Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 807 - Chương 794: Chuyện Cũ

Chưa xác định
Chương 794: Chuyện cũ

Vụ án chứng khoán Đông Giang treo đó chưa quyết, giống như điểm yếu hoàn toàn nằm trong tay người ta vậy.

Trước cuối năm Cao Thiên Hà trực tiếp về hưu, Triệu Thu Hoa, Đới Lạc Sinh chưa gây trở ngại gì ở tỉnh, Quách Thành Trạch thuận lợi tiếp nhận vị trí của Cao Thiên Hà, đảm nhiệm Phó bí thư thành ủy kiêm Thị trưởng Đông Hoa.

Hạng mục cao tốc Du Tân cũng không bỏ dở, chỉ là thời gian khởi động bị kéo dài vô hạn, thành phố thúc đẩy xây dựng các công trình đường bộ như quốc lộ Tĩnh Hải, con đường Tân Phổ mở rộng phía nam, cao tốc ven sông mở rộng phía đông trước, một lần nữa xác nhận lấy việc xây dựng cảng Tân Phổ làm trung tâm, thúc đẩy trọng tâm chiến lược kinh tế ven vịnh Hoài Hải bắc tiến.

Tiếp đó, đám người Hồ Lâm đẩy một phó giám đốc họ Mã trong nội bộ Tư Hoa Thực Nghiệp ra làm kẻ chết thay, "đầu án tự thú" với cảnh sát, ôm hết mọi tội danh như tiết lộ tin tức nội bộ, khiến giá cổ phiếu biến động, cũng chính thức tuyên cáo phương án tăng vốn đầu tư lần này chết non, giá cổ phiếu của Tư Hoa Thực Nghiệp tụt dốc vạn trượng liên tục mấy ngày, nhưng những chuyện này đều không khơi dậy sóng to gió lớn gì ở Đông Hoa.

Thẩm Hoài và Thành Di đính hôn, muốn cha mẹ hai bên cùng nhau tham gia tiệc đính hôn trong tết âm lịch, cũng là nhiệm vụ cực khó hoàn thành.

Mùng sáu Chu Tri Bạch và Tống Đồng sẽ làm tiệc cưới ở Đông Hoa, ông cụ bình thường lười kinh khủng chuyến này cũng hăng hái đến Đông Hoa, đề nghị để Thẩm Hoài và Thành Di nhân lúc có không ít thân bằng quyến thuộc đến Đông Hoa vào đêm mùng năm thì làm tiệc đính hôn luôn, cũng coi như làm xong tâm nguyện của mọi người.

Trong dịp tết, sự vụ ở huyện bận rộn, Thẩm Hoài không có thời gian thoát thân khỏi Hà Phổ, Thành Di lại về Thạch Môn đón tết, sau tết lại cùng mẹ cô Lưu Tuyết Mai trở về Từ Thành, Thành Văn Quang vừa đến tỉnh Ký làm Tỉnh trưởng, dịp tết cũng không thể rời khỏi tỉnh Ký.

Ngày mùng năm Thẩm Hoài chạy xe đến Từ Thành đón, cũng lần đầu tiên được nhìn thấy người anh mấy năm nay về nước lần đầu của Thành Di - Thành Tinh.

Thành Tinh và Thành Văn Quang gần như là đúc từ một khuôn ra, chỉ là gầy hơn rất nhiều, nhiều năm sống ở nước ngoài không khiến anh ta duy trì vẻ phúc hậu, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt lãnh đạm ít nhiều khiến người ta cảm thấy khó lòng thân thiết.

Hôm nay, cô út Tống Văn Tuệ, dượng út Đường Kiến Dân, Tống Hồng Quân và ba mẹ anh ta Tống Kiện, Tống Anh đi cùng ông cụ cũng ngồi xe riêng đến Từ Thành.

Không chỉ có Tôn Á Lâm cùng ba cô Tôn Khải Thiện và đám người Tôn Khải Nghĩa cũng ngồi máy bay đến Từ Thành rồi thì đợi ông cụ qua hội họp, đám người Tạ Hải Thành, Diệp Tuyển Phong, Trịnh Nghi Ngô ngày mai mới đến Đông Hoa tham gia tiệc cưới thì hôm nay cũng chạy xe đến nhà ga đón ông cụ.

