Ngày hôm qua Tần Bính Khuê sau khi ngồi xe của Thẩm Hoài rời đi, Tôn Hưng Đồng biết chắc sẽ phát sinh chuyện gì đó, nhưng chẳng tin tức nào truyền đến lỗ tai y cả, khiến y cả đêm ở trên giường như bánh nướng trên chảo vậy, lật qua lật lại cũng không ngủ được.
Đợi đến sáng sớm, cũng không trông thấy bên Tần Bính Khuê kia đáp lại gì cả, Tôn Hưng Đồng nhịn không được gọi điện thoại đến Tần gia, một giờ trước sau gọi bảy tám cuộc điện thoại, cũng không có người nào nhấc máy.
Tôn Hưng Đồng không biết vợ Tần Bính Khuê sáng sớm nào cũng được trong huyện phái xe đưa đến bệnh viện chăm nom Tần Bính Khuê.
Tôn Hưng Đồng gọi điện thoại liên hệ với hai cha con Từ Phúc Lâm, Từ Kiến Trung, vợ của Từ Phúc Lâm thì lại nhận được điện thoại của y ở nhà, nhưng cô không biết ngày hôm qua nửa đêm con trai là Từ Kiến Trung chạy tới lôi kéo Từ Phúc Lâm đi đâu, Từ Kiến Trung còn để di động ở nhà quên cầm theo, căn bản là không liên lạc được.
Tôn Hưng Đồng tâm hoảng ý loạn, không biết chuyện gì xảy ra, nếu như Từ Phúc Lâm, Tần Bính Khuê gánh không nổi áp lực, giao y ra, y cũng rõ ràng hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào. Ở chỗ Tứ An y ngồi không yên, lung tung qua loa hai ngụm cháo, liền lái chiếc xe Jeep cũ chạy tới trấn Thành Quan.
Đến trấn Thành Quan, Tôn Hưng Đồng cũng không dám vào trong huyện tìm hiểu tin tức, giống như người bị ngâm trong nước, trước khi chưa tuyệt vọng, tuyệt không dám buông cọng rơm cuối cùng ra.
Tôn Hưng Đồng quê ở trấn Tứ An, cha mẹ anh chị em đều đang ở Tứ An, bản thân y đã sớm "Vào thành", nhà ở do trong huyện chia cho cũng đã đổi vài căn, hiện tại một nhà ba người sống trong một căn nhà lớn ba phòng hai sảnh, chỉ là bình thường y công tác ở quê nhà, khó mà về được một chuyến.
Tôn Hưng Đồng dừng xe dưới lầu, xuống xe vào nhà thấy đứa con trai đang học trung học đang ở trong phòng xem tivi, mới nhớ tới hôm nay là chủ nhật, không thấy bóng dáng vợ là Tôn Mỹ đâu... Mấy năm nay y cùng vợ là Tôn Mỹ theo Liên đoàn Phụ nữ của huyện công tác quan hệ với lạnh nhạt, lúc này trong lòng nôn nóng, cũng vô ý hỏi con trai chủ nhật mà vợ chạy đi đâu rồi.
Đến thư phòng gọi mấy cuộc điện thoại, bên Tần Bính Khuê mãi mà chẳng liên lạc được, điện thoại trong nhà Từ Phúc Lâm cũng không có ai nhấc máy, mắt thấy ngồi không cũng không phải là chuyện hay, Tôn Hưng Đồng sợ chạy xe jeep sẽ bị nhìn thấy, nên thúc xe đạp chạy đi hướng nhà Từ Phúc Lâm.
Nhà Tôn Hưng Đồng và nhà Từ Phúc Lâm, cách nhau hai con ngõ nhỏ.
Nhà Tôn Hưng Đồng ở là nhà do chính phủ cấp, Từ Phúc Lâm thì trước đây ít năm đã mua được một chỗ trú chân, dựng nên một ngôi nhà ba tầng, tưởng ốp vât liêu đá trang trí cao cấp, tường bao lưới sắt, trong vườn đủ loại hoa cỏ cây cối, lúc này lá cây sum xuê um tùm, trong góc phòng còn có một hồ cá nhỏ, dựng thẳng mấy khối đá kỳ lạ, bài trí tương tự như biệt thự trong thành phố, nhà dân trái phải hai bên làm nền, càng có vẻ như hạc giữa bầy gà.
Không đợi được Tôn Hưng Đồng đi thưởng thức nhà cửa xa hoa của Từ gia, chỉ nghe thấy trước nhà truyền đến tiếng ồn ào huyên náo, y đẩy xe đi tới phía trước, chỉ thấy cha con Từ Phúc Lâm, Từ Kiến Trung bị một đám người to con cao lớn chặn đứng ngay ở cửa, đang bị túm cổ chửi bới ỏm tỏi đẩy vào trong sân.
