Tần Đại Vĩ và vợ đợi đứa con đang học tiểu học tan học, mới đón xe đi đến đường Di Viên.
Ngoài Di Viên của Thượng Khê Viên vừa mới mở, trên đường Di Viên còn có những công trình kiến trúc thời kỳ Dân quốc để lại, bên ngoài còn có giàn giáo. Nhìn những bảng quảng cáo được kéo căng ở bên ngoài, sau khi sửa chữa lại hoặc sẽ là nhà hàng cao cấp, hoặc sẽ là các câu lạc bộ tư nhân.
Nhìn từ bên ngoài, chỉ là những tán cây rậm rạp, ánh đèn thấp thoáng, dường như là kín cổng cao tường, cũng không có gì quá tráng lệ. Xuống xe đi vào, mới cảm giác được sự rộng rãi bên trong.
Trúc được trồng thành bụi, những hồ nước uốn lượn, bãi đỗ xe ở bên trái cũng đầy những cây đại thụ cao vút, giữa bãi đỗ xe và lối đi lớn có những bụi hoa trồng sát nhau phân cách. Mặc dù không cảm giác lớn lắm, nhưng lại vô cùng yên tĩnh.
Tần Đại Vĩ từ trước đến nay vẫn rất kiệm lời cũng không khỏi cảm thán nói với vợ Từ Lệ: - Chẳng trách nơi này một bàn ăn cũng phải mất hai tháng lương của anh…
Đứa con chạy rất nhanh, Từ Lệ không ngăn nổi, tuy nhiên nhìn thấy mẹ cô đang đi về phía bên này, cũng mặc kệ cho đứa con chạy quanh. Cô và chồng đi tới, hỏi mẹ: - Cha đâu rồi ạ?
- Già rồi, tính tình bướng bỉnh không chịu nổi, không chịu đến, mặc kệ ông ấy ở nhà uống cháo đi… Mẹ cô lại chau mày tức giận nói.
- Cha cũng thật là, đã bao nhiêu tuổi rồi, sao tính tình lại giống như trẻ con thế? Từ Lệ không khỏi bối rối, lo lắng liếc nhìn chồng.
Tần Đại Vĩ cũng không làm gì được, cũng không thể trước mặt mẹ vợ và vợ nói xấu cha vợ, chỉ có thể cười nói: - Có lẽ cha cảm thấy trong người không thoải mái, đợi ăn cơm xong, chúng ta qua đó thăm cha.
- Ông già đó, đâu có bệnh tật gì? Mẹ của Từ Lệ quả thực rất tức giận đối với chồng mình, hùng hùng hổ hổ nói.
Tần Đại Vĩ cũng chỉ có thể cười theo, thật sự cứ tiếp tục nói nữa, để người khác nghe thấy thì không tốt.
Nhìn thấy chị họ của vợ là Hoàng Hồng Hà đang đứng trước cửa đón khách, Tần Đại Vĩ dắt tay con trai đi qua đó, trước tiên phải đưa đôi hoa tai Phỉ thúy mà chiều nay vợ y đã cố ý đến quảng trường Đông Phương mua, cùng với hai trăm tệ tặng trước đã.
…
- Hoàng Đồng vốn là con rể của Bí thư Thành ủy Đinh Vệ Bang, năm bảy tám Đinh Vệ Bang bị bệnh chết ở Ngưu Bằng, cũng chưa có danh tiếng gì, nhưng lại có hai đứa con rể rất nổi danh ở Từ Thành. Năm trước Hoàng Đồng đã rời vị trí Phó chủ tịch thành phố để về nghỉ hưu, về đảm nhiệm vị trí Phó chủ nhiệm Hội đồng nhân dân thành phố, vẫn có lực ảnh hưởng nhất định. Đinh Vệ Bang còn có một đứa con rể là Từ Diệu từng đảm nhận vị trí Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục thành phố. Năm 90 Từ Thành có một trường Tiểu học có một tòa nhà mới xây bị bão đánh sập, đè chết bốn học sinh. Từ Diệu bị liên lụy, bị Thành ủy Từ Thành lúc đó trực tiếp miễn chức, từ đó cũng mai danh ẩn tích trong giới quan trường Từ Thành…
Nói đến hiểu biết về thành phố Từ Thành, những người sinh ra và lớn lên ở Từ Thành, từng đảm nhiệm vị trí Phó chủ nhiệm ban Tín dụng Trương Lực Thăng, còn hiểu rõ hơn cả Diêu Vinh Hoa vừa mới đến phụ trách khâu sản xuất Ngân hàng Nghiệp Tín tỉnh chưa được bao lâu.
