Thẩm Hoài cũng không ngờ rằng Tôn Hưng Đồng không ngờ sẽ vào lúc này, không chịu nổi áp lực mà tinh thần sụp đổ, thấy anh ta trong lúc Cảnh Ba, Đỗ Kiến hợp lực ngăn cản, còn muốn nhào về phía Ngu Thành Chấn, đối với việc này cũng là trở tay không kịp, chỉ đứng lên đứng trước bục diễn thuyết, phòng bị Tôn Hưng Đồng xông tới.
Ngu Thành Chấn trước đó để tránh bị nắm lấy nhược điểm, cũng không tiếp xúc với Từ Phúc Lâm, càng không nhận ra Tôn Hưng Đồng, y là đại biểu thành ủy, truyền đạt tinh thần công tác tuyển cử của thành ủy, gõ chuông cảnh tỉnh, tưởng rằng phong ba lần này từ đây sẽ qua đi, nhưng thật không ngờ Tôn Hưng Đồng lần này nhảy ra, trực tiếp lấy cái mũ chụp lên đầu y.
Nhìn bộ dáng hùng hổ của Tôn Hưng Đồng, Ngu Thành Chấn cũng hơi hoang mang, quay đầu xem phía sau có đường nào có thể chạy trốn hay không.
- Tôn Hưng Đồng, anh quấy phá cái gì? Nói hươu nói vượn hả? Đào Kế Hưng đập bàn lớn tiếng khiển trách, muốn giữ lấy Tôn Hưng Đồng.
Tôn Hưng Đồng vẻ mặt dữ tợn, tròng mắt ứa đỏ che kín tơ máu, xem ra rõ ràng tâm trí đã mơ hồ rồi, sự khiển trách của Đào Kế Hưng cũng khiến anh ta không có nửa điểm phản ứng.
Thành viên đoàn chủ tịch trong phòng họp đứng lên rầm rầm, giúp Cảnh Ba, Đỗ Kiến kéo Tôn Hưng Đồng, kéo ra ngoài phòng họp.
- Mọi người chọn tôi làm Phó chủ tịch huyện là tín nhiệm Tôn Hưng Đồng tôi, tôi ở đây cảm ơn sự tín nhiệm của mọi người. Để làm cho tốt Phó chủ tịch huyện này, tôi nói hai câu đơn giản Tôn Hưng Đồng bị kéo ra cửa, lại không hiểu sao nói ra những lời này, khiến mọi người ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng đều nghĩ: lẽ nào Tôn Hưng Đồng là muốn mình được chọn làm Phó chủ tịch huyện?
- Đưa tới phòng y tế trước đi. Đại hội trù bị có sắp đặt tổ y tế, phòng y tế tạm thời thiết lập ở lầu dưới cùng. Đào Kế Hưng nhất thời cũng luống cuống, vội vàng bảo Cảnh Ba dẫn người đưa Tôn Hưng Đồng đến phòng y tế trước rồi nói sau.
Đào Kế Hưng lại bận rộn thảo luận với Ngu Thành Chấn: - Hội nghị hay là tạm dừng một lát, bí thư Ngu do chủ tịch huyện Thẩm, phó bí thư Cố dẫn vào phòng nghỉ trước nhé?
Nhìn Tôn Hưng Đồng bị người ta kéo ra khỏi phòng họp, Ngu Thành Chấn khôi phục điềm tĩnh, mấy năm nay quan trường lại không phải là lặn lội vô ích, tròng mắt đánh trơn, cũng không nói rời khỏi hội trường đi phòng lảng tránh sự tình, mặt tái nhợt nhìn Đào Kế Hưng và Thẩm Hoài hỏi: - Anh ta là ai?
Ngươi có thể không biết hắn là ai? Thẩm Hoài nhìn Ngu Thành Chấn một cái, trong lòng cười lạnh hai cái, không nghĩ tới Ngu Thành Chấn lúc này cho là bọn họ đang giở trò.
Tuy nhiên, Thẩm Hoài biết lúc này không phải là thời điểm lật bàn chửi nhau, cúi đầu không lên tiếng, để Đào Kế Hưng đi ứng phó Ngu Thành Chấn.
