Dòng nước lạnh chảy xuôi nam, gió đêm gào thét giận giữ, người vừa xuống xe không khí lạnh lập tức chui vào trong cổ áo, cả người lạnh run bắn lên.
Từ Nhàn quan sát từng tòa nhà trong trụ sở thành ủy, trong lòng lại thấy thấp thỏm không yên.
Trước đó Thẩm Hoài bảo cô đến gặp Chủ nhiệm ủy ban tài chính tỉnh Lý Cốc, cô cho rằng mình mang theo tài liệu liên quan chuyển tới Cục giám định tỉnh, không ngờ Lý Cốc bảo lái xe tới, chốc lát đã đưa cô tới tòa trụ sở thành ủy Từ Thành.
Lúc Từ Nhàn quyết định tố giác Chu Thần Tây ôm tiền bỏ trốn cũng đã suy xét đến vấn đề vụ án này có thể có vài nhân vật lớn mà cô không chọc nổi bị cuốn vào. Nhưng đến lúc này, cô mới ý thức được cả sự kiện có thể mang tới cơn lốc xoáy, hung hiểm và phức tạp hơn so với tưởng tượng của cô.
Lý Cốc bảo tài xế đỗ xe ở trong ngõ chờ, xuống xe dựng cổ áo lên, hỏi Từ Nhàn: - Trước đó cô đã gặp Bí thư Từ Bái rồi?
Từ Nhàn gật gật đầu, nói: - Bí thư Từ cũng từng đến công ty để thị sát
- Được rồi, lát nữa cô đem những vấn đề tồn tại chi tiết của Chứng khoán Đông Giang báo cáo với bí thư Từ. Lý Cốc rốt cuộc không biết cô gái xinh đẹp trước mắt này, không quên dặn dò một câu.
Trước đó gọi điện thoại, đánh xe tới, người trong phòng cũng đi ra mở cửa, chào hỏi Lý Cốc: - Bí thư Từ cùng với chủ tịch Hội đồng quản trị Triệu đang ở trong thư phòng phía sau nói chuyện.
Lý Cốc sợ Từ Nhàn không biết " Chủ tịch Triệu" là ai, nói với cô: - Triệu Mạt Thạch của điện khí Phổ Thành.
Khi Chứng khoán Đông Giang cải tổ, Bí thư thị ủy Từ Bái thúc đẩy điện khí Phổ Thành tham gia bỏ vốn đầu tư cổ phần.
Tuy rằng Triệu Mạt Thạch vẫn luôn không can thiệp trực tiếp vào hoạt động của chứng khoán Đông Giang, thậm chí cũng không trực tiếp đảm nhiệm chức thành viên Hội đồng quản trị trong ban giám đốc của Chứng khoán Đông Giang, nhưng nếu nói Từ Nhàn không biết Triệu Mạt Thạch, vậy thì cô đã không đủ tư cách giữ chức quản lý bộ phận khách hàng chứng khoán Đông Giang rồi.
Từ Nhàn đi theo Lý Cốc bước vào thư phòng, ngoài Từ Bái lúc này đã kiêm nhiệm Phó bí thư tỉnh ủy, Triệu Mạt Thạch Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn điện khi Phổ Thành ra, còn có mấy gương mặt mà cô hay thấy trên TV. Trong số những ánh mắt đều đổ về phía cô, có Trương Phổ là Cục trưởng Cục Công an kiêm Phó thị trưởng thành phố Từ Thành.
Đã đi đến bước này, Từ Nhàn không còn lo lắng sẽ liên lụy đến một vài nhân vật lớn sau này trả thù mình nữa, giờ đã trở thành tiểu nhân vật hết rồi.
Lý Cốc giao tài liệu tố cáo cho Từ Bái. Trong lúc Từ Bái lật xem, trong thư phòng tĩnh lặng như tờ.
Từ Nhàn không biết vụ án này sẽ liên lụy lớn đến mức nào, đám Triệu Mạt Thạch, Trương Phổ thì lại biết toàn bộ sự việc sẽ đưa tới một cơn phong ba bão táp, có thể ngay cả Từ Bái cũng chưa chắc đã khống chế được.
Từ Nhàn đi vào lúc buổi trưa, chưa ăn gì cả, trong thư phòng không có hệ thống sưởi, cũng không biết có phải đó là thói quen cá nhân của Từ Bái hay không, tóm lại là cô vừa lạnh vừa đói, lúc trả lời câu hỏi của Từ Bái khi đang xem tài liệu, giọng cô run rẩy, trông cô rất đáng thương hại, sợ hãi.
