Được Nghiêm Tân Hoa khen hai câu, Đới Tiểu Oánh không hề đắc ý, chỉ thấy việc này thật khó giải quyết.
Chuyện Chu Thần Tây ăn nói lỗ mãng với Thẩm Hoài, chọc giận người ta, mà cửa hàng Đức Thành bị giận cá chém thớt, chỉ vì Phó giám đốc Vương Huy thiên vị. Bọn họ tất nhiên không thể bắt Chu Thần Tây đi nhận sai với Thẩm Hoài, chỉ có thể yêu cầu Vương Huy trước mắt nhận lỗi, không biết có hiệu quả hay không?
Lại nhìn thái độ của Thẩm Hoài vừa rồi đối với Chu Thần Tây ở cửa phòng tài vụ, Đới Tiểu Oánh cũng lo lắng Nghiêm Tân Hoa nếu yêu cầu Vương Huy chịu nhận lỗi, nói không chừng sẽ khiến trong lòng Thẩm Hoài càng không hài lòng.
Đới Tiểu Oánh không nói thêm điều gì, thấy Nghiêm Tân Hoa đã quyết định, đành phải phối hợp theo.
Nghiêm Tân Hoa cũng thầm cảm thấy đau đầu, nhưng cũng không tiện trì hoãn quá lâu dưới lầu, mang theo Đới Tiểu Oánh đi đến phòng khách quý ở lầu hai, tình huống như thế nào thì trước hết cứ bắt đầu nói tán gẫu đã hẵng nói sau.
Vương Huy lúc này lại vội vàng xuống lầu, hai bên đụng nhau ở góc cầu thang.
Vương Huy mở miệng toan nói gì đó, Nghiêm Tân Hoa liền trừng mắt khiển trách:
- Cậu làm việc thật là tốt nhỉ!
Vương Huy xấu hổ mặt đỏ bừng, khó chịu đứng bên cạnh, không dám biện giải cho mình câu nào. Đới Tiểu Oánh chỉ nhìn Vương Huy, cũng không nói thêm, thấy Nghiêm Tân Hoa không để Vương Huy tỏ ý xin lỗi Thẩm Hoài, đoán y cũng là lo lắng Vương Huy xuất hiện ngược lại sẽ càng khiến cho đối phương không hài lòng.
Đới Tiểu Oánh theo Nghiêm Tân Hoa vào phòng khách quý, nhìn thấy Chủ tịch Hội đồng quản trị Diêu Chấn Lâm, Thẩm Hoài và Thành Di ngồi trên ghế salon gần cửa sổ.Thư ký của Diêu Chấn Lâm đồng thời cũng là cháu gái của Diêu Chấn Lâm, Diêu Thiến đang dâng trà rót nước, cô vội vã đi đến giúp.
Nước trà sau khi được pha và đưa lên, Đới Tiểu Oánh ngồi một bên, cũng không chen vào nói cái gì, chỉ nghe Chủ tịch Hội đồng quản trị Diêu Chấn Lâm và Thẩm Hoài luôn nói về đề tài kinh doanh phát triển kinh tế trong tỉnh, một lúc lâu cũng không nói đến cú điện thoại của Thẩm Hoài, một lần nữa tiến hành xét duyệt hợp đồng mua xe.
Đới Tiểu Oánh cũng biết có một số việc không thể vội vàng, quan hệ xuất hiện vết nứt, cần phải kiên nhẫn hàn gắn.
Một lát sau, Thẩm Hoài hỏi tình hình xử lý giấy thông hành tạm thời, Đới Tiểu Oánh liền nhanh chóng đứng dậy định ra ngoài hỏi thì nhìn thấy ánh mắt của Nghiêm Tân Hoa đánh tới, ngầm hiểu.
Bên này không có cớ gì giữ Thẩm Hoài, Thành Di lại, giấy thông hành tạm thời cho dù có làm xong cũng phải trì hoãn một chút, nếu có thể trì hoãn đến giữa trưa, kéo đến lúc Thẩm Hoài, Thành Di chịu để bên này mở tiệc chiêu đãi, thì ắt hẳn là lập công lớn rồi.
Chủ tịch Hội đồng quản trị Diêu Chấn Lâm cùng với Nghiêm Tân Hoa không hề nhắc lại sự việc ưu đãi mua xe, Đới Tiểu Oánh cũng biết rõ nhắc lại việc này sẽ tạo không khí cứng nhắc.
Đới Tiểu Oánh vừa xuống lầu, gặp ngay Tổng giám đốc Cố Quân mà toàn bộ buổi sáng đều không thấy mặt này, thậm chí ngay cả Nghiêm Tân Hoa cũng không hề liên lạc đang đứng ngay phòng khách nói chuyện cùng Vương Huy.
