Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 659 - Chương 658: Xuống Sông

Chưa xác định
Chương 658: Xuống sông

Thẩm Hoài ngồi trên xe, trên đường chạy tới khu Đường Áp, bảo Vương Vệ Thành điện thoại liên hệ Bí thư Đảng ủy xã Tây Xã Tôn Hưng Đồng, muốn trước ngày tuyển cử Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc vào ngày kia, trực tiếp tìm Tôn Hưng Đồng nói chuyện.

Nắng chiều ngoài cửa sổ đỏ rực như máu, trong ráng đỏ lập lòe ánh vàng nằm ngang - Di động của bí thư Tôn không gọi được, gọi đến xã, xã Tây Xã nói ông ta về quê rồi, hai ngày này không ở trong xã. Vương Vệ Thành báo cáo với Thẩm Hoài.

- Hắn hạ quyết tâm rồi Thẩm Hoài nhẹ giọng cảm khái nói, không ngờ Tôn Hưng Đồng vậy mà trốn đi, hắn muốn trực tiếp tìm Tôn Hưng Đồng nói chuyện, nhưng không liên hệ được, cũng không có cách nào.

Vương Vệ Thành hỏi: - Quê của Tôn Hưng Đồng ở Tứ An, có cần bảo nhân viên xã Tây Xã đi tìm không?

- Dưa bẻ mạnh sẽ không ngọt, con bò bướng bỉnh chui vào chết trong ngõ cụt, có thể quay trở về hay không? Thẩm Hoài khẽ thở dài, lại hỏi Vương Vệ Thành: - Nếu đổi lại là cậu, 1516 năm đều ở thị trấn, có một cơ hội như vậy thì có bí quá mà liều một phen hay không?

Vương Vệ Thành nói:

- Cái này thật khó trả lời, dù sao cũng chưa từng trải qua chuyện thế này

Thẩm Hoài cười cười, không truy hỏi Vương Vệ Thành đến cùng. Sự từng trải của Vương Vệ Thành và Tôn Hưng Đồng có cái giống nhau, đều từ vị trí dạy học ở trường học lên làm việc ở huyện, rồi lên đến vị trí lãnh đạo, có điều thời gian Tôn Hưng Đồng vào huyện sớm hơn Vương Vệ Thành nhiều.

Thời kì trước giữa những năm 80, bộ máy Đảng chính trị địa phương rất cần trẻ hóa, tri thức hóa, Tôn Hưng Đồng đảm nhiệm dạy trung học tuy là bằng cấp trường trung học chuyên nghiệp, nhưng vào thời đó được điều đến làm trợ lí ở huyện, lại là nhân tài học cao hiếm có, trong thời gian ngắn ngủi hai ba năm liền từ trợ lí bình thường nhanh chóng được đề bạt lên các chức vụ như Trưởng phòng thư kí Ủy ban huyện, Phó chủ nhiệm Ủy ban huyện, Bí thư Đảng ủy thị trấn.

Sau thời kì bộ máy trẻ hóa, tri thức hóa giai đoạn trước giữa những năm 80 qua đi, nhịp bước của Tôn Hưng Đồng liền dừng lại không tiến, 15 năm sắp trôi qua rồi, anh ta vẫn quanh quẩn ở thị trấn nhỏ, hơn nữa đảm nhiệm chức vụ ở thị trấn, điều kiện cũng ngày càng kém.

Đối với người bình thường mà nói, cho dù là một người dân trong thị trấn hoang vu hẻo lánh, đều có khả năng là cao điểm cả đời có hy vọng mà không thể làm. Nhưng đối với một số người, ở một chỗ 1516 năm mà không thể dịch chuyển về phía trước chính là sự dày vò trong lòng người.

Đối với điều này, Thẩm Hoài cũng cảm thấy đồng cảm.

Hắn vào nhà máy thép thành phố, sau hai năm tích lũy, liền nhận chức phó chủ nhiệm kỹ sư, tham gia xây dựng đường dây luyện thép trọng yếu nhất của thép thành phố, từ Phó chủ nhiệm kỹ sư đến chủ nhiệm phân xưởng trọng yếu nhất thép thành phố, phụ trách đường luyện thép có gần 2000 công nhân, vốn chưa dùng tới thời gian hai năm.

Là cán bộ trẻ tuổi nhất toàn thành phố, dĩ nhiên là rất có khí phách, nhưng bao nhiêu năm đằng sau hắn phải nhận hết sự dày vò của nội tâm, nhận biết sự ấm lạnh của nhân gian.

