Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 808 - Chương 795: Say Rượu..

Chưa xác định
Chương 795: Say rượu..

Nghe cô út Tống Văn Tuệ kể chuyện hồi bé của Thẩm Hoài lúc còn ở nông trường khiến mọi người đều thấy đau lòng.

Tống Bính Sinh và mẹ Thẩm Hoài xảy ra mâu thuẫn tình cảm, ngay cả Tống Hồng Kỳ, Tạ Chỉ là bậc tiểu bối cũng biết rõ chuyện đó, biết Tống gia trong thời gian 10 năm khó khăn nhất của đất nước đã phải chịu sự đả kích vô cùng lớn, thời gian Tống Bính Sinh và Tống Văn Tuệ cùng giao lại quyền lực để tới nông trường chịu cải tạo thì gặp được mẹ của Thẩm Hoài, Thẩm Tú và Đường Kiến Dân, bốn người ở nông trường sống nương tựa lẫn nhau trở thành hai gia đình nhỏ cùng nhau trải qua quãng thời gian khó khăn nhất.

Đợi tới khi ông cụ được sửa lại án xử sai, Tống gia cũng đã trải qua thời kì khó khăn nhất, chỉ là lúc đó chính sách còn nhiều bất cập, Tống Bính Sinh vì muốn sớm quay lại thành phố tiếp tục công tác nên đã đoạt tuyệt quan hệ với cha mẹ của Thẩm Hoài và vợ chồng Thẩm Sơn vì chính phủ vẫn chưa sửa lại án của họ, vì vậy Thẩm Hoài vẫn ở lại nông trường với mẹ và vợ chồng Thẩm Sơn. Chuyện này những năm gần đây đều được bịt kín, rất ít người nhắc tới, nhưng những người ngồi ở đây lúc này đều biết chút ít, biết mẹ Thẩm Hoài mất lúc hắn lên 6, hắn đã phải trải qua tuổi thơ khốn khó ở nông trường với vợ chồng Thẩm Sơn, tới tận lúc vợ chồng Thẩm Sơn được chính phủ xử lại án, ra nước ngoài thừa kế tài sản, Thẩm Hoài mới được đón trở về Tống gia.

Chuyện này Thành Di cũng biết.

Mặc dù có nhiều người biết chuyện nhưng rất ít người nghiêm túc suy nghĩ, cảm nhận tình cảnh của một đứa trẻ mới 4, 5 tuổi bị cha ruột ruồng bỏ, 6 tuổi mẹ qua đời, sau đó lại sống cùng với ông bà ốm yếu nghèo khó, xung quanh lại là sự kỳ thị coi thường của những đứa trẻ khác trong nông trường, chịu tâm trạng cô độc đau đớn đến chừng nào.

Thành Di ngồi cạnh mẹ, nhìn Thẩm Hoài đứng ở cửa quay lưng về phía mọi người, mặc dù không nhìn thấy mặt hắn, nhưng cô biết hắn đang khóc, nước mắt cô cũng rơi theo, dường như tận mắt chứng kiến nỗi đau khổ của Thẩm Hoài khi còn thơ ấu, lúc này cô thực muốn đứng dậy đi tới ôm lấy hắn từ phía sau.

Người nội tâm như cô thực sự không biết cách biểu lộ cảm xúc trực tiếp, cô chỉ biết ôm lấy cánh tay mẹ mình, yên lặng ngồi nhìn bóng lưng Thẩm Hoài, lòng thầm nghĩ,người đàn ông này, từ nay về sau cô sẽ chăm sóc anh.

Tạ Chỉ ngồi ở sô pha gần cửa, nghiêng mặt qua liền bắt gặp giọt nước mắt đọng trên khóe mắt Thẩm Hoài lúc anh đi ra ngoài cửa, khi nhìn thấy hai hàng nước mắt còn lưu trên khuôn mặt gầy của anh, trái tim cô dường như bị cái gì đó bóp nghẹt, dường như bị cái gì đó đánh mạnh, khiến cho sự cố chấp, chán ghét Thẩm Hoài trong cô bị đánh tan thành từng mảnh.

