Tuy rằng không quan trọng bằng hội nghị nhiệm kỳ mới, nhưng hội đồng nhân dân lần này liên quan đến tuyển cử chủ tịch huyện của cá nhân Thẩm Hoài, hội nghị trong thời gian vài ngày kế tiếp, toàn bộ hành trình tham gia hội nghị lần này, bản thân hắn đều không thể không ở lại trong huyện.
Hội trường bố trí tại khu Tân tây viên khách sạn quốc tế Bằng Duyệt ở Bắc Sơn, vì để nhật trình hội nghị không ảnh hưởng đến công tác hằng ngày, Thẩm Hoài mang hết những văn kiện khẩn cấp cần phê chỉ thị về nhà xem... Như vậy là có thể đem lượng lớn văn kiện đã qua bàn bạc giao cho Đỗ Thiết Lập đi xử lý, hắn có thể trực tiếp từ nhà đi đến hội trường, tham gia hội nghị.
Chỉ cần ngày nào Thẩm Hoài có ở Hà Phổ, Khấu Huyên không thường ngủ lại ở đây, nhưng đều phải dậy sớm từ trường học chạy tới giúp hắn chuẩn bị bữa sáng, thu dọn nhà cửa, quả nhiên chỉ là chức trách của một bảo mẫu.
Bàn ăn được chế từ gỗ cây du già, đơn giản mài qua rồi quét một tầng dầu hạt trẩu, hoa văn thô thiển, từ trong đó có thể thấy được chủ nhân cư ngụ ở nơi này có phẩm chất sinh hoạt đơn giản.
Văn kiện ở trên bàn cơm bày ra một đống, còn có báo chí hồi sáng sớm mới vừa đưa tới, Thẩm Hoài cầm sữa đậu nành nóng pha với bột yến mạch Khấu Huyên đưa cho hắn; mà Khấu Huyên đứng ở đối diện bàn ăn, đang quay mặt vào bếp chiên trứng, nồi chảo tiếng vang xì xèo.
Thời tiết cuối tháng tư, Khấu Huyên mặc một bộ áo len màu nâu chấm bi màu hồng ánh kim, bên dưới mặc quần jean, eo thon nhỏ, vóc người yểu điệu, tết tóc đuôi ngựa, lộ ra cái cổ thon dài trong suốt, hai cái tai được chụp cái tai nghe, cô đang vừa chiên trứng vừa nghe băng tiếng Anh, thỉnh thoảng sẽ quay đầu hỏi Thẩm Hoài vài từ.
Thẩm Hoài huýt sáo, vừa xem văn kiện.
Ngoài nhà có tiếng xe dừng lại, qua chốc lát, Đỗ Kiến đi tới, Khấu Huyên tháo tai nghe xuống, nhẹ giọng chào hỏi: - Chào Đỗ chủ nhiệm . . .
Đỗ Kiến trước đây ở trấn Mai Khê, đối với những chuyện Khấu Huyên từng trải qua cùng với chuyện giữa cô và Dư Vi người đã vứt bỏ cô nhiều năm rồi lại muốn nhận lại, đều rất rõ ràng... Đỗ Kiến cười hỏi: - Lại dậy sớm chạy tới làm bữa sáng cho Chủ tịch Thẩm, trình độ có tiến bộ ah, Chủ tịch Thẩm cũng đã phàn nàn qua vài lần rồi. . .
Thẩm Hoài áng chừng nhớ kỹ mấy phần văn kiện mà hồi nãy nhìn đến, yêu cầu Đỗ Kiến phái thêm người đi đốc thúc, đưa văn kiện được lựa ra chỉ cho y xem. Đỗ Kiến lại báo với Thẩm Hoài: - Ngu bí thư sắp đến Hà Phổ, thư ký của ông ấy nửa giờ trước gọi điện thoại cho bên tổ chức hội nghị nói sẽ xuất phát từ trong thành phố. . .
Theo bố trí hội nghị, buổi sáng là đại biểu kí tên và nghi thức khai mạc cùng đoàn chủ tịch hội nghị, đại biểu hội nghị chỉ cần tranh thủ đến hội trường kí tên trước lúc chín giờ rưỡi là được rồi. Nhưng Ngu Thành Chấn đại biểu cho uỷ ban thành phố qua đây theo dõi trận tuyến, buổi sáng trừ tham gia nghi thức khai mạc cùng đoàn chủ tịch hội nghị ra, còn phải cùng thành viên ban tổ chức mở một cuộc họp ngắn trước sự kiện, thay mặt cho thành phố quan tâm một chút đến bố trí cụ thể của hội nghị.
