Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 662 - Chương 661: Dụ Vào Tròng

Chưa xác định
Chương 661: Dụ vào tròng

Thấy Tần Bính Khuê nổi trận lôi đình vọt vào phòng riêng, Vương Vệ Thành thầm hô hỏng bét rồi.

Lúc này Vương Vệ Thành cũng biết cô gái xinh đẹp vừa đi ra từ trong phòng có khả năng là con gái của Tần Bính Khuê hoặc người thân của khác. Nửa đời Tần Bính Khê sống một cuộc sống trong sạch, tính khí táo bạo, nếu biết con gái làm nhân viên phục vụ thế này thì sẽ thế nào?

Vương Vệ Thành có chút do dự, thấy sắc mắt Thẩm Hoài có chút âm trầm, không biết có cần đi vào giữ chặt Tần Bính Khuê hay không. Nghe thấy một trận âm vang trong phòng cũng không để ý nhiều như vậy, cùng với tài xế Tiểu Mã chạy qua, đẩy cửa phòng, thì chỉ thấy Tần Bính Khuê kéo mái tóc của cô gái mà vừa rồi ở hành lang. "Ba, ba" những cái bạt tai tới tấp ập đến, miệng ông ta thì không ngừng mắng:

- Ai cho mày đi làm đĩ! Ai cho mày đi làm đĩ!

Trên gương mặt tô phấn trắng noãn của cô gái hằn lên những vết ngón tay đỏ tươi, cô ta khóc hu hu, bụm mặt ngồi xuống muốn trốn tránh, không dám nói câu nào cả. Những cô gái bồi rượu khác cũng bị cảnh tượng này dọa cho thét chói tai, đều đứng lên né tránh. Thấy Tần Bính Khuê bộc lộ bộ dạng độc ác, cũng không dám đứng lên can ngăn.

Bàn trà trước xô pha bị lật đổ sang một bên, khiến bình rượu cũng bị đổ xuống, chén rượu cũng bị vỡ không ít. Rượu thấm ướt thảm đỏ, tàn thuốc là trong gạt cũng bay khắp nơi.

Trong phòng ngọn đèn mờ tối, chỉ có chiếc đèn xoay tròn vẫn biến đổi màu sắc, rơi trên mặt Tần Bính Khế càng thêm dữ tợn. Trên màn hình rực rỡ màu sắc vẫn đang hát "Nam nhi đương tự cường". Mấy người đàn ông ngồi trên sô pha, mặt giấu trong bóng tối, Vương Vệ Thành nhất thời không thích ứng được với bóng tối như vậy, cũng không nhìn thấy mặt họ.

Thấy Tần Bính Khuê chơi liều, ánh mắt tràn đầy tà khí, lôi cô gái đó ra ngoài, dùng chân đạp liên tiếp mấy cái, rồi lại muốn đem vào bên trong đánh cho đến chết. Vương Vệ Thành sợ xảy ra chuyện, sợ đánh chết người mất, liền hô: - Giám đốc Tần, giám đốc Tần. Rồi xông vào kéo người ra.

Không đợi Vương Vệ Thành và tài xế Tiểu Mã xông vào giữ chặt Tần Bính Khuê, mấy người khách trong phòng đều đứng lên. Hai thanh niên khỏe mạnh ngồi trong góc giống như con báo xông lên phía trước, mỗi người một tay kéo tay Tần Bính Khuê. "Bang bang" hai quyền liền đánh tới, trói hai tay Tần Bính Khuê ra phía sau, ép về phía cửa phòng, miệng mắng: - Lão súc sinh, muốn tìm cái chết cũng không nhìn xem đây là chỗ nào! Sau đó lôi ông ta ra ngoài, quẳng ra cửa vẫn chưa là gì, còn đạp mấy phát vào ngực Tần Bính Khuê.

Vương Vệ Thành bước lên phía trước ngăn hai thanh niên lại, mềm giọng xin lỗi nói: - Hiểu lầm rồi! Hiểu lầm rồi!

- Hiểu lầm cái khỉ, ép người thì có! Một thanh niên đánh một quyền vào ngực Vương Vệ Thành khiến anh ta lùi lại phía sau hai bước, nửa ngày cũng không thở nổi. Thế mới biết hai người kia là vệ sĩ chuyên nghiệp, không phải là người mà một thư sinh như anh ta có thể đối phó được.

