Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 579 - Chương 576: Bảo Hổ Lột Da (1).

Chưa xác định
Chương 576: Bảo hổ lột da (1).

Buổi trưa rời khỏi Du Sơn, Thẩm Hoài lại quay về Hạ Phổ.

Sau khi quốc lộ Du Phổ thông xe, trước đây phải hai đến ba tiếng đường xe, bây giờ đều không cần đến một tiếng.

Từ tuyến luyện thép nhà máy thép tập đoàn công nghiệp Tây Vưu Minh Tư dỡ bỏ, trang thiết bị đợt một hai ngày trước đã vận chuyển đến Tân Phổ, điều này cũng có nghĩa kiến thiết nhà máy thép Tân Phổ tiến vào giai đoạn mới.

Thẩm Hoài chạy đến công trường, cùng với Triệu Đông, Triệu Trị Dân, Hồ Chí Cương và quản lý đại diện tập đoàn công nghiệp Tây vưu minh tư, thực nghiệp Phi Kỳ, thảo luận bước cụ thể tiếp theo của công xưởng.

Sau khi tiễn đại diện của đối phương về nhà nghỉ trong đêm, Thẩm Hoài nhìn thấy đã hơn chín giờ, liền lái xe chạy đến thành phố tìm Hùng Văn Bân nói chuyện, thời gian có hơi muộn.

Thẩm Hoài muốn quay về nhà nghỉ ngơi, di động lại vang lên, lấy lên xem là số điện thoại của Thiệu Chí Sơ gọi đến.

Tuy quan hệ giữa hai người trong trường Đảng rất lãnh đạm, nhưng rất may cũng ở chung ký túc xá gần hai tháng trời, không đến nỗi ngay cả điện thoại cũng không nhận.

Thẩm Hoài bấm phím nghe điện thoại, giữ điện thoại bằng cổ, phía bên điện thoại truyền lại một giọng nữ:

- Bí thư Thẩm hiện đang ở đâu vậy, chúng tôi đều bị nhốt tại Hoa Đông rồi, cũng không thấy Bí thư Thẩm anh qua giải cứu nữa?

Qua được hồi lâu, Thẩm Hoài mới nghĩ ra người phụ nữ này là Kỳ Tịnh - Phó bí thư Thành đoàn Từ Thành, nghĩ đến cô ấy cùng với Thiệu Chí Sơ họ có lẽ theo xe của trường Đảng ủy rời khỏi Hoa Đông, không biết tại sao lúc này trong điện thoại lại bảo bị nhốt tại Hoa Đông.

Nghe được trong điện thoại có tiếng nhạc, chắc họ đang tiêu diêu tại câu lạc bộ nào đó, Thẩm Hoài cười nói:

- Nếu biết Bí thư Kỳ bị nhốt tại Hoa Đông, tôi hận đến nỗi muốn gắn đôi cánh bay đến để anh hùng cứu mỹ nhân, e là Chủ nhiệm Thiệu họ không cho tôi được cơ hội này...

Buổi chiều trường Đảng tỉnh ủy có hai chuyến xe, giữa đường có một chiếc bị hư bánh.

Học viên có việc sẽ ngồi chuyến xe khác rời khỏi; Thiệu Chí Sơ, Kỳ Tịnh có khoảng mười người, cũng không có việc khẩn cấp nào phải rời khỏi, liền quyết định ở lại chơi thêm một ngày, đợi sau khi xe được sửa xong sẽ về.

Buổi chiều Thích Tĩnh Dao, Phan Chí Cường quay về thành phố, buổi tối cũng rất nhiệt tình tiếp đãi những học viên ở lại của trường Đảng, lúc này họ đã dùng cơm tại khách sạn, vừa mới đến câu lạc bộ Vương Triều uống rượu.

Tuy biết lúc này mới được nghĩ đến, đa phần vì Thiệu Chí Sơ bọn họ muốn hắn qua để chi tiền, nhưng thật muốn tránh không đến, cũng không trách được đám người này nói xấu phía sau lưng —— không khí của quan trường lúc nào cũng như vậy, Thẩm Hoài cũng không miễn được, đồng ý nhanh chóng đến.

Dù là chi tiền hay uống rượu, có mặt trong trường hợp này đều rất thiệt thòi, Thẩm Hoài bèn gọi điện hẹn Dương Hải Bằng.

Bèn chạy vào thành phố, cũng không biết Trần Đồng chui từ góc nào ra, đi chung với Dương Hải Bằng, đứng trước cổng câu lạc bộ đợi hắn.

- Anh chui từ góc kẹt nào ra vậy?

Thẩm Hoài hỏi Trần Đồng.

