Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 792 - Chương 780: Rút Dây Động Rừng

Chưa xác định
Chương 780: Rút dây động rừng

Chứng khoán Đông Giang thuở ban đầu là xí nghiệp chứng khoán nhà nước thuộc Từ Thành, ban đầu kinh doanh gặp khó khăn, số nợ lớn. Đến năm 96 Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố tiến hành thay đổi chế độ, thanh lý nợ nần, sau đó được các cổ đông khác như Tập đoàn điện khí Phổ Thành đầu tư góp vốn, mới dần dần đi đúng quỹ đạo.

Nguồn lực vốn của chứng khoán Đông Giang ở trong nước đều vô cùng bình thường, cho dù là bên trong tỉnh Hoài Hải cũng không thể xem là xí nghiệp lớn. Hiện nay có giá trị vẫn chỉ có hai công ty là chứng khoán Đông Giang cùng chứng khoán Hoài Hải trong tỉnh có năng lực kinh doanh nghiệp vụ chứng khoán, cũng tức là có giấy phép chứng khoán.

Nếu như đã biết chuyện chứng khoán Đông Giang có liên quan đến việc thao túng giá cổ phiếu của Tư Hoa thực nghiệp, Thẩm Hoài trong khoảng thời gian này đối với chứng khoán Đông Giang cũng tìm tòi nghiên cứu kĩ lưỡng.

Chứng khoán Đông Giang năm 97 tiền vốn cũng không đủ 200 triệu, mà trong kinh doanh chứng khoán, nhờ phương diện uỷ thác quản lý vốn, thu nhập hằng năm quy mô cũng chừng năm ba triệu.

Trong một công ty chứng khoán quy mô nhỏ như vậy, Chu Thần Tây làm Phó giám đốc, thu nhập hợp pháp từ công ty chứng khoán như vậy còn xa mới đạt đến biểu hiện khoa trương ở bên ngoài như vậy.

Chu Thần Tây vung tay hào phóng mua một chiếc xe sang trọng cho tình nhân Từ Nhàn, chỉ có thể giải thích rằng y bên ngoài chứng khoán Đông Giang đã thu được một số tiền bất chính.

Chu Thần Tây gần đây kiếm được một số tiền bất chính như vậy từ đâu?

Vấn đề này đối với Thẩm Hoài mà nói, thật sự không hề thần bí gì đáng nói.

Mà Từ Nhàn sở dĩ có thể làm cho Chu Thần Tây ra tay phóng khoáng thay cô mua một chiếc xe sang trọng, ngoại trừ Từ Nhàn là người yêu của Chu Thần Tây ra, Thẩm Hoài đoán chủ yếu nhất, có lẽ là Từ Nhàn biết Chu Thần Tây ở chứng khoán Đông Giang thiết lập được cả một hệ thống nắm giữ tin tức ở bên trong.

Thành Di về nước công tác gần một năm, tấm màn đen của chứng khoán cũng biết rất nhiều.

Việc Hồ Lâm liên hợp nhiều công ty chứng khoán nâng giá cổ phiếu Tư Hoa thực nghiệp, cho dù khắp thiên hạ ai cũng thấy được điểm đáng ngờ, đều biết tin tức, nhưng chưa chắc bắt tay vào thăm dò.

Cho dù là Từ Bái cũng có thể sẽ cùng Hồ Lâm cân nhắc cùng Triệu Thu Hoa là địch thủ trước mắt mà buông tay trong chuyện này.

Nếu như nhúng tay vào điều tra từ nhân vật không đủ nặng nhẹ Chu Thần Tây, từ số thu nhập bất thường của gã và từ đám "chuột nhắt" của gã ở trong công ty, có thể trong lúc bất ngờ đem toàn bộ sự kiện làm đổ bể ra một chút, đánh Hồ Lâm một nhát trở tay không kịp.

Thẩm Hoài nhắc nhở bước này, Thành Di tự nhiên cũng hiểu được hành động hôm nay của Thẩm Hoài, cũng không phải đùa bỡn thể hiện uy phong gì, mục đích căn bản nói cho cùng là muốn bứt dây động rừng, không phải nói muốn đả kích đến Hồ Lâm, mà chính là muốn đánh con rắn nhỏ Chu Thần Tây này hoảng loạn, trong lòng nghĩ: Hồ Lâm bên kia đại khái sẽ không bao giờ nghĩ đến sơ hở lớn nhất của bọn họ sẽ vô tình bị lộ ra hết như thế.