Bất kể là Viên Hoành Quân hay là Tôn Hưng Đồng, bọn họ trong sự dày vò thì lựa chọn bí quá mà hóa liều, trong lòng Thẩm Hoài thêm đồng tình, cho nên cũng không muốn áp dụng thủ đoạn đặc biệt kịch liệt với Tôn Hưng Đồng.

Thẩm Hoài muốn tìm Tôn Hưng Đồng nói chuyện, làm thông tư tưởng của anh ta, khiến cho cái cọc phong ba lặng yên rơi là tốt rồi, không ngờ Tôn Hưng Đồng lúc này trốn tránh không gặp, đối với việc này, hắn cũng chỉ có thể khẽ thở dài.

- Tôi nghe người ta nói bí thư Tôn những năm này đều luân phiên ở thị trấn nhỏ, quan hệ với vợ cũng không tốt lắm, giống như vẫn muốn trở về làm việc ở huyện. Vương Vệ Thành rốt cuộc cũng có chút đồng cảm với Tôn Hưng Đồng, không muốn nhìn anh ta chui vào ngõ cụt, nói: - Có lẽ khi Trưởng ban thư kí Cảnh nói chuyện với anh ta, không nói rõ ý đồ này, mới khiến anh ta bàng hoàng không chừng, quan hệ mờ ám với Từ Phúc Lâm

- Ngón tay Thẩm Hoài gõ nhẹ lên cửa kính, có chút động lòng với lời Vương Vệ Thành.

Sau khi hắn phụ trách công việc chính phủ, liền đến xã Tây Xã điều tra nghiên cứu qua, thêm mấy lần tiếp xúc trên hội nghị lớn nhỏ, hắn cũng không có ấn tượng sâu sắc về Tôn Hưng Đồng.

Đào Kế Hưng tìm Tôn Hưng Đồng làm người cùng dự tuyển của Đới Tuyền, biết Tôn Hưng Đồng có âm thầm tiếp xúc với Từ Phúc Lâm, mà sau khi cố ý giấu diếm chuyện này, vì để tránh rút dây động rừng, Thẩm Hoài cũng chưa trực tiếp tìm gặp Tôn Hưng Đồng, chỉ bảo bọn Đỗ Kiến, Vương Vệ Thành bằng cách khác tìm hiểu tình hình của Tôn Hưng Đồng và xã Tây Xã.

Tôn Hưng Đồng có lẽ không đặc biệt thích hợp công việc của thị trấn nhỏ, thành tích công tác không rõ ràng, nhưng cần cù. Vì lí do công việc, anh ta và vợ làm việc ở Hội liên hiệp phụ nữ huyện phải sống riêng trong thời gian dài, nhưng ở thị trấn tác phong rất ngay thẳng, trong phong khí quan trường trước mắt, vẫn là người tương đối trong sạch ngay thẳng.

Điểm này, Thẩm Hoài tự thấy không bằng.

- Nghe chủ nhiệm Đỗ nói, Tôn Hưng Đồng từ trường học điều đến làm việc ở huyện, dáng vẻ vẫn rất thư sinh, có thể đây cũng là anh ta không thích ứng với thị trấn, một nguyên nhân của thành tích công tác không lớn. Vương Vệ Thành nói. - Nếu điều đến huyện, nói không chừng có thể làm được chút thành tích

- Đỗ Kiến nói Tôn Hưng Đồng như vậy? Thẩm Hoài hỏi.

Vương Vệ Thành nói:

- Ừ

Thẩm Hoài nói: - Đây là chỗ mà Đỗ Kiến giảo hoạt hơn cậu.

Vương Vệ Thành gãi đầu cười cười, biết Đỗ Kiến thực ra cũng đồng tình với Tôn Hưng Đồng, dù sao cũng là cộng sự nhiều năm, nhưng anh ta tuyệt đối không thể biểu lộ bất kỳ sự đồng cảm nào trước mặt Thẩm Hoài.

Thẩm Hoài nói: - Được rồi, chúng ta đi Tây An thử vận may một chuyến.