Ngoài ra, ông cụ Thôi Hướng Đông và mấy cán bộ ở tỉnh đã về hưu có quen biết với ông cụ cùng đám người Diêu Vinh Hoa, hôm nay cũng chạy đến Đông Hoa coi náo nhiệt, Thẩm Hoài phải cùng ứng phó mọi người với Chu Tri Bạch, Tống Đồng, cũng không rút được thời gian để chào hỏi Thành Tinh.

Lần này ông cụ đến đây cũng có chào hỏi với trên tỉnh, không muốn quấy rầy thêm.

Nhà vợ của Lý Cốc - Trần Minh Quyên cùng Tống gia cũng coi như là thế giao, nếu đã cùng công tác ở tỉnh thì tiệc cưới của Chu Tri Bạch và Tống Đồng cũng phát thiệp mời cho vợ chồng Lý Cốc, Trần Minh Quyên.

Lý Cốc chạy đến nhà xe đón ông cụ, được biết tiệc đính hôn của Thẩm Hoài và Thành Di cũng sắp xếp vào tối nay, thì lập tức quyết định phải dẫn vợ và con trai đang nghỉ tết ở Từ Thành cùng nhau chạy đến Đông Hoa góp vui.

Sau khi mọi người tề tụ ở Từ Thành, thì rồng rắn lái xe xuất phát đi Đông Hoa, đến Nghi Thành thì gia đình Hùng Văn Bân, Bạch Tố Mai cũng lái xe đến tụ họp.

Chu gia cũng coi như tiền nhiều thế lớn ở Đông Hoa, trước đó đã bao trọn khu biệt thự ở khách sạn nghỉ dưỡng Chử Viên gần trấn cũ Mai Khê, sắp xếp chỗ ở cho bạn bè thân thiết từ xa đến.

Chạy đến Mai Khê, trời đã sắp tối, bầu trời âm u cả ngày cũng đã thấp thoáng tuyết bay.

Các lãnh đạo cấp thành phố như Trần Bảo Tề, Quách Thành Trạch sau khi đến thăm hỏi thì rời đi, trước tiệc tối cũng còn chút thời gian, ông cụ có hứng muốn cùng đám người ông cụ Thôi Hướng Đông đến trấn Mai Khê đi dạo trong trận tuyết nhỏ này, cũng không cần mấy người Thẩm Hoài theo cùng.

Thẩm Hoài từ sáng đến tối đều bận tiếp đón mọi người, cũng cảm thấy mệt mỏi, đi vào vườn rút điếu thuốc ra hút.

Cũng không biết Kim Tử chui vào từ góc nào, chạy qua lắc đuôi cọ bắp chân anh.

Không thấy Trần Đan, Tiểu Lê ở gần đó, cũng không biết sao nó lại lén chạy ra, chuồn qua để tìm mình, Thẩm Hoài ngồi xổm xuống, vuốt bộ lông bóng loáng như tơ lụa của Kim Tử, từng cảnh từng cảnh tượng nhiều năm qua lóe lên trong đầu, khiến anh cảm khái vạn phần.

- Kim Tử ở đâu chui ra vậy? Thành Di đi qua, nhìn thấy Kim Tử cũng hớn hở đi qua sờ sờ nó.

- Thẩm Hoài, Thẩm Hoài. Tôn Á Lâm đi ra khỏi phòng kêu lên: - Hai người sao lại trốn ở đây? Ngày mai mới là Chu Tri và Tống Đồng đóng vai chính, hôm nay anh và Thành Di không thể trốn được!

Thẩm Hoài vỗ đầu Kim Tử, muốn thả nó đi, Thành Di lại nói: - Kim Tử chắc là lén chạy ra, để tránh nó đi lạc, anh đưa nó về đi

Thẩm Hoài mấp máy môi, nhìn Thành Di vào phòng, nhất thời cũng không biết nói gì mới được. Tôn Á Lâm tựa vào lan can nói: - Người mà anh thiếu nợ nhiều thế, sao lúc này lại cảm thấy áy náy vậy?