Mấy năm nay Trương Lực Thăng chủ yếu tập trung tinh thần ở Đông Hoa, nhưng vẫn nắm rất rõ những câu chuyện về chốn quan trường ở Từ Thành trong mấy năm nay.
Thẩm Hoài, Trần Đan và Trương Lực Thăng, Diêu Vinh Hoa đều ngồi ở trong phòng ăn nhỏ ở lầu hai, để cửa phòng hơi hé mở, có thể nhìn thấy được đại sảnh ở phía dưới. Khách của nhà họ Hoàng rất đông, nghe Trương Lực Thăng kể chuyện về bọn họ.
- Người đứng ở đại sảnh buổi tiệc chính là Phó chủ nhiệm Hội đồng nhân dân thành phố Hoàng Đồng. Trương Lực Thăng chỉ vào một ông gìa cao gầy từ trong phòng tiệc đi ra lầu dưới, đang cùng nói chuyện với mọi người, nói với Thẩm Hoài.
- Giám đốc Diêu biết Hoàng Đồng? Thẩm Hoài hỏi Diêu Vinh Hoa.
- Từng gặp hai lần, cũng chỉ là giao tiếp bình thường thôi. Từ Diệu thì chưa từng gặp, chỉ từng nghe nói thôi. Diêu Vinh Hoa nói, - Hoàng Đồng và Từ Diệu mặc dù cùng lấy vợ là chị em nhà họ Đinh, nhưng nghe nói quan hệ đồng hao từ trước đến nay vẫn luôn bất hòa, rất lâu rồi không đi lại với nhau, cũng không biết là thật hay giả.
Diêu Vinh Hoa là người phụ trách Ngân hàng Nghiệp Tín tỉnh, cũng là một trong những nhân vật đứng đầu ở Từ Thành, đương nhiên cũng có tiếp xúc với những người khác.
Thẩm Hoài không nhìn thấy Tần Đại Vĩ, mà cấp bậc của Tần Đại Vĩ tương đối thấp, Trương Lực Thăng, Diêu Vinh Hoa đều không chú ý, cho nên cũng không xác nhận được Tần Đại Vĩ có quan hệ thân thích với Hoàng Đồng, Hoàng Hồng Hà.
…
Nhìn vợ đem hộp hoa tai Phỉ thúy nhét vào tay Hoàng Hồng Hà, bà ta mở ra nhìn qua,Tần Đại Vĩ nắm tay con trai đi lên cầu thang, nhìn người chị họ vợ này, nói: - Cũng lâu rồi không gặp, chị họ Hồng Hà dùng mỹ phẩm gì vậy, còn trẻ hơn lần trước gặp đấy?
Vốn dĩ Hoàng Hồng Hà có chút không vui, nhưng bình thường bà ta thích nhất được người khác khen trẻ trung xinh đẹp, nghe Tần Đại Vĩ nói như vậy, liền không thể hiện sự tức giận nữa, nói: - Tần Đại Vĩ cậu bây giờ miệng lưỡi càng ngày càng giả dối rồi, tôi có trẻ đi nữa, cũng có thể trẻ hơn Từ Lệ được sao?
- Tuy em trẻ, nhưng chị Hồng Hà xem mặt em cũng đã bắt đầu có nếp nhăn rồi, trên mặt chị lại không hề có nếp nhăn nào, da bóng như trứng gà mới lột vậy. Đợi chị có thời gian, chị phải nói với em, làm thế nào để chăm sóc, thì nếp nhăn trên mặt em mới khống chế được… Từ Lệ đưa mặt tới gần để Hoàng Hồng Hà có thể nhìn thấy rõ được tàn nhang trên chóp mũi của cô.
Thấy vợ cũng cố gắng hết sức để chứng tỏ mình già hơn, xấu hơn, trong lòng Tần Đại Vĩ cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng không thể làm gì được. Nếu như không làm cho Hoàng Hồng Hà vui vẻ hơn, thì đôi hoa tai Phỉ thúy mua từ quảng trường Đông Phương với giá hai ngàn năm trăm tệ sẽ thành công cốc rồi.
