Năm nay, mục tiêu chính của toàn thành phố là thúc đẩy doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ công tác, mà giám sát doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ công tác lại do Bí thư Thành ủy Trần Bảo Tề tự mình thôi thúc. Từ Phúc Lâm sợ đụng chạm đến Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn và làm lòng người không vui, cho nên ban đầu phân tán công kích Ủy ban nhân dân huyện và khu kinh tế mới Tân Phổ, đối với Thẩm Hoài đồn đại đủ mọi lời xấu, cũng không đề cập vấn đề thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước.
Mà Thẩm Hoài cho Vương Vệ Thành chủ động tung tin đồn công kích công tác thay đổi chế độ xi1 nghiệp huyện thuộc quốc gia, cũng bởi vì ở trước mặt huyện kiên quyết phản đối để doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ, chính là đám người Tần Bính Khuê. Bất luận là lúc ai chủ động, cùng lúc loan truyền đủ mọi đồn đại phức tạp, có xác suất rất cao là Từ Phúc Lâm, Tôn Hưng Đồng và Tần Bính Khuê cấu kết với nhau.
Vương Vệ Thành âm thầm thở dài một tiếng, lúc này y cũng coi như hiểu được, chỉ cần Tần Bính Khuê nhập cuộc, đám người ở sau lưng chắc chắn lãnh nhận thất bại thảm hại.
Bởi vì huyện Hà Phổ dám công khai đứng ra khiêu chiến quyền uy Thẩm Hoài, cũng chỉ có thể là Tần Bính Khuê; hơn nữa có khả năng khiêu chiến thành công nhất quyền uy Thẩm Hoài, ở huyện Hà Phổ trước mắt cũng chỉ có Tần Bính Khuê. Một khi Từ Phúc Lâm, Tôn Hưng Đồng cùng Tần Bính Khuê cấu kết, như vậy xâu chuỗi toàn bộ sự kiện quan trọng lại với nhau, thực tế sẽ quy tụ lại trên người Tần Bính Khuê.
Vương Vệ Thành ngầm kinh hãi, lúc này mới hiểu được, Thẩm Hoài đã sớm đem tất cả ngấm ngầm mưu tính trong lòng.
Cho dù đám người Đới Nghị, Cao Tiểu Hổ, Cao Dương, Từ Kiến Trung không có mặt hôm nay, không để bị bắt lỗi, chỉ cần bọn họ đều đem hy vọng kí thác vào con người Tần Bính Khuê, chỉ cần bọn họ mượn uy tín của Tần Bính Khuê ở cơ sở cán bộ quần chúng ngấm ngầm móc nối, Thẩm Hoài theo tâm lý đánh hạ Tần Bính Khuê, cũng liền đã định trước kết cục thảm hại của bọn họ.
Thật là một thủ đoạn độc ác! Làm việc bên cạnh Thẩm Hoài một thời gian ngắn, Vương Vệ Thành lúc này cũng đã hãi hùng toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Trần Bính Khuê nổi điên chơi liều trước đây hiện tại tê liệt ngồi dưới đất, bị đánh đến nỗi khuôn mặt bầm tím, nước mắt nước mũi tuôn đầy mặt, khóe miệng nhuốm màu máu tươi, càng nhìn càng thấy thê lương, Vương Vệ Thành cuối cùng không đành lòng. Y biết, ai ở chỗ này lại đi kích động Tần Bình Khuê một phen, nói không chừng có thể đem gã bức đến điên rồi. Nhưng Vương Vệ Thành cũng biết, Thẩm Hoài cho dù đến phút cuối cùng cũng sẽ không đồng ý dùng âm mưu thâm độc tàn nhẫn như vậy.
Tại sao phải đi đến nước này? Trong lòng Vương Vệ Thành cũng có chút hoang mang, Từ Phúc Lâm này cùng Thẩm Hoài giống như nước cùng nước tiểu không thể đựng chung vào một bình, y có thể hiểu được, nhưng Tần Bính Khuê tại sao phải cùng Thẩm Hoài, theo chân bọn người kia, như nước với lửa bất dung?
Vương Vệ Thành có thể hiểu chuyện, Đới Nghị, Cao Tiểu Hổ, Từ Kiến Trung thậm chí Cao Dương ở thành phố còn có danh xưng Tiểu Gia Cát, lại nghĩ mãi mà không rõ.