Tôn Hưng Đồng không biết chuyện gì xảy ra, không dám tiếp cận nữa, đẩy xe đạp đứng ở ngoài bờ tường, nhìn Từ Phúc Lâm mặt tức đến đỏ bừng, bị túm cổ đẩy về phía sau, không chú ý tới bậc thang ở phía sau, gót chân vấp vào bậc thang, phịch mông ngồi ngay trên mép bậc thang, một lúc không thể ngồi dậy được, mà nhóm người này hiển nhiên là mặc kệ gã té hay không té, túm gã tha vào bên trong.
- Từ gia nhìn thì vẻ vang, phó chủ tịch huyện cũng bị mất chức, còn mở công ty gì nữa, vẫn tưởng rằng tiền dễ vơ vét vậy sao, đây không phải vì duy trì cửa hàng mà nợ một mớ, bị đòi nợ tới tận cửa sao?
- Có cần khuyên không, chớ để bị người ta đánh cho thật đấy?
- Khuyên cái con khỉ, đáng đời đồ chó họ Từ bị mang vạ, lúc trước hàng xóm có người nào được chó họ Từ nhìn tới đâu, nhờ nhà hắn giúp một việc, hắn có từng nghĩ là vươn tay cho hàng xóm láng giềng được hai xu không? Mấy người thích khuyên thì đi mà khuyên, ông đây thì muốn xem trò hay
Nghe hàng xóm vây xem nghị luận, Tôn Hưng Đồng mới biết cha con Từ Phúc Lâm, Từ Kiến Trung mới vừa từ bên ngoài trở về thì bị mấy người đòi nợ này chặn ở cửa lớn, y ngây sững ra đứng ở ngoài bờ tường, không biết làm thế nào.
Y đương nhiên biết sự kiện Từ gia gặp phải cảnh tới cửa đòi nợ trước mắt, cùng ngày hôm qua Tần Bính Khuê cùng Thẩm Hoài lên thành phố, tuyệt đối không phải là hai chuyện không liên quan gì với nhau... Người khác không rõ ràng lắm là chuyện gì xảy ra, nhưng Tôn Hưng Đồng lại biết hơn mấy người hàng xóm này nhiều, cũng là do cha con Từ Phúc Lâm, Từ Kiến Trung vì muốn y an lòng, nên không có khả năng mọi chuyện đều gạt y, không lộ chút ám chỉ nào để làm an lòng y
Từ gia sau khi nhà hàng Từ Ký bị cưỡng chế dỡ bỏ, của cải nhiều năm qua vơ vét được đã gần như là chẳng còn gì. Mà Từ Phúc Lâm sau khi bị cách chức, Từ Kiến Trung tại khu Tây Thành nhận thầu công trình, ngược lại lại sinh sôi nảy nở, thậm chí ngay cả khoản tiền công trình máy móc vào tay đều là người bên khu Tây Thành chủ động giao cho Từ Kiến Trung... Đằng sau chuyện này có ý nghĩa như thế nào, Tôn Hưng Đồng cũng có thể suy nghĩ rõ ràng.
Nếu như ngay cả chút ám chỉ này cũng không có, Tôn Hưng Đồng cũng không có gan theo Từ Phúc Lâm nhắm mắt làm liều.
Hiện tại nhóm người này xông lên tận cửa đòi nợ, đây lại là chuyện gì xảy ra?
Trong khi Tôn Hưng Đồng đang nghi hoặc không rõ, trong căn nhà lầu truyền đến tiếng động đồ đạc bị nện rầm rầm, y thò đầu vào xem, "rầm" một cái TV từ lầu hai nện qua cửa sổ thủy tinh, rơi trên mặt sân xi măng đằng trước, mảnh nhựa vụn và linh kiện điện tử tứ tán trên mặt đất, tiếp theo lại có cái bàn và gì gì đó từ lầu hai nện xuống...
Tôn Hưng Đồng lòng như bị ngâm trong suối nước lạnh, từ đầu đến chân rét run: mấy năm nay y lăn lộn chốn quan trường nhiều năm, cũng biết một chút đạo lý, việc này nếu như bọn họ làm được, mới có giá trị lợi dụng, nếu như làm không xong, chính là một đống phân chó ném cho ai cũng ngại thối.
Tần Bính Khuê không rõ tung tích, Từ gia thì tình hình lại đang như vầy, Tôn Hưng Đồng cho dù là còn muốn nắm lấy cọng rơm, nhưng trong lòng cũng hiểu đại thế đã mất...
