Lúc Diêu Chấn Lâm nhìn thấy Thẩm Hoài cảm thấy thực sự rất quen, chỉ có điều đến đây gấp gáp, đi đường cũng phập phồng không yên, trong lúc nhất thời đầu óc hơi có phần trì trệ, tên người trước mặt dường như có nhớ đến, nhưng lại không cách nào nói ra đúng.
Nhưng phản ứng của Diêu Chấn Lâm cũng không chậm, bước tới đứng trước Nghiêm Tân Hoa bắt tay Thẩm Hoài, cười nói: - Tôi còn nghĩ là ai, hóa ra là cậu đại giá quang lâm ghé sang cửa hàng của tôi.
Đới Tiểu Oánh thấy phản ứng của ông chủ lớn, đoán ông ta có thể đã quên tên của Thẩm Hoài, ở bên cạnh làm bộ như kinh ngạc hỏi một câu; - Chủ tịch Hội đồng quản trị biết Thẩm Hoài tiên sinh đây sao?
Được Đới Tiểu Oánh nhắc nhở, đầu óc Diêu Chấn Lâm cũng đã nhớ ra rồi, cười cười nói: - Tôi đương nhiên biết Huyện trưởng Thẩm, chúng tôi thật ra chính là bạn bè đấy! Lại có chút giọng "chất vấn" Thẩm Hoài: - Huyện trưởng Thẩm đến cửa hàng Đức Thành mua xe, cũng không nói với tôi một tiếng. Rốt cuộc cậu coi trọng cửa hàng Đức Thành hay là khinh thường đây?
- Diêu tổng nói đi đâu rồi, tôi làm sao dám xem thường Diêu tổng. Tôi và vợ chưa cưới đến đây muốn mua một chiếc xe mới, thật sự cũng không đến mức làm kinh động đến Diêu tổng. Thẩm Hoài cười nói.
Kinh tế tỉnh Hoài Hải chưa nói tới trình độ phát triển cao, các cửa hàng hơn tỷ bạc của các ông chủ lớn có thể nói là đếm trên đầu ngón tay.
Ở những đại hội nhỏ trong tỉnh, mọi người còn có cơ hội chạm mặt nhau, nhưng cũng chưa bao giờ giao thiệp quá sâu sắc, chỉ có thể coi là hữu nghị ngoài mặt. Đừng nói đến Diêu Chấn Lâm trong lúc nhất thời nhớ không nổi họ tên của hắn, cho dù là trên đường gặp mặt không nhận ra, cũng không có gì kỳ lạ.
Về phía Chu Thần Tây, Nghiêm Tân Hoa chưa từng gặp Thẩm Hoài, chỉ có thể nói bọn họ chưa đủ cấp độ.
Bỏ qua cấp độ này, ở tỉnh đối với việc tuyên truyền Mai Khê, Tân Phổ cũng rất có hạn, bất kể là Triệu Thu Hoa lúc còn ở thành phố Đông Hoa còn không áp chế được Thẩm Hoài, tất nhiên sẽ không tích cực đưa Thẩm Hoài lên làm nhân vật điển hình. Còn đối với Thẩm Hoài mà nói, những việc mà hắn làm vẫn là vượt mức quy định ở trong nước, thuộc về phạm trù không thể nói ra. Hắn không có ý định làm một người chính trị nổi tiếng gì đó, cho nên càng ở phạm vi lớn, thanh danh không nổi cũng là chuyện bình thường.
Thẩm Hoài lần trước ở trên tàu hoả nói cho Từ Nhàn họ tên của hắn, cũng nói cho cô biết hắn công tác ở Đông Hoa, mà Từ Nhàn cũng chỉ cho rằng hắn là một nhân viên công tác dưới huyện bình thường, cũng không chú trọng hay liên tưởng đến điều gì khác.
Chỉ có điều lúc này thấy ông chủ lớn của cửa hàng Đức Thành không chỉ biết Thẩm Hoài, còn thân thiết luôn miệng gọi là "Huyện trưởng Thẩm" để lấy lòng khiến Từ Nhàn có hơi ngẩn người ra: Có một Huyện trưởng hay một Phó Huyện trưởng trẻ như vậy sao?