Thẩm Hoài cầm lấy đồng hồ trên góc bàn nhìn, vừa mới qua tám giờ, nghĩ thầm: Ngu Thành Chấn đúng là cũng có chút sốt ruột.
Thẩm Hoài để văn kiện đã trả lời vào một đống, những cái khác chồng chất một đống đều ném vào tay Đỗ Kiến... Lúc này Khấu Huyên mới vừa chiên trứng xong, tưới xì dầu lên, thơm ngon không gì sánh được, Thẩm Hoài để Đỗ Kiến chờ hắn chỉ chốc lát: - Đợi nửa ngày, cậu để tôi ăn cái trứng này xong thì càng tốt, nhìn này hương vị có vẻ rất ngon nha Bất chấp bị phỏng miệng, vội thổi hai cái xua nhiệt, liền nguyên cái đem trọn quả trứng rim nuốt hết vào trong miệng, hướng Khấu Huyên dựng thẳng lên đầu ngón cái, mơ hồ nói, - Có tiến bộ, thời hạn thử việc bảo mẫu này của em, có thể suy xét kéo dài thêm nửa năm.
Đỗ Kiến đang cầm một đống văn kiện, theo Thẩm Hoài đi ra ngoài, vừa đi vừa thấp giọng báo cáo: - Trước khi đến, tôi đã chạy một vòng qua hội trường trước, nhân viên công tác nói là Tôn Hưng Đồng sáng sớm có đến. Tôi cũng sợ phiền phức, nên không đi tìm gặp anh ta. . .
- Tôi còn tưởng rằng ngày hôm qua hắn sẽ tới tìm tôi, cũng không thấy anh ta. Thẩm Hoài nghe Đỗ Kiến nói Tôn Hưng Đồng sáng sớm đã đến hội trường, dừng chân một lát, nói với Đỗ Kiến.
- Đại khái là vò đã mẻ lại sứt đây mà. . . Đỗ Kiến nói.
Thẩm Hoài ngẫm lại thấy cũng phải.
Tôn Hưng Đồng cho dù bị Từ Phúc Lâm nói động đến trong lòng quyết ý nhảy ra móc nối để tăng số phiếu, nên hẳn là có chuẩn bị tâm lý sự việc thất bại. Gặp tình thế thất bại thảm hại, Tôn Hưng Đồng từ bỏ đấu tranh, bó tay chịu trói, không đến trước mặt hắn xin tha, cũng không phải chuyện kỳ quái gì, chỉ là y mới sáng sớm đã chạy tới hội trường trước, ít nhiều cũng có chút kỳ quái.
Vương Vệ Thành vẫn còn ở lại trong bệnh viện ngó chừng Tần Bính Khuê, Tần Bính Khuê sau khi biết con gái ông ta Tần Doanh thiếu chút nữa nhảy lầu cuối cùng cũng có thể thuyết phục rời khỏi Đông Hoa, tâm tình cũng ổn định rất nhiều.
Từ gia bị đòi nợ nện cho nát nhừ, cục công an huyện lập án điều tra, bắt được mấy đứa côn đồ gây sự, người ta cũng không phủ nhận, nguyên nhân là nợ nần dẫn đến tranh chấp tiền của, cục công an huyện cũng chỉ có thể xử lý hành chính tạm giam đối với đương sự.
Dưới tình huống như vậy, Thẩm Hoài cũng không lo Tôn Hưng Đồng còn có năng lực gì mà gây sóng gió, trong tay hắn cũng có nhiều chuyện phải làm rồi, mặc dù đối với chuyện Tôn Hưng Đồng chạy tới hội trường sớm như vậy cũng thấy kỳ quái, nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều.
Thẩm Hoài ngồi xe đến khu Tân tây viên khách sạn Bằng Duyệt ở Bắc Sơn, lần lượt có vài đại biểu đến hội trường ký tên, hắn xuống xe trước toà lầu hội trường chính ở khu tây, cũng không có thấy bóng dáng Tôn Hưng Đồng, chỉ thấy bọn người Đào Kế Hưng, Cố Kim Chương từ bên trong đi tới, nói với hắn: - Ngu bí thư đến cửa lớn. . .