Từ Nhàn nói hết những chi tiết sự việc mà cô biết ra, ngay cả quan hệ giữa cô và Chu Thần Tây cũng không giấu diếm, chỉ bỏ bớt quá trình buổi chiều cô đến Đông Hoa tìm Thẩm Hoài. Sau khi trả lời xong, cô được thư ký của Từ Bái đưa tới căn phòng bên cạnh để chờ.
Lúc Từ Nhàn ra khỏi phòng, theo cái nhíu mày rất nhanh của Phó bí thư tỉnh ủy Từ Bái đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề vượt quá sức tưởng tượng của cô. Một mình ở trong phòng chờ, thấp thỏm không yên về tương lai của mình, không biết cơn cuồng phong này sẽ cuốn cô tới phương nào đây.
Đồng thời, Từ Nhàn cũng hiếu kỳ rốt cuộc Thẩm Hoài có thân phận gì mà có lực ảnh hưởng mạnh mẽ đến Mai thép hệ, ông trùm đứng đầu xí nghiệp tại thành phố Đông Hoa như thế, đến nỗi Thẩm Hoài có thể ẩn thân phía sau bức màn điều khiển việc này, cũng hiếu kỳ quan hệ giữa Thẩm Hoài và Lý Cốc rốt cuộc như thế nào, tò mò vì sao Lý Cốc phải ở trước mặt Từ Bái giúp che giấu sự tồn tại của Thẩm Hoài?
Quá nhiều sương mù không có cách nào mở ra, nhưng cũng khiến Từ Nhàn nhận thức được trước đây mình với Chu Thần Tây luôn kiêu ngạo đắc ý thật sự là nực cười. Trước đó cô từng cho rằng mình là thành viên của xã hội thượng lưu, nào ngờ mình ngay cả một góc của thế giới cao tầng cũng không đụng đến được.
- Từ Bái sẽ xử lý vụ án này thế nào? Thành Di ôm gối ngồi đầu giường, cô tắt đèn trong phòng, chỉ để lại ánh đèn trong phòng vệ sinh, như vậy mới có thể nhìn thấy bóng đêm và gió lạnh thổi bên ngoài cửa sổ.
Tuy rằng sau màn diễn kịch của Từ Nhàn đã khiến trong lòng Thành Di không chút cảm thông với cô ta nữa, nhưng đồng thời cô lại cảm thấy phụ nữ như Từ Nhàn mạnh mẽ hơn cô, cũng không nén nổi tò mò tương lai của cô ta sẽ như thế nào?
Từ Bái cuối cùng quyết định xử lý vụ án này như nào, đồng thời cũng sẽ quyết định số mệnh tương lai của Từ Nhàn.
- Anh chẳng quan tâm đến. Thẩm Hoài gối lên cánh tay, nằm trên tấm đệm dưới sàn nhà, nhìn gương mặt xinh đẹp cuốn hút của Thành Di, cười nói: - Dù sao anh chẳng được lợi lộc gì từ việc này, dây dưa nửa ngày lần tới còn phải chịu trách nhiệm để em bảo tài xế của Đông Hoa đến.
Thành Di cúi người xuống, cằm đặt trên mép giường, nhìn Thẩm Hoài, hỏi: - Vậy rốt cuộc anh muốn có lợi lộc gì?
- Ngủ trên sàn nhà cứng quá. Thẩm Hoài trơ mặt nói.
- Hứ! Thấy cứng thì đi khách sạn mà ngủ. Thành Di nói: - Đầu năm, chẳng phải anh rất bận rộn công việc đó sao? Là một cán bộ phụ trách một địa phương, giờ có phải anh nên lập tức quay về huyện không?
- Em rõ ràng là trả thù? Thẩm Hoài cười hỏi.
- Em thù cái gì chứ? Thành Di hỏi lại.
- Buổi chiều nói sẽ đưa em về Từ Thành mà bận họp ở thành phố không đi cùng được, khiến em một mình quay về Từ Thành, không ngờ gặp phải chuyện này mà lại từ Từ Thành chạy đến đây, em chắc vì chuyện này mà ghi nhớ trong lòng rồi.
Thẩm Hoài nói: - Hôm nay đúng là nhiều bất ngờ mà.