Tạ Chỉ hít một hơi thật sâu, không để cho mình bị thất thố.

Vẻ mặt Tôn Á Lâm, Tống Hồng Quân, Tống Đồng đều vô cùng ảm đạm, chua xót. Mẹ Tống Hồng Quân nhẹ lau nước mắt, oán trách Tống Văn Tuệ:

- Hai ngày nay đều là ngày vui, vậy mà cô cứ nói những thứ khiến người khác đau lòng, chẳng lẽ mọi người thiếu nợ cô cái gì à?

- Mấy năm nay tôi cũng chưa từng nói với ai về chuyện này, hôm nay nói ra cũng có chút mơ hồ rồi.

Tống Văn Tuệ thở dài nói:

- Nghĩ tới những năm này thật không dễ dàng, nhìn thấy Thẩm Hoài như ngày hôm nay sắp thành gia lập nghiệp, cũng đã khiến điều trăn trở trong lòng tôi đã nhẹ bớt, có những việc giấu ở trong lòng không nói ra không được…

Tạ Chỉ hiểu vì sao từ trước tới nay cô út chưa bao giờ nhắc tới chuyện này, nhắc tới chính là nói chú tư, là vạch lại nỗi đau của Thẩm Hoài, cô hiểu vì sao cô út nhắc lại chuyện cũ tại đây, vì sao phải đúng vào ngày vui của Thành Di, trước mặt mẹ Thành Di, khơi dậy sự thương xót của mọi người, vì cô út muốn mẹ Thành Di buông bỏ chướng ngại trong lòng về Thẩm Hoài.

Tuy mấy năm nay Thẩm Hoài đã thay đổi rất nhiều, từ một lãng tử hào hoa trở nên nghiêm túc, nhưng tuổi thơ đau khổ, u tối và bất hạnh của Thẩm Hoài đối với Lưu Tuyết Mai mà nói, vẫn là bóng ma đè nặng trong lòng bà. Nhìn thái độ lạnh nhạt của Thành Tinh - người anh trai lâu năm mới về nước của Thành Di đối với Thẩm Hoài là rõ,Thẩm Hoài muốn có được sự công nhận của mọi người là vô cùng khó khăn.

Nhìn cô út Tống Văn Tuệ vừa nói chuyện vừa nắm cánh tay Lưu Tuyết Mai, Tạ Chỉ vô cùng ngưỡng mộ, chẳng trách Tống Đồng mới nói đùa rằng ghen tị sự quan tâm của mẹ dành cho Thẩm Hoài. Đúng vậy, cô út thật tâm đối đãi Thẩm Hoài, mà chính cô út những năm nay cũng vì Tống gia mà tính toán, hy sinh rất nhiều.

Ông cụ lau nước mắt nhẹ than, nghiêng đầu nói với Lưu Tuyết Mai:

- Mấy năm nay đều là Tống gia ta nợ thằng bé này, cũng may là có Văn Tuệ luôn tin tưởng thành bé có thể làm nên nghiệp lớn.

Lại nói với Thành Di:

- Tối nay cháu và Thẩm Hoài phải kính trọng vợ chồng cô út, may có hai người họ đã quan tâm giúp đỡ...

- Vâng.

Thành Di lau nước mắt gật đầu, nói với Tống Văn Tuệ:

- Cảm ơn cô đã chăm sóc quan tâm Thẩm Hoài.

- Thẩm Hoài mồ côi mẹ từ nhỏ, luôn phải chịu khổ đau, ta là cô nó, đó đều là việc nên làm.

Tống Văn Tuệ cười nói:

- Thẩm Hoài sau này có cháu chăm sóc, ta cũng không có gì phải lo lắng nữa.

Đúng lúc này, Tống Bính Sinh, Hùng Văn Bân và Lý Cốc đang vừa nói chuyện vừa đi về hướng này.

Thẩm Hoài nhìn thấy bọn họ liền xoay người đi ra phía hành lang, không muốn để cho người khác, càng không muốn để cho cha anh nhìn thấy bộ dạng hiện tại của anh.

