Hiện tại phần lớn nhà máy đều thuộc nhà nước, chuyên về sàn đầu tư chứng khoán chỉ có tập đoàn đầu tư khai thác quốc gia của tỉnh.
Bất kể là xuất khẩu than, công trình đường sắt hai chiều, xây dựng thị trường giao dịch than đá Tân Phổ, khu luyện kim Tân Phổ… tập đoàn đầu tư khai thác quốc gia của tỉnh đều tích cực tham gia, cũng từ đó thể hiện sự coi trọng việc thúc đẩy phát triển ở vịnh Hoài Hải.
Hiện tại Kim Thạch Dung Tín tham gia vào, đẩy nhanh thêm việc phát triển kinh tế khu vực vịnh Hoài Hải, phía tỉnh lại trực tiếp đầu tư vào, nên theo lý càng phải mở rộng thêm nữa.
Tập đoàn sắt thép của tỉnh hiện nay đang tập trung vào hạng mục Tân Tân, vừa có ý nghĩa điển hình, chỉ có điều phía sau tập đoàn sắt thép tỉnh còn có tỉnh trưởng Triệu Thu Hoa, bí thư công uỷ xí nghiệp thuộc tỉnh như Lý Cốc thì sức ảnh hưởng cũng chỉ có hạn.
Đằng sau còn có Triệu hệ và Kế Kinh hệ, thêm cả cuộc đấu của Trần Bảo Tề và Quách Thành Trạch, nên vấn đề có lẽ sẽ càng phức tạp.
Tập đoàn đầu tư khai thác quốc gia của tỉnh tuy có tỉnh đỡ lưng nhưng về vốn hay năng lực phụ trách đều phải dựa theo thu nhập tài chính, hiện tại nếu không mở rộng thêm vốn đầu tư thì tập đoàn xuất khẩu than đá sẽ chuyển hướng phát triển sang bên khu phía tây Hoài Hải.
Nếu ở Đông Hoa thành lập một tập đoàn mới, tỉnh sẽ có thể đủ sức ảnh hưởng, lại có thể tập trung vốn đầu tư của địa phương, đây cũng là lựa chọn thực tế nhất mà Kế Kinh hệ nên chọn.
Đối với cá nhân Lý Cốc, bất luận là con đường phát triển sau này của ông ở Hoài Hải hay tầm ảnh hưởng của bản thân thì điều này đều vô cùng quan trọng.
Lúc đầu Thẩm Hoài vì không muốn bị Từ Bái nghi ngờ khiến cục diện thêm phức tạp nên anh núp sau màn che, nhờ Lý Cốc xuất hiện dẫn Từ Nhàn đi tìm Từ Bái phá vụ án chứng khoán Đông Giang, và cũng đồng ý với Lý Cốc một điều kiện.
Lý Cốc lúc này muốn cầu cạnh anh, Thẩm Hoài làm sao từ chối được cơ chứ?
Hơn nữa, hiện tại điểm quan trọng trong kế hoạch phát triển Hoài Hải của Mai thép chính là phải tạo sự cân bằng giữa Triệu hệ và Kế Kinh hệ.
Có sàn đầu tư chứng khoán mới, Mai thép sẽ tham gia vào việc xây dựng, dù không hy vọng lắm về việc có quyền quyết định nhưng sức ảnh hưởng chắc chắn là có. Đây cũng là con đường mà Mai thép có thể trực tiếp móc mối được với Kế Kinh Hệ, tốt hơn ngày trước chỉ có thể nghi kỵ lẫn nhau, đề phòng nhau mà mất đi bao cơ hội tốt.
- Hiện tại có một số nhà máy thuộc tỉnh muốn phát triển tại khu vực phụ cận Từ Thành phải chịu rất nhiều hạn chế. Ví dụ như xưởng đóng tàu Chử Giang ở Từ Thành có kinh nghiệm chế tạo tàu 200 tấn nên cần phát triển hơn nữa. Nhưng để có thể chế tạo được tàu có trọng tải lớn hơn thì trước mắt nơi có thể phát triển tốt nhất đó là khu vực vịnh Hoài Hải, hơn nữa khu vực Du Sơn Đông Lĩnh cũng có đủ vật liệu cần thiết như đá vôi, quặng thô, nguồn xi măng ở Từ Thành đều có kế hoạch xây dựng nhà máy chế tạo ở Tân Tân hoặc Du Sơn Đông Lĩnh. Mà hạng mục thép Tân Tân do tỉnh và Dung Tín góp vốn hợp tác cũng đã đưa ra mức đầu tư đề nghị tỉnh cung cấp. Trong khi đó tỉnh cũng chả phải kho bạc nhà nước, nguồn vốn cho phát triển công nghiệp cũng phải cần một con đường thị trường hóa.
Lý Cốc nói.
