Bốp, trong phòng vang lên tiếng kêu nặng nề, giống như tiếng bình hoa chạm lên mặt đất trải thảm.
Hai người Cát Vĩnh Thu và Hàn Thọ Xuân ngồi trong phòng khách, nghe động tĩnh trong phòng thì ngơ ngác nhìn nhau, lòng biết đám người Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn kéo dài thêm lát nữa mới qua gặp Hồ Lâm, chính vì muốn để Hồ Lâm phát tiết tâm tình trước, để tránh gặp phải tình huống khiến hai bên lúng túng, hai người họ lại khăng khăng đi theo Thích Tĩnh Dao qua đây trước, ngồi bên ngoài ở cũng không được, mà đi cũng không được.
- Anh Hàn, anh nói coi chuyện này có chắc chắn không? Cát Vĩnh Thu đè thấp giọng hỏi Hàn Thọ Xuân.
Hàn Thọ Xuân cười khổ, ông ta thật sự cũng nhìn không thấy tính tình của vị chủ nhân trong phòng này, trong lòng ông ta còn thấp thỏm bất an, sao có thể an ủi được sự bất an của Cát Vĩnh Thu chứ?
Cát Vĩnh Thu nói cho cùng cũng là người mà Thị trưởng Cao Thiên Hà cất nhắc lên, Trần Bảo Tề điều Cát Vĩnh Thu đảm nhiệm chức Bí thư Huyện ủy Tân Tân, có ý đồ nhiều mặt.
Ngoài trừ tiếp nhận bộ hạ cũ của Cao Thiên Hà, tăng cường thế lực Triệu Hệ ở Đông Hoa ra, Trần Bảo Tề cũng không thể coi nhẹ sức ảnh hưởng của Cao Thiên Hà ở Đông Hoa, cần một số động tác trấn an lòng người.
Có điều, bất luận nói thế nào, địa vị của Cát Vĩnh Thu trước mặt Trần Bảo tề vẫn hơi kém hơn Hàn Thọ Xuân.
Hai năm trước, Hàn Thọ Xuân mới làm phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch, nhận mệnh lúc lâm nguy đến Thị thép chủ trì công việc, trong quá trình Tỉnh thép tổ chức lại Thị thép đã nảy sinh sự tính nhiệm bên này rất lớn.
Đợi khi Trần Bảo Tề đi nhậm chức Đông Hoa, Hàn Thọ Xuân lập tức được trọng dụng, nhận lệnh tổ chức xây dựng tập đoàn đầu tư thị cảng, đảm nhiệm trọng trách xây dựng đầu tư cơ sở hạ tầng của khu quy hoạch sản nghiệp Tây Pha Áp Cảng.
Dưới sự thúc đẩy mạnh mẽ của chính phủ thành ủy và ủy ban, tập đoàn đầu tư thị cảng bây giờ cũng trở thành tập đoàn quốc hữu đầu tư bậc trung đứng thứ tư Đông Hoa sau tập đoàn khai thác Mai Khê, tập đoàn khai thác Tân Phổ, công ty đầu tư Thị Kinh, cũng là Triệu Hệ do Trần Bảo Tề đứng đầu, tập đoàn có vốn đầu tư lớn nhất mà Đông Hoa nắm giữ, quy mô tổng tài sản vượt hơn 1,5 tỷ, vượt qua cả công ty đầu tư Thị Kinh.
Tập đoàn đầu tư cảnh Tịch Thị nhanh chóng hình thành, địa vị của bản thân Hàn Thọ Xuân cũng thuyền lên theo nước trong thành phố, lúc này đã kiêm nhiệm các chức vụ như trợ lý Thị trưởng, thành viên tổ đảng chính quyền thành phố, ủy viên ủy ban thành phố, cũng coi như là nhân vật hiển hách ở Đông Hoa.
Trần Bảo Tề thúc đẩy dải kinh tế ven bịnh Hoài Hải bắc tiến, ngoài trừ Cát Vĩnh Thu điều đến Tân Tân đảm nhiệm bí thư Huyện ủy ra, hệ thống quốc tư thành phố dĩ nhiên là lấy tập đoàn đầu tư cảng thị làm chủ, đảm nhiệm trọng trách xây dựng và đầu tư cơ sở hạ tầng các con đường và cửa cảng Tân Tân.
Từ đâu tháng mười quyết định điều đến nay, trọng tâm công việc của Hàn Thọ Xuân liền chuyển đến Tân Tân, thúc đẩy các công việc xác nhận phương án, thiết kế, thăm dò trong giai đoạn đầu xây dựng cửa cảng.
