Thẩm Hoài quả nhiên không ngờ Cẩn Hinh lúc này đã ở Đông Hoa, thậm chí nghỉ lại khách sạn Nam Viên, chỉ có điều hắn không thể trước mặt bọn người Trần Bảo Tề toát ra bất kì tia yếu đuối nào, liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Cẩn Hinh mà hắn ngày đêm mong nhớ một cái, liền cứng rắn quay đầu lại.
Hắn liếc mắt nhìn vào, còn chứng kiến cô và Thích Tĩnh Dao tay nắm tay cùng lên lầu, bộ dáng thân mật, trong lòng giống như có mười ngàn con ong đang đốt, khẽ kêu: các cô cuối cùng là chị em ruột, các cô cuối cùng là chị em ruột
Thích Cẩn Hinh để chị mình tự do kéo đi, cũng không phải nói cô đối với Trần Bảo Tề có thành kiến gì, mà là không thích Hồ Lâm, đặc biệt không thích chị cô cùng Hồ Lâm có quan hệ không rõ ràng, cho nên đặc biệt ghi nhớ tránh gặp mặt Hồ Lâm. Chỉ có điều chị cô không biết, kéo cô lên lầu cùng xem, khi đến nơi nhìn thấy Thẩm Hoài, trong đôi mắt đẹp của cô ánh lên một tia kinh ngạc, cùng người xưa gặp lại có chút phấn khích.
Cô còn nhớ rõ người trước mắt này, năm xưa ở cửa khẩu phía Bắc Hoài Đại giúp lính gác cửa thoát khỏi nguy hiểm, mãnh liệt quát lớn mấy cái như muốn xông cửa vào, tuy rằng khi đó chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô đối với người trước mặt này cũng lưu lại ấn tượng khá sâu
Vừa muốn chào hỏi, nhưng thấy hắn quay mặt đi dường như không nhận ra mình, Thích Cẩn Hinh cũng liền dừng miệng, tránh quá táo bạo, chỉ mím môi đánh giá gương mặt gầy của thanh niên anh tuấn trước mặt, trong lòng đoán thân phận của hắn, chẳng lẽ cũng giống chị của cô, đều là cán bộ thành phố Đông Hoa?
Thích Tĩnh Dao khẽ nhíu lại hàng mi thanh tú, đánh giá đôi mắt Thẩm Hoài và Cẩn Hinh, dấu mọi nghi hoặc trong lòng, cười nói: - Chủ tịch huyện Thẩm cùng Bí thư Trần trong này báo cáo công tác à?
Thẩm Hoài liếc mắt nhìn Thích Tĩnh Dao một cái, không trả lời cô ta, mà nhìn Trần Bảo Tề, nói: - Bí thư Trần, tôi lại đây chỉ để báo với ông hai chuyện, không quấy rầy ông tiếp đãi khách. Trước khi đi, còn muốn cùng Bí thư Trần đây nói một câu, mặc kệ người khác nghĩ tôi như thế nào, nghi ngờ tôi, tôi sinh ra nơi này thì là người nơi này, tuyệt không có một chút ác ý
Câu nói sau cùng của Thẩm Hoài làm như biểu lộ tâm chí, nhưng không phải không hàm súc một ít cảnh cáo, Trần Bảo Tề nghe xong trán nổi gân xanh, tay đè chặt góc bàn, khắc chế lửa giận, dồn hết khả năng trấn tĩnh giọng điệu, nói: - Tôi đã biết, Thành ủy sẽ thực sự nghiên cứu đề nghị của của cậu
Nghe Trần Bảo Tề nói như vậy, Thẩm Hoài hướng Ngu Thành Chấn, Cao Dương gật đầu, liền rời phòng xuống lầu, đi xuống dưới chân cầu thang, mới đưa toàn bộ tâm tư trong lòng thở ra thật mạnh, không hề dừng lại đi tiếp đến bãi đỗ xe, ngồi trên xe bảo Thiệu Chinh lái xe rời khỏi Nam Viên.
Thích Cẩn Hinh thật ra rất tò mò, chủ tịch huyện Thẩm này rốt cuộc là ai, mấy năm gần đây cô còn chưa bao giờ thấy ai làm mặt lạnh với chị cô như thế này
- Chủ nhiệm Cao, Thẩm Hoài lúc nãy ghé đến đây làm gì? Thích Tĩnh Dao liếc qua thấy Thẩm Hoài đã ngồi vào xe, quay đầu thấp giọng hỏi Cao Dương.