Nhìn tình hình trong nhà, Tôn Hưng Đồng cũng biết lúc này không có cách nào nói gì với cha con Từ Phúc Lâm, Từ Kiến Trung, nên đẩy xe đạp quay về, ra cửa ngõ thiếu chút nữa bị một chiếc xe tải quẹt qua, bị tiếng phanh xe chói tai hù cho một thân mồ hôi lạnh, cũng chẳng quan tâm tài xế miệng ngoác ra chửi bới, lo chạy trối chết, về đến nhà thì thất hồn lạc phách ngồi ở đầu giường, nhất thời không biết tính toán thế nào...
Hội nghị thường ủy thành phố đến buổi trưa mới kết thúc, sẽ đưa ra mười một thành viên thường ủy thành phố không có ai là ngoại lệ, đều tham gia bầu phiếu để thông qua nghị quyết "Các phòng ban quận huyện Thành phố và các tổ chức tài chính cùng giúp đỡ thúc đẩy công tác trù bị dự án nhà máy lọc dầu Tân Phổ".
Lúc Thẩm Hoài nhận được điện thoại của Hùng Văn Bân, xua Tống đồng đến huyện tìm hắn, liền dẫn cô cùng nhau đến nhà ăn phía sau uỷ ban huyện dùng cơm.
Đào Kế Hưng, Cảnh Ba cầm khay nhôm thức ăn nhanh xếp hàng ở phía trước chờ lấy món, tới chào Thẩm Hoài, Tống Đồng một tiếng.
- Tiểu Tống đến Hà Phổ khi nào? Đào Kế Hưng cười tủm tỉm hỏi.
- Mới vừa đến không lâu, đang định xế chiều đi chào hỏi bí thư Đào ngài đây, không ngờ lại gặp ngài cùng Cảnh thư kí trưởng ở đây, Tống Đồng theo Thẩm Hoài cầm khay thức ăn nhanh, chen vào trong hàng ngũ, chào hỏi Đào Kế Hưng, Cảnh Ba, - Nhà ăn trong huyện làm đúng là không tệ, tôi cũng là ăn rau dưa mà lớn lên, có thể ngon hơn so với đồ ăn bên này, cũng chưa ăn được mấy chỗ; tôi ăn đến nghiện luôn, cơm nước trong nhà hàng cũng không thơm ngon bằng bên này...
- Không có mấy chỗ, nhưng cũng là có mấy chỗ, cho thấy căn tin huyện chúng ta còn có chỗ để tiến bộ nha. Đào Kế Hưng hay nói giỡn, biết Tống Đồng có ăn rau dưa ở căn tin, đó cũng là căn tin cấp bộ và uỷ ban trở lên, tay cầm muôi nói không chừng còn là một đầu bếp cấp quốc gia, trình độ đương nhiên căn tin trong huyện không thể so sánh được.
Nhưng nói đến căn tin uỷ ban huyện tiêu chuẩn đã đề cao nhiều, Đào Kế Hưng, Cảnh Ba cũng tán thành, cũng biết đây là Thẩm Hoài làm tại chính quyền huyện phía dưới thành lập trung tâm quản lý hậu cần, sau khi giải tán căn tin tiêu chuẩn ăn theo cấp bậc, toàn chỉnh thể đã được nâng cao lên.
Nói trình độ quản lý kỳ thực cũng rất yếu kém.
Căn tin triệt tiêu tiêu chuẩn ăn, lãnh đạo huyện nếu như giờ cơm ở lại trong huyện tùy tiện giải quyết vấn đề dùng cơm, đều phải cùng nhân viên công tác thông thường cùng ăn cơm chế độ thấp, nên làm cho bên trung tâm quản lý hậu cần phải nỗ lực đề cao tiêu chuẩn làm đồ ăn cơm tập thể, còn phải liên tục thay đổi cách chế biến, trong ngoài phòng ăn cũng sạch sẽ ngăn nắp hơn nhiều so với trước đây, nhân viên làm việc trong căn tin tố chất cũng nâng cao hơn.
Lúc đầu lãnh đạo cấp cao của huyện còn rất nhiều người không quen lắm, nhưng cũng không có mâu thuẫn gì đặc biệt lớn.
Trước đây cho dù trong phòng ăn có chế độ theo cấp bậct, có phòng riêng, lãnh đạo huyện cũng rất ít khi ăn cơm ở căn tin, dù sao một người ngồi ở phòng riêng ăn cơm chế độ cao cũng không thực tế, khiến người khác nhìn vào cũng không vừa mắt; cùng người có quan hệ đối đầu ngồi ăn chung trong phòng, cũng lúng túng khó xử, dần dà mọi người đơn giản cũng không thích ăn cơm ở căn tin.
