Rời khỏi Từ Thành, từ đường cao tốc Từ Đông đi xuống, ven theo sông, rất nhanh đã đến thị trấn Mai Khê.
Khu Mai Khê mới nằm ở khu vực phía tây sông Mai Khê, mới vừa triển khai xây dựng, khu xây dựng xong không nhiều, phía đông bao gồm trấn mới và khu trấn cũ được cải tạo ở phía bắc, cũng đã xây dựng xong.
Không có nhà cao tầng gì, cho dù là có ở nhiều tầng, cũng là hạn chế ở bốn tầng, sau khi cây cối phát triển rậm rạp, công trình kiến trúc thấp thoáng, cây nhãn bên đường Dương Thành Lâm tạo cho người ta cảm giác yên bình.
Xe dừng lại ở quảng trường phía đông Chử Viên, qua cầu đến phố cũ Mai Khê tìm chỗ ăn cơm.
Còn Khê Viên ngay tại khu phố tây cũ bên kia bến sông, nhưng Thẩm Hoài và Thành Di dừng xe lại ăn một bữa cơm giản đơn, tất nhiên sẽ không chạy đến Khê Viên quấy nhiễu cái gì.
Thành Di dừng lại trước tửu lầu Mai Viên, ngoại trừ mặt tiền mang chút hơi hướng cổ xưa, cửa bên trong khép hờ, đi vào thăm dò, thềm lát đá hoa cương, vượt qua hành lang sơn đỏ, trước bức tường còn có một loạt liền bốn năm hồ cá lớn nhỏ, lát đá cuội ngoại biên, bên mấy góc sáng sủa lại là mấy bụi Tu Trúc, đặc biệt yên tĩnh.
- Nhà này thế nào? Thành Di hỏi
- Cũng được.
Thẩm Hoài nói.
Trong sân là phòng riêng, Thẩm Hoài và Thành Di không đi vào sân. Sát đường đi dẫn vào cửa chính là một khúc quẹo bằng gác gỗ, nhà ăn chủ yếu là ở lầu hai, ốp lên hai bên tường cũng là một màu gạch xanh, bàn ghế trang trí đều là đồ truyền thống được chế tác tinh xảo.
Hai cô gái tiếp tân mặc váy hoa cũng rất xinh đẹp, Thẩm Hoài và Thành Di chọn một chỗ sát tường, ngồi xuống và gọi món ăn, qua khung cửa sổ đem toàn bộ khung cảnh phố cũ thu vào tầm mắt.
Ngày mai mới là ngày nghỉ Nguyên Đán, Thẩm Hoài và Thành Di lái xe trên đường hơn ba giờ, lúc này cũng đã quá giấc trưa, trong tiệm không có vị khách nào khác, trên phố cũng thưa thớt người qua lại, khi nhìn thấy đặc biệt cảm thấy nhàn nhã.
- Anh không có chút ý kiến nào ở lại chỗ này ổn định à? Thành Di di di chiếc cùi chỏ lên bàn, nhìn chăm chú Thẩm Hoài và hỏi.
- "Thiết đã doanh bàn, lưu thủy đính binh" (Doanh trại làm bằng sắt, binh lính là bằng nước). Thẩm Hoài cười nói: - Anh chính là "binh lính" kia, có nghĩ đến cũng không có cách nào.
- Không có tiếc nuối sao? Con ngươi đen nhánh trong đôi mắt to của Thành Di vụt lóe lên sáng bóng: - Hai lần đến Mai Khê, chỉ cảm thấy trở nên càng khác biệt, êm ả, em chỉ muốn có một chỗ như vậy thong thả sống qua từng ngày, thật sự tốt vô cùng. Anh ở địa phương này đầu tư nhiều tâm huyết như vậy, cuối cùng lại phải rời khỏi, thực sự không luyến tiếc chút nào sao?