Tài xế Tiểu Mã xuất thân từ lính trinh sát, dáng người cao lớn, được chọn đến làm lái xe cho Thẩm Hoài, ngoài ra còn đảm nhiệm vị trí vệ sĩ. Thấy Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Vương Vệ Thành bị đánh, lúc này cũng không dám nương tay, xông lên phía trước đánh hai người kia.

Tài xế Tiểu Mã càng lợi hại hơn, hai tay không đánh lại bốn tay, bị trúng hai quyền, chỉ có thể che chở cho Vương Vệ Thành lui về phía cửa. Tần Bính Khuê lại quá chậm chạp, giống như nổi điên xông lên lần nữa nhưng chưa đụng vào được hai thanh niên cường tránh như hổ thì đã bị đá trúng nằm úp xuống, nửa ngày cũng không đứng lên được.

Cô gái kia nhìn Tần Bính Khuê, khóc bổ nhào qua không cho người khác đánh ông ta, thê lương gọi: - Cha, người không nhận đứa con gái như con nữa rồi, người còn đến đây làm gì! Con không cần cha lo, con không cần cha lo

Vương Vệ Thành đứng đó, trong lúc nhất thời không có phản ứng, anh ta đoán cô gái này là con gái của Tần Bính Khuê, nhưng chính tai nghe người con gái này thê lương gọi như thế vẫn khiến anh ta khiếp sợ.

Lúc này bảo vệ trong quán đã kịp phản ứng, xông vào tách hai nhóm người ra Bảo vệ bật đèn trong phòng lên, Vương Vệ Thành mới nhìn rõ mặt những người khách trong phòng, anh ta hoảng sợ, cảm giác ánh lửa bên người chợt lóe. Chỉ thấy Thẩm Hoài không biết đã đến từ bao giờ, đang lấy bật lửa châm thuốc trong phòng, mặt hắn âm tình bất động trong ngọn lửa. Thiệu Trưng, người mà một thời gian rồi không gặp đang đứng phía sau Thẩm Hoài, quan sát tình hình trong phòng.

Lúc này Vương Vệ Thành mới biết, ngoài Thẩm Hoài cùng đám người Đỗ Kiến, còn có một mạng lưới đang nhìn chằm chằm tất cả mọi việc ở huyện Hà Phổ và Thành phố Đông Hoa. Sau lưng mạng lưới này chính là Thiệu Trưng.

Thẩm Hoài bình tĩnh nhìn vẻ mặt kinh hãi của Từ Kiến Trung, còn Cao Tiểu Hổ, Đới Nghị, Cao Dương vẫn đang giữ vẻ mặt hoang mang. Bọn họ không biết Tần Bính Khuê nên cũng không biết được chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết Thẩm Hoài lại dẫn người đến đây phá quán.

Đới Nghị từ đầu đến cuối đều không biết chuyện gì đang xảy ra, lúc này nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Hoài, mũi cũng bị lệch đi, dường như nhảy đứng lên, chỉ vào mặt Thẩm Hoài mắng: - Họ Thẩm kia, tôi cho anh biết, anh đừng khinh người quá đáng!

Thẩm Hoài buông tay xuống, chậm rãi hút một hơi nói:

- Họ Đới kia, anh nhìn cho kĩ đi, đừng tưởng rằng có người cha tốt làm chỗ dựa là có thể vu khống tôi. Tôi chỉ đi ngang qua xem kịch vui, các người đánh thì cứ đánh đi, quản tôi làm gì.

Nghe giọng Thẩm Hoài, mặt Đới Nghị tái đi, cũng không biết nói gì nữa, thấy Thẩm Hoài thản nhiên từ từ hút thuốc trong phòng, dường như việc này thực sự không liên quan đến hắn. Nhưng anh ta biết lão súc sinh đang nằm trên đất này sẽ không vô duyên vô cớ xông tới nhận con gái như thế.

Đới Nghị phát hận chỉ vào mặt Thẩm Hoài quát: - Xem như ngươi lợi hại!

- Tôi lợi hại chỗ nào chứ, các anh ôm con gái nhà người ta rồi sờ soạng thoải mái, khi cha cô ta tìm đến tận cửa rồi, lại còn đổ thừa cho ai nữa?

