Thức dậy, Thành Di nghe tiếng thở đều đều bên tai, cô không quay người lại, gối lên cánh tay chăm chú nhìn ánh nắng trong trẻo xuyên qua khe cửa chiếu vào bức màn.
Lúc này, cánh tay Thẩm Hoài đặt ngang bên ngoài chăn áp lên bờ vai cô buông xuống lên mặt cô.
Trước khi ngủ đã tắt máy điều hòa nhiệt độ, không khí trong phòng hơi lạnh, tay Thẩm Hoài áp lên mặt, bàn tay lạnh băng, nhưng lòng bàn tay rất ấm. Thành Di cho rằng đó là hành động vô thức của Thẩm Hoài khi đang ngủ say, vốn không đẩy tay hắn ra, cảm nhận được hơi ấm lòng bàn tay hắn dán trên má mình, trong lòng nghĩ: Sau này có phải buổi sáng nào cũng được nghe tiếng thở đều đều, khiến mình càng cảm thấy cuộc sống chân thực như vậy không?
Ngay sau đó cô cảm giác có gì không đúng, sau lưng có thanh âm gì đó, rồi một cơn gió lạnh chui vào áp sát sau lưng. Thành Di còn đang suy nghĩ Thẩm Hoài đang làm gì sau lưng thì thân mình ấm áp của hắn đã dán sát lại, lúc đó cô mới biết bàn tay vừa rồi đặt lên mặt cô là thử xem cô đã thức hay chưa, sau đó len lén chui vào trong chăn của cô.
Thành Di buồn bực định xoay người lại đá tên vô lại này xuống, nhưng vòm ngực rộng lớn của Thẩm Hoài áp sát gần, cảm giác vững chãi và dịu dàng khiến cô say mê, do dự một chút quyết định không vạch trần tên vô lại này nữa, để mặc hắn dùng tay chân quấn cô lại, cô thì nhắm mắt giả vờ ngủ, nhưng khi tay của Thẩm Hoài thò vào trong áo của cô, cả người cô lập tức cứng đờ, mới biết tên vô lại này chắc chắn chỉ ôm cô mà không làm gì đấy.
Trong lòng nghĩ vậy, tay của Thẩm Hoài đã di chuyển dần lên trên. Thành Di khó mà giả vờ ngủ tiếp được, nhưng vẫn đành phải nằm yên, tên này nhất định được một tấc sẽ tiến một bước, nếu lúc này cô xoay người đạp hắn xuống giường, người này mà biết cô đã để mặc hắn ôm mình, nói không chừng sẽ càng được một tấc lại càng được đằng chân lân đằng đầu
Thành Di không mặc gì đằng sau áo ngủ, làn da mềm mượt non tơ láng bóng, co dãn đàn hồi, lại tỏa ra mùi hương quyến rũ khiến Thẩm Hoài si mê hít lấy hít để, tay chậm rãi dịch lên trên, có điều ngón tay vừa mới đụng vào bầu ngực đã bị Thành Di lấy cánh tay kẹp chặt lấy không thể động đậy. Hắn nhìn vành tai đỏ rực của Thành Di, hỏi: - Không phải em đang ngủ sao?
Hơi thở nóng rực của Thẩm Hoài phả vào bên tai, mang theo cảm giác ngứa ngứa kỳ diệu khó diễn tả thành lời, Thành Di không quay lại, kẹp lấy cánh tay, qua lớp áo ngủ bắt lấy cánh tay không an phận của Thẩm Hoài, không cho hắn tiếp tục sờ lung tung, nói: - Em nói anh đúng là nhàm chán rồi, chỗ này không được động vào, có phải với ai anh cũng đáng ghét như thế không?
Thẩm Hoài định trả lời lung tung, nhưng ngẫm nghĩ lại một chút, trong câu nói của Thành Di có bẫy, hắn nói thế nào cũng sẽ sai, bèn nói: - Em không biết là hai người ôm nhau ngủ tay để vị trí nào là thoải mái nhất à? Lại dịch chuyển, bụng dưới áp sát vào cặp mông rắn chắc mềm mại của Thành Di.
Vật cứng nhắc đằng sau không biết xấu hổ mà dựng lên, Thành Di không biết làm sao cấu vào tay hắn một cái, khiến Thẩm Hoài đau đớn phải kêu lên:
- Nhẹ chút đi.
Thành Di khẽ mắng: - Đáng đời. Có điều vật cứng đằng sau đụng phải khiến cô có cảm giác tê tê dại dại không nói nên lời, khát vọng chân thật dần dần trào dâng mãnh liệt. Bàn tay cô đang véo tay Thẩm Hoài cũng dần mất sức lực, đầu óc choáng váng, cũng không biết mình buông tay từ khi nào, thân thể đang giãy dụa nằm trong lòng hắn cũng nằm im.
Đến khi có tiếng di động vang lên, Thành Di mới giật mình bừng tỉnh.
