Không để cho bí thư Đảng ủy thị trấn Tứ An đi cùng Sa Kiến Quốc, Thẩm Hoài mang theo Vương Vệ Thành trực tiếp lên xe đến cầu Nam Vu, đi tới nhà Tôn Hưng Đồng.
Nhà cũ của Tôn Hưng Đồng rất dễ nhận ra, nằm ngay bên đường, đó là một nhà lầu nhỏ hai tầng được ốp gạch trắng, có cả sân, có chút khí thế.
Tôn Hưng Đồng là cán bộ nhà nước, ở nông thôn sớm đã không còn nền nhà đất, nhà lầu nhỏ này là em trai Tôn Hưng Quý xây làm nhà máy dệt cùng Tôn Hưng Đồng mở; bố mẹ Tôn Hưng Đồng cũng ở cùng em trai, Tôn Hưng Đồng nếu nói về quê, tức là về nhà em trai anh ta.
Nhìn thấy phía trước chính là nhà em trai Tôn Hưng Đồng, Vương Vệ Thành ở trong xe trực tiếp gọi điện thoại cho Tôn Hưng Đồng, tiếng điện thoại "tu..tu.." vang lên một hồi, Vương Vệ Thành cũng bất đắc dĩ cười khổ nói với Thẩm Hoài: - Vẫn là không nghe điện thoại.
Thẩm Hoài bảo lái xe dừng ở giao lộ, Vương Vệ Thành cũng thật sự nghi hoặc.
Tôn Hưng Đồng ở thị trấn Tứ An cũng biết bọn hắn đã đến thị trấn Tứ An, nhưng đã giữ im lặng, đã quyết tâm không nghe điện thoại, trốn tránh không gặp, bọn họ xuống xe trực tiếp gõ cửa thì thích hợp không?
Vương Vệ Thành đi đến nhà em trai Tôn Hưng Đồng, cổng đóng chặt nhưng trong sân đèn sáng, trong sân còn nuôi hai con chó săn cao nửa người, thấy trước sân có xe dừng lại liền bổ nhào lên trên cửa sắt sủa.
Thẩm Hoài xuống xe, đứng dựa vào cửa xe, châm một điếu thuốc trong đêm tối, thấy trong sân đèn đuốc sáng trưng, tầng dưới là cửa kính, có thể nhìn thấy một phụ nữ trung niên cùng một đứa trẻ từ trong phòng đi ra ngoài, không thấy Tôn Hưng Đồng và Tần Bính Khuê, nhưng trong sân đỗ hai chiếc xe, trong đó có một chiếc Jeep cũ chính là xe công của xã Tây Xã.
Thẩm Hoài tiếp xúc với Tôn Hưng Đồng không nhiều lắm, nhưng biết Tần Bính Khuê là tên cứng rắn, năm trước vì xưởng đóng tàu có thể thuận lợi thay đổi chế độ, Thẩm Hoài bất đắc dĩ mượn chuyện xưởng đóng tàu công nhân vây tụ, đem Từ Phúc Lâm và Tần Bính Khuê cùng liên lụy vào, Đào Kế Hưng lúc ấy vẫn đồng tình với Tần Bính Khuê, muốn gã ta vào tổng Công đoàn huyện đảm nhiệm Phó chủ tịch đến về hưu, chưa từng nghĩ Tần Bính Khuê căn bản không lĩnh tình, thà rằng bị khai trừ chức vụ cũng không cùng huyện lui một chút.
Thẩm Hoài đã sớm biết Tần Bính Khuê là một quả bom hẹn giờ, hôm nay Tần Bính Khuê cùng Tôn Hưng Đồng đứng chung một chỗ, đi làm việc của Sa Kiến Quốc, hắn ta cũng không thấy kỳ quái là bom hẹn giờ, hoặc là dỡ xuống, bằng không một ngày nào đó sẽ nổ tung.
Vương Vệ Thành và tài xế xuống xe hỏi: - Tôi qua gọi cửa nhé?
Thẩm Hoài lắc lắc đầu, nói: - Cùng tôi hút điếu thuốc, bọn họ nếu vẫn không ra thì thôi. Ném thuốc cùng bật lửa lên trên đầu xe, để Vương Vệ Thành và lái xe tự lấy.
- Giám đốc Tần sao lại hồ đồ như vậy? Vương Vệ Thành vẫn không giải thích được, buồn bực lên tiếng,
- Huyện Hà Phổ một năm này phát triển rất nhanh, còn có thể khiến anh ta nhận thức không rõ sự thật sao? Xưởng đóng tàu quả thật vẫn có một đám công nhân viên chức thất nghiệp, nhưng cho dù không thể tự chủ lựa chọn ngành nghề, ở huyện cũng cấp cho cuộc sống cơ bản, bảo đảm y tế, chưa nói là bỏ mặc không quản, còn muốn thế nào?