- Tôi đang chạy đến tìm anh Dương bàn chuyện của siêu thị, mới biết bên này có tiệc rượu, đương nhiên cũng qua đây vui vẻ tí xíu.

Trần Đồng cười nói.

Thời gian này tâm tư của Trần Đồng đều chìm trong siêu thị, phía Từ Thành tuy cũng mở ra hai siêu thị dạng lớn, nhưng quy mô cũng không mấy đặc biệt theo dạng chính quy, Trần Đồng đặc biệt chạy đến trong nước khởi bước siêu thị hơi bị sớm, thị trường Quảng nam quen thuộc cũng khảo sát rồi. Anh ta còn chạy đến một siêu thị dạng lớn ở Quảng Nam để xin việc làm, làm việc trong nội bộ của người ta cũng hơn ba tháng.

Trong thời gian Thẩm Hoài ở Hoa Đông, Từ Thành cũng không gặp được y

- Hải Bằng có bị lừa chưa?

Thẩm Hoài hỏi.

- Thằng này cũng rất dã tâm.

Dương Hải Bằng nói.

- Anh muốn muốn trực tiếp lấy mảnh đất phía sau thương trường Văn Sơn để dựng nhà, chiếm đất xây nhà cộng thêm phí chuẩn bị cho thương trường, khoảng sáu bảy chục triệu. Cách nghĩ cũng không tệ, nhưng với nguồn kinh phí lớn như vậy, chỉ tìm có mình tôi cũng không có ích gì, nên tìm Tổng giám đốc Tôn và Tổng giám đốc Tống...

Ngày xưa Trần Đồng làm việc gì, đều là những hạng mục nhỏ khoảng vài chục, vài trăm nghìn, tổng thể mà nói vẫn chưa có thiếu hụt, nhưng không ngờ nhất thời anh ta lại có bước xoay chuyển như vậy.

Nguồn kinh phí lớn như vậy, thành phố Hoa Đông cũng không chắn chắc hoặc có những quy mô thương nghiệp để tham khảo, muốn vay mượn từ phía ngân hàng, vẫn nên suy nghĩ thu hút nguồn vốn từ những cái khác.

Nguồn vốn của Bằng Duyệt, Mai Cương cùng với Hoài Năng, không dễ dàng vướng vào một số đầu tư thương nghiệp thông thường, Trần Đồng thật muốn dựng siêu thị lớn, ngoài nhóm người Dương Hải Bằng, chính là tìm Tôn Á Lâm, Tống Hồng Quân.

- Tổng giám đốc Tôn và Tổng giám đốc Tống đều có nguồn vốn lớn, sự thật muốn lôi kéo họ vào, cổ phần bị họ chiếm số đông, chẳng phải chúng ta cực khổ vẫn phải làm công cho họ sao?

Trần Đồng nói.

Thẩm Hoài nghĩ lại cũng thấy đúng, Trần Đan cũng đã cung cấp cho Trần Đồng một nguồn vốn, giới hạn cũng chỉ ba tới năm triệu, kéo thêm Dương Hải Bằng, hai người có thể khởi động bằng nguồn vốn mười triệu, lúc này kéo thêm Tôn Á Lâm, Tống Hồng Quân đầu tư chính vào, cổ phần của họ sẽ bị phân chia nghiêm trọng.

Có giao tình là một mặt, nhưng thật sự là kết quả như vậy, cũng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tính tích cực trong sự nghiệp của họ.

Thẩm Hoài cười nói:

- Nếu như anh rất có lòng tin, vậy thì ký hợp đồng thỏa hiệp với Tôn Á Lâm bọn họ. Sau khi siêu thị được dựng lên, dự kỳ kinh doanh thật sự đạt đến mức độ như anh đã nói, có thể thu mua lại cổ phần từ phía Tôn Á Lâm, đảm bảo chủ quyền của các anh trong kinh doanh; nếu không đạt được, các anh phải ngoan ngoãn chấp nhận, mang cổ phần trong tay của mình giao lại cho Tôn Á Lâm bọn họ mua lại với giá thấp...

- Như vậy cũng được?

Trần Đồng hỏi.

- Được.

Thẩm Hoài nói.