Sau khi căn tin thay đổi chế độ, tất cả mọi người đều cùng ăn đại trà, tiêu chuẩn cơm nước cũng không có giảm bao nhiêu, ngược lại còn không có các loại cố kỵ và khó xử như trước nữa, ăn cơm chỉ đi bộ hai bước là đến, cũng thuận tiện hơn.
Đào Kế Hưng, Cố Kim Chương, Cảnh Ba, Triệu Thiên Minh, bọn họ nếu không có mở tiệc chiêu đãi hoặc sự kiện khác cần tham gia gì, đều thích đến căn tin dùng cơm, tùy tiện nói chuyện tào lao vài câu, trong toàn bộ bộ máy bầu không khí so với trước đây cũng ít nặng nề, áp lực hơn nhiều.
Tuy rằng trong huyện trên diện rộng thì đề cao dùng cơm nhân viên thức ăn trợ cấp, nhưng bởi do lãnh đạo cấp cao của huyện giảm thiểu chi phí thức ăn, chi phí chỉnh thể cũng không có đề cao bao nhiêu; cán bộ cấp cơ sở đối với chuyện này là ủng hộ nhất, dù sao đối với cán bộ cơ sở cùng nhân viên công tác thông thường mà nói, thực sự là được lợi ích thực tế.
Bọn Thẩm Hoài lấy đồ ăn xong, ngồi xuống ngay chỗ gần cửa sổ; Thẩm Hoài nói cho Đào Kế Hưng cùng Cảnh Ba biết một ít nội dung của hội nghị thường ủy thành phố hồi sáng.
- Nhà máy lọc dầu Tân Phổ lúc này có đủ điều kiện thành lập tổ trù bị hạng mục, Tiểu Tống sau này sẽ trường kỳ ở lại Hà Phổ công tác phải không? Đào Kế Hưng hỏi.
- Còn phải xem bí thư Đào ngài có chào đón tôi hay không.
Tống Đồng vừa cười vừa nói.
- Sao lại không chào đón chứ? Đào Kế Hưng cười ha ha.
Hạng mục nhà máy lọc dầu Tân Phổ năm trước đã lấy danh mục nghiên cứu tính khả thi để tiến hành trù bị công tác, lúc ban đầu kinh phí năm triệu đều là do Tống Hồng Quân từ Hồng Cơ bên kia chi, Tống Đồng thì được phái đến công tác phụ trách tài vụ cùng với phối hợp liên lạc.
Sau khi khai triển công tác nghiên cứu, trừ hạng mục chọn địa điểm ở thôn đảo Thanh Sa để đo lường thực địa cùng với nghiên cứu trong phòng thí nghiệm ra, thiết kế và khảo sát tuyến hoá dầu, công tác tài liệu báo cáo thẩm tra cùng với quản lý trung cấp, cao cấp và nhân viên kỹ thuật tập hợp lại, đều đang đồng bộ đẩy mạnh, toàn bộ lượng công tác phối hợp liên lạc lớn và phức tạp.
Tống Đồng cách dăm hôm lại chạy về Tân Phổ, đều đã quen thuộc với đám quản lý và quan viên Hà Phổ như Đào Kế Hưng, Cố Kim Chương, Cảnh Ba, Triệu Thiên Minh, Đới Tuyền.
Tống Đồng sau khi tốt nghiệp đại học chính quy ở trong nước, còn đi Hồng Kông học thạc sĩ, thời gian chính thức tham gia công tác thì cũng chưa tới hai năm.
Cô cũng có những khuyết điểm giống như những sinh viên tốt nghiệp cao học khác, chưa quen thuộc đối với công tác cơ bản và nghiệp vụ cụ thể, nhưng cũng có được ưu điểm mà người thường theo không kịp, năng lực phối hợp và giao tiếp rất mạnh, phạm vi tầm nhìn cũng vượt xa so với người bình thường.
Dưới sự ảnh hưởng của bà cô út Tống Văn Tuệ cùng ông dượng Đường Kiến Dân, thái độ công tác của Tống Đồng cũng tương đương cần cù, năng lực học tập tiếp thu mạnh, cảm thấy hứng thú đối với phát triển công nghiệp quốc nội... Thẩm Hoài đã cùng bà cô út thương lượng, hi vọng trực tiếp lôi kéo Tống Đồng vào tổ trù bị hạng mục nhà máy lọc dầu Tân Phổ, sau đó thì ở lại Đông Hoa công tác, cũng tiện cho cô cùng Chu Tri Bạch duy trì gặp gỡ liên tục, xây dựng gia đình.