Đào Kế Hưng trầm ngâm hai ba giây, có thể hiểu Ngu Thành Chấn vội vàng muốn xóa sạch tâm lý của mình, nói: - Anh ta là Tôn Hưng Đồng, bí thư Đảng ủy xã Tây Xã, lần này cùng Đới Tuyền bí thư Đảng ủy thị trấn Tâm Phổ tham gia tuyển cử chức Phó chủ tịch huyện. Tôi vừa định giới thiệu anh ta cho bí thư Ngu biết, không ngờ anh ta liền nói hươu nói vượn, có thể trong khoảng thời gian này áp lực cuộc sống và công việc khiến trong lòng anh ta chịu áp lực hơi lớn, chủ yếu vẫn là huyện quan tâm chưa đủ đến trạng thái tâm lý của cán bộ.
Nhìn bộ dạng của Tôn Hưng Đồng, hẳn là nghe thấy những lời ném đá xuống giếng cuối cùng, tinh thần kéo căng không chịu được, hoàn toàn suy sụp rồi, nhưng Đào Kế Hưng vẫn không thể nói Tôn Hưng Đồng điên rồi.
Cũng không phải nói là muốn bảo vệ Ngu Thành Chấn, mà là tính chất nghiêm trọng và phức tạp của toàn sự việc, Đào Kế Hưng trong lúc nhất thời cũng không nhìn thấu chuyện này có ảnh hưởng rất ác liệt đối với huyện, nói chuyện chỉ có thể lưu lại đường sống trước rồi nói.
Ngu Chấn Thành lúc này cũng hiểu, trong tình hình này nghi ngờ Thẩm Hoài và Đào Kế Hưng có ác ý trước, nhiều ít có chút đương nhiên rồi:
Nếu như Tôn Hưng Đồng không điên, mà là giả điên dưới sự sắp xếp của Thẩm Hoài, nhân cơ hội giội nước bẩn lên đầu anh ta, vậy tất nhiên sẽ biến thành sự cố chính trị nghiêm trọng, cũng tất nhiên sẽ được tỉnh phái người xuống điều tra việc này: điều này thứ nhất Thẩm Hoài muốn tiếp tục làm giả cũng khó, thứ hai chỉ dựa vào chứng từ đầu môi chót lưỡi giả điên giả dại của Tôn Hưng Đồng, cũng không nói được vấn đề gì, cho dù lui mười ngàn bước mà nói thì Thẩm Hoài thật muốn lần nữa quấy quan trường Đông Hoa đến long trời lỡ đất, đối với hắn, đối với hệ Mai Cương thì có lợi gì chứ?
Nếu Tôn Hưng Đồng thật sự là trong lúc đó phát điên thì Ngu Thành Chấn tin Thẩm Hoài cũng không có khả năng trước đó có thể đoán chính xác lời nói và hành động của Tôn Hưng Đồng sau khi suy sụp tinh thần.
Nếu không vừa rồi khi Tôn Hưng Đồng đột nhiên lấy mũi dùi chọc vào đầu y, còn nghe thấy nhiều thành viên đoàn chủ tịch huyện như vậy ở đây, toàn sự việc vốn dĩ là sự cố tuyển cử của huyện Hà Phổ.
Nghe lời nói của Đào Kế Hưng, Ngu Thành Chấn cũng biết Đào Kế Hưng không có ý định nhân cơ hội khuếch đại và có tâm tư giội nước bẩn lên đầu anh ta, chuyển tròng mắt nói: - Chuyện đó anh hãy xem trước đi, đối với cán bộ có áp lực công việc quá lớn tổ chức phải có liên quan, tôi và Thẩm Hoài, Kim Chương đến phòng nghỉ đợi anh Nhưng anh ta chung quy không yên tâm với Thẩm Hoài và Đào Kế Hưng, nháy mắt với thư ký Chu Quế Đông, ra hiệu anh ta đi xuống lầu với Đào Kế Hưng.
Thấy thư ký Chu Quế Đông cùng Đào Kế Hưng đã xuống bục diễn thuyết, Ngu Thành Chấn chống lên bàn muốn đứng dậy, lúc này mới phát hiện bắp chân mình đang run rẩy, anh ta cũng không muốn cho người khác thấy vẻ kinh hoàng của anh ta, tay chống mạnh lên bàn, ánh mắt làm bộ nhìn chằm chằm vào các thành viên đoàn chủ tịch dưới bục, nhìn như nghiêm khắc lại chứa bao ý tứ hàm súc, thực tế là nhân cơ hội trì hoãn mấy giây đồng hồ
Khóe mắt Thẩm Hoài nhìn chăm chú vào cái chân đang run của Ngu Thành Chấn, trong lòng cười lạnh, nghĩ thầm rằng dù ngươi gian xảo như cáo, cũng có lúc hoảng hốt đấy! Lại thầm nhủ đáng tiếc, đang việc tuyển cử, mới cùng Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn bàn bạc điều kiện, cũng không thích hợp lại tiến sát quá nhanh, bằng không quan trường Đông Hoa lại dậy song, đối với kiến thiết địa phương thì không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Thẩm Hoài, Cố Kim Chương cùng Ngu Thành Chấn và thư ký của anh ta theo nhân viên đến phòng nghỉ ngồi, cũng không nói gì.