Nếu như bị liên lụy đến vụ án chứng khoán Đông Giang, phương án tăng vốn đầu tư của Tư Hoa Thực Nghiệp chết non, tất cả mọi công việc khai thác cảng Tân Tân đều dừng lại, Hàn Thọ Xuân hơi không nhịn được mà tưởng tượng sự ảnh hưởng lớn mạnh, sự sâu xa của sự việc này đối với kết cấu quyền lực Đông Hoa.
- Vụ án chứng khoán Đông Giang khiến cho phương án tăng vốn đầu tư đã không thể đi tiếp nữa, thế nhưng cẩn thận nghiên cứu, ngoài trừ giá cổ phiếu Tư Hoa Thực Nghiệp có thể không gượng dậy nổi trong thời gian dài, những ảnh hưởng khác đều không phải là không thể loại trừ. Chu Ích Văn nhìn bình hoa vỡ toang, khóe mắt giật hai cái, lại khôi phục lại ngữ khí bình thản mà nói.
- Không phải là tin tức giao dịch nội bộ sao? Tìm người nhận đi, nói là lộ bí mật ngoài ý muốn, còn có thể làm gì chúng ta chứ? Hồ Lâm tức giận hỏi.
Chu Ích Văn nhìn tấm thảm mấy giây, tìm người nhận tội, gánh tội thì dễ, nhưng nếu đã thừa nhận giá cổ phiếu của Tư Hoa Thực Nghiệp trước đó không bình thường, thì Kim Thạch Dung Tín còn muốn tiếp tục dùng giá cổ phiếu cao như thế tham gia tăng vốn đầu tư phát triển, chẳng phải là thêm một bước vạch áo cho người xem lưng sao?
Chu Ích Văn biết Hồ Lâm nói thế chỉ là trong lúc nóng giận, sẽ không nghĩ không thông đạo lý này, nên không khuyên nhủ gì thêm, vấn đề chủ yếu vẫn là đầu tư Đông Hoa có cần tiếp tục duy trì không.
Có những chuyện rất đơn giản, cho dù có tốn hết tâm hết đã bỏ vào trong Tư Hoa Thực Nghiệp trong mấy năm nay, thì tập đoàn Thiên Ích cũng không thể dễ dàng rút lui khỏi Đông Hoa.
Hồ Lâm chống đỡ vinh quang của con cháu Hồ gia, quan viên địa phương nhìn thấy đều đối đãi theo lễ, nhưng một khi mở ra tiền lệ ở Đông Hoa, để lại một mớ vụn vặt cho đám người Triệu Thu Hoa, Trần Bảo Tề thu dọn tàn cục, bọn họ phủi mông không nghe không hỏi, vậy sau này còn chỗ nào chịu hợp tác với tập đoàn Thiên Ích chứ?
Mà trải qua sự sụp đổ lần này thì nhẹ nhàng vứt bỏ, chỉ e Hồ Lâm cũng có thể bị coi thường trong nội bộ Hồ gia.
- Thật ra lần này cũng coi như không phải chuyện lớn bao nhiêu. Bên phía chúng ta yếu thế, Từ Bái ngược lại sẽ nắm chặc nhược điểm không buông. Nếu chúng ta không coi trọng như vậy, thì chứng khoán Đông Giang, Tư Hoa Thực Nghiệp có vấn đề gì thì cứ mặc bọn họ đi điều tra, những chuyện khác, chúng ta cứ làm như thường, Từ Bái còn có thể gây sự bức người nữa chứ? Thích Tĩnh Dao ra vẻ thoải mái nói, lại nhấc điện thoại lên, gọi nhân viên phục vụ qua thu dọn những mảnh sứ vỡ.
Hồ Lâm xanh mặt ngồi đó không nói lời nào, có những đạo lý không phải ông ta không hiểu, nhưng mấy năm nay ông ta chưa từng chịu cơn giận thế này, nhất thời bảo ông ta làm sao bỏ qua mặt mũi chứ?
Trong phòng yên lặng một lát, đợi khi nhân viên phục vụ thu dọn sạch sẽ mảnh vỡ, Thích Tĩnh Dao nhìn đồng hồ, hỏi Hồ Lâm: - Bí thư Trần, bí thư Ngu hẳn đã họp xong rồi, anh định tối nay gặp mặt họ, hay là nói ngày mai mới gặp?
- Hồ Lâm thở ra một hơi, đoạn nói: - Cô gọi điện hỏi Trần Bảo Tề, nếu họp xong rồi thì cùng nhau ăn cơm.