Cũng may Hoàng Hồng Hà còn phải đón tiếp những người khác, nói với Tần Đại Vĩ: - Phùng Chí Sơ nói lần học tiến tu này ở trường Đảng, là ở cùng ký túc xá với cậu? Trước đây các cậu là bạn học, bây giờ lại có thể trở thành bạn học nữa rồi.
- Sao, Phùng Chí Sơ cũng đến rồi sao? Tần Đại Vĩ hỏi.
Phía trường Đảng sắp xếp Ký túc xá cho học viên, đều là cùng một thành phố, cùng một hệ thống thì sắp xếp ở cùng nhau, mà lại không hề suy nghĩ đến việc những học viên cùng thành phố, cùng hệ thống có thể có mâu thuẫn với nhau, cứ sắp xếp ở cùng nhau chỉ khiến hai bên càng khó xử. Cũng không biết vì sao, điều này từ trước đến nay đều không ai có ý kiến, cho nên từ trước đến nay vẫn luôn làm như vậy.
Mặc dù Tần Đại Vĩ và Phùng Chí Sơ đều tốt nghiệp từ trường Đại học Hoài Công, nhưng từ sau khi y yêu đương với Từ Lệ, mới quen biết với Phùng Chí Sơ lúc đó đang làm cán bộ ở Ủy ban Giáo dục thành phố.
Tần Đại Vĩ cũng không có ấn tượng gì tốt với Phùng Chí Sơ, Phùng Chí Sơ theo đuổi Từ Lệ nhưng không thành công, liền quay đầu đi theo đuổi con gái của Ủy ban Kinh tế Thương mại Thành phố là Cố Phán Phán, lại quay đầu từ Ban Tuyên giáo Thành ủy điều đến Ủy ban Ngoại thương thành phó làm việc, thăng chức rất nhanh.
Tần Đại Vĩ thật không dễ dàng gì mới lên được chức cán bộ cấp Trưởng phòng ở cơ quan trực thuộc tỉnh, Phùng Chí Sơ lần này đã được đề bạt lên Trưởng phòng rồi, nghe nói lần này y còn có khả năng được điều đến làm việc ở Văn phòng Thành ủy.
Tần Đại Vĩ sau đó cũng không tiếp xúc nhiều lắm với Phùng Chí Sơ, lần này ở cùng ký túc xá ở trường Đảng, trong lòng cũng cảm thấy không được tự nhiên, lại không ngờ rằng hôm nay anh ta cũng đến đây góp vui.
Nhìn thấy Hoàng Đồng cùng với mấy vị cán bộ thành phố đến dự tiệc đang đứng ở hành lang nói chuyện, Tần Đại Vĩ giao con trai cho mẹ vợ, y cùng với vợ qua đó chào hỏi.
Phùng Chí Sơ đang đứng ở sảnh lớn nhìn thấy Tần Đại Vĩ đi đến, cười nói: - Tối hôm nay sao không thấy Chủ nhiệm Từ?
Phùng Chí Sơ nhắc đến cha vợ của mình, Tần Đại Vĩ liền nhìn thấy sắc mặt Hoàng Đồng lập tức trầm hẳn xuống, thầm nghĩ có lẽ Hoàng Đồng không vui vì việc cha vợ y không tham gia buổi tiệc, chỉ có thể giải thích: - Cha của Từ Lệ hôm nay cảm thấy không khỏe, nếu không cũng đã đến rồi…
Tần Đại Vĩ biết những lời nói này cũng không thể khiến Hoàng Đồng hài lòng được, nhưng Phùng Chí Sơ rõ ràng biết quan hệ đồng hao của cha vợ y và Hoàng Đồng từ trước đến nay đều bất hòa, lại cố tình nhắc đến chuyện đó, thật sự là một tên tiểu nhân, trong lòng lại càng cảnh giác hơn với anh ta.
Nhưng nhìn thấy Phùng Chí Sơ ngồi ở đại sảnh buổi tiệc, bà vợ mặt béo đang ngồi một bên nhìn chằm chằm, Tần Đại Vĩ cũng thấu hiểu anh ta một chút. Thầm nghĩ Phùng Chí Sơ vì muốn leo cao, hàng ngày phải ôm bà vợ như thế để ngủ, quả thật cũng làm khó anh ta.
…
Nhìn thấy Tần Đại Vĩ và Phùng Chí Sơ đều ở đại sảnh, Thẩm Hoài cũng không có động tác gì vội vàng.