- Gặp loại bảo thủ này cũng không có cách nào. Thẩm Hoài buông tay nói.
Đối với việc này, Vương Vệ Thành cũng thở dài, lại lo lắng nói: - Tuy nhiên, nếu chỉ là Từ Phúc Lâm ở sau lưng chỉ đạo Tôn Hưng Đồng, vấn đề vẫn chưa phải rất lớn; giám đốc Tần dính đến, vấn đề khả năng sẽ phiền toái một chút đấy?
Thẩm Hoài gật gật đầu, những năm gần đây địa vị của Từ Phúc Lâm ở huyện vẫn luôn cao hơn một bậc so với Tần Bính Khuê, nhưng làm không ít việc xấu xa, đức tính gì, thành tín gì mọi người đều thấy ở đáy mắt, gã ta một khi không đảm nhiệm chức vụ Phó chủ tịch huyện, sức ảnh hưởng sẽ rất hữu hạn.
Tần Bính Khuê thì không giống rồi.
Hai ba mươi năm trước, nhà máy quốc doanh chủ yếu ở địa phương đều là một trong những nơi ra đời chủ yếu của thành viên Đảng chính. Xưởng đóng tàu Chiêu Phổ xây dựng tuy đang thay đổi, khiến Hằng Dương trước khi hợp lại kinh doanh thì lâm vào cảnh khó khăn, nhưng không thể phủ nhận vị thế trong lịch sử phát triển kinh tế Hà Phổ. Vị thế này thống nhất với vị thế của nhà máy thép thành phố ở Đông Hoa.
Tuy rằng Tần Bính Khuê quật cường khiến Thẩm Hoài hận tới mức ngứa cả răng, rồi lại không thể không thừa nhận, gã ta là quan chức hoàn toàn khác Từ Phúc Lâm. Mà ngay cả hiện tại Vương Vệ Thành cũng còn đồng cảm với Tần Bính Khuê, cảm thấy tiếc hận, càng biết lực ảnh hưởng của Tần Bính Khuê trên thực tế Từ Phúc Lâm không thể so sánh được.
Hiện tại Tần Bính Khuê ở sau lưng giúp đỡ Tôn Hưng Đồng móc nối, đó thực sự có thể kéo theo một đống phiếu cho bọn họ
Nếu không phải hôm nay vừa vặn đến thị trấn Tứ An, bí thư Đảng ủy thị trấn Tứ An Sa Kiến Quốc sẽ chủ động báo cáo với huyện việc Tần Bính Khuê, Tôn Hưng Đồng âm thầm tiếp xúc với hắn ta không?
Trong sân chó săn đang sủa, có lẽ là Tôn Hưng Đồng không dám để Thẩm Hoài đợi ở bên ngoài, một lát sau thì thấy trong nhà có người đi đến cổng, giữ chặt cái vòng khóa hai con chó săn, hỏi: - Ai bên ngoài thế?
- Đây là nhà Tôn Hưng Quý phải không? Vương Vệ Thành chào hỏi người đàn ông trung niên ở trong sân.
- Chính là tôi, các anh tìm ai? Tôn Hưng Quý cách cửa sắt hỏi.
- Chúng tối đến từ phía huyện, đi qua bên này nghe nói đây là nhà cũ của bí thư Tôn ở xã Tây Xã nên thuận đường ghé qua hỏi thăm một chút. Vương Vệ Thành hỏi tiếp, - Bí thư Tôn có ở đây hay không?
- Có, có ở đây. Tôn Hưng Quý ở trong sân trả lời, bật đèn lớn trên cổng, chiếu sáng lên con đường nhỏ trước sân, vừa khóa chặt hai con chó vào cái cột bên cạnh vừa dặn dò người phụ nữ đứng trên mái nhà cong nhìn xuống: - Em đi ra phía sau sân gọi anh Hưng Đồng, phía huyện có người tìm anh ấy.
Dập tắt điếu thuốc sáng rực trong đêm, Thẩm Hoài thấy Tôn Hưng Đồng cùng Tần Bính Khuê từ nhà chính có cửa kính phía sau đi tới.
Tôn Hưng Đồng bước nhanh đi ra cửa sắt, liền nhiệt tình chào hỏi: - Chủ tịch huyện Thẩm, ngài tại sao ở Tứ An thế? Hôm nay trùng hợp ghê, tôi hiếm mới về quê cũ nghỉ ngơi hai ngày, nửa đường gặp giám đốc Tần, kéo hắn lại đây uống rượu, không ngờ Chủ tịch huyện cũng ở Tứ An.