Thích Tĩnh Dao liếc mắt nhìn Chu Ích Bình. Hồ Lâm chịu gặp mặt bọn Trần Bảo Tề lúc này, chứng tỏ ông ta chịu cúi đầu trong chuyện này. Cô vừa muốn đi đến cửa, mời Hàn Thọ Xuân, Cát Vĩnh Thu đang đợi bên ngoài vào, thì thấy Hồ Lâm đi qua mở cửa, liền biết ngoài miệng ông ta không nói gì cả, nhưng đã nhận rõ tình thế trước mắt.
Đương nhiên, chịu cúi đầu là một chuyện, cúi đầu thế nào lại là chuyện khác, cần phải thương lượng thật kỹ. Đổi lại là trước kia, bọn họ làm sao cũng khó lòng tưởng tượng cái xó xỉnh Đông Hoa này lại phức tạp đến như thế.
Sau khi Thẩm Hoài và Quách Thành Trạch gặp mặt, thì vẫn luôn trú ởHà Phổ không lộ diện, kéo đến ngày mười sáu tháng giêng, Cao Dương gọi điện sang, hẹn anh đến văn phòng Trần Bảo Tề bàn chuyện phát triển quy hoạch giao thông đường bộ ở huyện Hà Phổ thì mới đến thành phố.
Thẩm Hoài cũng không rõ sự giằng co trong lòng đám người Hồ Lâm, nếu Trần Bảo Tề đã đích thân ra mặt hẹn anh bàn chuyện, chứng tõ bọn họ đã có đánh giá đối với mức độ dính líu của vụ chứng khoán Đông Giang, tiếp đó chính là hành động kết thúc tổn hại của bọn họ.
Cảng Tân Tân muốn phát triển, dải kinh tế ven vịnh Hoài Hải bắc tiến, những công việc này đều phải thúc đẩy mạnh mẽ trong thời gian tới, Thẩm Hoài sẽ không chân chính phản đối gì cả, tập đoàn Thiên Ích, Kim Thạch Dung Tín thật sự muốn thúc đẩy sự phát triển của cảng Tân Tân, cũng có rất nhiều lợi ích đối với Mai thép, anh càng không vô cớ giở trò cản trở gì cả.
Nhưng Tân Phổ là đầu rồng của dải kinh tế vịnh Hoài Hải, đã hình thành mạng lưới tiếp nhận với cao tốc Từ Đông, đường sắt Từ Đông, đường bộ cấp thành phố, thúc đẩy dải kinh tế ven vịnh Hoài Hải bắc tiến, hòa với mạng lưới đường bộ, theo lý nên lấy huyện Hà phổ làm trung tâm tiến hành xây dựng, phát triển.
Đám người Trần Bảo Tề lại coi nhẹ quy luật phát triển, một lòng áp chế Mai thép, lại muốn vòng qua Hà Phổ, bất chấp hao phí mà xây dựng cao tốc Du Tân để nhằm vào nút cổ chai đường bộ mà cảng Tân Tân hướng đến, đây là bất mãn lớn nhất trong lòng Thẩm Hoài.
Chỉ là tu sửa cao tốc Du Tân lại dính líu đến lợi ích của huyện Du Sơn, trước đó trong lòng Thẩm Hoài có điều bất mãn, nhưng lại không thể biểu đạt được.
Vụ án chứng khoán Đông Giang phát sinh, khiến phương án tăng vốn đầu tư của Tư Hoa Thực Nghiệp chết non, chẳng phải là khiến cho sự việc đi trở lại quỹ đạo chính xác lần nữa thôi sao.
Trước khi bước vào văn phòng của Trần Bảo Tề, Thẩm Hoài không kiềm lòng mà nghĩ, bởi vì sự tốt xấu của cá nhân quan viên, hoặc là vì thanh thế đoàn thể lợi ích khác mà coi thường quy luật, quy hoạch lung tung, thậm chí xây rồi lại dỡ, dỡ rồi lại xây, những chuyện phô trương lãng phí như vậy lúc này đang diễn ra không ngừng ở bao nhiêu địa phương trong nước đây?
Vào phòng làm việc của Trần Bảo Tề, Thẩm Hoài cũng không có ý chế nhạo, trực tiếp nói thẳng muốn khai thông nút cổ chai đường bộ dọc ngang ở ven vịnh Hoài Hải, sắp tới có hai hạng mục công việc còn quan trọng hơn cao tốc Du Tân cần phải làm.