Nói tới công vụ, lại khiến Thẩm Hoài dễ dàng thoát khỏi tâm trạng ngày hôm qua.
Anh nghe Lý Cốc nói vậy liền hiểu rõ ý của Lý Cốc, hạng mục sắt thép Tân Tân do tỉnh và Kim Thạch Dung Tín góp vốn đầu tư, nếu tập đoàn đầu tư khai thác quốc gia của tỉnh thuộc tư bản, thì có thể danh chính ngôn thuận mà chiếm một chỗ rồi.
Hiện tại nguồn vốn của tập đoàn đầu tư khai thác quốc gia của tỉnh có hạn, trong tài khoản không có nhiều tiền nên chả có cách nào tham gia vào dự án sắt thép Tân Tân,nhưng lại có thể làm đại diện cho sàn đầu tư chứng khoán mới.
Trần Bảo Tề và Phạm Văn Trí có thể sẽ không đồng ý cho Mai thép tham gia, nhưng làm thế nào cự tuyệt được việc tham gia sàn đầu tư chứng khoán mà vốn 100% nhà nước chứ?
Thẩm Hoài cười nói:
- Nói như vậy, bên tôi phải cố gắng hơn nữa mới được.
Diệp Tuyển Phong nghe vậy mà giật mình. Sau vụ việc chứng khoán Đông Giang, anh ta biết Thẩm Hoài và Kế Kinh Hệ có liên lạc với nhau, nhưng không ngờ bọn họ lại dùng phương thức này để liên lạc.
Thẩm Hoài ngẫm nghĩ một chút rồi nói với Lý Cốc:
- Về vấn đề này, tôi nghĩ chủ nhiệm Lý có thể trao đổi với phó thị trưởng Trần Binh.
Lý Cốc vui mừng gật đầu:
- Hai ngày này tôi ở Đông Hoa sẽ không lãng phí thời gian đâu.
Diệp Tuyển Phong và Tống Hồng Kỳ chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau.
Với sức ảnh hưởng của Thẩm Hoài và Mai thép ở Đông Hoa, Diệp Tuyển Phong sớm đã hiểu rõ rồi.
Sau khi Ngô Hải Phong và Hùng Văn Bân rời đi, năm nay Dương Ngọc Quyền cũng có ý muốn lui về tuyến hai, nhân vật đại diện cho thành phố cũng chỉ còn có phó thị trưởng Trần Binh.
Trần Binh còn kiêm chức vụ chủ tịch ngân hàng công thương thành phố và công ty đầu tư thành phố.
Thẩm Hoài nói vậy là để Lý Cốc và Trần Binh có cơ hội nói chuyện, có thể coi là anh đồng ý đưa công ty đầu tư Yến Kinh ra để thành lập sàn mới, rất có thể sẽ đồng ý Quách Thành Trạch, Mạnh Kiến Thanh rút vốn ở khu Mai Khê về đầu tư vào sàn đầu tư chứng khoán mới.
Nếu tập đoàn đầu tư khai thác quốc gia của tỉnh và tập đoàn than đá Hoài Hải đem cổ phiếu của thị trường giao dịch than đá Tân Phổ và nhà máy luyện hóa Tân Phổ đẩy sang sàn đầu tư chứng khoán mới, thì sẽ dần hình thành nên một tập đoàn đầu tư quốc hữu điển hình với nguồn vốn tài chính vô cùng lớn.
Đằng sau chuyện này có sự ủng hộ của Từ Bái, Lý Cốc, Tôn Phù Kính của tỉnh, Quách Thành Trạch, Dương Ngọc Quyền, Trần Binh của thành phố, Mạnh Kiến Thanh,Thẩm Hoài của huyện, bè phái của Triệu Thu Hoa hoàn toàn không có sức phản đối.
Nếu có thể đạt được kết quả đó, chuyến đi tới Đông Hoa của Lý Cốc lần này hoàn toàn không hề phí phạm.
Thầm Hoài không hề quan tâm tới ý kiến của Diệp Tuyển Phong về việc này, kỳ thực suy nghĩ của anh so với những gì Diệp Tuyển Phong dự đoán còn kinh khủng hơn nhiều.
Trong thời gian này, anh luôn cố gắng hết mình để phát triển công ty đầu tư thành phố và tập đoàn khai thác phát triển Mai Khê, làm hết sức để quyền quyết sách các hạng mục phát triển rơi vào tay tập đoàn Mai thép, tuy cũng được chia hoa hồng và cổ phần của công ty đầu tư thành phố và tập đoàn khai thác phát triển Mai Khê nhưng quyền quyết sách vẫn còn rất yếu.
Thẩm Hoài làm vậy cũng vì tránh việc tranh chấp chính trị ảnh hưởng tới việc kinh doanh của công ty.
