Viên cảnh sát thanh niên bên cạnh, nhìn thấy một người không có đầu óc tiến đến chỉ vào mũi viên chỉ đạo quát lớn, còn dùng tay rút từ trong túi ra một tập nhỏ ném vào mặt viên chỉ đạo, mặt viên chỉ đạo thẳng đơ, lúc này tức giận trong lòng, nắm lấy cổ áo Thẩm Hoài muốn đánh.
- Dừng tay, anh ta là chủ tịch huyện Thẩm.
Viên cảnh sát trung niên bị Thẩm Hoài ném thẻ công tác vào mặt, góc cứng của thẻ công tác đánh vào má ông ta, đau đến phát run, nhưng ngay cả lông mày cũng không dám nhăn lại, nhìn thấy Tiểu Triệu không rõ chuyện, muốn động thủ với Thẩm Hoài, vội vàng tóm lấy, trong tình thế cấp bách, dùng lực rất mạnh, kéo viên cảnh sát thanh niên ngã về phía sau.
Thẩm Hoài lạnh lùng nhìn hai gã cảnh sát một cái, không lên tiếng, cởi bỏ từng cúc áo sơ mi.
Viên cảnh sát trung niên không dám cãi cọ, nói: - Chủ tịch huyện Thẩm, ngài ở trên bờ chỉ đạo, chúng tôi sẽ xuống sông vớt hai thi thể lên
Thẩm Hoài không để ý tới gã ta.
Viên cảnh sát trung niên cũng không dám cản trở Thẩm Hoài cởi bỏ áo quần, chỉ có thể làm động tác nhanh hơn, cúc áo cảnh phục tháo liền bốn năm nút, mấy nút cuối không kịp tháo liền kéo bung ra, nhanh chóng xuống nước trước Thẩm Hoài.
Lúc này ba viên cảnh sát duy trì trật tự ở phiá xa hơn cũng liền chạy xuống bãi sông, viên cảnh sát trung niên rút sung lục ra, đưa cho người khác nói: - Mẹ đứa nào dám động thủ, bắn vào chân! Các cậu không được để chủ tịch Thẩm xuống nước Cởi quần, chỉ mặc quần cộc, lên trước Thẩm Hoài, một mạch lặn xuống nước.
Hai người đàn ông trên thuyền sớm đã bị động tĩnh ở bãi sông bên này dọa phát sợ rồi, nhìn thấy viên cảnh sát đứng đầu đồn cảnh sát cởi áo quần xuống vớt thi thể, cho bọn họ hai lá gan cũng không dám cầm sào đánh người.
Vương Vệ Thành và lái xe lúc này cũng từ bãi sông xuống, nhìn thấy Thẩm Hoài muốn xuống sông, ống quần cũng không xắn, đá giày da, liền vọt xuống nước, ôm lấy anh ta.
Địa phương đã có người xuống sông, nếu còn để Thẩm Hoài mạo hiểm, Vương Vệ Thành hiểu nếu để bí thư Đào biết thì anh ta nhất định sẽ bị mắng té tát, liền nói: - Bí thư Sa và chủ tịch thị trấn Chu đã chạy tới đây rồi, đang đợi anh chỉ đạo công việc đấy.
Mù quáng nhảy xuống sông cũng không phải là biện pháp, Thẩm Hoài đứng dưới nước, chỉ viên cảnh sát thanh niên, nói với gã ta: - Anh gọi người trên thuyền, bọn họ lúc này phối hợp với công việc của chính quyền có thể suy nghĩ xử phạt nhẹ, nếu không đừng trách tôi lát nữa không nói đến tình lý; bảo bọn họ ngẫm lại lương tâm bản thân mà nói xem, tiền này nên hay không nên lừa.
Lúc này trời dần tối, chỗ thi thể trôi nổi cách bờ có 200300m. Thẩm Hoài từ nhỏ lớn lên bên bờ sông Mai Khê, biết kênh đào này nhìn nước thì trong, không có lưu động, nhưng trên thực tế, triều tịch hai bên bồi đắp, dưới nước rất xoáy, cần có kỹ năng bơi tốt biết tình hình nước xuống mới được.
Tuy hắn hận không thể kéo bọn lấy tiền vớt xác trên mấy chiếc này ra mà quất cho một trận, nhưng bây giờ vẫn phải phối hợp với chúng, vớt xác lên rồi nói sau.