Thẩm Hoài khẽ cười nói, khuôn mặt khinh thường, lại hướng sang Cao Dương một bên, mặt đen như đít nồi cười nói: - Trưởng ban thư ký Cao không quen biết giám đốc Tần sao? Chính là người ngồi phía trước anh đấy, là Phó trưởng xưởng ở xưởng đóng tàu huyện chúng tôi. Tôi còn tưởng các anh có hứng thú chơi với con gái nhà người ta như vậy thì sớm đã quen biết rồi.

Sau khi cùng Đới Nghị ăn cơm xong, Cao Dương đến Câu lạc bộ Vương Triều, trong lòng vừa sợ vừa nghi: Lão già như phát điên lên xông vào đánh người, lúc này ngồi trên mặt đất vẻ mặt đều là nước mắt chính là Tần Bính Khuê sao? Cô gái khóc thê lương thảm thiết kia là con gái Tần Bính Khuê sao?

Mẹ kiếp, chuyện gì đang xảy ra thế này?

Đầu óc Cao Dương dù có tốt thế nào thì lúc này cũng không thể đoán ra được, sự việc tại sao lại biến thành cục diện như thế này? Chỉ là cục diện khó giải quyết khiến người tùy cơ ứng biến như anh ta cũng không biết phải làm thế nào.

Đới Nghị lúc này cũng rất kinh nghi, nháy mắt kêu hai vệ sĩ đến, lòng tràn đầy nghi hoặc nhìn Tần Bính Khuê và Tần Doanh. Biết rõ lúc nãy anh ta rơi vào bẫy lại không biết rốt cục Thẩm Hoài đã dùng cách nào giăng cái bẫy này khiến bọn họ dễ dàng mắc bẫy như thế.

Cao Tiểu Hổ ngồi một bên sắc mặt cũng bất định. Cha của Đới Nghị là Trưởng ban tổ chức tỉnh ủy Đới Nhạc Sinh, đang đương nhiệm. Khi Đới Nghị tức giận dám chỉ vào Thẩm Hoài khiển trách. Nhưng anh ta cũng không dám không có cố kỵ, huống hồ Cao Dương cũng ngồi một bên ngậm miệng không nói gì, càng không đến lượt anh ta mở miệng.

Sau khi tập đòan Vạn Hổ bị tập đoàn Tư Hoa thu mua, chủ yếu phụ trách việc mở rộng xây dựng khu sản xuất thuốc trong khu quy hoạch Tây Pha. Trên đầu Cao Tiểu Hổ còn treo danh hiệu Phó tổng giám đốc khu sản xuất, nhưng chính anh ta cũng biết anh ta cũng còn một chút giá trị lợi dụng.

Trước khi cha anh ta về hưu còn muốn bảo vệ chút tài sản cuối cùng này. Hồ Lâm và Đới Nghị cũng có tất cả mọi yêu cầu, cho dù có bị đẩy ra làm công cụ, anh ta cũng không thể không phối hợp.

So với Cao Tiểu Hổ, sắc mặt Cao Dương âm tình bất định, còn Từ Kiến Trung lại là vẻ mặt kinh hoàng.

Trước đó Đới Nghị, Cao Tiểu Hổ đều không biết Tần Bính Khuê, Từ Kiến Trung lại nhận ra. Cũng biết rằng dưới sự phối hợp của Tần Bính Khuê, việc bọn họ bí mật tiến hành mới trở nên thuận lợi như thế.

Thấy Tần Bính Khuê tê liệt ngồi dưới đất, trong lòng anh ta lúc này đều là kinh hãi, không biết tại sao sự việc lại trở thành như vậy. Cũng hoàn toàn không nghĩ tới mỗi lần Đới Nghị đến Câu lạc bộ Vương Triều đều phải có gái bồi rượu, nhìn cô gái thanh thuần không ngờ lại là con gái của Tần Bính Khuê.

Dù thành tích của Thẩm Hoài ở Hà Phổ có nhiều thế nào, dù Hà Phổ có phát triển nhanh thế nào, dù uy tín của hắn ta trong lòng nhân dân cao như thế nào, nhưng tác phong làm việc của Thẩm Hoài có nghiêm khắc, dưới áp lực của chính phủ vẫn tồn tại rất nhiều người không vừa lòng với hắn. Mấu chốt là làm thế nào để liên hệ được với những người này với nhau, làm được chuyện này cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Vào lúc này không phải ai cũng dám đứng ra chống đối trực tiếp với Thẩm Hoài.