Vì công việc, từ khi chuyển đến công tác ở Đông Hoa đến nay, đều không tìm phòng trọ nào, vẫn luôn ở Nam Viên. Cô vừa rồi ở trong phòng chờ Hồ Lâm đến, nhìn thấy chiếc Maserati hướng một lầu nhỏ bên này lái tới. Toàn bộ Đông Hoa, cô còn chưa nghe được có ai mua chiếc Maserati thứ hai, liền đoán được Thẩm Hoài ngồi trong xe.
Thích Tĩnh Dao đương nhiên hiểu được Thẩm Hoài khi nãy vì sao lại đến gặp Trần Bảo Tề, đồng thời cũng muốn nhìn xem Thẩm Hoài đặc biệt phản ứng thế nào khi gặp Cẩn Hinh, mới kéo em mình cùng chạy đến.
Thích Tĩnh Dao cũng không biết ở cửa bắc trường học Hoài Đại năm ngoái đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Cẩn Hinh thực sự nhận ra Thẩm Hoài, nghĩ đợi lát nữa chậm rãi hỏi Cẩn Hinh cũng không muộn, cũng mặc kệ vì thái độ hờ hững vừa rồi của Thẩm Hoài mà buồn bực, lúc này trước hết muốn hỏi rõ vì sao đêm khuya Thẩm Hoài còn đến đây gặp Trần Bảo Tề.
Nghe Thích Tĩnh Dao hỏi như vậy, Cao Dương ngượng ngập nghiêm mặt sờ sờ mũi, có chút khó khăn mở miệng.
- Cô chính là Cẩn Hinh sao? Tôi đã sớm nghe ông Thích nhắc đến cô, tuy nhiên cô lại đi du học, đi cũng đã mười năm, tôi vẫn luôn không có cơ hội gặp cô, cô đến Đông Hoa từ lúc nào? Trần Bảo Tề nói rẽ sang vấn đề khác, dù sao có một số việc cũng không nên để em của Thích Tĩnh Dao biết.
- Hôm nay cùng học viện chính trị pháp luật Đông Hoa có một hoạt động giao lưu học thuật, còn vừa mới liên hệ với chị của tôi, lúc này lại đây chào hỏi Bí thư Trần một tiếng.
Thích Cẩn Hinh nói, cô nghe Tĩnh Dao nói Bí thư thành ủy Đông Hoa Trần Bảo Tề những năm gần đây cùng nhà cô có quan hệ khá thân thiết, cũng liền sơ nhạt vẫn duy trì đối với bạn của cha mà giữ chút lễ phép.
- Đây là con gái thứ hai của Phó hiệu trưởng trường Hoài Đại Thích Quang Vĩ, Thích hiệu trưởng sinh ra hai chị em là những cô gái tài năng, tài mạo song toàn, không chỉ ở Hoài Đại, mà ở tỉnh cũng tương đối nổi danh đó. Trần Bảo Tề cười giới thiệu Thích Cẩn Hinh cho Ngu Thành Chấn, lại quay sang giới thiệu Ngu Thành Chấn cho Thích Cẩn Ninh: - Còn đây là Phó Bí thư thành phố chúng ta, Ngu Thành Chấn.
- Ngu Bí Thư, xin chào. Thích Cẩn Ninh lễ phép bắt chuyện, tỏ ý phải cùng chị của cô trở về phòng. Mấy năm nay cô trải qua cuộc sống giản đơn, nhưng không có nghĩa cô không ý thức được bầu không khí đây áp lực lặng ngắt như tờ, trong lòng tò mò, người vừa rồi rõ ràng là cán bộ phía khu huyện dưới Đông Hoa, sao lại ở trước mặt Bí thư Thành ủy, Phó bí thư Thành ủy tỏ ra bá khí như vậy? Cô cũng biết cán bộ trong nước không thật sự cùng phe, nhưng cô cũng biết đây không phải là việc cô nên hỏi, nghĩ tốt nhất nên trở về phòng nghỉ ngơi.
Thích Tĩnh Dao cũng biết Cẩn Hinh ở đây không được tự tiện nói chuyện, đưa cô đến đầu bậc thang nhìn cô đi xuống.
Ngu Thành Chấn ít nhiều có chút kinh ngạc khi nhìn hai khuôn mặt xinh đẹp của chị em nhà họ Thích, nghĩ rằng cả hai chẳng ai thua ai, khó phân biệt được khuôn mặt tươi đẹp cùng dáng người cân đối, đại khái đối với nam nhân mà nói, càng có lực hấp dẫn.