- Anh tự đem mặt mình dát vàng rồi. Thành Di nghe kiểu nói giảo hoạt của Thẩm Hoài, không thèm để ý tới hắn nữa.
- Em thật sự không thèm quan tâm anh à. Giường rộng như thế, cho anh ngủ trên giường, anh có thể làm gì được em chứ? Thẩm Hoài thuyết phục: - Sàn nhà thật sự cứng quá. Nếu không em ngủ dưới sàn, anh ngủ trên giường, được không?
- Anh nói mà không biết xấu hổ à? Thành Di lườm Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài chống tay dưới đất, bò lên giường, nói: - Sàn nhà thật sự vừa cứng vừa lạnh
Thành Di đang định nhấc chân đá hắn xuống, di động trên đầu giường kêu tít tít hai tiếng báo có tin nhắn đến. Thành Di quay người lên với điện thoại, là tin nhắn Từ Nhàn nhắn tới: - Đang đi tới Cục Công an. Thành Di cầm điện thoại định đưa cho Thẩm Hoài, phát hiện hắn đã trèo hẳn lên giường, lườm hắn nói: - Mang chăn thối của anh lên đi.
Thẩm Hoài kéo chăn dưới sàn nhà lên, nằm cạnh Thành Di, xem tin nhắn của Từ Nhàn gửi đến, nói: - Việc hôm nay thế là xong, ngủ đi
Dù nói hai người nằm cùng giường, mỗi người một chăn, nhưng không hề nghi ngờ quan hệ giữa hai người đã thân mật thêm một bước. Thành Di thấy Thẩm Hoài cởi áo khoác lông cừu chui vào trong chăn, cũng hết cách, nằm xuống quay lưng lại hỏi: - Anh nói xem vụ án này sẽ xử lý như nào?
Mấy năm qua Thành Di lưu học ở nước ngoài, nhưng rất nhiều chuyện cũng mưa dầm thấm đất, biết thế giới này rất đen tối mà không trong sạch như cô tưởng tượng. Mà quy tắc màu xám giữa trắng và đen cũng hết sức phức tạp khó hiểu.
Thẩm Hoài nhìn mái tóc Thành Di xõa ra bên gối, nắm lấy đưa lên mũi ngửi, cười nói: - Quạ đen nhất thiên hạ, em cảm thấy Từ Bái sẽ có tư tưởng làm một quạ trắng thuần khiết hoàn mỹ nhất sao?
Quay lưng nói chuyện cảm giác không được tự nhiên, Thành Di quay người lại, đối mặt với Thẩm Hoài, nghe hắn nói.
- Từ Bái là người thấy tốt thì lấy, chỉ cần còn bí thư Chung Lập Dân làm thế cân bằng, ông ta cũng sẽ không mượn việc này bức Triệu Thu Hoa. Lại nói, mấy năm gần đây, cũng không đơn giản Hồ Lâm mượn Tư Hoa thực nghiệp chơi chiêu thức ấy, tương lai có lẽ sẽ có nhiều người từ đó tìm được đường ra. Bên trong Kế Kinh hệ cũng không thiếu người có tâm tư như vậy, Tống gia cũng không phải ai nấy đều tâm tư thuần khiết. Cho nên, việc này thống nhất không công khai. Mấy năm qua cải cách mở rộng, thỏa hiệp và cân bằng là thứ đầu tiên mà mọi người học được, kiểu gà mờ như anh không thành thục mới có thể kéo tóc người khác đánh lung tung thôi.
- Anh là đồ gà mờ. Thành Di mỉm cười, nhìn Thẩm Hoài tự chê mình, lại hỏi:
- Nếu Lý Cốc không muốn làm vũ khí cho anh sử dụng, anh sẽ làm gì?
- Vừa rồi anh không dùng anh ta làm vũ khí sử dụng, anh ta dựa vào cái gì mà không ra mặt? Giờ anh ta ngay cả Phó tỉnh trưởng cũng không phải, đại diện xí nghiệp công ủy nhà nước thuộc tỉnh, không có bí thư Điền chống đỡ, anh ta về sau muốn thu thập từng xí nghiệp thuộc tỉnh tự lập một phương, nào dễ dàng như vậy? Thẩm Hoài cười hỏi lại, đưa tay vỗ vỗ má Thành Di, nói: - Ngủ đi, nếu không ngày mai sẽ dậy muộn đấy
Thành Di há miệng làm bộ cắn tay hắn, để hắn bỏ tay ra khỏi mặt mình.