Vương Vệ Thành gọi điện thoại đến địa chỉ quê nhà Tôn Hưng Đồng, bảo lái xe quay đầu, trực tiếp lái xe đưa anh ta và Thẩm Hoài đến Tây An tìm Tôn Hưng Đồng, trong lòng thầm nghĩ: nếu Tôn Hưng Đồng không ở quê nhà, tình hình sẽ không có cách nào cứu vãn rồi, Thẩm Hoài lúc này không cho phép có người chạy ra hát đối, còn có thể hát thành công.

Giữa Tứ An và Mai Khê cách nhau bởi xã Cửu Vu, trực tiếp từ khu thành Bắc ra khu thành phố, đi bằng đường quốc lộ khoảng 10km là đến thị trấn Tứ An.

Thẩm Hoài rất quen thuộc với mảnh đất này, biết kênh đào Cảng Phổ phía Bắc ở thị trấn Tứ An, trực tiếp nối liền cảng Thiên Sinh và thị trấn Tân Phổ, là kênh đào Giang Hải chủ yếu nhất thành phố Đông Hoa.

Trước kia cảng Tân Phổ chưa có sự phát triển lớn, tác dụng của kênh đào Cảng Phổ không nổi bật.

Hiện tại gia tăng liên vận Giang Hải, cửa khẩu Tân Phổ thiết lập phát triển quy mô, kênh đào Cảng Phổ có thể lợi dụng tốt, tàu thuyền trên thượng lưu sông Chử đến kênh đào Cảng Phổ hướng đến cảng Tân Phổ, so với từ cửa sông Chử ra biển, rồi vượt qua Sa Giác đến gần đường tàu biển cập bến cảng Tân Phổ, có thể giảm đi 100km đường thủy, hơn nữa có thể tiết kiệm sự chiếm dụng của đường tàu gần Hải Sa.

Đương nhiên, phải thực hiện cái trước mắt này, đầu tiên phải tiến hành đào kênh kênh đào Cảng Phổ, để có thể lưu thông tàu hàng hơn nghìn tấn, việc đầu tư này lại không phải là số lượng nhỏ Thôn tổ mà quê nhà của Tôn Hưng Đồng chính là bờ Bắc của kênh đào Cảng Phổ, đường quốc lộ cũng có cầu đường xi-măng thông qua.

Xe chạy qua thị trấn Tứ An, nhìn thấy cầu lớn Thông Vu ở phía trước, Thẩm Hoài chú ý đến nhóm người vây quanh bên này cầu, hắn bảo tài xế dừng lại bên đường, mới chú ý đến từ bên đường đến bãi sông người dân nông thôn đứng đầy đường.

Ngoại trừ người dân nông thôn vây quanh, bên đường và ở bãi sông có rất nhiều công an nhân dân mặc đồng phục, còn có mấy chiếc thuyền dừng ở bên bờ sông Không biết xảy ra vụ án gì, hay là người dân tranh cãi dẫn đến tụ tập, cho dù sự việc xảy ra trong huyện Hà Phổ, Thẩm Hoài đều không thể khoanh tay đứng nhìn giả vờ không nhìn thấy Thẩm Hoài xuống xe, đi đến bên đường thấy một người vây quanh. - Ở đây đã xảy ra chuyện gì thế?

- Ôi Người đi đường đánh giá Thẩm Hoài, thở dài một cái rồi nói: - Đều là họa mà trời nóng gây ra, buổi chiều hai đứa trẻ ra bãi sông nhặt sò trắng, không ngờ trượt vào vùng nước sâu. Khi có người nhìn thấy, hai đứa trẻ đã bị đẩy đến vùng nước sâu. Trong nhà hai đứa trẻ này cũng không có đàn ông trong nhà, đều ra ngoài đi làm hết rồi, thế là mấy bà mẹ nhanh chóng chạy ra, khóc đến trời tối đen. Người cũng chết rồi, chỉ có thể nhờ thuyền mành xuống tìm giúp thi thể. Người của thuyền mành đi vớt thi thể phải nhận một nghìn đồng một đứa trẻ, không đưa tiền thì không vớt. Có một cậu thanh niên thấy không được, không sợ vận xui khi vớt thi thể, cởi quần áo xuống sông vớt thi thể, vừa xuống nước thì trúng cây sào của người trên thuyền mành, suýt chút nữa bị đánh chết dưới sông, lúc này mới bắt đầu ồn ào. Người đi thuyền dưới sông rất ngang ngược, người của đồn công an tới, cũng không có tác dụng, thi thể vẫn còn ngâm dưới sông đấy

- Cậu gọi điện thoại cho Sa Kiến Quốc, bảo ông ta đến đây gặp tôi Mặt Thẩm Hoài tái nhợt, bảo Vương Vệ Thành gọi điện thoại gọi người đứng đầu thị trấn Tứ An ra hiện trường, hắn thuận đường đi xuống bãi sông trước Một bãi sông nhỏ với một đám người vây quanh, có mấy phụ nữ xem ra là mẹ của đứa trẻ bị ngâm nước, trên người toàn là nước là đất, cổ họng câm rồi, vẫn ngồi liệt trên đất không ngừng gào thét, người bên cạnh khuyên thế nào cũng khuyên không được.