- Cùng đi với tôi đi. Thẩm Hoài nói.

- Không rảnh. Tôn Á Lâm buông tay nói, xoay người vào phòng, ném lại một mình Thẩm Hoài ở ngoài.

Thẩm Hoài cười khổ một lúc, ra khỏi khách sạn ở cửa hông, men theo con đường nhỏ ven phía nam sông Khố Xái Tử, đi đến chỗ của Trần Đan, nửa đường gặp được Trần Đam tay cầm dây da, ra ngoài tìm Kim Tử.

- Em quét dọn vệ sinh trong nhà, chớp mắt thì Kim Tử đã chạy ra ngoài rồi. Trần Đan ngồi xổm xuống, cột dây da lên vòng cổ của Kim Tử, dắt trong tay.

Thẩm Hoài vươn tay sờ khuôn mặt xinh đẹp đẫy đà của Trần Đan.

Trần Đan giật mình tránh né, oán hận nói: - Muốn chết à, để người ta nhìn thấy, hôm nay anh có còn muốn đính hôn với Thành Di không hả?

- Cuộc đời trải qua nhiều chuyện như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều ấn tượng, có lẽ thoạt nhìn lung tung lộn xộn, khi bình tĩnh quay đầu nhìn lại cũng có chút không rõ đầu đuôi, nhưng em là ấn tượng sâu nhất, cả đời đều không thể quên. Thẩm Hoài nhìn ánh mắt trong suốt rực rỡ của Trần Đan nói.

Trần Đan không nén được đưa tay nắm lấy tay Thẩm Hoài, lại nhanh chóng buông tay ra, nói: - Được rồi, em không cần anh an ủi

Thẩm Hoài nói: - Cả đời này anh đã nhận tình yêu của quá nhiều người, không biết phải mấy kiếp mới trả xong.

Trần Đan nhìn mặt sông trong suốt bông tuyết bay bay, nói:

- Em không cần anh trả cái gì cả, anh muốn trả thì đi tìm người khác đi. Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, em vẫn luôn khao khát có thể có cuộc sống yên tĩnh mà tự tại, cũng chưa từng có gì không thỏa mãn. Vừa nãy quét dọn trong phòng, không nhịn được tình cảnh khi ở bên anh, phát giác bản thân thật sự rất yêu anh, sau đó phát hiện Kim Tử lén chuồn ra ngoài, thì ra ngoài tìm Kim Tử - bây giờ biết được trong lòng anh vẫn có em, thì còn gì tốt hơn nữa.

Thẩm Hoài động lòng nhìn khuôn mặt mê người của Trần Đan, có đôi khi rất cả đều không cần nói, anh lấy một thứ từ trong túi quần đưa cho Trần Đan.

- Cái gì vậy? Trần Đan thấy món đồn bọc bằng gói nhỏ thì tò mò hỏi.

- Những thứ quá đắt, anh không mua nổi. Thứ này là khi anh rảnh rỗi đã lấy một miếng inox xe ở trong xe đó, em đừng chê. Thẩm Hoài nói.

Trần Đan không mở ra, cách một lớp giấy gói sờ thử, lại là một chiếc nhẫn bên trong, nhỏ giọng nói: - Anh đang muốn khiến em khóc à Đứng đó một lúc, trấn tĩnh cảm xúc lại, Trần Đan lại nói: - Anh về nhanh đi, nhiều khách khứa như thế đều đang chờ anh đó. Ngày mai Tống Đồng và Chu Tri Bạch làm tiệc rượu, em cũng phải tham gia

Nhìn ánh mắt xinh đẹp ướt át đầy tình của Trần Đan, Thẩm Hoài áp chế xúc động muốn hôn môi cô, phất tay, rồi xoay người đi về, cả đường hồi tưởng lại thế giời tình cảm thác loạn phức tạp của mình, quan hệ với Trần Đan phảng phất như một dòng suối trong trẻo chậm rãi xuôi dòng.

