Thấy Thích Tĩnh Dao xoay người sang chỗ khác, Thẩm Hoài rất hứng thú nhìn cô thân hình cao gầy mặc bộ đồ sát người, quần dài ống nhỏ màu cà phê, giày cao gót màu nâu, khiến người ta vừa nhìn bóng lưng thì đã biết người trước mặt này là một mỹ nhân. Anh chép miệng chậc lưỡi, tiếp tục “khinh thường” nói:
- Xem ra, Trưởng ban Thích hẳn là đi Từ Thành rồi, Phó Thị Trưởng Quách hẹn tôi ăn ăn cơm trong thành phố vào buổi trưa, bằng không tôi cũng muốn tiễn Trưởng ban Thích một đoạn. Nếu Trưởng ban Thích trở về thành phố, thì có thể quá giang xe của tôi.
Thích Tĩnh Dao giận đến mức muốn lấy đồ đánh tên khốn nạn này, gấp di động lại, quay lại lạnh lùng lườm Thẩm Hoài, vừa định mở cửa ngồi vào xe, nhưng chớp mắt hiểu ra ẩn ý trong lời nói của Thẩm Hoài, tim đập mạnh: Quách Thành Trạch không đợi được nữa mà đến tìm Thẩm Hoài sao?
Trước đó có rất nhiều chuyện vẫn chỉ là đoán, nhưng tin tức để lộ ra trong lời nói của Thẩm Hoài lại rất lớn.
Nếu Quách Thành Trạch đã không đợi được nữa mà hẹn Thẩm Hoài gặp mặt, vậy thì chứng tỏ Quách Thành Trạch và Từ Bái sau lưng Quách Thành Trạch đã có đủ tự tin nắm giữ quyền chủ động tuyệt đối trong chuyện này rồi.
Nghĩ đến đây, đầu của Thích Tĩnh Dao muốn nổ tung rồi.
Là chuyện gì khiến Từ Bái, Quách Thành Trạch tự tin đến thế?
Tất cả những thứ này còn chưa đủ đơn giản sao?
Từ Bái đích thân bố trí bắt giữ Chu Thần Tây. Bọn họ vốn dĩ đoán được thoạt nhìn không đơn giản như vẻ bề ngoài, đoán được Cục điều tra kinh tế thành phố Từ Thành bắt giữ Chu Thần Tây quy án, đóng băng tài khoản bộ phận đầu tư chứng khoán Đông Giang để tiến hành điều tra, rất có thể sẽ khiến Từ Bái nắm được càng nhiều nhược điểm để tiện đà phát huy.
Bây giờ hay rồi, không cần phải phí sức đoán thêm cái gì nữa.
Nhìn thấy ánh mắt Thẩm Hoài cười híp mắt trên cửa sổ xe, Thích Tĩnh Dao cũng có thể biết được, trong mắt người khác, Thẩm Hoài là một người tính tình táo bạo, ngang ngược càn rỡ, nhưng cũng không thể phủ nhận sự khôn khéo của anh. Dáng vẻ hận không thể lè lưỡi ra để liếm của anh lẽ nào chứng tỏ anh đã ngửi được mùi máu tanh khiến anh hưng phấn trong chuyện Chu Thần Tây bị bắt rồi?
Thích Tĩnh Dao thầm đau đầu, lại không nhịn được mà nghĩ.
Tại sao Quách Thành Trạch hẹn Thầm Hoài gặp mặt ở Đông Hoa? Nếu Thẩm Hoài đã ở Từ Thành tối qua, cũng nghe được tin tức ở Từ Thành, tại sao không ở lại Từ Thành quan sát tình thế, mà lại gấp gáp chạy về gặp mặt Quách Thành Trạch?
Lẽ nào là, cho dù bọn họ muốn vớ được lợi ích trong chuyện này, thì vẫn muốn tiến hành khống chế Đông Hoa, không có ý tùy tiện mở rộng?
Thích Tĩnh Dao chần chừ nhìn chằm chằm mặt Thẩm Hoài, muốn nhìn ra nhiều tin tức hơn trên gương mặt khá anh tuấn này của anh, chỉ là dáng vẻ cười híp mắt của Thẩm Hoài thật sự quá đáng khinh, khiến cô không có chút thiện cảm nào.
Có điều, cô cũng biết, suy đoán của cô là hợp lý.
Chu Thần Tây liên quan đến vụ án nên bị bắt, tài khoản của bộ phận đầu tư chứng khoán Đông Giang và ghi chép giao dịch đều bị đóng băng điều tra, có nghĩa là chuyện nhiều công ty chứng khoán liên hợp nhau thao túng giá cổ phiếu Tư Hoa Thực Nghiệp trước đây khó lòng che giấu được.