- Cũng có không ít người hỏi anh, làm quan thì có gì tốt? Thẩm Hoài cười nói: - Quá nhiều gò bó, quá nhiều e dè, tuy quyền thế cao nhưng thăng trầm khôn xiết, danh lợi có lớn thế nào cũng chẳng ý nghĩa gì. Muốn nói đến cảm giác thành tựu, chỉ là một khoảng trống thật lớn, rất khó dùng vật khác lấp đầy, đó là chỗ thiếu hụt của nhân cách
Thấy Thành Di cười tươi như hoa nhìn mình, Thẩm Hoài lại hỏi: - Còn vấn đề gì muốn hỏi nữa không?
Lúc này Vương Cương ôm một đứa bé đi lên lầu, chợt nhìn thấy Thẩm Hoài và cô gái ngồi gần cửa sổ, hoảng sợ, đi tới chào hỏi: - Bí thư Thẩm, đã rất lâu rồi cũng không thấy anh quay về Mai Khê
Thẩm Hoài cười cười, nói: - Tạm thời đi ngang Mai Khê, mới dừng xe lại dùng bữa cơm, hiện tại tiệm này là do cậu kinh doanh à?
Thật ra Thẩm Hoài thường xuyên quay về Mai Khê, chỉ có điều thời gian quay về Mai Khê luôn đi sớm về khuya, rất ít có cơ hội gặp cùng những người ở thị trấn Mai Khê. Đặc biệt ở trước mặt Thành Di, đánh chết Thẩm Hoài cũng sẽ không thừa nhận hắn thường xuyên ban đêm quay về Mai Khê hẹn hò cùng Trần Đan.
Thẩm Hoài cũng đã rất lâu không gặp mẹ con Hà Nguyệt Liêu, Vương Cương rồi. Sau khi trải qua một loạt sự kiện, Hà Nguyệt Liêu cuối cùng dừng lại tại nơi này, Vương Cương từ một thanh niên ngạo mạn trẻ tuổi nay đã trưởng thành hơn, nhìn đứa bé trong lòng y hẳn mới sinh không lâu, Thẩm Hoài đoán có lẽ y cũng đã kết hôn, sinh con, lại hỏi: - Con của cậu sao, trông thật là đáng yêu!
- Mẹ của tôi hiện tại không quản lý quán này nữa, tôi cũng không có bản lĩnh làm việc khác, chỉ biết trông coi chỗ này thôi. Vương Cương nói: - Năm tôi kết hôn, tôi còn muốn phát thiệp mời Bí thư Thẩm, nhưng nghĩ mình từng không hiểu chuyện như vậy, gây nhiều rắc rối cho Bí thư Thẩm đây, do dự mãi, cuối cùng cũng từ bỏ, suy cho cùng vẫn là hổ thẹn không dám gặp Bí thư Thẩm.
- Có gì mà hổ thẹn không dám gặp tôi chứ. Tôi là người có tính tình cũng chẳng phải tốt gì. Tửu lâu kinh doanh cũng không tệ, thật sự là bản lĩnh.
Thẩm Hoài cười nói, quay sang trêu đùa đứa bé, cùng Vương Cương nói chuyện phiếm vài câu, đồ ăn được đưa lên, thì cùng Thành Di dùng cơm.
Lúc đi, Vương Cương vẫn cứ khăng khăng miễn phí, Thẩm Hoài đành chịu, đi một vòng phố cũ, sau đó lái xe rời khỏi Mai Khê, trở về Hà Phổ.
Ở trên xe, Thẩm Hoài đem chuyện xảy ra cách đây vài năm kể cho Thành Di nghe.
- Y làm cho người khác có cảm giác rất tốt, không giống loại người anh nói cho lắm. Mới tiếp xúc ở quán không nhiều, nhưng Thành Di cảm thấy Vương Cương là một thanh niên điềm đạm, chững chạc.
Thẩm Hoài đối với sự thay đổi của Vương Cương cũng có chút bất ngờ, cười nói: - Con người luôn luôn trưởng thành, đặc biệt sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cậu nhóc này vẫn không có bất cứ gì thay đổi, quả là đời này hết thuốc chữa.
- Vậy còn anh? Thành Di cười dịu dàng hỏi: - Anh là sau khi trải qua việc gì đó mới biến thành người như bây giờ sao? Rất nhiều người đều nói sau khi anh đến Mai Khê, dường như đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác.