Viên cảnh sát thanh niên không dám nói hai lời, đi xuống, cách bờ này mà kêu gọi chiếc thuyền kia, ra lệnh người trên thuyền phối hợp vớt thi thể.
Ba chiếc thuyền ở lòng sông nhìn thấy động tĩnh ở bên này, gỡ hai thi thể móc ở sào liền phát động thuyền chạy trốn, hai người chèo thuyền trên chiếc thuyền ở bờ bên này, bị nhận ra mặt, không có gan chạy trốn, ngoan ngoãn chèo thuyền chạy đến lòng sông, lấy dây thừng buộc hai thi thể kéo đến bờ sông.
Ở địa phương chú trọng mê tín, sợ tay chạm vào thi thể sẽ gặp xui, hai người chèo thuyền không cầm tiền, tay không chạm thi thể, chỉ chịu trách nhiệm kéo thi thể đến bên sông. Nhiều người khác trên bờ đều đứng vây quanh xem, thậm chí ngay cả tài xế của Thẩm Hoài cũng do dự đứng bên bãi sông, nhìn thấy Thẩm Hoài và Vương Vệ Thành xuống sông, mới nửa bước theo sau; nhưng thật ra người xuống sông trước lại là người thanh niên bị người trên thuyền đánh vỡ đầu chảy máu không chú trọng đến những điều kia, đến vùng nước cạn trước, giữ chặt một góc của hai thi thể đứa trẻ Viên cảnh sát trung niên lên thuyền chỗ lòng sông, nhìn thấy Thẩm Hoài, Vương Vệ Thành, còn có cậu thanh niên mới bị đánh vỡ đầu xuống nước kéo thi thể, cũng không dám chần chờ chút nào, trực tiếp nhảy xuống từ mui thuyền, giúp kéo hai thi thể đưa lên bãi sông.
Lúc này Bí thư Đảng ủy thị trấn Tứ An Sa Kiến Quốc và chủ tịch thị trấn Chu Quân thở hổn hển chạy tới, sợ bị mắng té tát, cũng chen chúc lại nắm lấy, đưa hai thi thể cùng đến trước mặt cha mẹ đang gào khóc.
Thấy hai thi thể ngâm nước đã trắng bệch, thấy một phụ nữ trung niên khóc ngất đi, Thẩm Hoài cũng thần sắc ảm đạm, nhìn người dân vây quanh xem, cũng không nói ra được lời nào, lấy áo quần từ tay Vương Vệ Thành, đi sang một bên ngồi xuống mặc vào trước.
Bí thư Đảng ủy thị trấn Tứ An Sa Kiến Quốc cùng chủ tịch thị trấn Chu Quân nhặt thẻ công tác của hắn, đưa qua nói: - Chủ tịch huyện Thẩm, chúng tôi làm không làm tròn công việc
Thẩm Hoài nói: - Bây giờ không phải lúc các anh làm kiểm điểm. Thị trấn phải phái người phối hợp với người nhà làm tốt việc chôn cất, người nhà cần yêu cầu gì, chỉ cần là hợp lí, thị trấn phải cố gắng đáp ứng, tích cực phối hợp, làm tốt công tác an ủi, không được ủy thác, khiến lòng người lạnh lẽo.
Chủ tịch thị trấn Chu Quân nói: - Tôi đi cho. Đồn công an có xe cảnh sát tới, y liền trực tiếp bảo xe cảnh sát đưa hai thi thể cùng người nhà trở về, an ủi người nhà, tranh thủ thời gian nhanh nhất, để việc này bình thường trở lại, không đến mức ảnh hưởng lớn.
Cha mẹ và thi thể hai đứa trẻ đều được xe cảnh sát đưa về, người dân vây quanh lục tục tản đi. Thẩm Hoài nhìn người thanh niên xuống sông vớt thi thể đầu tiên, lại bị người trên thuyền đánh khiến đầu chảy máu, xoắn hai bộ áo quần ướt sũng sắp rời đi liền gọi anh ta, đi qua chỉ vào vết thương trên trán hỏi: - Cậu có sao không?
Người thanh niên nói: - Không sao, không chảy máu rồi. Không làm phiền chủ tịch huyện Thẩm và bí thư Sa làm việc, tôi đi trước.
Thẩm Hoài nói: - Hay để thị trấn phái xe đưa cậu đến bện viện xử lí một chút.