- Những đại gia nước ngoài đối với hợp đồng thỏa hiệp không phải số nhỏ, kinh điển nhất chính là khách sạn lớn. Người sáng lập ra vào thập niên hai ba mươi, khởi nghiệp bằng năm chục nghìn đô, không ngừng thách đấu với các nhà đầu tư, mười bảy năm lời được tài sản bảy tỷ đô. Đó chính là bảy tỷ đô của thập niên bốn mươi, không thể so với bảy tỷ đô của hiện tại. Tuy nhiên nhà đầu tư đặt nguồn vốn trong đó, cũng lời được một số lớn. Do đó, các anh thật sự có năng lực kinh doanh tốt một siêu thị dạng lớn,Tôn Á Lâm, Tống Hồng Quân họ chiếm cổ phần là được, sao lại cực khổ phải tranh quyền với các anh? Nếu các anh làm không tốt, nguồn đầu tư mấy chục triệu, họ cũng không thể lo mặt giao tình, tiếp tục giao siêu thị cho các anh, họ cũng phải chịu trách nhiệm với những người đứng phía sau đầu tư...

- Vậy hai hôm nữa tôi sẽ đến tìm Tổng giám đốc Tôn, Tổng giám đốc Tống bàn bạc…

Trần Đồng nói.

***************

Thẩm Hoài cùng Dương Hải Bằng, Trần Đồng đi vào câu lạc bộ Vương Triều.

Thiệu Chí Sơ bọn họ trong căn phòng hạng sang có sức chứa ba bốn chục người, Tần Đại Vỹ cũng có mặt, tuy nhiên anh ta không có điện thoại, lúc ở cùng với Thiệu Chí Sơ, cũng không có cách để liên lạc với Thẩm Hoài.

Ngoài ra, ngoài Phan Chí Cường, Thích Tĩnh Dao, còn có vài nhân vật có mặt.

Con trai của Trưởng ban tổ chức tỉnh ủy Đới Lạc Sinh là Đới Nghị, cùng với Cao Tiểu Hổ con trai của Cao Thiên Hà ngồi chung với nhau, phía bên trái là cô gái Tần Cẩn lần trước Thẩm Hoài và Hùng Đới Ni gặp trong câu lạc bộ Vương Triều.

Hai chân Đới Nghị đặt trên ghế sô pha, hai chân lắc lư nhìn Thẩm Hoài bước vào, cười nói:

- Bí thư Thẩm lâu quá không gặp.

Tay trái ôm lấy Tần Cẩn, ngón tay nghịch nhẹ vành tai cô ấy, lại cười nói:

- Tôi vừa nghe Tần Cẩn nói trước đây Bí thư Thẩm từng quan tâm việc làm ăn của cô ấy, hôm nay thật ngại đã cho tôi chiếm trước. Tôi có nên nhường Tần Cẩn cho Bí thư Thẩm không?

Trông thấy Tần Cẩn vẫn trong dáng vẻ thơ ngây trong sáng của sinh viên, trong lòng Thẩm Hoài nghĩ cô gái này trong hộp đêm thật sự có sức lôi cuốn.

Thẩm Hoài đối với Tần Cẩn cô gái này đương nhiên không chút nhớ nhung, đối mặt với uy hiếp của Đới Nghị, hắn chỉ biết cười, đi đến phía Thích Ti74nh Dao và Từ Vy ngồi xuống, nói:

- Đới công tử quá đề cao khiếu thẩm mỹ của tôi rồi, tôi có Trưởng ban Thích và Tổng giám đốc Từ hai người đẹp này ngồi với tôi là đủ rồi...

Nghe được Thẩm Hoài ám chỉ thẩm mỹ của họ không bằng so với một cô gái hộp đêm, sắc mặt của Thích Tĩnh Dao, Từ Vy hơi thay đổi, không thể làm được gì Thẩm Hoài,chỉ biết ngồi bên cạnh, trong lòng cảm thấy muốn tránh xa tên vô lại này xa một chút.

Sau khi Thẩm Hoài ngồi xuống, giới thiệu Dương Hải Bằng, Trần Đồng cho nhóm người Tần Đại Vỹ, Thiệu Chí Sơ, Kỳ Tịnh.

Ba của Đới Nghị là Trưởng Ban tổ chức tỉnh ủy, cán bộ trong trường Đảng đa số đều là học viên, đều phải nghe theo anh ta, Thẩm Hoài không xem anh ta ra gì, nhưng trường hợp cả Đới Nghị, Cao Tiểu Hổ, Thích Tĩnh Dao, Từ Vy cùng nhau xuất hiện, cũng không khỏi khiến hắn phải cảnh giác.

Đằng sau Cao Tiểu Hổ là Chủ tịch thành phố Cao Thiên Hà, còn đằng sau Đới Nghị là Trưởng Ban tổ chức Đới Lạc Sinh, phía sau Thích Tĩnh Dao lại là Trần Bảo Tề, Triệu Thu Hoa, Hồ Lâm...