Một lát, Đào Kế Hưng và thư ký Chu Quế Đông của Ngu Thành Chấn chạy tới, báo cáo tình hình với Ngu Thành Chấn:
- Sau khi Tôn Hưng Đồng được kéo xuống, cảm xúc không kích động nữa, cả người như ma nhập, ở phòng y tế không ngừng diễn thuyết, nghĩ mình được chọn làm Phó chủ tịch huyện rồi, anh ta lúc này còn chưa nói hết đâu; đại khái vì chuyện này mà nhập thành ma rồi.
Bên này không có người nào, Đào Kế Hưng tự nhiên hướng về chỗ sáng nói: - Ảnh hưởng hơi xấu, tôi bảo bác sĩ cho anh ta trấn tĩnh trước, phái người đón vợ anh ta qua đây. Đúng rồi, vợ của Tôn Hưng Đồng là cán bộ Hội liên hiệp phụ nữ huyện chúng ta.
Tưởng tượng bộ dạng Tôn Hưng Đồng ở phòng y tế dựa vào suy nghĩ chủ quan muốn làm Phó chủ tịch huyện mà diễn thuyết, Thẩm Hoài chỉ cảm thấy vừa buồn cười vừa thảm thương.
Khi Đào Kế Thừa báo cáo tình hình Tôn Hưng Đồng, Ngu Thành Chấn vừa nghe vừa tìm sự thật từ trong mắt thư ký Chu Quế Đông, xác nhận đầu óc Tôn Hưng Đồng đã có vấn đề, trong lòng liền rất bồn chồn, nhưng mà nghe vợ Tôn Hưng Đồng làm việc ở Hội liên hiệp phụ nữ huyện thì tinh thần thoáng chấn động, nói: - Vợ anh ta làm việc ở Hội liên phụ nữ huyện thì tốt rồi
Thẩm Hoài nhìn Ngu Thành Chấn, biết ngầm ý của anh ta là gì.
Nếu Tôn Hưng Đồng thật sự vì việc tuyển cử này mà điên rồi thì chỉ sợ người nhà đứng lên gây rối, nói như vậy, vấn đề sẽ rất khó giải quyết, mặt ảnh hưởng cũng khó có thể khống chế; Ngu Thành Chấn hiện tại biết vợ Tôn Hưng Đồng là cán bộ của Hội liên hiệp phụ nữ thì biết dễ dàng làm việc, việc giải quyết vấn đề sẽ đơn giản hơn một chút.
Cố Kim Chương nói: - Tình trạng của Tôn Hưng Đồng, huyện sẽ cố gắng sắp xếp lực lượng điều trị chữa bệnh, có điều anh ta là người được đề cử chức Phó chủ tịch huyện, đột nhiên xảy ra tình trạng này, hẳn không thể thích hợp tham gia tuyển cử vào ngày kia, nhưng việc tuyển cử vẫn phải tiếp tục. Việc này có cần báo cáo với bí thư Trần không?
Ánh mắt Ngu Thành Chấn nhìn Thẩm Hoài, cân nhắc tâm tư của hắn, không vội hồi đáp đề nghị của Cố Kim Chương.
Thẩm Hoài nói: - Sự việc này trách nhiệm rất lớn, tạm thời thay đổi trình tự tuyển cử cũng không phải là việc huyện có thể quyết định. Chúng ta đi ra ngoài đợi, bí thư Ngu Thành Chấn xin chỉ thị bí thư Trần, xem thành phố quyết định thế nào, chúng ta nghe theo sắp xếp của tổ chức
Thấy Thẩm Hoài nói tốt như vậy, Ngu Thành Chấn thật là không ngờ, có chút sững sờ nhìn Thẩm Hoài, không biết hắn làm sao mà lại đột ngột trở nên nói tốt như vậy?
Nhìn Thẩm Hoài, Đào Kế Hưng và Cố Kim Chương đi đến gian ngoài của phòng nghỉ, Thẩm Hoài còn thuận tay kéo cửa, Ngu Thành Chấn hỏi thư ký: - Tôn Hưng Đồng thật điên rồi sao?