Đồng thời còn nghĩ Thẩm Hoài còn trẻ như vậy đã đảm nhiệm chức Phó Huyện trưởng, bối cảnh phía sau hắn, đến mức khiến Diêu Chấn Lâm phải cúi đầu khom lưng như vậy chứ?
Mặt của cô có chút tái nhợt, theo bản năng nhìn về phía Chu Thần Tây.
Chu Thần Tây vừa mới tươi cười chào hỏi Nghiêm Tân Hoa lúc này cũng cứng ngắc lại. Nhưng gã vẫn là người hiểu việc, cũng đã nghĩ đến rốt cuộc "Huyện trưởng Thẩm" này là ai rồi.
Chu Thần Tây hận không thể tự vả mình hai ba cái, gã cũng không kìm nổi tự hỏi mình, vì sao lúc trước có mắt như mù, cho tới bây giờ vẫn không đem thanh niên trẻ tuổi trước mắt cùng một "Thẩm Hoài" ngang ngược, ngạo mạn trong truyền thuyết kia liên hệ với nhau? Chẳng lẽ thanh niên trước mắt này không có cái khí chất ngạo mạn không chịu nổi như trong lời đồn hay sao?
Nghiêm Tân Hoa hỏi Vương Huy: - Lão Cố đâu rồi, vừa rồi tôi gọi điện cho anh ta cũng không được?
Cố Quân là Tổng quản lý cửa hàng Đông Giang, nếu là chuyện khác, Nghiêm Tân Hoa cùng Chủ tịch Diêu Chấn Lâm đến cửa hàng mà không liên hệ với Cố Quân, vừa hay y lại có mặt ở trong cửa hàng, Vương Huy nằm mơ giữa ban ngày đều sẽ cười.
Chỉ có điều lúc này y không mấy có lòng dạ vui sướng khi thấy Cố Quân gặp nạn, bất an nói: - Cố tổng hôm nay có một số việc, hôm nay về quê rồi ạ, có thể sóng điện thoại không tốt, liên lạc không được
Ánh mắt cũng không dám nhìn Thẩm Hoài và Diêu Chấn Lâm, cũng không biết Chủ tịch khi biết y đắc tội với khách hàng sẽ giận giữ lôi đình với y như thế nào.
- Vậy được rồi, trước tiên cậu mở cửa phòng khách quý đã. Nghiêm Tân Hoa yêu cầu Vương Huy làm việc, dẫn Đới Tiểu Oánh cùng đi.
Hóa đơn của Bằng Duyệt do chính bản thân Nghiêm Tân Hoa đích thân giám sát. Ông ta cũng đã điều tra Bằng Duyệt và Mai thép hệ đứng sau lưng Bằng Duyệt, biết thanh niên ăn mặc bình thường trước mắt này có bao nhiêu năng lực trong tay, xác định ngay cả Chủ tịch hội đồng quản trị Diêu Chấn Lâm cũng không đắc tội nổi nhân vật cường thế như vậy. Lúc này, ông ta hoàn toàn có thể khẳng định, vấn đề hôm nay nằm ở chỗ cửa hàng Đông Giang.
Chờ Vương Huy mở cửa, mà Diêu Chấn Lâm và Thẩm Hoài đang hàn thuyên, Nghiêm Tân Hoa cũng không hỏi Đới Tiểu Oánh vấn đề rốt cuộc ở chỗ nào.
Nhìn thấy Chu Thần Tây đứng ở cửa phòng tài vụ, Nghiêm Tân Hoa cũng không ý thức được vấn đề xảy ra do mâu thuẫn giữa Thẩm Hoài và Chu Thần Tây, dù sao cửa hàng một ngày tiếp đón bảy tám khách hàng cũng là chuyện bình thường, chào hỏi: - Ồ, Chu tổng cũng ở đây à?
Ông ta còn tưởng Thẩm Hoài và Chu Thần Tây không biết nhau, cười giới thiệu Chu Thần Tây cùng với Thẩm Hoài và Chủ tịch Hội đồng quản trị Diêu Chấn Lâm.
- Vị này chính là Phó giám đốc chứng khoáng Đông Giang, Chu Thần Tây, cũng giống với Huyện trưởng Thẩm đó, đều là người sử dụng trung thành của ô tô Đại Chúng.
Liếc mắt nhìn thấy cô gái bên cạnh Chu Thần Tây, cười hói: - Chu tổng lần này thích xe nào, tôi sẽ nói Tiểu Vương lát nữa cho anh giá cả ưu đãi nhất.