Thẩm Hoài quay đầu lại, liền thấy xe Ngu Thành Chấn rẽ đến, bất kể sau lưng chửi bới nhau thế nào, biểu hiện trên mặt vẫn là phải tôn trọng Ngu Thành Chấn lúc này đã là nhân vật đứng thứ ba của thành phố.
Đám Triệu Thiên Minh, Tôn Ba, Đới Tuyền thành viên ban tổ chức sau đó đều đi tới, hộ tống Thẩm Hoài, Đào Kế Hưng cùng qua nghênh tiếp Ngu Thành Chấn.
Đơn giản hàn huyên mấy câu phía trước toà lầu, liền trực tiếp tiến vào phòng họp nhỏ của toà lầu chính mở cuộc hội ý nhỏ.
Theo lý thì hẳn là phải do ban tổ chức hội nghị báo cáo cho Ngu Thành Chấn về tình hình bố trí hội nghị, trên thực tế từ trước đến nay đều chỉ có thành viên ban tổ chức có tư cách nghe Ngu Thành Chấn truyền đạt tinh thần làm việc của đảng uỷ thành phố trước hội nghị.
Họp hội ý rất ngắn gọn, chủ yếu vẫn là ở trong phòng hội nghị nhỏ chơ gần ba trăm đại biểu tham dự hội nghị kí tên xong hết rồi thì cử hành nghi thức khai mạc hội nghị.
Lúc diễn ra nghi thức khai mạc, Thẩm Hoài cùng Đào Kế Hưng ngồi cạnh hai bên trái phải của Ngu Thành Chấn, ngó chừng Tôn Hưng Đồng ngồi ở trong góc, nhưng anh ta cùng đại biểu của Tây Xã Hương (thuộc thị trấn Chiêm Lũng, thành phố Phổ Ninh) đều được sắp xếp ngồi trong góc cách khá là xa đài chủ tịch.
Nếu hội trường hội nghị đã cách xa như vậy, Thẩm Hoài cũng không cách nào nhìn rõ thần sắc Tôn Hưng Đồng, chỉ chú ý thấy trong toàn bộ nghi thức khai mạc anh ta cứ như hồn treo ngược cành cây, mắt cứ luôn nhìn chằm chằm nơi nào đó ngoài cửa sổ, người bên cạnh nói chuyện với anh ta, anh ta cũng hờ hững chẳng thèm để ý.
Chuyện câu lạc bộ Vương Triều vẫn chỉ có rất ít người biết, cũng không có lan truyền ra, nhưng chuyện Tần Bính Khuê xin ban tổ chức hội nghị cho nghỉ, không tham gia hội nghị lần này, cũng đủ để khiến cho rất nhiều người vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.
Trang kinh tế của toà soạn nhật báo Đông Hoa đã đưa tin về chuyên đề mở rộng và phát triển Tân Phổ, cũng không dùng ngôn từ kịch liệt như trong tưởng tượng của mọi người, thêm chuyện hôm qua Từ gia bị đòi nợ nện cho nát nhừ, đối với những người làm kế hoạch vận động hành lang câu kết mua chuộc phiếu mà nói, lúc này tâm lý không thể nghi ngờ là đều đang chịu áp lực cực lớn.
Bọn họ đều nhìn về phía Tôn Hưng Đồng, hi vọng Tôn Hưng Đồng lúc này có thể cho bọn họ ám chỉ rõ ràng hơn nữa, nhưng mà biểu hiện hoảng hốt và thất thần của Tôn Hưng Đồng, triệt để khiến cho lập trường của những người này bắt đầu lung lay, luống cuống không biết làm sao.
Nhiệm vụ mà Đỗ Kiến và Cảnh Ba tiếp nhận, chủ yếu vẫn là bất cứ lúc nào cũng phải kiểm soát được chiều hướng của đại biểu tham dự hội nghị, thấy Tôn Hưng Đồng tinh thần hoảng hốt, nhưng cũng thành thật không có dị động, mặc dù có chút lo lắng nhưng cũng không có làm động tác dư thừa gì có thể dẫn đến sự chú ý của người khác.
Sau nghi thức khai mạc chính là là đoàn chủ tịch họp, thảo luận quyết định chương trình hội nghị, ngoài ra chính là do Ngu Thành Chấn sẽ đại biểu cho đảng uỷ thành phố phát biểu Thái độ của đảng uỷ thành phố có chuyển biến gì hay không, có vận may gì không, tâm lý muốn quấy đục nước, thì xem xem Ngu Thành Chấn phát biểu trước đoàn chủ tịch hội nghị có thái độ rõ ràng hay không.