- Anh à, anh rất phức tạp. Thẩm Hoài ngồi ở vị trí phụ lái, vuốt vuốt mũi, nói:
- Sau khi anh đến Đông Hoa, có một chuyện bất ngờ xảy ra, anh lúc đó cũng xảy ra chấn thương, đương nhiên cũng không hề hấn gì. Em cũng nghe nói đến việc này à?
- Nghe Tiểu Lê nói về chuyện của anh cô ấy. Thành Di nói, cô ở Từ Thành có kết giao cùng Trần Đan, tất nhiên cũng biết Tiểu Lê, chỉ có điều Thẩm Hoài cũng không có ở đó.
Thẩm Hoài không thể đem toàn bộ việc nói ra cách chân thật, nhưng thử dùng phương thức người khác có thể hiểu được, nói về sự thay đổi ở bản thân hắn:
- Nói là hoàn toàn tỉnh ngộ cũng được, nói là bị kích động cũng được, một người sống sờ sờ tự nhiên chết ngay trước mắt như thế, chấn động đối với anh quả thật rất lớn. Đây cũng là lần đầu tiên anh hiểu giá trị mạnh sống của con người, ý niệm đó cứ luôn tồn tại mãi trong đầu, gần như càng không thể vãn hồi. Cũng bởi vì chuyện này mà đã học hỏi được một chút gì đó, cũng bởi vì chuyện này mà phát hiện chỗ trống của mình lúc trước trong lúc bất tri bất giác đã tiếp nhận thế giới và giấc mộng của một người khác. Trong mắt người khác đó là sự thay đổi, nhưng với anh mà nói, có lẽ là cơ duyên cuộc đời, cơ duyên từ sau khi từ biệt
Lúc này xe chạy qua một bờ sông đầy cỏ lau, gió thổi hoa lau như tuyết. Thành Di dừng xe ở ven đường, nhìn Thẩm Hoài nghiêng mặt qua nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trong lòng trào lên tình cảm dịu dàng, đưa tay chạm vào tay của hắn.
Cảm nhận được bàn tay mềm mại của Thành Di đang nắm chặt lấy tay mình, Thẩm Hoài quay đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy ánh mắt Thành Di vô cùng thanh tịnh, dịu dàng, bèn đưa tay tới, nâng ót cô, hướng đến đôi môi đỏ mọng mê người của cô, nhẹ nhàng hôn lên.
Đôi môi mềm mại êm ái, trái tim Thành Di đập mạnh, ánh mắt mê muội, thân người trở nên cứng ngắc, ngay sau đó lập tức mềm đi, hai tay quàng lên ôm cổ Thẩm Hoài mới có thể duy trì tư thế hôn môi, khi đầu lưỡi Thẩm Hoài muốn luồn vào, cô cũng chỉ mở mắt ra, không biết làm sao nhìn Thẩm Hoài trong hai giây, cũng liền mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, tiếp nhận đầu lưỡi Thẩm Hoài, cảm nhận từng cái hôn sâu ngọt ngào.
Mãi cho đến khi ô tô qua đường thấy một màn như vậy nảy sinh bấm còi, Thành Di mới giật mình, thấy Thẩm Hoài đã cởi bỏ áo khoác của cô, tay đang di chuyển lên chỉ thêu bên trên.
Thẩm Hoài kéo tay Thẩm Hoài ra, đỏ mặt sửa sang lại đầu tóc rối bời, hoảng hốt và loạn nhịp, quay mặt đi, giận mắng: - Đã biết anh là một tên lưu manh rồi, nào có lần đầu tiên hôn đôi bàn tay thối tha liền sờ đến nới đó chứ? Tôn Á Lâm nói rất đúng, phải đối với anh cực kì cảnh giác, xém chút nữa thì đã bị anh
Thành Di mặc áo khoác vải nỉ, khá dày, chạm vào cứng dày, tuy nhiên dù sờ ở bên ngoài vẫn cảm nhận được vẻ êm dịu của Thành Di, cơ thể đàn hồi co giãn, Thẩm Hoài vòng tay ôm eo Thành Di, thật sự không nghĩ sẽ làm gì người đẹp, khóc không ra nước mắt, chỉ có thể tỏ vẻ mặt cợt nhả mà cười, hỏi: - Từ khi nào Tôn Á Lâm và em nói xấu anh vậy?