Cho dù là Tôn Hưng Đồng, khi bọn họ dùng mọi cách để vận động cũng do dự không quyết được, không đưa ra chủ ý được.

Việc này nói trắng ra là, nếu có thể nhảy phiếu, tuyển chọn tiếp phía dưới thì trong thành phố mới có thể đứng ra lấy phương thức thừa nhận kết quả để ủng hộ Tôn Hưng Đồng. Nhưng kế tiếp Tôn Hưng Đồng còn muốn làm khó dễ Thảm Hoài và Đào Kế Hưng. Một khi việc nhảy phiếu thất bại thì Tôn Hưng Đồng sẽ hoàn toàn thành vật hi sinh, tuyệt đối sẽ không có điều gì ngoài ý muốn khác.

Cũng đúng là như thế, ở thành phố đám người Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn đều không thể tiếp xúc trực tiếp với bọn họ. Điều này đồng nghĩa với việc một khi bọn họ thất bại sẽ phải đối mặt với sự đả kích của Thẩm Hoài, muốn tìm một tấm bùa hộ mệnh từ phía Trần Bảo Tề cũng không có khả năng.

Chỉ có điều sự việc cũng không thể do Tử Kiến Trung và cha anh ta lựa chọn.

Sau khi Từ Ký bị dỡ đi, anh ta bắt đầu muốn nhận thầu. Ỷ vào cha anh ta vẫn đang đương nhiệm, hoặc ít hoặc nhiều có thể lấy được một vài công trình nhỏ. Nhưng sau khi cha anh ta bị khai trừ chức vị, Từ Kiến Trung mới nhận ra Hà Phổ không còn chỗ cho anh ta nữa rồi. Lúc này các hợp đồng công trình ở khu Tây Thành đã vạch tội anh ta, anh ta còn có thể cự tuyệt sao?

Cho dù biết Cát Vĩnh Thu bày mưu, khu Tây Thành cho ông ta một ít thịt béo. Cuối cùng phải lợi dụng hai cha con anh ta làm việc ở Hà Phổ, nhưng hai cha con bọn họ có tư cách nghi ngờ sao?

Sự việc tiến hành cũng không được thuận lợi. Sau khi cha anh ta bị khai trừ công chức, những người từ trước đến nay luôn phải xem sắc mặt hai cha con họ lúc này đến nửa tấc đất cũng không đưa cho họ. Mà tình cảnh hiện tại của hai cha con họ cũng là lời cảnh báo đối với rất nhiều người. Sau khi Tần Bính Khuê gia nhập, sự việc mới có chuyển biến. Lúc này Từ Kiến Trung mới biết cái người nhìn qua rất bướng bỉnh này, lão già cả nửa cuộc đời không để xảy ra một sai xót nào lại có ảnh hương sâu đậm tới các sự việc trong huyện như thế.

Chỉ có điều khi bọn họ đều tin tưởng rằng khi việc lớn sắp thành thì hôm nay lại xảy ra một chuyện như vậy khiến bọn họ trở tay không kịp. Khắp người đều là phân, tại sao lại như thế?

Từ Kiến Trung không rõ, sự việc tại sao lại đột nhiên biến thành thế này?

Lúc này người duy nhất có thể đoán được nguyên nhân chính là Vương Vệ Thành. Anh ta nhớ nửa tháng trước Thẩm Hoài đã truyền tin tức "thay đổi chế độ trong huyện, chính là phải bán tài sản quốc gia để trả nợ"

Vương Vệ Thành vẫn luôn không biết dụng ý hành động này của Thẩm Hoài. Nếu chỉ là để quấy đục thì việc truyền ra nhiều tin đồn ngược lại sẽ càng gây bất lợi cho huyện.

Lúc này anh ta mới đột nhiên hiểu ra, Thẩm Hoài sớm đã biết con gái của Tần Bính Khuê làm nhân viên phục vụ ở đây, nhưng nhất định phải dụ Tần Bính Khuê vào tròng thì mới có hiệu quả. Truyền ra tin tức doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ, chính là muốn dụ Tần Bính Khuê vào tròng

Bình Luận (0)
Comment