Chu Thần Tây thấy Thẩm Hoài chỉ lạnh lùng nhìn qua, trong lòng cũng khó chịu, nhưng Diêu Chấn Lâm lại đưa tay ra chào hỏi gã, gã cũng không thể xoay người bỏ đi, khó khăn bước lên trước, cười nói: - Tôi và Huyện trưởng Thẩm cũng là chỗ bạn bè mà
- Bạn bè? Thẩm Hoài lạnh lùng cười, gần như từ trong mũi hừ lạnh hai tiếng "bạn bè", cứng rắn nói: - Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ không đáng để vào mắt Chu tổng. Nói bạn bè, quả là tôi trèo cao đó nha! Vi Ứng Thành của chứng khoán Đông Giang, tôi đều không có tư cách trèo cao, thấy sang bắt quàng làm họ? Chu tổng không nên nói như vậy, nói vậy chính là cười nhạo nhân vật nhỏ bé như tôi rồi.
Nghe câu nói của Thẩm Hoài, Chu Thần Tây hận không thể tự đào hố chui vào.
Từ Nhàn bình thường "mạnh vì gạo, bạo vì tiền"giờ chỉ đứng ở một bên, cũng không biết làm sao, thấy Thẩm Hoài tỏ ra mặt lạnh khó gần, rõ ràng đối với việc ăn nói lỗ mãng của Chu Thần Tây có ghi hận trong lòng.
Hơn nữa, ý tứ trong lời nói của Thẩm Hoài cũng rất rõ ràng, chính là Chủ tịch Vi Ứng Thành của chứng khoán Đông Giang bọn họ cũng không có tư cách chạy đến trước mặt nhận làm bằng hữu, cô làm sao có tư cách làm dịu đi mối quan hệ căng thẳng này.
Lúc này Diêu Chấn Lâm cũng biết sự việc, lãnh đạm bắt tay Chu Thần Tây, cùng Thẩm Hoài đi về phía phòng khách quý bên kia, đem tàn cục nơi hành lang bên này ném lại cho Nghiêm Tân Hoa dọn dẹp.
Chỉ có điều, lúc Thẩm Hoài rời khỏi, lại nhìn thoáng qua phía Chu Thần Tây bên này. Ánh mắt sắc bén của Thẩm Hoài khiến Chu Thần Tây sinh ra một ảo giác: Tên oắt này sẽ không bỏ qua cho gã?
Còn nhớ đến lời đồn Thẩm Hoài ngạo mạn, có thù tất báo, lòng gã bỗng dưng lạnh run, lưng căng thẳng đến toát mồ hôi hột.
Nghiêm Tân Hoa nhìn thấy Thẩm Hoài có căm hận đối với Chu Thần Tây, cũng có thể đoán ra sự việc hôm nay hơn phân nửa là Thẩm Hoài cùng Chu Thần Tây hôm nay xảy ra xung đột ở cửa hàng, mà Vương Huy hẳn đã thiên vị Chu Thần Tây mà đắc tội nhân vật lớn như vậy, đến nỗi khiến Thẩm Hoài đem toàn bộ tức giận đổ lên cửa hàng Đức Thành.
Trong lòng Nghiêm Tân Hoa cũng vô cùng lo lắng, biết bọn họ đã bị tai bay vại gió, nhưng cứ một mực đổ lỗi do hoàn cảnh, không chấp nhận được bực bội lúc này của bọn họ, gọi một quản lý tiếp đón Chu Thần Tây, kéo Đới Tiểu Oánh sang một bên hỏi đến tận cùng ngọn ngành.
- Lúc trước vẫn luôn là cô Thành đến đây xem xe, chọn xe. Đây là lần đầu tiên Thẩm tiên sinh đến đây, lúc đang chuẩn bị ký kết giấy tờ thì gặp Chu tổng của chứng khoán Đông Giang cùng cô Từ ở sảnh đang xem xe. Bọn họ trước đó cũng biết nhau, tuy nhiên Chu tổng cùng cô Từ chắc chưa hề biết thân phận của Thẩm tiên sinh. Cô Từ thật sự rất nhiệt tình muốn giúp Thẩm tiên sinh bàn một giá ưu đãi, Thẩm tiên sinh lại khéo léo từ chối. Lúc đó Chu tổng của chứng khoán Đông Giang lại nói Thẩm tiên sinh không biết điều, vừa lúc khiến Thẩm tiên sinh nghe được. Trước đây họ có ân oán gì hay không, tôi cũng không rõ nữa
Đới Tiểu Oánh mang chuyện vừa rồi nói ra, kể từ đầu đến cuối cho Phó giám đốc tập đoàn Nghiêm Tân Hoa biết.