Chu Quế Đông nói: - Có thể điều trị được hay không thì không biết, nhưng hiện giờ thật sự là chịu kích thích rồi, không giống giả.
Ngu Thành Chấn hít sâu một hơi, tay cầm điện thoại, cũng không vội gọi điện thoại cho Trần Bảo Tề báo cáo sự việc, anh ta còn chưa biết được tay họ Thẩm kia đang nghĩ cái gì.
Mặc dù nói toàn bộ sự việc không phải là sự sắp xếp trước của tay họ Thẩm và Đào Kế Hưng, nhưng đột nhiên biến thành cục diện này, đặc biệt là sau khi tinh thần Tôn Hưng Đồng sụp đổ, trực tiếp dùng mũi dùi chỉ về hướng Ngu Thành Chấn y, tay họ Thẩm lẽ nào không biết nhân cơ hội hay sao?
Thẩm Hoài đứng gần cửa sổ, lôi thuốc ra đưa cho Đào Kế Hưng, Cố Kim Chương, hỏi: - Đợi vợ của Tôn Hưng Đồng đến, là bí thư Đào làm công tác hay là để tôi?
- Hay là tôi đi. Đào Kế Hưng nói. - Tôn Hưng Đồng cũng chỉ là nhất thời chịu kích thích, tôi hỏi qua bác sĩ rồi, chỉ cần tích cực phối hợp điều trị, hẳn có thể trở lại bình thường.
Thẩm Hoài gật gật đầu, biết ý của Đào Kế Hưng: Tôn Hưng Đồng có thể trở lại bình thường, nhưng bệnh này khó nói điều trị hoàn toàn; về y học thì không có vấn đề, huyện cũng không thể lại để Tôn Hưng Đồng đảm nhiệm chức vụ Đảng chính gì đó, nếu không là chuyện cười rồi.
Tôn Hưng Đồng dày vò nhiều năm như vậy cũng không thể tiến lên trên một bước, nghe tin xúi giục của Từ Phúc Lâm, không để ý quy tắc chính trị trước mắt bí quá hóa liều, có thể nói tâm lý vẫn luôn chịu đựng áp lực rất lớn, để Ngu Thành Chấn ép lên cây rơm rạ cuối cùng, gây ra chuyện thế này, không thể tính là bất ngờ gì.
Thẩm Hoài cũng không thể không thừa nhận hắn trước vấn đề của Tôn Hưng Đồng, mưu sự cũng có chút không chu toàn.
Công tác của vợ Tôn Hưng Đồng có lẽ làm được tốt, nhưng Tôn Hưng Đồng lại có quan niệm cố chấp với địa vị quan trường như vậy thì sau khi anh ta trải qua điều trị, thần trí khôi phục lại, nếu như biết anh ta không thể đảm nhiệm bất kì chức vụ Đảng chính gì thì có thể lại bị kích động hay không?
Nghĩ đến đây, Thẩm Hoài cũng không kìm nổi mà than thầm: có khi có thể ảnh hưởng, khống chế vận mệnh của người khác, cũng không phải chuyện tốt gì
Hắn cũng không tiện đi xuống thăm Tôn Hưng Đồng, sợ khiến anh ta chịu kích thích gấp bội.
Thẩm Hoài ở gian ngoài hút liền ba điếu thuốc, Ngu Thành Chấn mới mở cửa phòng trong mời họ đi vào nói chuyện:
- Bí thư Trần đã nhanh chóng liên hệ với Chủ tịch thành phố Cao và chủ nhiệm Ngô Hải Phong, sau khi biết người được đề cử Tôn Hưng Đồng chịu áp lực của cuộc sống và công việc, tính thần xảy ra vấn đề, huyện nên để anh ta tích cực phối hợp điều trị, đồng thời đoàn chủ tịch huyện có thể theo pháp luật mà hủy bỏ tư cách ứng cử phó chủ tịch huyện của anh ta. Mà việc tuyển cử phó chủ tịch huyện của huyện Hà Phổ là tạm hoãn hay là thay đổi trình tự sửa đổi mức tuyển cử thì phải chờ chủ nhiệm Ngô Hải Phong triệu tập hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân thảo luận
Thẩm Hoài nhìn Đào Kế Hưng, Cố Kim Chương nói: - Chúng tôi phục tùng theo chỉ thị của Thành ủy.