- Ôi, Cố Tổng đến rồi, Nghiêm Tổng vừa rồi còn gọi điện tìm anh đấy. Nghiêm tổng cùng Chủ tịch đang tiếp khách ở trên lầu.
Đới Tiểu Oánh nói với Cố Quân.
- Tôi biết rồi.
Cố Quân hướng về phía Đới Tiểu Oánh gật đầu, tỏ vẻ ông ta cũng biết một chút chuyện, để Vương Huy đi phụ trách tiếp đón Chu Thần Tây, ông ta thì kéo Tiểu Oánh đến văn phòng bên cạnh, hỏi cô:
- Tình hình hiện tại trên lầu như thế nào rồi?
- Anh chưa nói chuyện với Nghiêm tổng à?
Đới Tiểu Oánh ngạc nhiên hỏi.
- Nghiêm tổng gọi điện thoại cho tôi, trùng hợp lúc đó tôi không cầm di động, đến khi nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ trên màn hình, sợ trong cửa hàng xảy ra chuyện gì nên đã lập tức đến đây.
Cố Quân nói.
Đới Tiểu Oánh biết rằng Cố Quân là kẻ dối trá, ông ta không dám trực tiếp trả lời điện thoại của Nghiêm Tân Hoa, mà trước tiên trở về cửa hàng tìm hiểu tin tức, cũng chẳng có gì kì lạ.
- Thẩm mọi rợ đó ở trên lầu có giận dữ hay không?
Cố Quân lại hỏi.
Đới Tiểu Quân nghĩ bụng Cố Quân gọi “Thẩm mọi rợ” có lẽ là biệt danh của Thẩm Hoài, nói;
- Cố tổng biết Huyện trưởng Thẩm ạ? Vậy là tốt rồi. Chủ tịch hội đồng quản trị, Nghiêm Tổng giữ người ta lại nói chuyện, cũng không biết phải tìm đề tài nào để nói nữa.
- Hừ, dễ lắm hay sao? Tôi biết hắn, nhưng hắn không biết tôi, cái này sao gọi là quen biết được?
Cố Quân cười khổ nói:
- Vương Huy kia thực sự biết gây chuyện, đụng đến người nào không đụng, lại đụng phải mông lão hổ này, y sợ chúng ta chết chưa đủ khó coi sao?
Đới Tiểu Oánh đến hiện tại cũng chưa biết vị Huyện trưởng Thẩm - Thẩm Hoài này rốt cuộc có lai lịch như thế nào, vừa rồi cũng không có cách hỏi trực tiếp Nghiêm Tân Hoa, lúc này thì hỏi Cố Quân;
- Thẩm Hoài này rốt cuộc có lai lịch gì, dường như Chủ tịch hội đồng quản trị rất quan tâm lấy lòng anh ta thì phải?
- Lúc trước chẳng phải anh từng làm việc ở công ty thành viên tại Đông Hoa, chắc sẽ biết Thẩm Hoài này lai lịch thế nào rồi.
Cố Quân khẽ thở dài, ông ta trước đây ở công ty thành viên Đông Hoa làm Phó giám đốc, đầu năm quay trở về Từ Thành phụ trách quản lý cửa hàng Đông Giang, cho nên ông ta biết Thẩm Hoài và Mai thép suy cho cùng làm sao mà tồn tại được.
Tuy nhiên trừ ông ta ra, công nhân viên của ô tô Đức Thành ở Từ Thành đối với mấy chuyện ở Đông Hoa cảm thấy mờ mịt cũng rất bình thường, dù sao thì mấy năm nay,truyền thông bên trong tỉnh đối với Mai Khê, đối với Tân Phổ, đối với việc tuyên truyền đều cực nhỏ.
- Có lợi hại chăng nữa, cũng chỉ là Huyện trưởng của một huyện bên dưới thành phố Đông Hoa mà thôi đúng không?
Đới Tiểu Oánh thử dò xét, hỏi.
- Cũng chỉ là một Huyện trưởng? Tiểu Đới cô nói thật sự nhẹ nhàng và khéo léo nha!
Cố Quân thở dài một hơi, cười khổ nói;
- Huyện trưởng này à, cứng rắn, mạnh mẽ đến mức có thể đuổi được cả Bí thư Thành ủy, đến mức Bí thư tỉnh ủy phải ra mặt mới khắc chế được. Mạnh mẽ, cứng rắn đến mức trong tay hắn nắm giữ tập đoàn công nghiệp lớn nhất tỉnh Hoài Hải; mạnh mẽ, cứng rắn đến mức chỉ cần gọi điện thoại có thể khiến công ty của chúng ta tổn thất hai mươi phần trăm số lượng nghiệp vụ. Cô nói hắn cùng lắm cũng chỉ là một Huyện trưởng, nhưng nếu khinh thường hắn, công ty phải chuẩn bị mất một thị trường thành phố Đông Hoa rồi…
Lúc trước nghe Nghiêm Tân Hoa nói có thể quyết định số lượng hai mươi phần trăm nghiệp vụ được mất của công ty, Đới Tiểu Oánh đã hoang mang lo lắng có khả năng sẽ liên lụy đến thị trường của một khu vực.