Nhìn con người ngồi liệt trên mặt đất ở phòng, khuôn mặt bầm tím, khóe miệng nhuốm đầy máu, nước mắt tuôn đầy mặt, cả khuôn mặt Tần Bính Khuê đều là dấu tay đỏ, Tần Doanh thê lương thảm thiết khóc, bọn họ như thế nào cũng không hiểu được, cục diện tại sao lại đột nhiên biến thành như vậy?
Đới Nghị đối với sự tình ở Đông Hoa, dù sao cũng không phải đặc biệt quan tâm, Cao Dương lại có thể lập tức hiểu được tình hình tồi tệ. Xem bộ dáng này của Tần Bính Khuê, hẳn là sau khi biết cô con gái làm gái tiếp rượu, tâm lý đã sụp đổ mất rồi, mà chuyện lúc này một khi truyền đi, thuyết phục Tần Bính Khuê, lập kế hoạch ở phía sau tuyển cử hội đồng nhân dân huyện Hà Phổ ủng hộ Tôn Hưng Đồng, sẽ thế nào, không nói cũng hiểu, cái gọi là móc nối, liền rõ đầu đuôi trở thành trò cười.
Nhưng mà đối với Cao Dương mà nói, mấu chốt trước mắt, còn phải đi giải thích, y, Đới Nghị, Cao Tiểu Hổ lúc này làm sao lại cùng Từ Kiến Trung, con trai của Từ Phúc Lâm ở cùng một chỗ.
Xuất hiện sự kiện gian lận phiếu bầu trong cuộc bầu cử hội đồng nhân dân huyện, là sự cố chính trị, nhưng bất kể công nhận kết quả cuộc bầu cử hoặc cưỡng ép áp chế tiến hành bầu cử lần hai, đều là ở thành phố mới có thể khống chế.
Nếu sự kiện diễn biến thành ở thành phố thao túng khu huyện âm thầm gian lận phiếu bầu tuyển cử, tính chất này sẽ ác liệt hơn.
Đây cũng là vì sao Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn ầm thầm ủng hộ gian lận phiếu bầu, nhưng từ đầu đến cuối đều không giao thiệp với đám người Tôn Hưng Đồng, Từ Phúc Lâm, cũng không gợi ý rõ ràng nguyên nhân căn bản, nói trắng ra là muốn trước hết lau dọn sạch sẽ sự việc, không lưu lại bất kì nhược điểm, dấu vết gì để Thẩm Hoài bắt được.
Cao Dương lúc này mới ý thức được chính mình sơ suất quá.
Trong báo cáo phê bình Tân Phổ thông báo xuống hai sự kiện là ban bố của Thành ủy và sự việc Ngu Thành Chấn tự mình quản lí giám sát tuyển cử hội đồng nhân dân Hà Phổ, y không nghĩ đến Thẩm Hoài có khả năng giở trò gì được ở phía sau nữa.
Lúc này y cùng Từ Kiến Trung trực tiếp giao thiệp, cũng hy vọng có thể trực tiếp khuyến khích, đỡ cho bọn họ dưới áp lực của Thẩm Hoài, Đào Kế Hưng sẽ có khả năng lâm trận lùi bước, nhưng tuyệt đối không nghĩ đến Thẩm Hoài liền khi bọn họ mất cảnh giác sơ suất một khắc, gây ra một vết thương chí mạng! Hơn nữa lại độc ác đến như vậy! Giết người cuối cùng lại là giết chính mình!
Cao Dương thậm chí cũng không biết vấn đề rốt cuộc là ở đâu?
Từ Kiến Trung không phải luôn miệng nói, bọn người Thẩm Hoài cũng không biết Tần Bính Khuê có tham gia vào việc này sao?
Cao Dương tâm tình bất định nhìn Thẩm Hoài, trong lòng cũng không nắm chắc, không biết hắn có đem việc này trực tiếp báo lên tỉnh hay không?
Nếu Thẩm Hoài ở tỉnh kháng tụng sự kiện lần này, Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn vì bảo toàn cho thân họ, rất có thể đem y ra làm vật hy sinh, có thể nói y ở đây du ngoạn lại cùng Thẩm Hoài gây thù kết oán, mới chộn rộn trong sự kiện gian lận phiếu bầu huyện Hà Phổ có móc nối không?