Nào sợ chỉ là kết hợp sâu đậm giữa Triệu Thu Hoa và Đới Lạc Sinh, ngay cả Điền Gia Canh cũng không thể ngó lơ, vậy Thẩm Hoài sao dám xem thường?

- Trưởng ban Thích sao lại kết hợp với Đới công tử rồi, không sợ Tổng giám đốc Hồ biết được sẽ có ý kiến sao?

Thẩm Hoài quay sang hỏi Thích Tĩnh Dao.

Thích Tĩnh Dao có thể đoán được Đới Nghị, Cao Tiểu Hổ đồng thời cùng nhau xuất hiện tại đây sẽ khiến cho Thẩm Hoài vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, nhưng với giọng điệu vô lại của Thẩm Hoài, lại khiến cô ấy thấy tức giận, nhăn mày nói:

- Tổng giám đốc Đới và Tổng giám đốc Cao hợp tác làm ăn với nhau, chúng tôi chỉ là tìm cơ hội có dịp gặp nhau, mới tụ họp lại trong phòng uống rượu, tại sao trong đầu của Bí thư Thẩm chỉ là nam đạo nữ xướng?

Khe rãnh phe phái rất sâu, Thẩm Hoài mới không tin Thích Tĩnh Dao họ sau khi đến câu lạc bộ Vương Triều mới ngẫu nhiên gặp phải Đới Nghị, Cao Tiểu Hổ rồi cùng nhau họp lại uống rượu.

Thẩm Hoài lại nhìn sang Từ Vy, không xác nhận được cô ấy có biết một số nội tình mà người ngoài không biết về vụ án Anh Hoàng không.

Năm đó vụ án Anh Hoàng chỉ đưa đám Vương Tử Lượng lôi ra để giết tận gốc, tình tiết Đới Nghị can thiệp vào vừa được che giấu —— trong việc này, cha con Cao Thiên Hà, Cao Tiểu Hổ vừa được thoát thân, nhưng cũng vì quan hệ xấu với Đới Lạc Sinh, Đới Nghị, và sau đó Đới Nghị cũng bị ép ngưng hợp tác với Thị Cương, và tập đoàn Vạn Hổ, rút ra khỏi Hoa Đông, đã có một quãng thời gian không lộ diện tại Hoa Đông.

Nếu sự thật Đới Nghị chỉ đơn thuần hợp tác với Cao Tiểu Hổ, Thẩm Hoài cũng không lo lắng gì.

Cao Thiên Hà tuy giữ được vị trí Chủ tịch thành phố, nhưng nói tới cùng thì y chẳng qua chỉ là con chó lang thang vô hại, chỉ vì trong tỉnh không mong muốn cục chính trị Hoa Đông chấn động quá nhiều, nên mới không cắt vị trí của y, còn y một khi quá đáng thiên lệch bên nào, bên còn lại có đủ tay sai để đá y ra khỏi cục.

Thẩm Hoài tin chắc Đới Nghị cũng không ngây thơ đến nỗi vẫn cho rằng lúc này y còn có thể dựa vào cha Đới Lạc Sinh, là bên thứ ba trung lập, tiến vào Hoa Đông được phân chia một ít, lần này y quay về Hoa Đông, ắt hẳn giữa Đới Lạc Sinh và Triệu Thu Hoa đã đạt được thỏa hiệp nào đó, nói không chừng đằng sau hành động này còn có Hồ Lâm.

- Tổng giám đốc Đới và Tổng giám đốc Cao đang bàn chuyện làm ăn gì vậy?

Thẩm Hoài cười nhìn về Cao Tiểu Hổ, hỏi.

Vẻ mặt Cao Tiểu Hổ có chút nghiêm trọng, Thích Tĩnh Dao ngồi bên cạnh nói thay anh ta:

- Hôm nay tập đoàn Vạn Hổ và tập đoàn Thiên Ích ký hợp đồng thỏa hiệp thay đổi cổ phần, cái này có thể xem là tin tức lớn nhất trong ngày hôm nay của Hoa Đông, có phải Bí thư Thẩm có chút không biết gì...

- Đúng quá.

Thẩm Hoài cười, nhìn về Đới Nghị, nói:

- Tổng giám đốc Đới anh có biết Tổng giám đốc Cao là chúa sơn lâm của Hoa Đông, anh ký thỏa hiệp cổ phần với Tổng giám đốc Cao, không sợ đây chính là âm mưu sao?

Vẻ mặt Thẩm Hoài đang cảnh báo cho Đới Nghị, Cao Tiểu Hổ ngồi bên cạnh nghe vậy sắc mặt liền trở nên khó coi.

Bình Luận (0)
Comment