Thẩm Hoài và Thiệu Chinh lái ô tô chạy tới khu bệnh viện Nhân dân tại lầu cấp cứu, trước lầu vây quanh một đống người.
Đêm hôm khuya khoắt, cũng không có nhiều người bệnh sang đây tranh giành nhau khám, trong đám người vây quanh đó, đa số là mặc áo khoác trắng bệnh biện, y tá so với bệnh nhân còn nhiều hơn, một đội xe cảnh sát đứng bên cạnh, có hai gã cảnh sát nhân dân ở trước lầu tổ chức lấy lời khai.
Thẩm Hoài ngẩng đầu nhìn mái nhà, tuy rằng không phải đặc biệt cao, nhưng Tần Doanh nếu từ tầng mười hai trực tiếp nhảy xuống, lực đánh vào lớn như vậy, Thẩm Hoài nghi ngờ vài người để ra một trăm khăn trải bàn cũng không biết có tác dụng gì hay không.
Vương Vệ Thành nhìn thấy xe Thẩm Hoài tiến lại, mồ hôi đầy đầu từ bệnh viện bước ra, thở hổn hển, lập tức báo cáo tình huống: - Lão Tần đưa đến bệnh viện, dùng máy kích điện tim, bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, tôi cho người ở lại trông coi. Tần Doanh ở trên mái nhà, bất cứ lúc nào cũng đều có thể nhảy xuống, lại không để cho người khác đến gần, cục trưởng Lưu tự mình chạy tới, ở trên mái nhà lo liệu cho cô
Chuyện trước mắt xấu như vậy, không phải Lưu Vệ Quốc chạy tới liền hữu dụng, Thẩm Hoài nhíu mày nhìn mái nhà, có dáng người dán chặt vào sân thượng bên ngoài mà đứng, bất cứ lúc nào cũng đều có thể nhảy xuống.
- Lão Thiệu, ông ở nơi này canh chừng, bảo mọi người chú ý, không cho ai vào Thẩm Hoài chỉ bảo Thiệu Chinh, tránh cho Tần Doanh chịu không nổi kích động mà nhảy lầu, hắn cùng với Vương Vệ Thành chạy lên lầu.
Lầu cấp cứu tầng thứ mười hai, chỉ có một bộ thang máy, cũng không biết ban đầu thiết kế như thế nào nữa. Nhìn đèn chỉ thị, không biết nguyên nhân gì lại kẹt lơ lửng giữa lầu tám không xuống, Thẩm Hoài vì thế mới biết Vương Vệ Thành vì sao đổ mồ hôi đầy đầu từ lầu cấp cứu chạy ra, có thể là từ lầu thứ mười hai trực tiếp chạy xuống đấy.
Không chờ được thang máy từ lầu tám xuống tới, Thẩm Hoài và Vương Vệ Thành thở hổn hển bò được lên đến lầu mười hai, nhìn thấy Lưu Vệ Quốc mang theo một viên cảnh sát, đứng ở đầu cầu thang khuyên Tần Doanh quay trở vô, không cần làm chuyện dại dột; bọn họ cũng không dám đến gần, sợ kích động đến cô.
Thẩm Hoài không kịp cùng Lưu Vệ Quốc chào hỏi, nhìn cảm xúc Tần Doanh lúc này cực kì không ổn định, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy xuống, hắn nỗ lực đi về mép sân thượng, tiếp cận Tần Doanh.
- Anh không được qua đây, anh tới gần, tôi lập tức nhảy xuống Nhìn Thẩm Hoài đi tới, Tần Doanh thét chói tai cản trở lại, đợi khi thấy rõ mặt Thẩm Hoài, vừa khóc vừa mắng: - Cha tôi đã làm gì anh? Cha tôi coi như làm phiền đến anh, coi như ngăn cản anh, anh muốn làm cho ông ấy nhục nhã? Muốn đem ông ấy ép chết sao?