Hiện tại thị trường ô tô tiêu thụ trong nước, lựa chọn vẫn là bán cho tỉnh, hệ thống còn có chút hỗn loạn, ranh giới giữa đại lý khu vực và tỉnh cũng còn chút khuôn khổ,trong lúc gấp rút sẽ đôi lúc sẽ nảy sinh hiện tượng cạnh tranh lẫn nhau.
Nếu Thẩm Hoài quyết định không mua xe ở hệ thống cửa hàng Đức Thành, đổi sang thương hiệu xe liên doanh khác, cửa hàng Đức Thành cũng chỉ tổn thất một số nghiệp vụ, không tính là tổn thất trầm trọng.
Tình huống đáng sợ hơn là, Thẩm Hoài lấy khoản nghiệp vụ này, đi lôi kéo ô tô đại chúng ở Giang Đông hoặc một đại diện khác tiến vào Đông Hoa, hoặc nói là ủng hộ một xí nghiệp ô tô địa phương Đông Hoa, trực tiếp giành quyền quyền tiêu thụ ở Đông Hoa và khu vực lân cận, vậy tổn thất đối với Đức Thành mới nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Hiện tại ô tô đại chúng đối với thị trường tiêu thụ muốn tiến hành điều chỉnh, muốn đặc biệt cho phép kinh doanh, loại tình huống này khả năng xuất hiện lại càng lớn.
Nó cách khác, Thẩm Hoài chẳng những có khả năng chặt đứt đường hợp tác nghiệp vụ với Đức Thành, còn có thể nâng đỡ một cơ sở khác bên trong tỉnh Hoài Hải, trực tiếp cạnh tranh với Đức Thành.
Lúc này nghe Cố Quân nói những tình hình liên quan đến đến Thẩm Hoài, Đới Tiểu Oánh nghĩ bụng, quyền thế cá nhân của Thẩm Hoài mạnh mẽ, cứng rắn đến mức có thể khiến cho nhân vật số một bên trên, Bí thư Thành ủy đều phải nhượng bộ, việc này xử lý không tốt, công ty thật sự sẽ mất đi thị trường thành phố Đông Hoa, mà Đông Hoa lại là thị trường có tiềm lực lớn nhất, tăng trưởng nhanh nhất của tỉnh Hoài Hải.
Khó trách Cố Quân chạy đến cửa hàng, không gấp gáp đi lên lầu, nói cho cùng cũng đã biết cục diện trước mắt thật sự khó thu xếp, sợ bị Chủ tịch Hội đồng quản trị và Nghiêm Tân Hoa mắng.
Lúc này, Đới Tiểu Oánh nhìn thấy Vương Huy đưa hai người Chu Thần Tây ra ngoài, cũng nhìn thấy khi Chu Thần Tây đi ra ngoài, ngẩng lên nhìn lầu hai trong một vài giây, nghĩ thầm: Chẳng lẽ Thẩm Hoài cũng đang ở trên lầu cúi xuống nhìn Chu Thần Tây?
Lúc Vương Huy trở lại, Đới Tiểu Oánh hỏi y:
- Thế nào rồi, hôm nay Chu tổng không ký hợp đồng xe nữa à?
Vương Huy ủ rũ nói:
- Chu Thần Tây đột nhiên không ký nữa…
Hướng sang giỏ rác nơi góc cửa mà đá một cái, miệng lẩm bẩm mắng. Đới Tiểu Oánh không nghe rõ, nhưng cũng biết lời y chửi cũng chả có gì hay ho, cũng không biết y đang chửi Chu Thần Tây không ký hợp đồng mua xe nữa, hay là chửi Thẩm Hoài mang oán khí trút lên đầu của y.
Đới Tiểu Oánh không rảnh rỗi quản chuyện Vương Huy càu nhàu lung tung tại phòng làm việc, hỏi Cố Quân:
- Cố Tổng, anh có muốn đi lên một chút hay không?
Cố Quân làm Tổng giám đốc cửa hàng, dầu gì vẫn không thể trốn, đứng lên cùng Đới Tiểu Oánh đi lên lầu, lên đến cầu thang thì nghe thấy giọng nói của Thẩm Hoài, ngẩng lên nhìn sang, thấy Thẩm Hoài dựa vào lan can lầu hai nói chuyện điện thoại.