Đi về khách sạn, nghe tiếng nói cười của mọi người trong phòng, Thẩm Hoài ổn định tâm tình, đi vào, mới nhìn thấy ông cụ và mọi người ra ngoài đi dạo một vòng, bây giờ đã trở về rồi. Một đám người đang ngồi nghỉ ngơi trong sảnh, đợi tiệc tối khai tiệc, anh đi đến bên cạnh Thành Di ngồi xuống, hỏi: - Mọi người đang nói gì mà vui vẻ thế?

- Nghe cô út kể chuyện khi anh ở nông trường, mọi người đều không ngờ, khi đó anh đáng yêu hơn bây giờ nhiều Thành Di đưa tay nắm tay Thẩm Hoài, mỉm cười nói cho anh biết.

- Lúc đó anh thật sự đáng yêu thế sao, bản thân anh lại không nhớ được? Thẩm Hoài cười hỏi: - Anh cả thấy bây giờ anh đáng yêu hơn một chút.

- Mặt cười cợt nhả không chút đứng đắn. Ông cụ nghiêm mặt lại nói: - Lát nữa con phải cùng Thành Di cung kính mời rượu cô út dượng út con, không có nó đầu tư bao nhiêu tâm huyết vào con, thì con có ngày hôm nay sao?

Thẩm Hoài gật đầu, cho dù anh là khách ký gửi của thân thể này, thì cũng có thể cảm nhận được tình cảm và sự quan tâm mà cô út Tống Văn Tuệ dành cho anh mấy năm nay.

Cũng không biết trước đó bọn họ nói gì, Tống Đồng ngồi bên cạnh mẹ cô làm nũng nói: - Nhìn thấy dáng vẻ mà mẹ con đối với Thẩm Hoài, hại con thường hay nghĩ, Thẩm Hoài mới là con trai ruột của mẹ con, còn con có phải là nhặt về từ trong đống rác nào đó không. Có lúc con nghĩ mà ấm ức, thậm chí còn có ý bỏ nhà ra đi nữa.

Lại mỉm cười nói với Thẩm Hoài: - Thẩm Hoài, anh phải nhớ kỹ, những thứ này đều là anh nợ em.

Tống Văn Tuệ mỉm cười đánh Tống Đồng một cái, bảo cô đừng nói linh tinh.

Tống Đồng không thuận theo nói: - Vậy là sao, mẹ rõ ràng thiên vị Thẩm Hoài. Không tin, mẹ bảo Hồng Quân, Hồng Kỳ nói thử xem, bọn họ cũng là cháu ruột của mẹ, bọn họ chắc chắn cũng luôn lén lút ghen tỵ với Thẩm Hoài.

Tống Hồng Kỳ đã đến thành phố Bình Giang nhậm chức, dĩ nhiên cũng theo Tạ Chỉ đến tham gia tiệc đính hôn của Thẩm Hoài và tiệc cưới của Tống Đồng cùng Chu Tri Bạch ngày mai.

Khi mọi người lớn tiếng nói cười, Tống Văn Tuệ nhớ đến chuyện cũ, không nhịn được mà hai mắt đẫm lệ, nói: - Các con chưa từng trải qua nỗi khổ như Thẩm Hoài, nỗi khổ trong lòng nó lúc nhỏ, các con không hiểu. Có một lần mẹ về nông trường thăm nó, khi rời đi nó còn nhỏ tuổi đã đưa mẹ đến trạm xe, trước khi mẹ lên xe đã nói với mẹ một câu, khiến mẹ khóc trên cả đường về Yến Kinh, chỉ là khi đó nó ở cùng ông nội bà nội, mẹ không thể đón nó về bên cạnh

- Anh nói cái gì? Tống Đồng tò mò hỏi.

- Nó nói với mẹ, mẹ con không ở đây, sau này con có thể gọi cô là mẹ giống như Đồng Đồng không Tống Văn Tuệ nhớ lại nói.

Thẩm Hoài đứng lên, trong chớp mắt ra khỏi phòng, nước mắt không khống chế được đã tuôn chảy

Bình Luận (0)
Comment