Thẩm Hoài đứng ở chỗ đó, hai tay chống đầu gối thở, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Tần Doanh bị Tần Bính Khuê đánh đến đầy dấu ngón tay trên mặt, quá nửa bị sưng lên, tóc tai bù xù, không hề có chút khả năng nào thưởng thức cái đẹp, quay về phía cô, thở nói: - Cô so với trong tưởng tượng của tôi, đầu óc phải rất thông mình nha. Cô nhảy đi, tôi không ngăn cản cô. Cô nhảy xuống đi, chuyện hư hỏng của cô, toàn Đông Hoa đều biết rồi. Cha của cô hiện tại đã được trấn an, còn ngủ, chờ ông ấy tỉnh lại, bước ra liền thấy tuồng nhảy lầu của cô. Đúng rồi, mẹ cô đang ở nhà phải không, không biết bà ấy có bị kích động hay không. Như vậy đi, để cho tất cả mọi người đều biết đắc tội Thẩm Hoài tôi đều không có kết cục tốt, chuyện này cũng không có cái gì không tốt Cô nhảy đi, tôi không ngăn cản cô.
Thẩm Hoài đứng thẳng đưa tay ra mời, quay đầu lại nhìn Lưu Vệ Quốc nói: - Đem đám người trải khăn ở dưới cho rút lui, cô ta muốn nhảy lầu, cũng không phải chúng ta bức cô ấy. Lấy điếu thuốc ra châm lửa, hít một hơi, đem thuốc cùng bật lửa đưa cho Vương Vệ Thành, nói: - Các anh cũng hút điếu thuốc, canh chừng đầu cầu thang đừng cho ai đi lên nữa là được
Thẩm Hoài nhìn Lưu Vệ Quốc ra hiệu lại đây, không đợi y có phản ứng, Tần Doanh từ phía sau đã nhào đầu về phía trước.
Tần Doanh bổ tới hướng khuôn mặt hắn mà đánh, Thẩm Hoài cũng là nhất thời chưa chuẩn bị, khóe miệng lẩm bẩm làm rớt điếu thuốc, rớt trên cổ hắn nóng rát. Thẩm Hoài cũng bất chấp đi lo cho cái cổ, cũng bất chất cổ chân bị đá đến đau nhức, lúc này quyết đoán phản công vặn cánh tay Tần Doanh, hai người ngã lăn ra đất, gắt gao ôm lấy cô tay, không cho cô chạy trốn nữa.
Vương Vệ Thành, Lưu Vệ Quốc mang theo anh cảnh sát cũng rất nhanh tiến lại, khống chế được Tần Doanh, kéo cô về phía đầu cầu thang, tránh cho lúc nhất thời cô thoát được lại lao ra đòi nhảy lầu.
Thẩm Hoài trên đau rát, sờ soạng một chút, ngay tại chỗ vừa rồi lúc Tần Doanh đưa tay cào mấy vết. Hắn nhặt lên tàn thuốc vừa rồi lăn dưới đất, châm lửu một lần nữa, đặt mông ngồi xuống trên sân thượng, để Vương Vệ Thành, Lưu Vệ Quốc buông Tần Doanh ra, nhìn cô, nói: - Cô cũng biết không ít chuyện, cho nên không cần phí nhiều lời giải thích bất cứ điều gì. Hiện tại tôi cho cô hai sự lựa chọn: một là cô quay về chuẩn bị một ít đồ, chọn một thành phố, tôi cho xe đưa cô đi, hoặc giúp cô đặt vé máy bay. Đến một thành phố, cô làm lại việc cũ cũng được, mà kiếm một việc khác cũng được, cô muốn cuộc sống như thế nào thì thế ấy, nói tóm lại không ai quản cô, không ai hỏi cô, chuyện bên này đối với cô mà nói sẽ trở thành quá khứ. Chờ cha cô tỉnh lại, chúng tôi sẽ nói cho ông ấy biết lựa chọn của cô, tôi tin chắc ông ấy cho dù nhất thời có không hiểu được, cũng sẽ không còn cái gì quá kích động. Hai là, chúng tôi đi xuống, sẽ không ngăn cản cô, cô muốn nhảy lầu, tùy cô nhảy xuống. Cô cũng biết cho dù cô có hận tôi, cô nhảy lầu đối với tôi cũng không gây ra bất kì ảnh hưởng gì, chờ cha cô ngày mai tỉnh lại, ông ấy chắc chắn thấy bộ dạng sau khi nhảy lầu của cô.