Tôn Hưng Đồng cũng là một người trong bốn mươi chín thành viên đoàn chủ tịch, vẫn là nhân viên công tác chạy tới thông báo cho biết, y mới khỏi phải đi theo đổi phòng họp tham gia đoàn chủ tịch hội nghị.
Bất kể ngày thường là chức vụ gì, địa vị cao hay thấp, lúc này là ứng cử viên cần lá phiếu bầu của các đại biểu, Thẩm Hoài và Đới Tuyền đều dựa theo quy củ cũ, đứng ở cửa phòng hội nghị nghênh tiếp thành viên đoàn chủ tịch tiến vào.
Tôn Hưng Đồng là người hỗ trợ tuyển cử, nên không có đãi ngộ này.
Đợi lát nữa sau khi hội nghị chính phủ báo cáo xong sẽ phân tổ tiến hành thảo luận, chiếu theo quy củ, Thẩm Hoài, Đới Tuyền cũng sẽ theo Ngu Thành Chấn, Đào Kế Hưng cùng đi xuống phía dưới gặp mặt giao lưu với các đại biểu nói chung; Tôn Hưng Đồng là người hỗ trợ, ngược lại sẽ bị nhòm ngó sit sao, cấm tùy ý đi lại và nói chuyện với đại biểu của tổ khác.
Thẩm Hoài nhìn Tôn Hưng Đồng vẻ mặt hoảng hốt đi tới, lúc đi qua cửa trước phòng họp, mắt nhìn chằm chằm như móc câu bám chặt vào Ngu Thành Chấn lúc này đã ngồi vào bàn hội nghị, chẳng để ý liếc mắt đến hắn lấy một cái, nhịn không được có chút lo lắng... Nhìn bộ dạng Tôn Hưng Đồng sắc mặt tái nhợt, chịu đủ dằn vặt, Thẩm Hoài trao đổi ánh mắt với Đào Kế Hưng ngồi ở bên trong một chút.
Đào Kế Hưng không tiện rời khỏi hội nghị, y nói với Cảnh Ba vài câu, Cảnh Ba rướn người qua, nói nhỏ với Thẩm Hoài: - Tôn Hưng Đồng nhìn qua có vẻ chịu đả kích không nhẹ, tôi đi ra ngoài kêu vài người qua đây. . .
Thẩm Hoài không tỏ vẻ gì gật đầu:
- Ở thị trấn Tôn Hưng Đồng đã luân chuyển mười lăm mười sáu năm không thể tiến được bước nào, dưới dày vò về tâm lý, mới để Từ Phúc Lâm thừa dịp yếu mà vào, thuyết phục gã dự định bí quá hoá liều câu kết gian lận phiếu, mà khi bọn gã sắp có hi vọng thành sự, mình lại vô tình đánh ngay một cú ngay đầu bọn gã, triệt để đánh nát ảo tưởng của bọn gã Tôn Hưng Đồng về mặt tâm lý có chút không chịu nổi, cũng sẽ không khiến mọi người bất ngờ gì.
Ngu Thành Chấn cũng không chú ý tới điểm khác thường của Tôn Hưng Đồng, gã vì ngăn ngừa bị nắm nhược điểm, trước tiên căn bản sẽ không trực tiếp tiếp xúc với Từ Phúc Lâm, Tần Bính Khuê, thậm chí còn không nhận ra mặt Tôn Hưng Đồng.
Thành viên Đoàn chủ tịch đều đang ngồi trong phòng hội nghị, không vắng một ai, Đào Kế Hưng chủ trì hội nghị, ngắn gọn lên tiếng mời Ngu Thành Chấn phát biểu, truyền đạt sự bố trí và tinh thần làm việc của uỷ ban thành phố.