- Cậu là Dương Hải Hải Sa Kiến Quốc lúc này thấy người thanh niên quen quen, trong lúc nhất thời cũng quên tên đầy đủ của cậu ta, nói: - Cậu tên là Dương Hải gì nhỉ, một chữ cuối cùng tôi lại quên rồi
Cậu thanh niên nói: - Tôi là Dương Hải Đào, tháng hai triệu tập đến thị trấn thi lái xe, bí thư Sa đã gặp qua tôi.
- Đúng, đúng, đúng, cậu chính là Dương Hải Đào. Trí nhớ của Sa Kiến Quốc không kém, vừa rồi không nhớ rõ, nói: - Tôi rất ấn tượng về cậu, người làng Đông Sa, đầu năm từ bộ đội xuất ngũ trở về, là nhóm trưởng ưu tú, được thưởng không ít, tháng hai triệu tập lên thị trấn thi lái xe, có 20 người ghi danh, thành tích của cậu không phải thứ ba thì là thứ tư, đáng tiếc là trên thị trấn chỉ triệu tập một tài xế. Nói đến đây, Sa Kiến Quốc đầy tiếc nuối nói với Thẩm Hoài: - Cậu ta là thanh niên tốt, hai ngày trước tôi còn nói với chủ tịch thị trấn Chu thấy cậu ta thật đáng tiếc đấy.
Thẩm Hoài bắt đầu thúc đẩy cơ chế thi của nhân viên đơn vị ngành nghề cơ quan ở toàn huyện, nhưng khi thực hiện cụ thể, hắn không thể tin tưởng phía dưới một chút tay chân cũng không động, một chút mưu mẹo cũng không có.
Vì vậy, hắn cũng không biết Dương Hải Đào rốt cuộc là thành tích kém hơn một chút hay là đằng sau tài xế được triệu tập có quan hệ cứng.
Có điều, Thẩm Hoài biết Sa Kiến Quốc lúc này nói những lời này, là tán thành, là khen ngợi Dương Hải Đào, không thể nghi ngờ cũng là nhìn thấy cảm tình của ông ta đối với Dương Hải Đào, hy vọng có thể giảm nhẹ ảnh hưởng tiêu cực của việc ngày hôm nay đối với mình.
Thẩm Hoài nghĩ đến tình hình phức tạp, việc gì cũng đều phải truy tìm căn nguyên, việc gì cũng phải truy xét đến cùng, hoàn toàn không phải trạng thái thiết thực, công việc phải làm chậm rãi, làm từng bước một, vô ý thì việc ngày hôm nay rốt cuộc là trách nhiệm của ai, đánh giá Dương Hải Đào, nói với Sa Kiến Quốc: - Đã là thanh niên tốt, thị trấn các ông nên chủ động thu hút
- Đúng, đúng, chỉ thị của chủ tịch huyện Thẩm chúng tôi nhất định làm theo. Sa Kiến Quốc thấy lời nói của Thẩm Hoài dịu xuống, cũng thở phào nhẹ nhõm, thuận theo lời của hắn, nói với Dương Hải Đào: - Tháng 6 còn cần triệu tập thi nhân viên làm việc, hoan nghênh cậu lúc đó đến báo danh thi.
Dương Hải Đào có chút ngượng ngùng nói: - Tôi vừa ghi danh cuộc thi của phòng công an huyện, nếu bị đánh rớt, tôi lại đến thị trấn ghi danh.
Thẩm Hoài nhìn về phía Vương Vệ Thành, ra hiệu anh ta nhớ rõ việc này, bảo đảm phòng công an không được đánh rớt Dương Hải Đào, rồi bảo Sa Kiến Quốc phái xe từ thị trấn đến, đưa Dương Hải Đào đến trạm y tế thị trấn xử lí vết thương.
- Chủ tịch huyện Thẩm, tôi Viên cảnh sát trung niên mặc đồng phục, chạy đến kiểm điểm sai lầm.
- Tôi không cần ông theo tôi kiểm điểm cái gì cả, ông trở về cố gắng chỉnh sửa hai điểm. Thẩm Hoài chặn lời của ông ta, nói: - Quần chúng bất hạnh chìm nước tử vong, vớt thi thể tại sao lại thành việc của người khác, đồn công an và phòng dân chính dùng để làm gì chứ, các ông ngại xui xẻo, mướn người chèo thuyền vớt, điều này tôi không nói gì các ông; người chèo thuyền vớt thi thể, thu phí nhất định, tôi cũng không nói gì, nhưng khi việc vớt thi thể trở thành lủng đoạn kinh doanh, đồn công an các ông dùng để làm gì?