Nhìn Tần Doanh che mặt mà khóc, Thẩm Hoài phủi mông đứng lên, đối với Vương Vệ Thành nói: - Hai ngày này cậu ở lại đây. Rồi quay sang nói với Lưu Vệ Quốc: - Bây giờ cũng hơn nửa đêm rồi, cũng phiền anh đã đến đây, không được yên tĩnh, chúng ta đi xuống đi
Lưu Vệ Quốc cười, nói: - Không có gì, không có việc gì là tốt rồi. Lại nhìn bộ dáng Tần Doanh như vậy, kích động quá. Qua thời gian sẽ dần tỉnh táo lại, phái viên cảnh sát ở lại hiệp trợ Vương Vệ Thành, y liền cùng Thẩm Hoài đi xuống lầu.
Hồ Lâm lái xe tới, nhìn đám người Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn, Đới Nghị, Cao Tiểu Hổ sắc mặt đều trông rất lạ, lão có tính nhẫn nại, lên đến lầu tiến đến chỗ đại sảnh, ngồi xuống mới hỏi: - Xảy ra chuyện gì?
Đới Nghị trong lòng còn chưa có lưu thông khí huyết, Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn liếc mắt nhìn Thích Tĩnh Dao một cái, hy vọng cô thuật lại chuyện xảy ra đêm nay với Hồ Lâm.
Thích Tĩnh Dao đem chuyện đêm nay xảy ra cùng thỏa thuận điều kiện của Thẩm Hoài nói cho Hồ Lâm nghe.
Muốn Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn không chút nào giữ lại ủng hộ Thiên Ích cũng khó khăn, dù sao bài tẩy này Tần Bính Khuê đều nằm trong tay Thẩm Hoài.
Còn có một cái chính là khi Đới Nghị rời khỏi câu lạc bộ Vương Triều, nhất thời chịu không nổi kế khích tướng của Thẩm Hoài, tức giận tát Từ Kiến Trung một cái.
Tuy rằng lúc này vẫn không thể xác nhận có phải Từ Phúc Lâm chịu không nổi áp lực cùng Thẩm Hoài nói hết mọi sự tình hay không, nhưng Đới Nghị trước mặt mọi người cho Từ Kiến Trung một cái tát đã không thể xoay chuyển, cho dù không phải Từ Phúc Lâm ở sau lưng mật báo, cha con Từ Phúc Lâm, Từ Kiến Trung lúc này cũng sẽ trở nên không hề tin cậy.
Cũng không thể trách Đới Nghị trong tình huống đó giữ không nổi bình tĩnh, tỉnh táo lại nghĩ, tình thế cấp bách vẫn là khống chế tình thế trước, nhưng Thích Tĩnh Dao cũng không rõ lắm Hồ Lâm sẽ có phản ứng gì
Hồ Lâm khuôn mặt xanh mét một lúc lâu sau không nói gì, cuối cùng Chu Ích Văn đi đến bên cạnh lão, nhẹ giọng nói: - Hiện tại xem ra, chúng ta bên kia chỉ có thể gia tăng công tác
Chu Ích Văn là đại biểu tập đoàn Thiên Ích, là Hồ Lâm quang minh chính đại lựa chọn từ tập đoàn Thiên Ích, cũng chọn rất nhiều người tiếp nhận dự án môi giới chứng khoán.
Hồ Lâm đối với Chu Ích Văn cũng vô cùng tín nhiệm, loại tin tưởng này bọn người Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn khó có thể bằng.
Nghe Chu ích Văn nói như vậy, Hồ Lâm trầm ngâm một lát, cũng biết sự tình đi đến bước này, có trách Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn cũng vô dụng, quá nhiều oán trách khiến lòng người sinh oán phản cũng không phải chuyện gì tốt.
Hồ Lâm sắc mặt trì hoãn, nói: - Họ Thẩm mấy năm nay có thể gây ra nhiều việc có sức ép lớn như vậy, là có chút tài năng, còn là do chúng ta coi nhẹ hắn, ở thành phố cứ như vậy, cũng quả thật không có lý do gì lại ngăn không đi ủng hộ Tân Phổ muốn làm nhà máy tinh chế Còn nói thêm: - Bí thư Trần, Bí thư Ngu, hai người cũng đã khổ cực một ngày, tôi không quấy rầy các người nghỉ ngơi
Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn quả thật lúc này có cảm giác sức cùng lực kiệt, trước hết xin từ biệt.
