Bí thư Thẩm không cần xe, vị này chính là Trưởng phòng Tần của Ủy ban Ngoại thương tỉnh, là bạn học ở cùng Ký túc xá với Bí thư Thẩm, Bí thư Thẩm chỉ thị chúng ta đưa Trưởng phòng Tần về…
Văn phòng thường trú, nói trắng ra cũng chỉ là một cơ quan thường trú để tiện cho việc giải quyết công việc địa phương ở tỉnh, nơi liên lạc nhiều nhất chính là cơ quan trực thuộc tỉnh. Không cần nói Liêu Đức Chí không đoán được rõ quan hệ của Tần Đại Vĩ và Thẩm Hoài thân thiết được bao nhiêu, chỉ dựa vào việc Tần Đại Vĩ là cán bộ cấp Cục trực thuộc cơ quan tỉnh, y đã phải nên cẩn thận rồi.
Tần Đại Vĩ cũng không thể thản nhiên ngồi lên xe, liền móc thuốc lá ra mời Liêu Đức Chí và tài xế Tiểu Từ.
Tài xế Tiểu Từ nhận lấy điếu thuốc, kẹp lên phía sau tai, cảm ơn Tần Đại Vĩ đã châm lửa cho y, nói: - Chúng tôi lái xe cho lãnh đạo, không thể vừa lái xe vừa hút thuốc được. Trưởng phòng Tần nhà ở đâu?
Tần Đại Vĩ nói địa chỉ, bên này xe vừa mới khởi động, liền nhìn thấy Thẩm Hoài đi xe đạp từ cổng trường Đảng đi ra. Thẩm Hoài hướng về phía bên này vẫy vẫy tay, rồi lái xe rẽ về phía bên phải, đi vào đường tắt đầy những cây ngô đồng.
Nhìn dáng vẻ của hắn, dường như hiểu rất rõ địa hình ở Từ Thành, Tần Đại Vĩ cười hỏi Liêu Đức Chí: - Trước đây Bí thư Thẩm đã từng ở Từ Thành sao?
- Ừ, trước khi Bí thư Thẩm được điều đến Đông Hoa, đã từng dạy học ở tỉnh.
Liêu Đức Chí nói.
Những cán bộ địa phương như họ, không hiểu được những điều nhỏ nhặt hơn, nhưng lại hiểu rất rõ về lý lịch của những cán bộ lãnh đạo huyện. Biết trước khi Thẩm Hoài được điều đến Đông Hoa đảm nhận vị trí Bí thư, đã từng làm giảng viên hai ba năm ở Học viện Kinh tế tỉnh. Nhưng cuối cùng y cũng không thể biết rõ được quan hệ giữa Tần Đại Vĩ và Thẩm Hoài thân thiết đến mức độ nào, cho nên cũng không nói hàm hồ.
Thẩm Hoài thà tự đi xe đạp đến trường Đảng, ở Từ Thành có nhiều việc cũng ỷ lại vào sự giúp đỡ của Trương Thác, trong lòng Liêu Đức Chí cũng cảm thấy mất mát, mà cũng cảm thấy sợ hãi.
Điều này chứng tỏ Thẩm Hoài đối với y hoàn toàn chưa nói được đến việc tín nhiệm.
Liêu Đức Chí đối với việc này cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Chức vụ này của y, chủ yếu là hầu hạ cho các lãnh đạo. Những cán bộ địa phương đến tỉnh, việc sắp xếp công việc hầu như đều phải thông qua các văn phòng thường trú, điều này cũng có nghĩa có rất nhiều việc riêng của lãnh đạo bị lộ ra trước mặt các cán bộ phụ trách công tác ở các văn phòng thường trú.
Hầu như mỗi một lãnh đạo vừa mới nhậm chức, chỉ cần có năng lực, đều sẽ thay một vài vị trí cho những thân tín mà họ tuyệt đối có thể tín nhiệm được, Chủ nhiệm văn phòng thường trú cũng là một trong số đó.