Tuy nhiên cha của hai chị em họ Thích, Thích Quang Vĩ cũng không phải là nhân vật đơn giản, đối mặt với khuôn mặt thanh tú ấy, Ngu Thành Chấn cũng chỉ có thể trong lòng nảy sinh chút gợn sóng, tuyệt đối lý trí không biểu lộ ra; nói sao thì đây cũng không phải thời điểm cho loại tâm tư này.
Đợi Thích Tĩnh Dao quay lại, Cao Dương liền đem chuyện tối nay, tỏ vẻ không hài lòng, nói cho cô nghe.
Đôi mắt đẹp đẽ của Thích Tĩnh Dao sợ run, cô cũng không ngờ đến tình hình liền ngay sau đó.
Cô nhìn Trần Bảo Tề, rất muốn nói với lão, Thẩm Hoài sau khi mất đi sự ủng hộ từ Tống hệ, hắn lần này chưa chắn thật sự dám vỡ tổ. Nhưng cô không thể trực tiếp nói như vậy, nói thẳng ra, chính là bức ép Trần Bảo Tề đem sinh mạng chính trị của chính mình làm tiền đặt cược.
Ngu Thành Chấn nói: - Cho dù ở thành phố xuất hiện người ủng hộ Tân Phổ muốn làm dự án tinh chế, tổng công ty thạch hóa hợp tác tiến triển thuận lợi, ưu tiên toàn bộ dự án, còn phải tính đến lợi ích phía trước
Đạo lý Ngu Thành Chấn nói không sai, tổng công ty hóa thạch trong nước là quan trọng nhất, trung ương lệ thuộc trực tiếp vào một trong những doanh nghiệp nhà nước, viện này tham dự dự án, hoàn toàn có thể bỏ qua ý kiến của thành phố cấp đất, cưỡng ép tranh được quyền ưu tiên.
Nhưng vấn đề không phải đơn giản như vậy.
Thích Tĩnh Dao biết Mai Cương chuẩn bị dự án nhà máy luyện hóa đã ba tháng, hiện tại thành phố có trực tiếp tỏ thái độ ủng hộ hay không, là một nhân tố tương đối quan trọng.
Thành phố không công khai hỗ trợ, đối với bên ngoài mà nói, nó có nghĩa là Thành phố Đông Hoa, chính phủ thành phố đối với dự án xây dựng nhà máy hóa dầu Tân Phổ, chưa đủ tự tin như vậy khiến cho Triệu Thu Hoa không để ý đến lấy cớ dự án, cũng sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến niềm tin của các ngân hàng, các đối tác của dự án.
Nhưng mà, Mai Cương lúc này có thể có được ủng hộ chính thức từ thành phố, lấy hội nghị trường ủy hình thành văn kiện chính thức, Mai Cương cùng ngân hàng, cùng thương gia hợp tác thảo luận, có thể đẩy mạnh tốc độ.
Mà khi dự án nhà máy lọc dầu Tân Phổ chuẩn bị đến một trình độ nhất định, giúp đỡ của tỉnh bất cứ lúc nào cũng có thể khởi động, không phải Triệu Thu Hoa ở tỉnh có thể cứng rắn ngăn cản được.
Tới bước này, Mai Cương đã có đủ quyền ưu tiên tranh được dự án nhà máy lọc dầu với tổng công ty thạch hóa.
Nếu tổng công ty thạch hóa bên kia biểu hiện hứng thú sâu sắc hơn một chút, càng tích cực thêm một chút, sự tình có thể xử lý hoàn hảo, mấu chốt còn lại là hiện tại tổng công ty vẫn lênh bênh không ngừng, đối với xây dựng đại mô hình dự án nhà máy lọc dầu cùng tập đoàn Thiên Ích hợp tác ở Đông Hoa không được kiên quyết cho lắm.
Một khi đảng chính tỉnh Hoài Hải đều ủng hộ Mai Cương ở Tân Phổ làm dự án nhà máy Tân Phổ, tổng công ty thạch hóa bên kia liền có thể sẽ buông tha, công ty Thiên Ích trong khoảng thời gian này nỗ lực hết sức, sẽ uổng phí một cách vô ích mà thôi.