Nghĩ đến đây, Thành Di cũng chỉ than nhẹ, thì thầm: - Anh chẳng khác gì cha em, nhìn qua hào quang tỏa khắp người, chỉ có điều sau lưng nguy hiểm và thâm độc, rất ít người biết đến

Thẩm Hoài cười, nhìn thấy Quản lý phụ trách mảng tiêu thụ Đới Tiểu Oánh ở ngoài cửa sắp vào, lập tức không cùng Thành Di bàn về chứng khoán Đông Giang nữa.

Đới Tiểu Oánh không quan tâm, Vương Huy cũng vô kế khả thi, y thậm chí cũng không biết Chủ tịch tập đoàn đến rốt cuộc có phải Đới Tiểu Oánh sau lưng mật báo và liên quan đến hai vị khách trong văn phòng Đới Tiểu Oánh hay không.

Y đứng trong hành lang, qua khung cửa sổ nhìn Đới Tiểu Oánh cùng hai khách hàng trong phòng tài vụ nói đến vấn đề bảo hiểm xe cộ, cũng khiến y nhìn không ra có gì lạ thường, trong lòng nghĩ: Là do mình nhạy cảm rồi, chủ tịch tập đoàn đến cửa hàng chẳng qua là bỗng dưng có ý định thị sát thôi?

Vương Huy nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đoán chừng xe của Chủ tịch tập đoàn còn tầm 20 phút nữa là đến, y cũng không thể để mặc Chu Thần Tây và Từ Nhan trong phòng làm việc không tiếp. Hơn nữa, cho dù Chủ tịch tập đoàn đến đây, nếu y có thể thảo luận để Chu Thần Tây ký xong đống giấy tờ mua chiếc Beetle, cũng coi như là một mào đầu tốt.

Đầu năm nay xe con nhập khẩu từ nước ngoài còn có hạn ngạch chặt chẽ, hơn nữa thuế nhập khẩu đến 110%, cùng với thuế tiêu dùng, thuế mua sắm, hơn nữa còn đại diện thương mại, cho nên giá cuối cùng của xe con nhập khẩu cao gấp ba bốn lần so với bình thường. Điều này cũng có nghĩa nếu bán được một chiếc xe nhập khẩu, lợi nhuận cao hơn nhiều so với một chiếc xe liên doanh.

Nghĩ đến cửa hàng Đông Giang có thể thu được lợi nhuận từ Chu Thần Tây, Vương Huy cũng hơi ổn định tâm tư một chút, cũng không biết sẽ có vấn đề gì phát sinh.

Chu Thần Tây nhìn thấy Vương Huy nhận điện thoại liền vội vàng chạy ra, lại nhìn thấy y trở về, ánh mắt có chút mơ hồ, không khỏi nghi hoặc hỏi y: - Sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì hay không?

- À, không có chuyện gì, ông chủ lớn của tập đoàn chúng tôi cùng với Phó giám đốc thường vụ quyết định muốn ghé đến kiểm tra. Nghiêm tổng hẳn anh cũng biết, ông chủ lớn của công ty chúng tôi là một người khiêm tốn, Chu tổng có lẽ không biết

- Bọn họ sao lại đến đây lúc này? Chu Thần Tây nghi ngờ hỏi.

Gã vừa rồi là bực bội Từ Nhàn gây phiền toái, mới nói năng vài câu lỗ mãng như vậy, câu nói cũng quả thật khó coi, nhưng nói gã hạ mình chạy đến xin lỗi, thì không thể nào.

Gã cũng biết hai thanh niên trẻ tuổi như Thẩm Hoài, Thành Di lại có di động, lại có năng lực mua sắm xe, cho dù hơn phân nửa lộ vẻ muốn mua xe trả góp, cũng có thể thấy đối phương không phải người bình thường.

Tuy rằng Chu Thần Tây cũng không cho rằng Thẩm Hoài và Thành Di có bao nhiêu năng lực, nhưng ông chủ lớn của cửa hàng xe Đức Thành cùng Phó giám đốc quản lý thị trường thường vụ đúng lúc cũng đến đây, Chu Thần Tây không có chút liên tưởng gì thì quả là không bình thường đó.

Câu nói của Vương Huy khiến Chu Thần Tây nửa tin nửa ngờ, chẳng qua gã chỉ là khách hàng của cửa hàng Đức Thành, cũng không sợ Thẩm Hoài, Thành Di tạo áp lực đối với cửa hàng xe Đức Thành mà gây ra bất lợi gì đối với gã.