Có một thanh niên mình trần ngồi ở bãi sông cách đó không xa, lấy áo sơ mi che đầu, áo sơ mi nhuộm đỏ một vùng, trên bãi sông cũng có không ít vết máu, vẻ mặt căm phẫn nhìn trừng trừng vào dòng sông.

Ngoại trừ ba chiếc thuyền ở bên sông, dựa bên sông là một chiếc thuyền, có hai người trung niên đang ngồi xổm ở mui thuyền hút thuốc, chiếc sào tre đang nằm ngang dưới chân chống bên thuyền, xem chừng là ngăn không cho bên cạnh xuống vớt thi thể.

Hai gã công an nhân dân mặc đồng phục ngồi xổm bên cạnh, nói với phụ nữ đang ngồi bệt trên bãi sông:

- Nhìn thấy người rơi xuống nước, không cứu đó là thấy chết mà không cứu được, nhưng vớt thi thể là việc xui, không có đạo lí vớt không, người ta mấy đời đi thuyền, lấy tiền vớt thi thể là quy tắc xưa, chị kêu chúng tôi qua, chúng tôi cũng không biết làm thế nào. Trời sắp tối rồi, các chị nếu không đi mượn tiền, đợi bọn họ thả thi thể trôi nổi đi

Thẩm Hoài đi đến bên sông, mặt trời sắp hạ xuống rồi, ánh vàng của nước sông làm sáng mắt, có thể miễn cưỡng nhìn thấy vùng nước nhỏ có ba chiếc thuyền vây quanh ở trung tâm dòng sông có hai bóng màu đen trôi nổi trong nước, người trên thuyền cầm sào tre móc vào tránh để trôi đi, nghĩ đến thi thể hai đứa trẻ toàn thân đầy nước, nhìn dáng vẻ bốn chiếc thuyền, phải đưa tiền mới đưa xác lên bờ.

Thẩm Hoài đi đến mép nước, chiếc thuyền kia gần sông, mui thuyền có hai người trung niên đứng dậy, đưa cái sào tre lên Thẩm Hoài trở về chỗ đám người vây quanh xem, thanh niên xuống sông bị đánh vỡ đầu kia hướng về phía hai gã cảnh sát nhân dân khẩu khí phẫn nộ phản kháng: - Cái quy tắc gì thế, đâu có chuyện lấy việc vớt xác làm kinh doanh chứ? Bọn họ không vớt thì thôi, lại không để người khác vớt, không phải lừa lọc thì là cái gì?

- Trên thuyền ngăn không cho người ta vớt xác, còn đánh người thành thế này, đồn công an các anh là để trưng bày à? Thẩm Hoài xanh mặt, nhìn cảnh sát trung niên đi đầu, đè nặng âm thanh chất vấn.

Người cảnh sát trung niên đánh giá Thẩm Hoài, thấy quen mắt, một lúc cũng chưa nhận ra, nhưng nhiều người vây quanh xem như thế này, gã ta đầu óc vẫn linh hoạt thì không thể nói ra lời nói gì tức giận được, cũng không giận dữ, đưa tay đùn đẩy nói:

- Bọn họ ở trên thuyền, gọi họ cũng không lên bờ, chúng tôi cũng không có cách nào! Chúng tôi cũng không thể xuống sông bơi tới thuyền

- Anh còn nói không có cách nào cho tôi nghe. Thẩm Hoài lấy ra thẻ công tác, đưa cho cảnh sát trung niên xem rõ, tiếp đó liền trực tiếp ném thẻ công tác lên mặt gã, vừa cởi cúc áo, vừa quát lớn: - Bây giờ tôi xuống sông vớt thi thể, bọn họ ai dám động đến sào, rút súng lục ra, đừng có đực ra đó!

Bình Luận (0)
Comment