Về phần Ngu Thành Chấn tại sao phải nói như vậy, Thích Tĩnh Dao cũng hiểu được, nói trắng ra là Ngu Thành Chấn cũng không muốn đem tiền đồ chính trị của y đánh cuộc với tên Thẩm Hoài thối tha đó; y không dám trực tiếp nói cùng Hồ Lâm, là muốn cô đem mấy lời này truyền đạt lại với Hồ Lâm.
Thích Tĩnh Dao nhìn về phía Trần Bảo Tề, hỏi: - Bí thư Trần, ý của ông thế nào?
Trần Bảo Tề tay vắt chéo sau lưng, nhìn bên ngoài cửa sổ, nghe được Thích Tĩnh Dao hỏi ý kiến của mình, quay người lại hỏi: - Tài nguyên ven biển và ven bờ sông Đông Hoa phong phú như vậy, có bao nhiêu chỗ địa phương có thể xây dựng bến tàu dầu thô, có khả năng xây dựng cùng một lúc hai nhà máy lọc dầu hay không?
Thích Tĩnh Dao nghe Trần Bảo Tề hỏi như vậy, cô liền hiểu được Trần Bảo Tề có thái độ gì, liền không hỏi gì thêm nữa, nói: - Thiên Ích bên kia có lẽ có thể cố gắng hơn một chút
Dự án nhà máy lọc dầu Tân Phổ lúc này bị kẹt chờ Ủy ban Kế hoạch Quốc gia phê duyệt trình tự, nên chưa khởi công, nguyên nhân chủ yếu vẫn là, trước mắt trong nước thắt chặt việc đầu tư vốn công nghiệp quy mô lớn, để tránh tài chính mở rộng ra ngoài.
Trên địa phương trình báo một dự án nhà máy lọc dầu quy mô lớn đều khó khăn như vậy, làm sao có thể trông cậy vào Ủy ban Kế hoạch Quốc gia sẽ đồng ý Đông Hoa đồng thời xây dựng hai dự án nhà máy lọc dầu quy mô lớn? Nói vậy, bộ mặt của ủy ban kế hoạch Quốc gia còn không phải là cho Tỉnh khác đâm lên hay sao?
Mà khi tỉnh phê duyệt quyền hạn cho dự án nhà máy hóa dầu năm trăm ngàn tấn, cho dù ở khu Tây Pha Áp đồng thời khởi động xây dựng dự án lọc dầu gần 150 ngàn tấn, vậy đối với ý ở Đông Hoa tranh đoạt quyền chủ đạo phát triển với Thiên Ích, có ý nghĩa gì đặc biệt?
Trần Bảo Tề không thể không rõ đạo lý đó.
Thái độ Trần, Ngu đã lộ, Thích Tĩnh Dao cũng chỉ có thể đợi Hồ Lâm đến đây quyết định.
Thấy Thích Tĩnh Dao cúi đầu xem đồng hồ, biết cô đang đợi Hồ Lâm đến, Trần Bảo Tề cũng không nói gì, cho dù biết Hồ Lâm cũng không phải nhân vật dễ phục vụ, vẫn là phải đem sự thật ra uy hiếp mới để gỡ bỏ.
Thẩm Hoài cho dù lần này không làm lớn chuyện, nhưng chỉ cần hắn cùng Bí thư Tỉnh ủy Điền Gia Canh gặp mặt, lén báo cáo chuyện xảy ra đêm nay, Điền Gia Canh phái người đi một chuyến đến Đông Hoa điều tra, đối chiếu sự thật, lão cùng Ngu Thành Chấn chắc chắn ụp đổ
Thẩm Hoài ngồi xe rời khỏi Nam Viên, suy nghĩ vẫn rất hỗn độn.
Lúc này lại không cho hắn có thời gian sắp xếp lại cảm xúc hỗn độn, liền tức thì điện thoại của Vương Vệ Thành như đòi mạng gọi tới:
- Lão Tần có thể bị kích động rồi, có dấu vết bị trúng gió; chủ tịch huyện Thẩm cậu đi rồi, chúng tôi liền đưa lão Tần đến khu bệnh viện nhân dân gần đấy chữa trị, tình huống lúc này coi như ổn định. Con gái của lão Tần cũng đến cùng chúng tôi, nhưng sau khi đến bệnh viện, cô liền lên tầng thượng khu lầu cấp cứu, đứng ở trên sân thượng, không cho bất kì ai đến gần
Thẩm Hoài trong lòng đau buồn kêu một tiếng, cầm di động gõ trán, bảo Thiệu Chinh lái xe quay lại phía bệnh viện Nhân dân.