Vương Vệ Thành trong lòng than nhẹ, không nghĩ tới Tôn Hưng Đồng, Tần Bính Khuê vậy mà đến lúc này còn ngây thơ cho rằng sau khi Sa Kiến Quốc nhìn thấy Thẩm Hoài, sẽ tiếp tục giúp bọn họ giấu diếm sự tình.
Thẩm Hoài vứt mẩu thuốc lá, nhìn Tôn Hưng Đồng cùng Tần Bính Khuê đứng trong sân, trực tiếp nói ra: - Sa Kiến Quốc của Tứ An nói các anh ở đây, tôi đúng lúc đi ngang qua thì qua đây tìm anh nói chuyện.
Tôn Hưng Đồng nặn ra nụ cười cứng nhắc trên mặt, dường như bị một cú đấm đánh vào ngực, khiến anh ta nửa ngày không thể thở hết hơi được, anh ta thật không ngờ Sa Kiến Quốc đã đem bọn họ ra bán sạch không còn một mảnh.
Tôn Hưng Đồng rốt cuộc vẫn biết cái gì gọi là tổ chức kỷ luật:
Bọn họ giở trò sau lưng, nếu không trực tiếp nắm nhược điểm, phía huyện cũng không làm gì được họ, nếu Sa Kiến Quốc trực tiếp phản ứng bọn họ móc nối, thì vấn đề nghiêm trọng hơn bọn họ tưởng tượng nhiều.
Không để ý đến Tôn Hưng Đồng nét mặt già nua trắng xanh một đợt, Thẩm Hoài nhìn Tần Bính Khuê đang đứng trong sân nói: - Giám đốc Tần, có một đợt không gặp ông rồi, cũng nghe nói ông có một số ý kiến về công việc của huyện. Tôi cứ tìm ông, muốn nghe phản ứng khi ông giáp mặt tôi. Nhân cơ hội hôm nay, công việc chính quyền huyện có chỗ không được, tôi muốn nghe phê bình của giám đốc Tần ông.
- Phê bình thì chưa nói tới. Tần Bính Khuê từ trong sân đi ra, thần thái lại điềm tĩnh hơn Tôn Hưng Đồng, nói tiếp:
- Chủ tịch huyện Thẩm anh khai trừ tôi ra khỏi công chức rồi, tôi cũng không có tư cách đưa ra ý kiến góp ý với anh.
- Giám đốc Tần, ông là một Đảng viên lão thành, tôi cũng là một Đảng viên, mọi người đều là Đảng viên, địa vị là bình đẳng, tôi muốn nghe thử ý kiến góp ý của ông, thật sự rất khó khăn sao? Thẩm Hoài hỏi.
- Tôi là Đảng viên đội tiên phong giai cấp công nhân, lấy giai cấp công nhân làm gia nghiệp; anh bán sạch nhà của giai cấp công nhân, tôi không cảm thấy chúng ta là cùng một Đảng. Hơn nữa, trong Đảng chúng ta cũng không có ai bao nuôi tình nhân, có tật xấu chơi phụ nữ! Tần Bính Khuê khí phách nói.
Nghe Tần Bính Khuê trực tiếp vạch trần vết sẹo của Thẩm Hoài, Vương Vệ Thành thầm cảm thấy không xong rồi, nhìn về hướng Thẩm Hoài thấy mặt hắn quả thật giận đến gân xanh nổi lên.
Tôn Hưng Đồng không ngờ tới tính khí của Tần Bính Khuê, thật đúng là cái gì cũng dám nói, cũng sợ tới mức khuôn mặt biến sắc.
Thẩm Hoài quả nhiên là tức giận đến chết, vạch trần vết sẹo cũng thế mà thôi, Tần Bính Khuê trong lời nói có chứa uy hiếp khiến hắn kinh hãi, sự đồng cảm cuối cùng đối với Tần Bính Khuê cũng vứt bỏ rồi, cố gắng duy trì ngữ điệu bình tĩnh, nhếch miệng lộ ra một tia cười lạnh, nói:
- Giám đốc Tần, ông chỉ trích cuộc sống hủ bại của tôi, bất luận có hay không, tôi cũng nên khiêm tốn nhận phê bình và giám sát. Cán bộ Đảng bắt buộc nhận phê bình và giám sát của Đảng viên, cũng là nguyên tắc dân chủ quan trọng nhất của Đảng. Tôi kế tiếp cần đi tham gia một hoạt động thương vụ, địa điểm mà đối phương chọn là nơi âm sắc. Giám đốc Tần thấy tiện, tôi muốn mời giám đốc Tần giám sát một chút xem ý chí tôi có thể chịu đựng được thử thách hủ bại hay không.