Thấy Vương Huy đứng ngồi không yên, Chu Thần Tây ngược lại cười nói: - Sao vậy, Vương tổng cũng sợ gặp ông chủ lớn của công ty sao?

- Không hề, thật ra không sợ, chỉ sợ có người ta ở sau lưng đâm cho hai nhát mà chẳng biết tại sao. Vương Huy không bị rối loạn, cũng không che giấu mâu thuẫn phức tạp nội bộ trong bộ phận kinh doanh, Chu Thần Tây cũng quen rồi.

Quan trường trong nước đấu đá, trong nội bộ công ty cũng đấu đá, Chu Thần Tây đối với chính trị và công ty hiểu rõ hơn so với Vương Huy, cười cười, vỗ vỗ vai của y, nói: - Yên tâm, Vương tổng cậu tuổi trẻ tài cao, có thể kéo khách hàng lớn đến cho công ty kéo, ký nhiều đơn hàng lớn, còn sợ tiểu nhân hãm hại ư? Tiểu Đới kia, người rất xinh đẹp, tâm tư chắc có lẽ cũng không quá xấu. Hay là cậu làm tổn hại trái tim người ta, đùa giỡn tình cảm của người ta, khiến người hận cậu không?

- Đàn ông các người nói đến phụ nữ giọng điệu cũng chẳng có gì đứng đắn.

Từ Nhàn gắt giọng.

Cô nhất thời cũng không biết làm thế nào. Trước đây Thẩm Hoài, Thành Di từng giúp đỡ cô, cũng không quản quá nhiều chuyện, hôm nay cô ngoan ngoãn nghe theo Chu Thần Tây, mấu chốt chính là muốn nũng nịu đòi Chu Thần Tây mua xe cho mình. Bằng không không cần nói đến Chu Thần Tây này hay thay đổi chủ ý, nếu chẳng may để người vợ lớn tuổi của Chu Thần Tây biết, chuyện mua xe cũng sẽ bị bỏ dở.

Từ Nhàn ở văn phòng của Vương Huy ký hợp đồng mua xe, cũng không để ý Thành Di và Thẩm Hoài còn ở phòng tài vụ bên kia bàn chuyện mua xe trả góp, bảo hiểm xe, nhìn thấy khó chịu nổi, liền thúc giục Chu Thần Tây cùng đi nộp tiền.

Thủ tục mua xe trả góp và bảo hiểm xe có làm cũng không thể nhanh chóng được, ngân hàng và nhân viên công ty bảo hiểm đến đây cũng chỉ phụ trách lấy tài liệu tham khảo.

Sau khi sự việc bên này kết thúc, thấy Chu Thần Tây từ hành lang đi đến, Thẩm Hoài và Thành Di đứng dậy nói tạm biệt Đới Tiểu Oánh, muốn đến Sở quản lý xe để lấy giấy thông hành tạm thời.

Đới Tiểu Oánh thấy ông chủ lớn cùng với Nghiêm tổng còn chưa đến, liền gọi một nhân viên đến, để anh ta thay Thẩm Hoài và Thành Di đến Sở quản lý lấy giấy thông hành tạm thời.

Thẩm Hoài và Thành Di cũng kiên nhẫn ngồi chờ, không để ý tới Chu Thần Tây mặt lạnh lùng đi vào phòng tài vụ. Chu Thần Tây tất nhiên cũng cao ngạo, không để ý đến hai nhân vật nhỏ bé này.

Từ Nhàn ngược lại dường như có ý xin lỗi, hướng sang Thẩm Hoài, Thành Di nói; - Anh Thần Tây tính tình đáng ghét, anh ấy có ý muốn giúp người khác, người khác không nhận, giống như là chế giễu anh ấy, chọc giận anh ấy vậy. Hai người không cần để ý đến anh ấy đâu.

Vương Huy thấy Thẩm Hoài, Thành Di còn đứng ở phòng tài vụ, mày nhíu lại bảo Đới Tiểu Oánh nói; - Quản lý Đới, việc đã xong rồi, cô nên mời anh Thẩm, cô Thành đến phòng khách đi chứ... Ngại Thẩm Hoài, Thành Di ở trong phòng tài vụ thấy bất tiện, đành mời họ tới phòng chờ.

Đới Tiểu Oánh cũng hết cách, đứng lên đang muốn dẫn Thẩm Hoài, Thành Di đến phòng chờ, liền thấy ông chủ lớn cùng Nghiêm Tân Hoa từ đầu hành lang đi tới.