Nghĩ đến đây, Cao Dương cũng toát một thân mồ hôi lạnh.
Y biết, một khi Thẩm Hoài quyết tâm đem sự tình làm lớn chuyện, Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn chắc chắn sẽ hy sinh y!
Nghĩ đến đây, Cao Dương nghiến chặt răng, cũng không dám nói một câu nào nữa.
Thẩm Hoài vẻ mặt âm trầm hút thuốc, ánh mắt đảo qua trên mặt Đới Nghị, Cao Dương, Cao Tiểu Hổ, cuối cùng nhìn thẳng khuôn mặt kinh hoàng của Từ Kiến Trung, cười hỏi: - Từ tổng cùng Cao Tổng cũng có mặt ở đây sao, các ông cùng họ Đới bàn chuyện kinh doanh mà, hào hứng như vậy, còn gọi thêm nhiều tiểu thư góp vui? Sẽ không trốn ở đây ngấm ngầm mưu tính tôi chứ?
Từ Kiến Trung sớm đã bị nhìn thấu vẻ kinh hoàng sợ hãi, không dám cùng Thẩm Hoài nhìn thẳng, cúi đầu, chung quy cũng không dám thở mạnh một cái.
- Phó chủ tịch huyện Từ nói với tôi, Hồ Lâm đêm nay sẽ đến Đông Hoa, anh ta sao lại không có mặt ở đây, là chưa đến sao? Thẩm Hoài nghi ngờ đảo mắt nhìn, không thấy bóng dáng Hồ Lâm, có chút ngoài ý muốn hỏi Cao Dương.
Cao Dương trong lòng giật mình: Từ Phúc Lâm, là Từ Phúc Lâm bán đứng bọn họ!
Nghĩ đến đây, Cao Dương ánh mắt hung tợn quét mắt nhìn Từ Kiến Trung đầu tiên.
Cao Dương trong lòng tuy hận đến mức ngứa cả răng, nhưng cũng không có động tĩnh gì, Đới Nghị ở bên cạnh kiềm chế không được, liền một tát hung hăng quét lên mặt Từ Kiến Trung, mắng: - Móa! Tức quá, nuôi dưỡng con chó cũng sẽ không quay lại cắn chủ của mình. Một cước đem Từ Kiến Trung đá qua một bên, lại nổi xung thiên mắng: - Xem các ngươi làm hỏng chuyện thế nào kia!
Mặc kệ có thể chọc đến sự kiện gian lận phiếu bầu hay không, Đới Nghị cũng không sợ có liên lụy đến gã, lúc này chỉ có điều Thẩm Hoài lần nữa lại khiến cho chật vật không chịu nổi, đối với Cao Dương nói chuyện cũng không có giọng điệu tốt, mang theo hai vệ sĩ liền bước ra phòng riêng.
Từ Kiến Trung cũng đã nhận một cái tát của Đới Nghị mà bất tỉnh rồi, một cú đá ngã xuống đất, trên mặt vẫn còn đau, nhìn Cao Dương cũng muốn đi, bụm mặt vội giải thích: - Trưởng ban thư kí Cao, không phải cha tôi bán đứng các ông, Tần Bính Khuê cũng biết Hồ Tổng sắp qua
Cao Dương liếc mắt nhìn Từ Kiến Trung một cái, mặc kệ Thẩm Hoài rốt cuộc là nghe từ miệng Từ Phúc Lâm hay Tần Bính Khuê biết Hồ Lâm đêm nay muốn tới Đông Hoa, sự việc cũng không quan trọng, nói trắng ra là cha con Từ gia là loại dùng để làm quân cờ.
Cao Dương không liên quan đến việc kiểm soát tình hình hiện thời, chỉ có thể đi trước nói sau; Cao Tiểu Hổ bên kia cũng không do dự, cầm hóa đơn ra ngoài thanh toán, không muốn ở trong này giằng co.
Cao Dương sắp rời đi, Tần Bích Khuê dường như kịp phản ứng, vả vào miệng mình, thì thào tự nói: - Nghiệp chướng, Tần Bính Khuê, ngươi đời trước tạo nghiệt, đời này sẽ lãnh nhận kết cục như vậy
Xem hành động khác thường của Tần Bính Khuê, Cao Dương nhất thời trong lòng cũng cả kinh.