Thứ nhất chính là quốc lộ đường biển từ phía nam đường lớn Tân Phổ kéo dài về phía nam, đường cao tốc ven sông Từ Hạc Đường Đông kéo dài về phía đông, tiếp giáp với nông trường mới mở.
Đây là phương án ngoại tuyến, không chỉ có thể khiến liên lạc giữa cảng Tây Pha Áp, cảng Mai Khê và cảng Tân Phổ càng chặt chẽ hơn, nhanh hơn, gia tăng tốc độ phát triển của khu vực góc đông nam; xây dựng bến cảng trong thôn Tĩnh Hải có thể khiến các huyện phía bắc như Tân Tân tăng cường liên hệ với những nơi khác ở bờ nam như Chử Giang thông qua quốc lộ đường biển.
Phương án ngoại tuyến này, đa số các nhánh đường đều đã xây dựng hoàn thành, chỉ còn lại đoạn đường khoảng ba mươi cây số ở huyện trấn như Tĩnh Hải, Từ Nam, Tân Khai phải tu sửa, những công việc như thăm dò thiết kế, xác nhận phương án đều đã hoàn thành, chỉ cần thành phố hạ quyết tâm thúc đẩy, chỉ cần thời gian từ một năm đến một năm rưỡi thì có thể xây xong.
Hạng mục công tác thứ hai chính là mở rộng xây dựng quốc lộ Tĩnh Hải. Sau khi xây dựng mở rộng quốc lộ Tĩnh Hải, tiếp nối với quốc lộ Du Phổ, Mai Phổ, thuộc phương án nội tuyến.
Hai tuyến này đều xây dựng theo tiêu chuẩn của đường lớn Mai Phổ, cao tốc ven sông, tổng đầu tư ước tính cũng có thể khống chế khoảng sáu trăm triệu, tiết kiệm hơn nhiều so với đầu tư cao tốc Du Tân hơn hai tỷ. Cho dù không có Tư Hoa Thực Nghiệp, hai công ty tín dụng đầu tư quốc hữu như công ty Kinh Đầu và đầu tư Thị Cảng, thì cũng có thể gom góp được vốn xây dựng tương đương.
Đối diện với đề nghị của Thẩm Hoài, Trần Bảo Tề cũng trầm ngâm hồi lâu, khó lòng chọn lựa.
Hai tuyến đường chủ yếu đi qua huyện Hà Phổ, Trần Bảo Tề biết đây là công việc mà Thẩm Hoài đã bắt tay trù bị từ năm ngoái, do số nợ mà tập đoàn khai thác phát triển Tân Phổ phải gánh vào cuối năm ngoái đã lên đến hai tỷ, trong khoảng thời gian ngắn rất khó lấy ra được sáu trăm triệu nữa để xây dựng hai tuyến đường này.
Bây giờ để công ty Kinh Đầu và tập đoàn đầu tư Thị Cảng gánh vác nhiệm vụ xây dựng hai tuyến đường này, huyện Hà Phổ ngoài trừ tiết kiệm được khoản vốn đầu tư sáu trăm triệu này, còn có những lợi ích lớn lao khác.
Một là đoạn nối giữa con đường trên biển và cao tốc ven sông, cảng Mai Khê mà Mai thép khống chế, cảng Tân Phổ nhận được lợi ích lớn nhất, kế đến là đoạn phía nam quốc lộ Tĩnh Hải nối tiếp với mặt tây huyện Hà Phổ, xây dựng mở rộng quốc lộ Tĩnh Hải, Thẩm Hoài đồng thời có thể khởi động công tác cải tại thành phố cũ huyện Hà Phổ.
Ngoài ra, lúc trước Trần Bảo Tề có ý để tập đoàn đầu tư Thị Cảng gánh vác trách nhiệm xây dựng cơ sở hạ tầng của cảng Tân Tân, một khi tập đoàn đầu tư Thị Cảng rút ra số vốn lớn dùng để xây dựng hai tuyến đường này, làm cho vốn đầu tư xây dựng cảng Tân Tân không đủ thì làm sao đây?
Trần Bảo Tề biết ông ta không thể hỏi ra câu này, một khi hỏi ra, Thẩm Hoài đáp lại bảo Mai thép có thể rút ra số vốn vài trăm triệu để trợ giúp xây dựng cảng Tân Tân, thì ông ta đáp thế nào?
Trần Bảo Tề cũng biết ông ta không thể hoàn toàn cự tuyệt Thẩm Hoài, cự tuyệt thì Thẩm Hoài quay đầu đi bàn với Quách Thành Trạch, chỉ khiến bọn họ càng thêm bị động.