Việc này trực tiếp dẫn đến hậu quả nghiêm trọng là, phương án tăng vốn đầu tư của Tư Hoa Thực Nghiệp chết non, nhưng tập đoàn Thiên Ích và Kim Thạch Dung Tín sẽ bị kéo vào càng sâu hơn, lại phải xem kết quả tranh đấu sau lưng hay thỏa hiệp giao dịch, phía bọn họ cũng không phải là không có khả năng tìm một kẻ chết thay gánh hết mọi tội trạng.
Chỉ cần đầu óc của Từ Bái còn tỉnh táo, chỉ cần ông ta không cuồng vọng đến mức muốn mượn vụ án này để kéo Triệu Thu Hoa hay cha con Hồ Trí Viễn, Hồ Lâm xuống nước, với điều kiện tiên quyết là tân Bí thư Tỉnh Ủy Chu Lập Dân là phái trung lập, thì sóng gió mà chuyện này tạo ra trên tỉnh có thể sẽ có hạn thôi.
Tư Hoa Thực Nghiệp lần này muốn tăng vốn đầu tư, nguyên nhân trực tiếp nhất, vẫn là quyền nói chuyện mà Quách Thành Trạch và Trần Bảo Tề tranh đoạt để thúc đẩy kinh tế ven vịnh Hoài Hải bắc tiến, tiện thể mới can thiệp vào việc bắc tiến của Kim Thạch Dung Tín, tiện thể mới can thiệp vào minh tranh ám đấu của Từ Bái và Triệu Thu Hoa.
Nếu Từ Bái không muốn khơi dậy sóng to gió lớn gì ở tỉnh, thì tất cả tranh đoạt lợi ích dĩ nhiên lại trở về Đông Hoa, trở về quyền nói chuyện để thúc đẩy kinh tế ven vịnh Hoài Hải bắc tiến và quyền chủ động tranh đoạt.
Thúc đẩy kinh tế ven vịnh Hoài Hải bắc tiến, thúc đẩy tốc độ xây dựng phát triển cảng Tân Tân, không chỉ là kinh tế tương lai của thành phố Đông Hoa, một trong những trọng tâm của thế cục chính trị, mà còn là một trong những điểm nóng của phát triển kinh tế trong năm năm của tỉnh Hoài Hải.
Từ Bái muốn thay thế Triệu Thu Hoa trong thời gian năm năm tới, có thể chủ trì toàn diện công tác chính phủ tỉnh, thì còn rất nhiều chuyện phải làm.
Cảng Tân Tân là chiêu bài thắng thua của Quách Thành Trạch và Trần Bảo Tề, mà tại sao lại không phải là chiêu bài thắng thua trong cuộc tranh giành của Từ Bái bà Triệu Thu Hoa sau lưng bọn họ chứ?
Lúc trước nếu không phải có ý nghĩa trọng đại, Trần Bảo Tề và Triệu Thu Hoa cũng sẽ không dụng tâm thuyết phục tầng lớp cao cấp của Kim Thạch Dung Tín, thuyết phục Hồ gia cuối cùng cũng đồng ý bắc tiến đến Đông Hoa; mà không ngờ rằng bước chân bắc tiến còn chưa chính thức triển khai, thì ngựa đã mất vó trong chuyện Tư Hoa Thực Nghiệp tăng vốn đầu tư rồi.
Thích Tĩnh Dao đoán được Thẩm Hoài hẳn là nhìn thấu những thứ này, mới không ở lại Từ Thành quan sát tình thế, mà lại vội vã trở về Đông Hoa; chỉ là, tại sao Thẩm Hoài lại nói ra chuyện Quách Thành Trạch hẹn gặp mặt anh ta chứ?
Thích Tỉnh Dao dĩ nhiên sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng Thẩm Hoài có lòng tốt nhắc nhở, theo cô thấy, Thẩm Hoài hẳn đang có ý định “ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi”.
Sau khi phương án tăng vốn đầu tư của Tư Hoa Thực Nghiệp chết non, thì Kim Thạch Dung Tín có cần tiếp tục bắc tiến Đông Hoa hay không, Quách Thành Trạch và Trần Bảo Tề, Từ Bái và Triệu Thu Hoa lại một lần nữa thúc đẩy chuyện tranh giành quyền nói chuyện thúc tế ven vịnh Hoài Hải bắc tiến, rốt cuộc ai sẽ chiếm ưu thế hơn, bây giờ vẫn còn chưa kết luận được cái gì, cũng đích thực có cơ hội cho Thẩm Hoài đục nước béo cò.