Ôm tiền bỏ trốn chính là cách thức gọn gàng linh hoạt nhất.
Tiền có thể mang đi, người cũng có thể đi, nhưng muốn đem vợ chồng con cái đi ra nước ngoài cùng hiển nhiên là không thực tế.
Không nói những năm gần đây không có tình cảm với bà vợ già trong nhà, cho dù có tình cảm, gã cũng không bộc lộ có chuyện lớn trước mặt bà vợ già, trước khi làm thị thực du lực vẫn luôn duy trì thái độ dù núi thái sơn có sụp thì sắc mặt vẫn không thay đổi.
Chu Thần Tây quyết định không thượng gì việc gì với bà vợ già của mình, cho dù rất thương cậu con trai vừa mới học trung học cơ sở thì cũng phải đợi sau khi gã rời khỏi đây mới thương lượng sau.
Cũng sợ trong khoảng thời gian này sẽ bị ảnh hưởng, Chu Thần Tây ôm tâm tư ôm tiền bỏ trốn thay đổi thái độ bình thường, ngày ngày không đi sớm về không muộn, thường xuyên về nhà với vợ già và cậu con trai.
Đêm cũng không đi ngủ sớm, sau khi làm nghĩa vụ với vợ xong, để vợ ngủ say, gã lấy cớ còn có việc phải mang về nhà làm nên sang thư phòng để tính kế chi tiết.
Nghĩ đến quyền điều phối hai triệu nằm trong tay mình, nghĩ đến gương mặt xinh đẹp quyến rũ, thân hình gợi cảm của Từ Nhàn, Chu Thần Tây nằm trên salon trong thư phòng, ảo tưởng ôm hai triệu cùng mỹ nhân ra nước ngoài sống nhàn nhã cả đời.
Sáng sớm Chu Thần Tây từ trong mộng đẹp thức dậy, vệ sinh cá nhân mặc quần áo, như thường ngày lái xe đến công ty, nhưng trước khi vào văn phòng gọi điện cho Từ Nhàn xem cô ta có đến công ty làm việc hay không.
Thị thực du lịch phải qua mấy ngày nữa mới làm xong, hiện tại Chu Thần Tây chỉ sợ Từ Nhàn không trụ được, tâm tư sẽ thay đổi, cho nên bất luận ở công ty hay là rời khỏi công ty, gã đều chú ý đến tâm tính và hành vi của Từ Nhàn xem có thay đổi gì không.
Từ Nhàn đẩy cửa đi vào văn phòng, sắc mặt rất kém, nhìn hết sức mệt mỏi tiều tụy, tuy nhiên theo lý giải của Chu Thần Tây, xảy ra việc lớn như thế mà ăn vẫn ngon ngủ vẫn tốt thì mới kỳ lạ.
- Em không phải lo gì cả, chỉ cần chúng ta ra được nước ngoài không quay về nữa, sẽ không ai làm gì được chúng ta đâu. Chu Thần Tây từ bàn làm việc đi tới, hai tay đặt lên vai Từ Nhàn, an ủi cô.
- Em không lo lắng gì cả. Em chỉ hơi mệt thôi. Từ Nhàn khàn khàn nói. Đêm qua cô ở tại Cục Công an Thành phố ghi chép cả đêm giờ mới có tinh thần một chút.
- Vậy em đến phòng làm việc của anh nghỉ một chút đi, đừng nghĩ ngợi nhiều. Chu Thần Tây trước đó trong lòng có nghi ngờ, đặc biệt chiều hôm qua không nhìn thấy Từ Nhàn khiến gã sốt ruột nghĩ cô đến Cục Công an tố giác mình, nhưng tối qua gã lại cảm thấy mình quá đa nghi rồi.
Chu Thần Tây cho là Từ Nhàn vì chuyện bỏ trốn mà lo lắng, bàn đi cài cửa phòng lại, định ôm Từ Nhàn để thân mật một chút, nào ngờ có tiếng gõ cửa vang lên dồn dập.
- Ai đấy! Chu Thần Tây không biết ai lại không biết điều đập cửa ầm ầm như thế, đi ra mở cửa, thấy bên ngoài phòng làm việc toàn là cảnh sát, gã lập tức ngây ra tại chỗ.