- Mấy cô đền bù như nào?
Khách hàng bất đồng trong cửa hàng đấu phú, thậm chí đấu khí, cũng không phải lần đầu tiên xảy ra, điều Nghiêm Tân Hoa quan tâm hơn cả chính là tại sao Thẩm Hoài phải giận cá chém thớt cửa hàng Đức Thành, đem toàn bộ bực dọc đổ lên đầu bọn họ?
- Tôi rất muốn âm thầm đưa chút ưu đãi cho Thẩm tiên sinh, coi như là tạo lối thoát, nhưng Vương tổng không đồng ý. Đới Tiểu Oánh nói: - Sự việc cũng không đến mức gây ồn ào lớn chứ?
- Không quá lớn ư? Nghiêm Tân Hoa hừ lạnh một tiếng, nói; - Đơn hàng 200-300 chiếc xe hàng năm bị huỷ rồi, cô xem Chủ tịch Hội đồng quản trị có thể lột da Vương Huy hay không.
- Á! Đới Tiểu Oánh là nhân tài trong lĩnh vực tiêu thụ ô tô, nhưng đối với nội vụ trong tỉnh cũng ít quan tâm, cũng không biết " Huyện trưởng Thẩm" rốt cuộc có lai lịch gì, nhưng nghe thấy Nghiêm Tân Hoa nói như vậy, mới biết được sự việc quả thật nghiêm trọng.
Tuy rằng kinh tế tỉnh Hoài Hải hai năm qua phát triển khá, nhưng vốn đầu tư phát triển kinh tế thị trường tiêu thụ luôn lạc hậu.
Cửa hàng Đức Thành là công ty đại lý ô tô trong tỉnh Hoài Hải, là tập đoàn xe hơi có thể đếm được trên đầu ngón tay của tỉnh Hoài Hải còn không được hưởng toàn vẹn ích lợi từ sự phát triển kinh tế trong tỉnh, trong hệ thống ô tô cấp tỉnh, địa vị thành tích vẫn chưa quá cao, số lượng bán ra hàng hằng năm cũng tầm một ngàn, năm, sáu trăm chiếc xe.
Nếu như nói Thẩm Hoài có thể quyết định số lượng được mất của tập đoàn công ty, khách hàng như vậy tuyệt đối không phải là một nhân viên khâu tiêu thụ như cô có thể đắc tội.
Tuy nhiên, cô cũng có một chút hiếu kì: Số lượng xe công vụ một thành phố cấp 3, một năm cũng chỉ 200-300 chiếc. Thẩm Hoài- một Huyện trưởng hay Phó Huyện trưởng, có quyền quyết định lớn như vậy sao?
Đới Tiểu Oánh có nghi vấn trong lòng, nhưng cũng không ngốc nghếch hỏi, trong lòng biết còn trẻ như vậy mà có thể đi lên cương vị lãnh đạo, bối cảnh nói ra chắc chắn khiến nửa số người khiếp đảm, tiếp tục nói với Nghiêm Tân Hoa:
- Vương Tổng không đồng ý cửa hàng lại cho ưu đãi, tôi liền gọi điện cho bên bảo hiểm xe hơi, thuyết phục bọn họ cho một chút ưu đãi.
- Tốt lắm, cô làm rất khá. Nghiêm Tân Hoa khen ngợi, nhìn Đới Tiểu Oánh nói: - Phía Huyện trưởng Thẩm, lát nữa cô cùng tham gia tiếp đãi
Nghiêm Tân Hoa biết, muốn tập đoàn tặng không Thẩm Hoài mấy chiếc xe đều không là vấn đề, mấu chốt vấn đề chính là không tặng được. Nhân vật giống như Thẩm Hoài vậy, căn bản không có khả năng nhận hối lộ một hoặc mấy chiếc xe của đơn vị không liên quan, cái họ cần chính là thể diện, càng để ý bên này vừa lòng họ hay không.