Nghiêm Tân Hoa đi tới, nhìn thấy Đới Tiểu Oánh cửa hàng Đông Giang cùng hai vị khách từ phòng tài vụ đi ra, bước tới hỏi: - Đây là hai người khách mà Tiểu Đới cô tiếp à? Thấy Tiểu Oánh gật đầu, liền nhiệt tình đưa tay ra nói: - Chào hai vị. Tôi là Phó giám đốc cửa hàng xe Đức Thành, Nghiêm Tân Hoa, vị này chính là Chủ tịch công ty tập đoàn chúng tôi Diêu Chấn Lâm. Hôm nay chúng tôi đến cửa hàng Đông Giang là muốn biết tình hình đối đãi với khách hàng của cửa hàng, nếu hai vị thấy không phiền toái, có thể mời hai vị ở lại một chút được không

Vương Huy nhìn thấy Nghiêm Tân Hoa cùng Diêu Chấn Lâm đi tới, trực tiếp đi đến và dừng lại trước hai khách hàng của Đới Tiểu Oánh, trong nháy mắt có chút kinh hãi lạnh mình.

Lúc y đẩy cửa muốn đi ra ân cần chào hỏi Phó giám đốc và Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn là lúc nghe Nghiêm Tân Hoa nói lời kế tiếp, lập tức thoải mái, thở phào một hơi, nghĩ thầm: Nghiêm Tân Hoa cùng ông chủ lớn đến đây, hóa ra là tìm hiểu tình hình kinh doanh của cửa hàng.

Vương Huy thực ra không biết, Nghiêm Tân Hoa và Diêu Chấn Lâm đến bây giờ cũng chưa tìm hiểu rõ ràng tình hình.

Buổi sáng đến văn phòng đột nhiên nhận được điện thoại của bộ phận giao dịch tập đoàn Bằng Duyệt, nói thỏa thuận trước đây giữa hai bên, lãnh đạo cấp cao của tập đoàn muốn kiểm tra một lần nữa. Nghiêm Tân Hoa lăn lộn thương trường nhiều năm, biết ý nghĩa phía sau "một lần nữa thẩm tra", có nghĩa là rất có thể họ sẽ bị mất số lượng đơn hàng lớn chiếm hai, ba phần nghiệp vụ cả năm của tập đoàn.

Tình hình này là không như bình thường, Nghiêm Tân Hoa không dám chậm trễ, lập tức báo cáo với Chủ tịch hội đồng quản trị Diêu Chấn Lâm, cũng rất nhanh triệu tập nhân viên chuyên ngành, kiểm tra tới cùng chỗ nào có vấn đề, cũng gọi điện thoại hỏi thăm xung quanh có phải có thương hiệu cạnh tranh thậm chí có thể là đại lý ngoài tỉnh hạ độc thủ sau lưng bọn họ mà đoạt đơn hàng hay không.

Ngay khi họ đang không hiểu ra sao cả ngồi trong phòng hội nghị, Đới Tiểu Oánh gọi điện thoại tới.

Nghiêm Tân Hoa và Diêu Chấn Lâm lập tức nhạy cảm ý thức được hai "người khách" này rất có thể chính là chỗ có vấn đề, cũng không trì hoãn, trực tiếp ngồi xe đến cửa hàng Đông Giang.

Tuuy nhiên đến cửa hàng Đông Giang rồi, đối với tính chất và trình độ vấn đề nghiêm trọng, họ vẫn như trước không có gì nhận thức, cho nên cũng thử thăm dò đôi câu, không nảy sinh hiểu lầm như Vương Huy.

Chu Thần Tây theo Vương Huy đến phòng tài vụ, vừa định lên tiếng chào hỏi Nghiêm Tân Hoa, nhưng rất nhanh chú ý thấy toàn bộ lực chú ý từ Nghiêm Tân Hoa cùng ông chủ Diêu Chấn Hoa của cửa hàng xe Đức Thành đều đặt trên người Thẩm Hoài, trong lòng cũng vừa sợ vừa nghi, thầm nghĩ: Chẳng lẽ tên oắt này thật có lai lịch gì đó.

Thẩm Hoài không biết Nghiêm Tân Hoa, nhưng híp mắt thấy Diêu Chấn Lâm, cười hỏi: - Diêu tổng không biết tôi à?

Bình Luận (0)
Comment