Vương Vệ Thành cũng hoàn toàn không biết Thẩm Hoài muốn dẫn Tần Bính Khuê đi nơi nào, nhưng nghe Thẩm Hoài gần như là cắn răng nói ra những lời này, cũng biết Thẩm Hoài kế tiếp muốn xử trí Tần Bính Khuê, tuyệt đối sẽ không có một chút nương tay.
- Được, Chủ tịch huyện Thẩm có thể khiêm tốn nhận phê bình, giám sát, tôi tuyệt không có đạo lý lùi bước. Tần Bính Khuê không sợ trời không sợ đất, cũng không sợ Thẩm Hoài có thể ăn lão ta.
Tôn Hưng Đồng định nói lại dừng.
Thẩm Hoài nhìn chằm chằm Tôn Hưng Đồng, nói: - Công việc Hội đồng nhân dân lựa chọn, vẫn luôn là Bí thư Đào phân công quản lý, không tới phiên ta với anh nói chuyện. Tuy nhiên, tôi là một thành viên đại biểu Hội đồng nhân dân, tôi hiểu bí thư Tôn anh đối với lựa chọn ngày kia có cái nhìn cùng chủ trương của mình. Nếu như bí thư Tôn anh kiên trì chủ trương của mình, tôi là một thành viên Hội đồng nhân dân sẽ ủng hộ bí thư Tôn anh tham gia tranh cử Phó chủ tịch huyện. Anh có thể hơn Đới Tuyền, cũng nói rõ công việc dân chủ của Đảng chúng ta, lại tiến tới một bước.
Nói những lời này với Tôn Hưng Đồng rồi Thẩm Hoài mở cửa xe, cúi đầu ngồi vào, nói với Vương Vệ Thành và lái xe Tiểu Mã: - Đi, đưa tôi và giám đốc Tần đến câu lạc bộ Vương Triều bàn công việc.
Vương Vệ Thành cùng lái xe Tiểu Mã đều không biết Thẩm Hoài đưa Tần Bính Khuê đi câu lạc bộ Vương Triều làm gì, nhưng xem ra vẻ mặt Thẩm Hoài rất khó coi, cũng không nhiều lời hỏi gì, quay đầu xe, trực tiếp nhầm hướng thành phố mà chạy.
Đường đêm mười một mười hai km cũng không mất bao nhiêu thời gian, xe dừng ở câu lạc bộ Vương Triều đèn đuốc sáng trưng.
Xe chuyên dụng của Thẩm Hoài tuy chỉ là xe Santa bình thường, nhưng biển số xe lại là biển số hai huyện Hà Phổ, người giữ cửa trong cửa lớn câu lạc bộ Vương Triều nhìn biển số xe rất rõ, nhìn thấy khách tới cửa thuộc cấp quan trọng, lập tức có hai người ra giúp mở cửa xe.
Thẩm Hoài đi vào đại sảnh mới quay đầu lại nhìn về phía trầm mặc như tảng đá của Tần Bính Khuê, nói:
- Giám đốc Tần cho tới bây giờ đều chưa đặt chân đến nơi ăn chơi này nhỉ?
- Phàm là có một chút Đảng tính thì không thể đi đến đây. Tần Bính Khuê cứng rắn nói.
Thẩm Hoài cười nhạt, thấy một phụ nữ xinh đẹp có bộ dáng má mì ra nghênh tiếp, trực tiếp hỏi: - Tiểu thư Doanh Doanh có ở nhà hay không?
- Doanh Doanh tiếp khách trong phòng, hôm nay không tiện.
- Bà kêu cô ta ra, tôi muốn gặp cô ta. Thẩm Hoài nói.
Má mì quan sát Thẩm Hoài, cho dù là đại lão gia khu huyện phía dưới cũng không phải là người bọn họ có thể đắc tội, đành phải đi vào gọi người.
Một lát sau, có một cô gái từ lối đi nhỏ bên trái thò đầu ra khỏi phòng riêng, quay tròn ánh mắt đảo qua mặt Thẩm Hoài, Vương Vệ Thành, nhìn đến Tần Bính Khuê liền nhất thời mặt mày biến sắc, quay đầu chui vào phòng.
Vương Vệ Thành nghi hoặc liếc mắt nhìn Tần Bính Khuê, nhưng thấy Tần Bính Khuê trừng mắt hét lớn một tiếng: - Tần Doanh, tại sao lại ở chỗ này? Má mì chặn đường bị đẩy cái ngã gục, hướng đến phòng riêng bên kia đạp cửa vọt vào bắt người...