Đây là lời phát biểu chính thức, Ngu Thành Chấn tiếp nhận bản thảo bài phát biểu từ tay thư kí, ông ta hắng giọng, tay vịn đầu micro qua một bên, thanh thanh cổ họng, nói: - Uỷ ban thành phố cực kỳ coi trọng đối với hội nghị lần này của huyện Hà Phổ, trước sau hai lần chủ tịch hội đồng nhân dân của huyện, bí thư huyện ủy Đào Kế Hưng, chủ tịch huyện Thẩm Hoài thay mặt chính quyền huyện vào thành phố giải quyết công tác bố trí hội nghị. . . Uỷ ban thành phố nghiên cứu cho rằng, công tác tuyển cử là quan trọng nhất trong hội nghị lần này của Hà Phổ, đầu tiên uỷ ban thành phố yêu cầu công tác tuyển cử phải bảo đảm mục đích tổ chức được quán triệt thông suốt tuyệt đối. Vài ngày trước, uỷ ban thành phố cũng nghe được huyện Hà Phổ có cán bộ cực kỳ cá biệt sau lưng ngầm câu kết, thậm chí bọn họ còn dày công kín đáo tạo các loại lời đồn, hành vi công kích Hà Phổ trong khoảng thời gian này cũng có hiệu quả rõ ràng... Đối với loại không để ý đến tổ chức kỷ luật, ngầm câu kết sau lưng, làm ra hành vi kích động này, uỷ ban thành phố cùng với huyện ủy và ban ngành kiểm tra kỷ luật của Hà Phổ, phải xét xử và đả kích nghiêm khắc.
Không cần nói những người Từ Phúc Lâm, Tần Bính Khuê cùng Tôn Hưng Đồng đã âm thầm tiếp xúc, những thành viên khác trong đoàn chủ tịch đang ngồi đây cũng sớm đã có phát giác đối với các biểu hiện khác thường, kỳ thực mọi người trong lòng đều hiểu, phía Mai Cương hệ của Đông Hoa và phía họ Triệu không cùng một phe, nếu không có Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn dẫn đầu phe họ Triệu ngầm ủng hộ, thứ nhất các loại đồn đãi sẽ không có khả năng xôn xao như thế, thứ hai bọn Tôn Hưng Đồng, Từ Phúc Lâm cũng không có lá gan công khai nhảy ra chống đối phe đang khống chế cục diện là Đào Kế Hưng và Thẩm Hoài như thế đâu.
Chính vì suy đoán rằng Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn đang âm thầm ủng hộ, cho nên mọi người mới cảm giác thấy trước hội nghị lần này sẽ có trò hay để xem.
Cho dù khi Tần Bính Khuê không hiểu vì sao lại xin nghỉ không ra dự hội nghị lần này, Từ gia ngày hôm qua bị người ta đòi nợ, cho dù phần lớn mọi người đều vì vậy mà lập trường cũng một lần nữa lại sinh ra dao động, nhưng bọn họ cũng ký thác tin tức được xác minh cuối cùng vào phó bí thư thành uỷ - Ngu Thành Chấn.
Ngu Thành Chấn nói lời nghiêm khắc như vậy, không mang chút mập mờ và ám chỉ nào, giống như suy đoán lúc trước của mọi người chưa từng tồn tại vậy, giống như ám chỉ lúc trước của Tôn Hưng Đồng, Từ Phúc Lâm với bọn họ căn bản chỉ là lời nói dối vậy... Mọi người ngoài kinh ngạc ra, đều nhìn về Tôn Hưng Đồng, trong ánh mắt xen lẫn đủ loại tâm tình phức tạp.
Thẩm Hoài cũng chú ý thấy Tôn Hưng Đồng sau khi nghe Ngu Thành Chấn nói những lời này xong, sắc mặt hoàn toàn xanh mét, mắt dại ra sững sờ nhìn chằm chằm Ngu Thành Chấn, hắn há mồm hỏi Tôn Hưng Đồng:
- Bí Thư Tôn có phải là thân thể khó chịu không, có muốn về phòng nghỉ ngơi một chút trước hay không?
Tôn Hưng Đồng chẳng có chút phản ứng nào đối với lời nói của Thẩm Hoài, cũng không chơ Cảnh Ba ám chỉ nhân viên công tác chờ ở cửa đỡ Tôn Hưng Đồng đi ra ngoài, anh ta liền từ trên chỗ ngồi nhảy dựng lên, hướng phía Ngu Thành Chấn chộp tới, gầm thét gào rú: - Bí thư Ngu, ông nói với Từ Phúc Lâm, đồng ý cho tôi làm phó chủ tịch huyện, ông đã đồng ý cho tôi làm phó chủ tịch huyện, sao ông lật lọng không nhận?
Thẩm Hoài cũng bị hù cái giật mình, không nghĩ tới Tôn Hưng Đồng vây ma lại không chịu nổi áp lực, tinh thần suy sụp, cũng may Cảnh Ba, Đỗ Kiến phản ứng cũng không chậm, ngăn được Tôn Hưng Đồng trước khi anh ta xông lên tóm Ngu Thành Chấn, chặn lại ôm chặt ngang lưng anh ta. . .