Đều nói sau khi Thẩm Hoài tiến tu, sẽ thay thế Cát Vĩnh Thu chủ trì tất cả mọi công việc trong Ủy ban nhân dân. Thẩm Hoài không tín nhiệm y, cũng tức là vị trí Chủ nhiệm văn phòng thường trú của y cũng sẽ nhanh chóng bị lấy mất, như vậy bảo y làm sao không sợ được?
Liêu Đức Chí cũng cảm giác được rõ ràng, hai việc sắp xếp phòng ở và xe cộ, rõ ràng chưa thể lấy lòng được Thẩm Hoài. Điều duy nhất khiến y cảm thấy được an ủi, chính là Thẩm Hoài để y đưa Tần Đại Vĩ về nhà.
Cho dù với Thẩm Hoài, điều này có thể chỉ là thuận đường mà thôi, nhưng với Liêu Đức Chí, chỉ cần lãnh đạo còn đồng ý cho y làm việc, thì cho dù chỉ là những việc vô cùng nhỏ nhặt, thì cũng còn tốt hơn gấp ngàn lần so với việc y không hề có việc gì để làm.
Nhìn Tần Đại Vĩ tầm 34-35 tuổi, Liêu Đức Chí mặc dù biết độ tuổi này cũng chỉ là nhóm cán bộ cấp Cục trong tỉnh, nhưng cũng không thể xem thường.
Huống hồ quan hệ bạn học trong trường Đảng cũng là một trong những quan hệ trong quan trường, bây giờ vừa mới tiếp xúc, nhưng ai biết sau này quan hệ giữa người này và Thẩm Hoài là thân hay sơ?
Liêu Đức Chí cũng nhanh chóng thân thiện hơn với Tần Đại Vĩ.
Tuy rằng trong tay có báo cáo liên quan đến Nhà máy thép Tân Phổ và việc xây dựng cảng Tân Phổ, nhưng những cái đó lấy số liệu làm chính, ấn tượng đạt được tương đối nhạt. Tần Đại Vĩ cũng muốn có được những tin tức cụ thể hơn từ những cán bộ địa phương, cho nên cũng tranh thủ trong 20 phút ngồi xe ngắn ngủi nói chuyện nhiều hơn với Liêu Đức Chí.
Tối nay nếu không phải là sinh nhật chị Tần Đại Vĩ, thật sự không thể móc nối quan hệ được, nếu không Liêu Đức Chí thật sự cũng muốn móc nối.
Liêu Đức Chí kiên trì lái xe đến dưới lầu cư xá mới rời đi.
Nhìn Liêu Đức Chí rời đi, Tần Đại Vĩ ngẩng đầu nhìn tòa nhà phong cách cũ xưa.
Lớp vôi quét trên tường cũng bong ra từng mảng, từng lớp từng lớp như những cánh thiên thần. Tần Đại Vĩ thầm nghĩ, bản thân y ở một nơi như thế này, nếu để Liêu Đức Chí nhìn thấy, liệu y sẽ thầm khinh thường hay không? Liêu Đức Chí liệu có mang tình hình chỗ ở của y, nói với Thẩm Hoài không?
Tần Đại Vĩ lấy chìa khóa mở cửa, nhìn thấy vợ ngồi trước bàn ăn sững người, liền hỏi: - Sao thế, không phải em nói buổi chiều phải cùng Tiểu Tứ đi cửa hàng mua quà cho chị sao? Sao sớm như vậy đã về rồi, chỗ ăn cơm buổi tối đã đặt chưa?
- Sao mua quà được, trên người em chỉ có bốn trăm tệ! Vợ mắt đỏ lên, ngồi ở đó không động tĩnh, nói, - Tiểu Tứ mua cho Hồng Hà một sợi dây chuyền, hết hơn hai ngàn tệ, em là chị, bốn trăm tệ mua một món quà làm sao có thể tặng được? Hồng Hà và gia đình vợ chồng dì như thế nào, anh cũng biết rõ. Bọn họ không bảo chúng ta phải tặng bao nhiêu, nhưng chắc chắn không mong chúng ta tặng một món quà giá trị thấp hơn người khác nhiều như thế. Hơn nữa địa điểm được chọn để ăn cơm tối nay, tiêu chuẩn nghe nói một ngàn hai một bàn…
- Việc đó không cần phải khóc… Tần Đại Vĩ cười nói.