Dù sao Diêu Vinh Hoa, Trương Lực Thăng cũng làm về tài chính, tuy quan hệ với Ủy ban rất thân thiết, nhưng dù sao cũng cần chú ý, không nên suốt ngày tìm hiểu những mối quan hệ trong quan trường. Từ đó cũng không còn cách nào khác, để nói tỉ mỉ cho Thẩm Hoài biết về những mối quan hệ nhập nhằng vô cùng của giới quan trường ở tỉnh cũng như trong Từ Thành.
Thẩm Hoài biết Phùng Chí Sơ là cán bộ từ Ủy ban Ngoại thương thành phố điều đến Văn phòng Thành ủy, lại nhìn thái độ ăn nói nhẹ nhàng của anh ta với Hoàng Đồng, có lẽ đều là những cán bộ vì nể mặt Hoàng Đồng mà đến dự tiệc. Sau khi Hoàng Đồng lùi về tuyến hai, đảm nhiệm Phó chủ nhiệm Hội đồng nhân dân, vẫn còn giữ được lực ảnh hưởng như thế, có thể nói là một nhân vật tương đối quan trọng trong bộ máy Chính quyền Từ Thành.
Từ Bái – Bí thư Thành ủy kiêm nhiệm vị trí Ủy viên thường vụ Từ Thành, cùng với Điền Gia Canh, đều là người của Phó thủ tướng Vương Nguyên Hệ. Thẩm Hoài cũng không tiếp xúc nhiều với Từ Bái, chỉ biết năng lực của y cũng không tồi, nhưng tính cách như thế nào, cũng không rõ lắm.
Thẩm Hoài và Tần Đại Vĩ, Phùng Chí Sơ cũng không có quan hệ gì, thứ nhất là cùng là bạn học ở trường Đảng, thứ hai là chức vụ của hai người bọn họ cũng tương đối thấp, không ảnh hưởng đến những cấp cao được. Nhưng trước khi tiếp xúc với Hoàng Đồng, biết rõ quan hệ của ông ta và Từ Bái, cũng phải cẩn thận một chút.
- Hai người này đều là bạn học của Bí thư Thẩm sao? Trương Lực Thăng hỏi.
- Ừ, một người tên là Tần Đại Vĩ, ở Ủy ban Ngoại thương tỉnh; Một người là Phùng Chí Sơ, sắp được điều đến Văn phòng Thành ủy làm việc. Thẩm Hoài nói, - Lão Trương biết bọn họ sao?
- Tần Đại Vĩ thì không quen, có lẽ vừa mới được đề bạt lên làm cán bộ cấp phòng, Phùng Chí Sơ thì đã từng nghe qua. Trương Lực Thăng mỉm cười nói.
Thấy khóe miệng Diêu Vinh Hoa cũng mỉm cười, Thẩm Hoài hỏi: - Sao thế, Giám đốc Diêu cũng từng nghe nói đến Phùng Chí Sơ?
Diêu Vinh Hoa hỏi Trương Lực Thăng: - Anh ta có phải là con rể của Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc thành phố Cố Chí Thành không?
- Đúng vậy, đúng vậy. Trương Lực Thăng cười nhìn Thẩm Hoài nói: - Cố Chí Thành có một đứa con gái, vừa đen vừa xấu. Nghe nói năm đó Cố Chí Thành đã là chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại thành phố Từ Thành rồi, mà cũng không thể nào gả con gái đi. Vừa rồi có nhìn qua rồi, không biết Cố Chí Thành và con gái ông ta có đến không…
Thẩm Hoài tuy không thích nói xấu người khác sau lưng, nhưng cũng biết hai người Diêu, Trương này đều không thích nói xấu người khác. Trương Lực Thăng buột miệng nói ra như vậy, cũng không khó tưởng tượng Phùng Chí Sơ vì việc thăng quan tiến chức, mà hy sinh nhiều như thế nào trong việc lấy con gái của Cố Chí Thành.
Thẩm Hoài cũng không có ấn tượng tốt gì đối với Phùng Chí Sơ, nhưng lại không biết anh ta và Nhâm Mẫn ở sở Nông nghiệp tỉnh có quan hệ như thế nào, hôm trước nhìn thấy hai người họ ở ký túc xá, hiển nhiên cũng quen biết nhau khá thân.