Lúc này áo ngủ của cô đã bị Thẩm Hoài đẩy lên tận cổ, là da như ngọc, bầu ngực trắng như tuyết đáng yêu lộ trong nắng sớm, bị Thẩm Hoài ôm trong tay vẫn còn khẽ rung động.
Thấy ánh mắt Thẩm Hoài nóng rực còn nhìn vào nơi đó, trái tim Thành Di đập mãnh liệt, lại nghĩ đến dáng vẻ cô độc của hắn đêm khuya đến chỗ cô, tình cảm dịu dàng trào dâng, cô không kìm nén được đưa tay ôm lấy cổ hắn.
Đợi khi Thẩm Hoài định hôn nơi đó, Thành Di mới cuống quýt đẩy hắn ra, ngồi dậy, buông áo ngủ xuống, mặt nóng bừng nói: - Anh đúng là xấu xa, thế mà còn định ăn chỗ đó, xấu xa chết đi được. Cầm lấy di động là Vương Vệ Thành gọi Thẩm Hoài, bèn đưa di động cho Thẩm Hoài, cô thì chạy vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa, tim đập hoảng loạn đứng ở bên bồn vệ sinh.
Qua một lúc lâu, cảm giác hoảng hốt vẫn chưa hoàn toàn mất hết, cô đứng lên mở vòi sen, đợi khi làn nước nóng dội lên trên thân thể qua làn áo ngủ, cảm nhận được nước ấm chạm vào làn da sắng bóng như tuyết, dội lên thân thể đang nóng bừng bừng của mình.
Thẩm Hoài gõ cửa ở bên ngoài, Thành Di ngắt vòi sen, hỏi: - Anh làm gì vậy? Em đang ở trong này tắm rửa.
- Anh biết em đang tắm, nhưng sao em lại khóa trái cửa thế? Anh mắc tiểu, em mở cửa đi. Thẩm Hoài nói.
- Anh định lừa em à? Thành Di cười thành tiếng, nói: - Anh cứ chờ một lúc, em còn phải tắm giặt tầm nửa tiếng nữa mới tẩy sạch dấu tay xấu xa của anh. Anh không đợi được thì đến nhà vệ sinh công cộng của phòng thường trực ấy.
- Em có biết giờ là mấy giờ không hả? Thẩm Hoài hỏi.
- Mấy giờ?
- Sắp chín giờ rồi. Hôm nay em không phải đi làm à? Thẩm Hoài hỏi.
- Á! Thành Di nhảy dựng lên, nói: - Sao sắp đến 9h rồi hả? Bên ngoài trời chả sáng gì cả.
- Bên ngoài toàn mây thôi. Thẩm Hoài đáp.
Thành Di không ngờ ngủ cùng tên vô lại này lại thoải mái đến mức quên cả thời gian như thế. Ngày đầu năm mới mà đi làm muộn, không biết khiến người khác nói linh tinh sau lưng những gì. Cô luống cuống xả nước lên người, lại đứng đánh răng súc miệng, lấy khăn tắm quấn lên người, mở cửa phòng vệ sinh nhường Thẩm Hoài, hỏi: - Anh không gạt em chứ?
- Em nói xem. Thẩm Hoài đáp.
Lúc này Thành Di mới nhìn đồng hồ đeo tay của Thẩm Hoài để ở đầu giường, còn chưa tới tám giờ, bèn cầm lên giả bộ đánh Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài giành lấy đồng hồ đeo vào, lại định rướn lên hôn Thành Di.
Thành Di cười né tránh: - Anh chưa đánh răng, miệng hôi.
Cho dù chưa tới tám giờ thì thời gian còn lại cũng rất ít, hai người chen lấn ở trước bồn rửa mặt, Thẩm Hoài đánh răng, Thành Di trang điểm, bôi nhẹ son, càng thấy xinh đẹp, lại áp lên muốn hôn.
Thành Di đưa tay ngăn cái miệng đầy bọt của Thẩm Hoài, cười khanh khách chạy ra ngoài, thu dọn giường chiếu nhanh chóng, cầm chìa khóa xe ở trên tủ, nói với Thẩm Hoài: - Anh cứ lấy xe dùng đi, cuối tuần em lại đi Đông Hoa xử lý giấy phép
Lại thấy Thẩm Hoài mặt vẫn dính kem đánh răng chạy ra đòi hôn, Thành Di không tránh được bèn để hắn hôn, chiếc lưỡi thơm tho bị hắn quấy lấy, đúng lúc nghe bên ngoài có tiếng gọi đi đến văn phòng của đồng nghiệp, cô mới hoảng hốt đẩy Thẩm Hoài ra, chạy ra khỏi phòng.
Sự kiện ở căn tin trước đó, người trong ngân hàng tỉnh đã biết đến vị hôn phu của Thành Di, thấy hắn ngủ ở đây, mọi người cũng không lạ lẫm, đều cười chào hỏi, còn chỉ chỉ kem đánh răng dính trên mặt Thành Di.
Thành Di đỏ bừng mặt lườm Thẩm Hoài, chạy vào nhà lau mặt, mới kéo đồng nghiệp đi.