Tống Bính Sinh đi tới cửa liền cảm giác được bầu không khí kì lạ, hầu như mọi người đều lảng tránh ánh mắt của ông, ông cụ lại đang chau mày, dường như việc ông tới khiến mọi người đều không vui.

Tống Bính Sinh đang không rõ sự việc, thì thấy ông cụ Thôi Hướng Đông nói:

- Hôm nay là ngày vui, đừng có nhắc tới mấy chuyện trước kia nữa.

Nghe vậy, Tống Bính Sinh mơ hồ đoán được mọi người đang nói về chuyện gì, mặt ông biến sắc rồi bỏ đi.

Hùng Văn Bân và Lý Cốc đều không hiểu chuyện gì xảy ra, Chu Tri Bạch và Tống Hồng Quân vội ra đón tiếp hai người, nói rằng lúc nãy cô út kể chuyện cũ ở nông trường,Hùng Văn Bân và Lý Cốc nghe xong đều thở dài.

Người khác dễ dàng thoát khỏi cảm xúc nhưng Thẩm Hoài lại không thể. Tiệc tối mới chỉ làm được nửa, anh đã uống say đến mê mang rồi, về sau xảy ra những việc gì anh đều không rõ.

Tỉnh lại đầu đau như búa bổ, nhìn trong phòng tối om, anh khó khăn mò dậy tìm nước uống, tay đụng phải một khối mềm mại, liền nghe thấy Thành Di đang ngủ kêu lên một tiếng.

Nhận ra tiếng của Thành Di, Thẩm Hoài bừng tỉnh.

Hôm nay là lễ đính hôn của Thành Di và anh, theo tập tục đính hôn trong nước thì bọn họ đã có thể ngủ cùng một giường, nhưng mẹ và anh trai Thành Di hôm nay đều có mặt, Thành Di không cần phải giả bộ tới ở cùng phòng với anh, giả bộ đã phát sinh quan hệ. Giọng anh khàn khàn hỏi:

- Sao em lại ngủ ở đây?

- Anh uống say đến như vậy, nếu không có ai ở đây, nhỡ xảy ra vấn đề gì thì làm sao?

Thành Di lục lọi mở đèn lên, cầm nước để sẵn ở đầu giường đưa cho Thẩm Hoài.

Thẩm Hoài bị ánh sáng làm chói mắt, vội nhắm mắt lại dựa vào đầu giường, anh nhận cốc nước uống hai ngụm to, cảm thấy khá hơn mới hỏi:

- Anh thực sự không nhớ rõ, anh có uống say làm bừa gì không?

- Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi vậy.

Thành Di vừa bực vừa buồn cười.

- Anh uống say liền quỳ trước mặt mẹ em mà kéo tay bà gọi mẹ. Mẹ em chắc cả đời chưa từng thấy anh mất mặt như vậy, hất ra không được mà để vậy cũng không xong,mấy người xúm vào đều kéo anh ra không nổi, anh còn liên mồm nói sau này sẽ chăm sóc thật tốt cô út. Em thực không hiểu nổi, anh uống tới mức nào mà toàn nói mê sảng như vậy?

- Rượu nói lời thật, anh mà nói như vậy thì không phải giả rồi.

Thẩm Hoài cười nói.

- Có quỷ mới tin.

Thành Di gắt giọng.

- Em chắc chắn tin, nếu không đã không ở đây chăm sóc em rồi.

Thẩm Hoài cười.

- Chẳng qua anh không thấy bộ dạng say xỉn đó của anh, nếu anh không say đến mức đó, em thèm vào nửa đêm không ngủ đi chăm sóc anh như vậy.

Thành Di kiên quyết không thừa nhận cô bị anh làm cảm động, tiếp tục kể chuyện say rượu của Thẩm Hoài.

- Lần này ông bà ngoại đều không về nước, cha chị Á Lâm thay họ gửi quà tới, vừa đưa quà ra, anh liền nước mắt nước mũi giàn giụa mà cúi lạy, dập đầu liên tục, còn cúi lạy cả cô út, miệng còn nói linh ta linh tinh khiến xung quanh náo loạn cả lên, phải mấy người xúm lại mới giữ được anh.