Xem Tần Bính Khuê quả nhiên nhận kích động khá lớn, lúc này y không thể không suy xét vấn đề: nếu Tần Bính Khuê chịu kích động gì, hoặc là nói Thẩm Hoài đối với gã gây áp lực gì, khiến tinh thần của gã hoàn toàn sụp đổ, hậu quả này ai sẽ gánh chịu?
Từ sau khi xưởng đóng tàu thay đổi chế độ, Tần Bính Khuê không hề đảm đương nhiệm vụ nữa, nhưng gã vẫn cứ là công nhân gương mẫu toàn quốc, vẫn là đại biểu Hội đồng nhân dân thành phố, vẫn là Đảng viên ưu tú cấp tỉnh, một khi tinh thần Tần Bính Khuê sụp đổ, điên cuồng, bọn họ sẽ làm thế nào giải thích chuyện này với cấp trên, nói là Tần Bính Khuê nhìn thấy bọn họ ở câu lạc bộ đùa giỡn con gái của gã, chịu không nổi kích động mới sụp đổ tinh thần hay sao?
Nói như vậy, chốn quan trường toàn thành phố Đông Hoa sẽ một lần nữa bùng nổ!
Đây quả thực là sau khi Đàm Khải Bình bị bức khỏi Đông Hoa, chốn quan trường Đông Hoa gặp phải nguy cơ đáng sợ nhất!
Chẳng lẽ Thẩm Hoài lần này lại lần nữa đem Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn đều từ Đông Hoa bức đi hay sao?
Lúc này Cao Dương toàn lưng như có ngàn vạn mũi kim châm vào, hoảng sợ nhìn về phía Thẩm Hoài.
- Cha, cha Nhìn bộ dạng sụp đổ của cha, một cái tát, một cái tát quất vào mặt mình, Tần Doanh cũng bị dọa đến thảm rồi, thê lương gọi: - Cha ơi, cha có sao không?
Vương Vệ Thành cũng không biết tính thế nào, nhìn Thẩm Hoài.
Thầm Hoài nhìn vài bảo vệ trị an còn đứng trong này, đè nặng thanh âm quát: - Đi ra ngoài! Nhân viên công tác câu lạc bộ Vương Triều, cuối cùng hiểu được trong đây đều là những nhân vật bọn họ không chọc nổi, thành thành thật thật lui ra ngoài.
Nhìn bộ dạng Tần Bính Khuê như vậy, Thẩm Hoài khẽ thở dài một tiếng, đốt một điếu thuốc, ngồi xổm xuống đưa tới bên miệng Tần Bính Khuê nói: - Người sống cả đời, chính là lánh đục tìm trong. Nghe nói sau khi ông rời khởi xưởng đóng tàu, thưởng đi chùa lễ phật, chỉ là có một vài đạo lý, ông đã sống cả đời cũng chưa nhìn thấu Vỗ vỗ bả vai Tần Bính Khuê, đứng lên, nói với Vương Vệ Thành: - Cậu ở lại đây đi!
Vương Vệ Thành gật đầu, biết nhất định phải có người ở đây ổn định cảm xúc Tần Bính Khuê, không thể để ông chịu thêm kích động.
Thầm Hoài đứng lên, nhìn về phía Cao Dương, hỏi: - Trưởng ban thư kí Cao, mấy ngày qua xảy ra nhiều chuyện như vậy, có phải tôi nên đi theo anh đến gặp Bí thư Trần báo cáo một chút?
Cao Dương trong lòng kinh hoàng, nhìn Thẩm Hoài, rốt cuộc dụng ý của hắn là gì.
Thẩm Hoài không nói một tiếng, bình tĩnh nhìn Cao Dương.
Đới Nghị, Cao Tiểu Hổ đã ra phòng riêng, Từ Kiến Trung như vật bỏ đi nằm trên mặt đất, Cao Dương nhìn ánh mắt của Thẩm Hoài, gần như cảm thấy chính mình không chịu nổi sắp sụp đổ.
Bất kể thế nào, Thẩm Hoài lúc này phải gặp mặt Trần Bảo Tề, chung quy cũng là tốt hơn đem chuyện này trình báo lên tỉnh.