Thành Di đi làm, Thẩm Hoài cũng không ở lại, rửa mặt xong, Thiệu Chinh lái xe tới đón hắn quay về Đông Hoa.
Nhưng Thẩm Hoài còn chưa vào đến thành phố Đông Hoa, vụ án Chu Thần Tây đã cuốn lên phong ba, cuốn đến Đông Hoa rồi.
Nhìn từ bên ngoài, chỉ là một vụ án có người ôm tiền công quỹ bỏ trốn, nhưng người hơi biết tin tức đều biết đằng sau vụ án đó không hề đơn giản chút nào.
Chu Thần Tây là phó tổng giám đốc Chứng khoán Đông Giang, lại là Giám đốc bộ phận đầu tư kinh doanh, có thể nói là một trong những lãnh đạo cấp cao của chứng khoán Đông Giang.
Trước đó Tư Hoa thực nghiệp công bố phương án tăng vốn đầu tư phát triển khiến giá cổ phiếu tăng liên tục, không phải là không có ai nghi ngờ Tư Hoa thực nghiệp liên kết với công ty chứng khoán thao túng giá cổ phiếu, không phải là không có ai nghi ngờ sau lưng vấn đề này có giao dịch tin tức.
Chỉ có điều, giá cổ phiếu của Tư Hoa thực nghiệp tăng ao, dân chứng khoán tạm thời cũng được lợi, mà trong thị trường chứng khoán cũng đầy rẫy tin tức cho dù có thanh âm phàn nàn nghi ngờ cũng không được chú ý đến.
Lúc này Cục Công an thành phố điều tra kinh tế đã bắt giữ lãnh đạo cấp cap của Chứng khoán Đông Giang, đồng thời tiến hành điều tra các khoản tài chính công cộng đầu tư vào chứng khoán Đông Giang, không khiến người khác liên tưởng cũng rất khó.
Xe của Thẩm Hoài đi đến gần đầu đường cao tốc thì thấy xe của Thích Tĩnh Dao đứng ở đường đối diện, cô ta mặc áo gió màu cam đứng bên cạnh xe gọi điện thoại.
Nhìn hướng xe đỗ của xe Thích Tĩnh Dao, hẳn cô ta đang sắp đi Từ Thành. Thẩm Hoài bảo Thiệu Chinh dừng xe lại, quay cửa xe xuống nhiệt tình hỏi:
- Trưởng ban Thích, xe bị hỏng à?
Thích Tĩnh Dao thấy Thẩm Hoài từ đầu đường cao tốc tiến lại đây, đoán tối qua hắn qua đêm ở Từ Thành, không kìm nổi nghĩ đến không biết Phó tổng giám đốc Chu Thần Tây của chứng khoán Đông Giang bị bắt có liên quan đến người này không?
Nhưng một giây sau cô ta lại gạt ý nghĩ này ra khỏi đầu, hiện tại tin tức rất rõ ràng, là Phó bí thư tỉnh ủy, Bí thư thị ủy Từ Thành Từ Bái đích thân chỉ đạo Cục công an thành phố Từ Thành điều tra và giải quyết vụ án này. Từ Bái và Thẩm Hoài trên mặt công việc có sự ăn ý còn có thể, nhưng không có khả năng cùng nhau liên kết gióng trống khua chiêng làm chuyện này.
Tuy nhiên nhìn vẻ vui sướng khi người khác gặp họa của Thẩm Hoài, Thích Tĩnh Dao cũng đoán được hắn đã biết tin tức về vụ án chứng khoán Đông Giang rồi.
Thích Tĩnh Dao không để ý tới Thẩm Hoài, xoay người sang chỗ khác tiếp tục nói điện thoại.
Buổi sáng biết được Cục điều tra kinh tế thành phố Từ Thành bắt giữ Chu Thần Tây, cô vẫn lo lắng sự việc sẽ không khống chế được, Đới Nghị chạy về Từ Thành xem tình hình trước, để bố trí, đợi khi giữa trưa tất cả biết đằng sau sự kiện là Từ Bái đích thân chỉ thị, không cần nói cũng biết Thích Tĩnh Dao, Trần Bảo Tề, ngay cả Triệu Thu Hoa ở tỉnh cũng đều có chút ngồi không yên.
Chu Thần Tây bị Cục điều tra kinh tế thành phố Từ Thành bắt giữ, người của cô ta muốn truyền tin tức cũng khó khăn. Tài khoản đầu tư của Chứng khoán Đông Giang đã bị đông kết, tren toàn bộ sự kiện họ đã đánh mất quyền chủ động.
Hồ Lâm còn đang ở Hồng Công, đến xế chiều mới có thể đi máy bay đến Từ Thành. Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn cũng không thể đi, Thích Tĩnh Dao lúc này sốt ruột, đánh xe chạy về Từ Thành, muốn buổi tối hội hợp với Hồ Lâm, không ngờ trước khi đến đường cao tốc lại đụng phải Thẩm Hoài từ Từ Thành quay về.