Thẩm Hoài thực sự không có chút ấn tượng gì về những việc này, anh xoa xoa trán, vừa nóng vừa đau, chứng tỏ Thành Di không lừa mình, lại nghĩ cũng may mà uống say hôm nay, vì dù sao tiệc đính hôn cũng không nhiều khách cho lắm, chứ đổi lại ngày mai làm loạn ở tiệc của Chu Tri Bạch và Tống Đồng thì càng mất mặt hơn.

Chuyện mà cô út nói là chuyện của người khác, nhưng tâm trạng anh trong chốc lát bỗng nhiên trầm xuống, Thẩm Hoài nghĩ lại càng băn khoăn: Chẳng lẽ tình cảm của linh hồn hai người có thể dung hợp lại như vậy sao?

Nghĩ tới ông bà ngoại Thẩm Sơn đang ở nước Pháp xa xôi, Thẩm Hoài vô cùng áy náy, cho dù bận thế nào cũng phải bớt thời gian đưa Thành Di sang Pháp một chuyến,nhưng nhớ tới tình cảm mà vợ chồng Thẩm Sơn dành cho mình, Thẩm Hoài thấy anh đang đánh cắp tình yêu của người khác, nên càng không có dũng khí tới Paris gặp hai người bọn họ.

Say đến mụ người, Thẩm Hoài cùng không biết rằng ông bà ngoại đã nhờ cha Á Lâm gửi cho anh một món quà mừng anh và Thành Di đính hôn. Anh lại dựa vào giường uống thêm ngụm nước.

- Anh đấy, còn gọi ông cụ Thôi là anh, gọi Thị trưởng Hùng là sư phụ, chả có trên dưới gì cả, ông cụ tức tới mức lấy cả gậy chống đánh anh.

Thành Di nhớ lại vẻ say rượu của Thẩm Hoài tối qua, buồn cười tới nỗi lăn ra giường ôm lấy gối cười to:

- Sau đó thấy anh say đến như vậy, liền vội đưa anh về phòng, nhưng lại sợ anh một mình trong phòng, hại em chả có cơ hội ngồi uống rượu với Tống Đồng.

Cười xong, Thành Di lại cảm thấy chua xót thay cho Thẩm Hoài, cô cũng hiểu rõ vì sao hôm nay Thẩm Hoài lại mất khống chế như vậy.

Thẩm Hoài lại không nghĩ tới chuyện đó, anh chỉ sợ say quá mà nói ra những điều không nên nói, vội hỏi dò:

- Thế còn chuyện gì khác nữa không?

- Tôn Á Lâm đều chụp lại bộ dáng say xỉn của anh rồi, nói sau này nếu anh không chịu nhận, muốn xem lại thì cứ tìm cô ấy.

Thành Di đứng dậy nói:

- Bây giờ anh tỉnh rồi, em không cần ở đây nữa, em tới phòng mẹ ngủ đây.

Thẩm Hoài vội giữ Thành Di lại:

- Anh vẫn còn chưa tỉnh hẳn, em không thể không hoàn thành trách nhiệm vứt anh ở đây một mình được.

Bên giường có chuẩn bị thuốc giải rượu, Thẩm Hoài uống vào, lại uống thêm một cốc nước đầy, cả người mệt mỏi nằm xuống giường nói chuyện với Thành Di, qua một lúc liền ngủ say.

Thành Di dọp dẹp cốc nước cùng thuốc giải rượu, nhìn Thẩm Hoài nằm ngủ say, đầu tóc bù xù, cô đưa tay vuốt lại tóc anh, nhìn gương mặt anh tuấn gầy gò của anh, ngay cả vẻ mặt lúc ngủ cũng đầy mệt mỏi, cô bỗng cảm thấy vô cùng đau lòng, tuy biết cảm xúc này càng lớn, cô càng phải tự kiềm chế bản thân mình, nhưng có đôi khi khó mà khống chế.

Bình Luận (0)
Comment