Đầu tư Chúng Tín nhận số vốn từ ngân hàng Berkeley và nhà tư sản rót vào được tận 200 triệu Đô la Mỹ, chủ yếu là dùng để đối xung khoản vay Yên Nhật của Chúng Tín từ ngân hàng An Điền trước đây.
Yên Nhật cho vay không thể trả lại trước, nhưng lúc này số lượng đô la Mỹ tiến vào thị trường Nhật Bản thu mua tài sản lập tức tiến hành đối xung, như trước có thể giảm tỉ giá hối đoái của Yên Nhật xuống trong diện rộng, đạt được tiền lời khá lớn từ tỉ giá hối đoái. Việc làm thỏa đáng, tiền vốn cho vay từ nay về sau có thể đạt tới bốn trăm triệu Đô la Mỹ cho vay, đạt được từ mười đến năm, ích lợi đầu tư và tỉ giá hối đoái đạt đến sáu chục triệu đô la Mỹ thậm chí cao hơn.
Vì thế, Tôn Á Lâm trong khoảng thời gian này đều ở Nhật Bản, Thẩm Hoài rất ít cơ hội gặp mặt cô.
Lúc trước Thẩm Hoài cho rằng hắn và Thành Di cho dù sẽ thật sự kết nghĩa vợ chồng, nhưng Thành Di cũng sẽ duy trì khoảng cách nhất định với thế giới của hắn, chưa hề nghĩ qua Thành Di và Tôn Á Lâm cũng khá thường xuyên liên hệ, nghĩ thầm nguyên nhân bên trong là do hắn quá tiêu cực.
Thẩm Hoài gọi điện thoại cho Vương Vệ Thành, ở huyện cũng không có việc gì khác đặc biệt, hắn vốn cũng không đi huyện, nhưng là Đỗ Kiến gọi điện đến nói chuyện phòng ốc.
Căn nhà mà hắn đang thuê ở là của Tôn Tốn, Chu Ngọc khi đi ra nước ngoài giao cho Vương Vệ Thành trông nom.
Lần này Hai vợ chồng Tôn Tốn, Chu Ngọc quyết định ở lại, tuy rằng Vương Vệ Thành lần nữa bày tỏ huyện vẫn tiếp tục thuê tòa nhà này, nhưng Thẩm Hoài sẽ không "tu hú chiếm tổ chim khách", yêu cầu trả căn nhà lại cho vợ chồng Tôn Tốn, Chu Ngọc, đồng thời đề nghị huyện tìm một căn nhà khác cho hắn.
Tòa nhà huyện ủy cũ có vài căn nhà, ngoại trừ lãnh đạo Huyện ủy đương nhiệm ra, đều là do các lão lãnh đạo về hưu ở, ngoài ra có mấy tòa nhà ngang để làm ký túc xá cho một vài nhân viên tân tiến, rất nhiều nhân viên trong huyện còn lại thì được phân phòng ở bên thành phố mới Lâm Cảng.
Thẩm Hoài cũng không để cho lão lãnh đạo về hưu dọn ra ngoài ở, gây ra lời ra tiếng vào gì, lại không muốn khiến người ở địa phương chú ý nhiều đến.
Ở huyện Thành Nam có một tiểu khu tập trung mấy căn hộ, lúc trước cấp cho lãnh đạo huyện đến Hà Phổ tạm giữ chức, trang hoàng lại cũng khá mới, chuyển vào là có thể ở được. Đỗ Kiến đợi Thẩm Hoài đến xem lựa chọn phòng cho mình.
Thẩm Hoài cũng không biết hắn còn có thể công tác ở Hà Phổ bao lâu, cũng không biết được trong giai đoạn này, hắn có thể kết hôn cùng với Thành Di sau khi đã đính hôn hay không. Nếu như là kết hôn, không muốn sẽ đổi chỗ ở khác nữa, căn nhà này đã là nhà cưới của hắn và Thành Di, chuyện nhà ở hắn tất nhiên là lôi kéo Thành Di vào, để cô tự quyết định.