- Ai khóc chứ? Vợ y nói,
- Anh vào được trường Đảng là do dượng em nói giúp đấy, vào trường Đảng học rồi có được đề bạt hay không, còn phải cần dượng nói một tiếng với Chủ nhiệm của anh mới được. Anh cũng nói trong lúc quan trọng không thể mất điều mấu chốt, anh nghĩ em đang lo lắng thay ai chứ? Em còn không mua sợi dây chuyền mang lên cổ mình, ai mà nỡ tặng cho người khác chứ!
- Được rồi, hai ba ngàn tệ thì vẫn còn có cách, em đợi anh một lát. Tần Đại Vĩ đi vào phòng, mang bốn cây thuốc và sáu bình rượu cất trong phòng ra, chạy ra tiệm rượu thuốc ở bên ngoài khu cư xá, đổi hai ngàn bốn trăm tệ về.
Lúc y ngồi ở vị trí này, rất ít khi nhận tiền mặt của người khác, nhưng nếu người ta đưa quà như rượu hay thuốc, y cũng không từ chối.
Bình thường y uống rượu hút thuốc đều rất tùy ý, rượu ngon hay thuốc ngon y đều giữ lại.
Bây giờ việc mua lại rượu và thuốc cũng trở thành một loại hình phục vụ, thậm chí những người quen biết đều đến tận nhà để mua lại. Tuy giá thấp hơn so với giá gốc khá nhiều, nhưng không dùng được thì còn đổi được một chút tiền mặt.
Tần Đại Vĩ mang tiền về đưa cho vợ, nói: - Nhiều như thế này rồi đủ dùng chưa, nếu chưa đủ dùng, anh còn có tám trăm tệ ở đây, em lấy đi trước…
- Em đã nhìn được một đôi bông tai ở Quảng trường Đông Phương, hết hai ngàn năm trăm tệ. Ngoài ra, mấy anh chị em họ em đều thêm hai trăm tệ, cũng không nhiều lắm. Anh cũng phải để trên người một ít tiền. Vợ y nói,
- Anh cũng nói rồi, rất nhiều bạn học cùng lớp tiến tu trường Đảng của anh đều là con cái nhà giàu ở huyện, tiêu xài hoang phí, lúc anh cần tiêu tiền, anh cũng không thể mất mặt được.
Tần Đại Vĩ nhẹ thở dài, ôm vợ vào lòng, nhiều lúc cũng không biết những vất vả trên con đường làm quan này rốt cuộc là vì cái gì. … Thẩm Hoài tuy đến trường Đảng tiến tu, nhưng cũng không thể hoàn toàn bỏ mọi việc lại mà không xử lý được.
Trước đây hắn ở Hà Phổ, liên lạc với Tỉnh ủy cũng ít đi, trong khoảng thời gian này bình thường đều ở Từ Thành, đương nhiên phải nối liên lạc lại với phía Tỉnh ủy.
Buổi tối, Thẩm Hoài phải mời Diêu Vinh Hoa ở ngân hàng Nghiệp Tín ăn cơm nhà hàng Di Viên, ngoài thảo luận công việc, cũng vì muốn lôi kéo một vài khách hàng hạng sang cho Di Viên của Thượng Khê Viên ở Từ Thành.
Tiệm Di Viên của Thượng Khê Viên chủ yếu cung cấp ẩm thực cao cấp, thị trường chủ lực vẫn tập rung ở những tiệc chiêu đãi công vụ. Thị trường ở mặt này, vẫn là có chút cạnh tranh. Thượng Khê Viên ở Từ Thành cũng không có quen biết gì, muốn kinh doanh tốt, việc hoàn toàn muốn loại bỏ nguồn khách hàng quen biết, là điều hoàn toàn không thiết thực.