Thẩm Hoài là người không có giới hạn, anh có thể lựa chọn đục nước béo cò với Quách Thành Trạch, chỉ cần phía các cô ra giá hợp lý, thì không phải là không thể kéo anh về phía bên này trong chuyện này.
Thẩm Hoài có ý định như vậy sao? Thích Tĩnh Dao cũng có nghi hoặc về chuyện này, nhưng cũng cảm thấy cô không cần phải gấp gáp chạy về Từ Thành lúc này, bèn nói với Thẩm Hoài:
- Tôi vừa hay muốn quay xe về thành phố, không ngờ xe hư ở đây, nếu Huyện trưởng Thẩm đã có lòng tốt như vậy, vậy tôi không khách sáo đâu.
Mở cửa xe, nói vào trong xe:
- Cẩn Hinh, chúng ta ngồi xe của Huyện trưởng Thẩm về thành phố trước, cô xách đồ ra đi, cứ ném chiếc xe nát này ở đây trước, tôi gọi người qua xử lý…
Thẩm Hoài vốn tưởng một mình Thích Tĩnh Dao lái xe đỗ lại bên đường, không ngờ Cẩn Hinh cũng ở trong xe, chỉ thấy Cẩn Hinh xuống xe, gương mặt tuyệt mỹ khiến anh từng điên đảo thần hồn kia nở nụ cười dịu dàng về phía này, khiến trái tim tự cho là coi nhẹ sự đời của anh bất giác giật thót, máu huyết gần như đông lại, trái tim chợt ngừng lại vì thế.
Thẩm Hoài lúc này không còn tâm tình trêu chọc Thích Tĩnh Dao nữa, xuống xe ngồi vào vị trí lái phụ, bảo Thích Tĩnh Dao và Cẩn Hinh ngồi hàng sau.
Thiệu Chinh nhìn qua kính chiếu hậu tò mò đánh giá chị em Thích Tĩnh Dao và Cẩn Hinh, thật sự là gương mặt tươi đẹp gần như không khác biệt gì nhau, tinh tế tựa như tạc ra.
- Thường nghe nói Huyện trưởng Thẩm là người biết săn sóc, câu này thật sự không phải giả.
Thích Tĩnh Dao nhạy cảm nắm bắt được sự thay đổi ánh mắt của Thẩm Hoài, dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội chủ động làm hòa, nói:
- Chuyện huyện Mai thép và Hà Phổ chuẩn bị thành lập học viện Chử Giang, phía Hoài Đại vẫn luôn do Cẩn Hinh phụ trách liên hệ, Huyện trưởng Thẩm chắc là biết chứ? Nghe người ta nói Huyện trưởng Thẩm vô cùng coi trọng chuyện trù bị, công tác xây dựng của học viện Chử Giang, chỉ là, sao tôi lại không cảm nhận được vậy?
Thích Tĩnh Dao vừa nhắc đến chuyện học viện Chử Giang, vừa đánh giá sự thay đổi sắc mặt của Thẩm Hoài, trong lòng cô ngẫm nghĩ:
- Cẩn Hinh hẳn là không quen biết Thẩm Hoài, đương nhiên cũng không loại trừ khả năng sau khi Thẩm Hoài ngẫu nhiên gặp gỡ Cẩn Hinh trong một trường hợp nào đó thì vẫn luôn khắc ghi trong lòng, nhớ mãi không quên. Mấy năm nay số đàn ông đơn phương tương tư chị em các cô nhiều vô kể, cũng không thiếu một người như Thẩm Hoài.Nhưng, Thẩm Hoài là loại người sẽ nảy sinh tình cảm với phụ nữ xa lạ sau khi gặp nhau một lần thôi sao?
Quá nhiều thứ nhìn không thấu, khiến lòng cô tò mò không thôi.
Chuyện chuẩn bị thành lập Chử Giang học viện, phía Mai thép và huyện Hà Phổ chủ yếu do hai người Trương Văn Tuyền, Uông Khang Thăng phụ trách, bây giờ Tôn Tốn,Chu Ngọc lại quyết định về nước định cư, đại đa số công việc đều không cần Thẩm Hoài ra mặt.