Thẩm Hoài lại nói với bí thư Đảng ủy thị trấn Tứ An Sa Kiến Quốc:
- Trong 29 xã thuộc nông trường của toàn huyện, thị trấn Tứ An ở mọi phương diện đều không tồi, sự tình hôm nay, tôi nhẫn nhịn không mắng các ông rồi, cần phải nói hai điểm: thứ nhất, thời tiết dần nóng lên, người xuống sông bơi lội nhiều, mỗi năm dọc sông đều có không ít vụ tử vong vì chìm sông, thị trấn có thể cứng rắn ngăn chặn cũng ngăn không được, nhưng có thể thêm một số biển cảnh báo ở dọc sông, việc này cũng là việc hiện tại thị trấn có khả năng làm; thứ hai, việc cứu tế khi ngâm nước gặp nạn, công việc như vớt xác, là công việc dân chính mà chính quyền phải ra mặt tổ chức, sau này không được ủy thác
Sa Kiến Quốc liên tục gật đầu tiếp nhận, lúc này mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này người dân vây quanh đã tản đi nhiều, trời cũng tối rồi, Thẩm Hoài còn phải đi gặp Tôn Hưng Đồng, không có ý định trì hoãn nữa, trèo lên khỏi bãi sông, cáo từ Sa Kiến Quốc.
Sa Kiến Quốc tiễn Thẩm Hoài lên xe, muốn nói rồi lại thôi.
Thẩm Hoài nhìn Sa Kiến Quốc, đợi y nói ra những lời trong cổ họng.
- Chủ tịch huyện Thẩm, lần này anh qua đây, có phải là muốn tìm nhà bí thư Tôn của làng Tây Xã không? Sa Kiến Quốc hỏi.
- Ừ. Thẩm Hoài gật gật đầu, nhìn Sa Kiến Quốc, ra hiệu cho ông ta tiếp tục nói.
Đối với thành phố, các khu huyện là chư hầu các phương, còn đối với huyện thì các xã, thị trấn là đỉnh núi.
Trong khoảng thời gian này, các loại đồn đại xôn xao, là một người của thị trấn Tứ An, là nhân vật hàng đầu trong cán bộ tầng trung của toàn huyện, Sa Kiến Quốc có thể bàng quang là không thực tế rồi. Vì vậy Sa Kiến Quốc đoán hắn qua huyện Tứ An là đi nhà Tôn Hưng Đồng, không khiến Thẩm Hoài bất ngờ gì.
- Sa Kiến Quốc cắn cắn môi, dường như rất hạ quyết tâm nói: - Khi bên sông xảy ra chuyện, bí thư Tôn cùng bí thư Tần của xưởng đóng tàu đang ở thị trấn cùng tôi ôn chuyện cũ; sau khi tôi nhận điện thoại của chủ nhiệm Vương, bọn họ mới rời đi, hẳn là đều đến nhà của bí thư Tôn rồi.
Nghe Sa Kiến Quốc nói như vậy, Vương Vệ Thành thật cả kinh.
Tin tức trước đó chỉ là nói đến xâu chuỗi phía sau Từ Phúc Lâm, ông ta không ngờ đến lão Tần cũng thế, có thể nói người chính trực như Tần Bích Khuê cũng liên lụy đến chuyện này.
Tôn Hưng Đồng cùng Tần Bính Khuê lúc này đi tìm Sa Kiến Quốc ôn chuyện cũ, ôn chuyện gì chứ, tự nhiên cũng có thể nghĩ ra rồi.
Vương Vệ Thành nhìn về phía Thẩm Hoài, không biết Thẩm Hoài có quay về hay không, nhưng xem tình hình này, đã không còn phải đi tìm Tôn Hưng Đồng làm gì nữa rồi, nhưng phàm là Tôn Hưng Đồng có điểm nào hồi tâm chuyển ý, cũng không thể giấu mặt lúc này.
Thẩm Hoài trầm mặt nói: - Qua cầu, đi nhà bí thư Tôn, đã đến rồi thì không thể không đi một chuyến.