Buổi chiều Thẩm Hoài ở trong phòng làm việc của Trần Đan tranh thủ nghỉ ngơi, chờ xe của Diêu Vinh Hoa đến, mới cùng Trần Đan xuống lầu đón tiếp.
Lúc này bãi đỗ xe dưới tán cây dưới lầu đã có mấy chiếc xe của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Từ Thành dừng ở đó, có lẽ là cùng nhau đến đây.
Thẩm Hoài quay đầu lại nhìn, trên tấm bảng chào đón khách để ở trước cổng, ghi rõ là một người tên là Hoàng Hồng Hà tổ chức sinh nhật thứ bốn mươi ở đây. Có một người phụ nữ trung niên nhan sắc bình thường đang đứng ở cổng đón khách, có mấy người quần áo chỉnh tề, đang đứng xung quanh nói chuyện, nhìn qua có vẻ là nữ chính trong buổi tiệc sinh nhật hôm nay. Thẩm Hoài hỏi Trần Đan: - Hoàng Hồng Hà này là ai, thân thế không nhỏ nhỉ?
- Là Giám đốc của một Tập đoàn cầu đường của tỉnh, hình như là con gái của Phó chủ nhiệm Hội đồng nhân dân thành phố Từ Thành.
Thẩm Hoài nhớ lại buổi chiều lúc Tần Đại Vỹ rời đi, bảo là muốn về mừng sinh nhật chị bốn mươi tuổi, thầm nghĩ, lẽ nào Tần Đại Vĩ lẽ nào là thân thích của Phó chủ nhiệm Hoàng?
Thẩm Hoài thầm nghĩ khả năng này tương đối lớn. Cho dù chỉ là một cơ quan trực thuộc tỉnh, ba mươi tư tuổi đã đảm nhiệm vị trí cán bộ cấp Cục, lần này sau khi tiến tu còn có thể lên tới cấp Cục trưởng, không có chút bối cảnh thì không thể nào làm được.
Tuy nhiên buổi chiều Liêu Đức Chí gọi điện báo cáo về việc đưa Tần Đại Vĩ về nhà, nhắc đến một câu, nói là điều kiện ở khu nhà Tần Đại Vĩ sống không phải tốt lắm, điều này cũng khiến người ta cảm thấy lạ. Điều kiện sống của cơ quan trực thuộc tỉnh dù có kém đi nữa, cũng không thể kém hơn các thành phố địa phương được.
Học viên ở lớp tiến tu trường Đảng, đều là từ các địa phương đề cử đến, giữa các học viên cũng không có quan hệ cạnh tranh, do đó mà cũng là một con đường quan trọng trong việc vun đắp mối quan hệ trong quan trường, Thẩm Hoài cũng không thể bỏ qua lần này.
Hơn nữa Thẩm Hoài cũng không thể để tai mắt của Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn là Phan Chí Cường trong hai ba tháng tới cứ theo dõi làm hắn khó chịu, thì cũng phải nhanh chóng lôi kéo Phùng Chí Sơ, Tần Đại Vĩ đi cô lập Phan Chí Cường.
Nếu ở trong ký túc xá, để ba người họ liên kết lại cô lập hắn, trừ phi sau này hắn không ở ký túc xá, nếu không mùi vị này e rằng Thẩm Hoài hắn không thể nuốt nổi.
- Đúng rồi, đợi lát nữa chúng ta có thể ngồi trong phòng nhỏ có thể nhìn thấy đại sảnh để ăn cơm. Thẩm Hoài nói.
- Sao thế, trong số người được mời trong bữa tiệc có người quen của anh à? Trần Đan hỏi.
- Cũng có thể.
Thẩm Hoài nói, - Có một người bạn trong trường Đảng của anh hôm nay mừng sinh nhật chị, cũng không biết có phải là nhóm người này hay không.