Chỉ là, việc liên lạc với bên Hoài Đại, Thẩm Hoài chưa từng lộ diện lần nào, bản thân Thẩm Hoài biết anh không có cách nào tiếp xúc với Cẩn Hinh trong trạng thái bình thường được, nhưng trong mắt người khác, ít nhiều đều sẽ cảm thấy loại chuyện này có hơi kỳ lạ, sẽ cảm thấy Thẩm Hoài không đạt đến trình độ coi trọng chuyện xây dựng học viện Chử Giang như lời anh đã nói.
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Cẩn Hinh nhìn sang từ kính chiếu hậu, Thẩm Hoài dời tầm mắt, nhìn lên bầu trời mấy giây mới thu lại được tinh thần gần như sụp đổ tan tác, vẫn rất khó nói chuyện gì đó với Cẩn Hinh, nhưng ngữ khí anh đáp trả lại Thích Tĩnh Dao cũng không yếu, thậm chí càng sắc bén hơn:
- Đợi khi Trưởng ban Thích cảm thấy tôi coi trọng chuyện này, trưởng ban Thích có cảm thấy lúc này có hơi muộn rồi không…
Gương mặt vừa nãy cho là nắm được quyền chủ động của Thích Tĩnh Dao lại quay trở lại dáng vẻ lạnh như băng sương sau câu nói này của Thẩm Hoài.
Thích Cẩn Hinh biết một số khúc mắc trong quan trường Đông Hoa, cho nên cũng tỏ thái độ thản nhiên đối với chuyện miệng lưỡi tranh đấu giữa Thẩm Hoài và chị cô, dù sao thì cô cũng không muốn công việc của mình dính líu đến quan hệ giao tế phức tạp rối rắm của chị cô.
Hôm nay cô vốn dĩ phải về Từ Thành, cho dù xe của Thích Tĩnh Dao bị hỏng giữa đường, cô cũng phải đi xe buýt bề, sở dĩ lên xe cũng chỉ vì biết Thẩm Hoài mới là người thúc đẩy chuyện thành lập học viện Chử Giang, ngẫm đến đạo lý đối nhân xử thế, cô cũng nên qua đó hàn huyên mấy câu, không ngờ sau khi lên xe, Thẩm Hoài lại đấu võ miệng với chị cô, làm cho bầu không khí cực lạnh, cũng không còn cơ hội cho cô nói chuyện.
Cô lại không ngờ rằng lần này thật ra hoàn toàn là nguyên nhân vì cô.
Buổi trưa Quách Thành Trạch điều tra nghiên cứu ở khu mới Mai Khê, hẹn gặp mặt tại trụ sở chính quyền khu Đường Áp, xe đến tòa nhà chính phủ thành phố thì bỏ Thích Tĩnh Dao và Cẩn Hinh lại, Thẩm Hoài liền cùng Thiệu Chinh đi về phía khu Đường Áp.
Thích Cẩn Hinh muốn đánh xe đi trạm xe, mua vé đi xe buýt về Từ Thành, Thích Tĩnh Dao lại đi vào trong tòa nhà Ủy ban thành phố Từ Thành tìm Trần Ngọc Tề, trên đường đi gặp được Cao Dương và Hàn Thọ Xuân đi ra từ văn phòng Trần Ngọc Tề, hỏi:
- Bí thư Trần có trong văn phòng không?
- Có.
Cao Dương gật đầu, lại tò mò hỏi:
- Trưởng ban Thích không về Từ Thành à?
- Xe hỏng nửa đường.
Thích Cẩn Hinh nói:
- Xem ra Từ Thành bây giờ tôi không cần về nữa. Giữa đường tôi đi xe của Thẩm Hoài. Thẩm Hoài vừa về Từ Thành rồi, cũng không giấu chuyện hẹn Quách Thành Trạch gặp mặt buổi trưa…
Cao Dương nhíu máy, tin tức Thích Tĩnh Dao mang đến có lực đánh quá mạnh mẽ, ông ta cần tiêu hóa một chút, không nói thêm gì nữa, đi ra sau lưng Thích Tĩnh Dao, đi về phía phòng làm việc của Trần Bảo Tề.
Hàn Thọ Xuân cũng ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Trước tết trong buổi thảo luận nghiên cứu quy hoạch sản nghiệp Tân Cảng mới và Lâm Cảng, Quách Thành Trạch đã đề xuất muốn thực hiện phương án xây dựng mở rộng quốc lộ Tĩnh Hải, để chuẩn bị cho phương án cải tạo đường cao tốc Du Tân. Lần đó ông ta đã lôi kéo Thẩm Hoài về đội, xem ra, lần đó bọn họ đã dòm ngó chứng khoán Đông Giang rồi…
Thích Tĩnh Dao ngừng bước, ngẫm nghĩ thật sự có chuyện này.