Mặc dù sau khi tập đoàn Thành Hổ cũng đã bán, Cao Tiểu Hổ trên danh nghĩa còn treo được chức Phó tổng giám đốc sản nghiệp y, y cũng đã hiểu rõ tiến đến bên Hồ Lâm, lúc này cũng cáo từ rời khỏi.
Đới Nghị còn tức giận bất bình, nói: - Tìm cách lâu như vậy, cứ thế bỏ qua sao?
- Dự án nhà máy hóa dầu Tân Phổ quy mô lớn như vậy, mặc kệ thành phố ủng hộ như thế nào, chỉ cần Ủy ban Kế hoạch Quốc gia bên kia không phê duyệt, cũng không sợ bọn họ có thể lật trời? Chu Ích Văn nói.
- Nếu chẳng may Thẩm Hoài làm cho Tống hệ chào thua, họ Hạ tuy rằng không hề phụ trách Ủy ban Kế hoạch Quốc gia, nhưng thật muốn bảo vệ cái dự án lớn họ đã tường tận, vẫn là không khó Đới Nghị chen ngang, nói.
- Tình hình trước mắt, không phải họ Thẩm chịu thua, Đới Tương Hoài bọn họ sẽ rất nhẹ dạ, bọn họ so với chúng ta càng hy vọng họ Thẩm trèo cao té đau, cho hắn bớt sắc sảo đi. Chu Ích Văn nói: - Mấu chốt vẫn là tổng công ty thạch hóa bên kia, chỉ cần tổng ông ty thạch hóa có thể tích cực đứng lên, cái gì cũng dễ xử lí; tổng công ty thạch hóa bên kia lại không có hứng thú đặc biệt, chúng ta ở trong này kéo chân Mai Cương, cũng không phải biện pháp.
Hồ Lâm ngửa đầu ngả vào trên ghế salon, nhắm mắt nghĩ một lát, nói: - Hai ngày nữa tôi đi Quảng Nam gặp ông cụ
Đám người Đới Nghị, Chu Ích Văn đi ra ngoài, Hồ Lâm ôm Tĩnh Dao trong lồng ngực, hỏi: - Nghe nói em gái em cũng đang ở chỗ này?
- Anh nói lời này là có ý gì? Thích Tĩnh Dao lạnh lẽo trừng mắt nhìn Hồ Lâm, ngồi trên đùi của lão, nhéo thịt ở eo của lão, nói: - Em hầu hạanh vậy còn chưa đủ hay sao, còn dám nhìn đến em gái của em?
- Anh quan tâm một chút, có thể có tâm tư gì? Hồ Lâm vẻ mặt cợt nhả nói.
- Anh có thể có tâm tư gì, em có thể không rõ hay sao, anh nói anh cùng con nhỏ lẳng lơ họ Đới kia đã xảy ra chuyện gì? Thích Tĩnh Dao cắn môi Hồ Lâm hỏi.
- Họ Đới? Có người nào họ Đới hay sao? Hồ Lâm giả vờ ngây ngốc, hỏi.
- Anh muốn lén phén ở ngoài, em chẳng muốn quản, chỉ có điều con nhỏ họ Đới ấy, tâm cơ sâu, em đã điều cô ta tới đài truyền hình, có dụng ý khác đấy, anh nếu không sợ cô ta lẳng lơ, cũng phải cẩn thận cô ta lật thuyền trong mương, đến lúc đó cũng không nên trách em không nhắc nhở anh. Thích Tĩnh Dao nói.
- Rồi, rồi, anh không để ý cô ta là được. Đây không phải còn chưa dính vào đã đầy phiền toái sao Hồ Lâm cầu xin tha thứ, nói: - Hiện tại chỉ cần trong khe ấy của em làm lật thuyền
- Không được quấy rối, em còn có việc phải làm. Thích Tĩnh Dao tránh ngồi trên đùi Hồ Lâm.
- Chuyện gì? Hồ Lâm hỏi.
- Bắt nạt thành bộ dạng như vậy, thì sao nào? Tin chuyên đề Tân Phổ thành lập khu kinh tế mới cấp tỉnh, tòa soạn vẫn phải đăng tải Thích Tĩnh Dao trở mình lấy điện thoại ra, gọi điện thoại báo tin cho tổng biên tập.