- Cho y biết có người đang để mắt tới y là được rồi, chúng tôi chính là muốn y tức nước vỡ bờ…
Đới Tiểu Oánh nghe không đầu không đuôi được một câu như vậy, cũng không đoán được rốt cuộc Thẩm Hoài đang nói cái gì, nghĩ hay là cùng Cố Quân lui xuống trước đi, tránh nghe được tin tức cơ mật, càng khiến người ta không vui.
Tuy nhiên Thẩm Hoài đã nhìn thấy họ đi lên lầu, nhanh chóng cúp điện thoại, cất di động, hỏi:
- Quản lý Đới đã xử lý xong giấy thông hành tạm thời chưa?
Đới Tiểu Oánh vừa định nói còn phải đợi một lát, thì thấy người xử lý chứng nhận khi nãy cô phái đi sở quản lý nhận giấy chứng nhận từ ngoài cửa đi tới, không thể tiếp tục lấy cớ kéo dài nữa.
Cầm được giấy thông hành tạm thời, Thẩm Hoài và Thành Di từ chối lời mời dự bữa cơm của Diêu Chấn Lâm, Nghiêm Tân Hoa, lên xe rời khỏi cửa hàng Đông Giang.
Ở cửa hàng chuyên doanh trước sau gì cũng mất hai giờ, hiện tại chưa đến mười giờ sáng, xe đã kẹt ních, nhanh chóng tăng tốc độ, chạy đến Đông Hoa ăn bữa cơm trưa cũng không muộn.
Thành Di lúc đi qua đoạn đường cao tốc, tốc độ đạt từ 80 đến 90 hướng thẳng về phía trước.
- Đúng rồi, anh đối với cửa hàng Đức Thành rõ ràng là có ý đồ, tại sao người ta giữ anh lại ăn bữa cơm, anh cũng không nhận?
Thành Di ở trong xe hỏi Thẩm Hoài.
- Hiện tại mấu chốt chính là để Chu Thần Tây sợ đến tức nước vỡ bờ, như vậy tuồng kế tiếp mới đáng xem…
Thẩm Hoài cười nói;
- Về phần cửa hàng Đức Thành, trừ phi bọn họ không muốn thị trường của Đông Hoa, bằng không còn sợ bọn họ sẽ chạy hay sao?
- Vậy anh rốt cuộc có chủ ý xử lý cửa hàng xe ô tô Đức Thành như thế nào?
Thành Di lại hỏi.
- Tương lai thị trường tiêu thụ và tiềm lực phát triển công nghiệp ô tô đều rất lớn, Mai thép cũng có tiếng nói tham gia vào. Tuy nhiên Mai thép có tài chính, ở Đông Hoa có ưu thế khu vực, nhưng không có ưu thế chuyên nghiệp, tùy tiện tiến vào cũng không phải lựa chọn đúng đắn, dù sao thì tham lam cũng sẽ dễ mất.
Thẩm Hoài nói:
- Hiện tại Giang Ninh là một thành thị phát triển khá, bắt đầu quy hoạch dự án cơ khí. Đây là một hình thức kinh doanh thương mại xe hơi và phân phối linh kiện, hậu cần vận chuyển, kết hợp giữa nhà máy sửa chữa và buôn bán bất động sản. Trong hình thức này, tập đoàn xây dựng Chử Giang cùng với tập đoàn thương mại xe hơi Đức Thành hợp tác với nhau, có thể tự phát huy sở trường, ngoại trừ làm cho thị trường thương mại xe hơi tăng cao thị ở trường Đông Hoa, gia tăng việc làm và thuế thu vào của địa phương, còn có hữu hiệu trong khai thác, phát triển tài nguyên tự nhiên, mở rộng quy mô xây dựng thành phố lớn. Tuy rằng quy mô của cơ khí Đức Thành cũng chưa thật lớn, nhưng nếu ở trong tỉnh, cũng rất khó tìm được đơn vị nào hợp tác thích hợp hơn Đức Thành.
- Ôi, em còn tưởng anh thực sự đơn thuần giúp em đi xem xe, hóa ra anh đã sớm có ý nghĩ xấu trong đầu rồi.
Thành Di cười nói.
- Không hề, lần này trước khi anh đến đây, tâm tư chỉ đơn thuần là tìm cách lấy lòng em mà thôi.
Thẩm Hoài nói:
- Không tính Mai thép, kế hoạch bảy, tám năm cần dự án tập trung vốn đầu tư, số lượng nhiệm vụ lớn như vậy, lập ra, phân chia kế hoạch và mục đích là tất yếu, nhưng rất nhiều tính huống là chúng ta phải biết tận dụng mọi thứ, tùy cơ ứng biến, bắt lấy cơ hội…