Chỉ cần sàn đầu tư chứng khoán mới không ảnh hưởng tới thực quyền của tập đoàn Mai thép thì Thẩm Hoài còn có thể nhượng bộ hơn nữa, điều đó cũng có thể tránh sự đối đầu căng thẳng giữa Mai thép và Mạnh Kiến Thanh, Chu Kỳ Minh tại khu Đường Áp.
Lý Cốc ở trước mặt bọn họ nhắc tới vấn đề này là để cho Từ Bái, Quách Thành Trạch thấy rằng, ông và Mai thép không hề trao đổi riêng, nhưng cụ thể chi tiết hơn, Thầm Hoài và Lý Cốc tất nhiên sẽ không nói trước mặt Diệp Tuyển Phong rồi.
Về sàn đầu tư chứng khoán mới, bên ngoài thì thấy sức ảnh hưởng của Kế Kinh Hệ sẽ được nâng lên nhiều nhất, nhưng trên thực tế thì Thẩm Hoài sẽ cố gắng làm cho sức ảnh hưởng của Lý Cốc mới là nhiều nhất. Thẩm Hoài cần phải đề phòng Từ Bái, Quách Thành Trạch, nhưng hiện tại Lý Cốc mới là người thích hợp để hợp tác.
Hôn lễ sắp bắt đầu, nhóm Thẩm Hoài không hề ngồi xe mà trực tiếp đi qua cây cầu Chử Khê, đi tới phía Tây của khách sạn quốc tế Bằng Duyệt.
Tránh đi đám Diệp Tuyển Phong, Thẩm Hoài mới có cơ hội nói chuyện riêng với Lý Cốc:
- Ngoài đầu tư cổ phiếu của thị trường giao dịch than đá và luyện hóa Tân Phổ ra, phía tỉnh hoặc nói phía Từ Thành còn có thể đưa ra bao nhiêu vốn? Tên gọi của sàn mới đã đặt chưa?
- Trước mắt bí thư Từ Bái định hợp lại với chứng khoán Đông Giang, những thứ khác thì chưa quyết định. Đương nhiên là phía Mai thép và thành phố Đông Hoa góp càng nhiều, phía tỉnh cũng sẽ phải nôn ra càng nhiều, nếu không quyền cổ phiếu chỉ có 10%, lại còn đòi quyền công bằng thì thật quá mất mặt.
Lý Cốc cười đáp.
Xảy ra vụ chứng khoán Đông Giang, lãnh đạo chứng khoán Đông Giang là Chu Thần Tây, Vi Ứng Thành đều phải cuốn gói ra đi, Từ Bái hiển nhiên không thể để quyền không chế chứng khoán Đông Giang rơi vào tay Triệu Hệ rồi.
Tuy tổng tài sản của chứng khoán Đông Giang không lớn nhưng với chứng khoán Hoài Hải là hai công ty có tư cách kinh doanh chứng khoán duy nhất ở tỉnh, thì giá trị vô cùng lớn, trước đây Mai thép muốn chen vào cũng không có cửa.
Chứng khoán Hoài Hải là công ty quốc hữu của tỉnh, chứng khoán Đông Giang là đầu tư cổ phần, ý của Từ Bái chính là đem phần cổ phiếu mà chính phủ Từ Thành nắm giữ trong chứng khoán Đông Giang góp vào trong sàn chứng khoán mới.
Như vậy, Mai thép không những vào được sàn chứng khoán mới mà chứng khoán Đông Giang sẽ có thêm giá trị, sau này nếu chứng khoán Đông Giang mở rộng, bọn họ sẽ không có lý do để từ chối Mai thép nữa.
Tuy nhiên Thẩm Hoài không nghĩ tới đó, anh hỏi Lý Cốc:
- Xưởng chế tạo tàu Chử Giang kỳ này có thể đẩy mạnh việc cải tạo không?
Lý Cốc nhếc miệng đáp:
- Dã tâm cậu thật lớn, nhưng tôi hiện tại không thể đáp ứng được cậu. Tuy nhiên nếu xưởng tàu Hằng Dương và Chử Giang góp vốn thành lập xưởng chế tạo mới, thì việc này có thể suy nghĩ.
- Kỳ thực phương án thứ hai mà anh nói, đem vật liệu tốt của xưởng Chử Giang đưa cho xưởng mới, mà không cần để ý tới gánh nặng lịch sử hình thành, thì đối với Mai thép mới là điều tốt nhất.
Thẩm Hoài cười:
- Tôi là sợ khó áp dụng phương án thứ hai, mới đề nghị cải tạo toàn diện xưởng Chử Giang, vật liệu cũng cần mà gánh nặng cũng sẽ không hất hết sang phía tỉnh, sau đó do tỉnh nắm giử cổ phiếu của xưởng mới, tham gia giám sát hay lấy lãi đều được.
Lý Cốc cười khổ:
- Đây là phương hướng cải tạo lớn trong tương lai, nhưng trước mắt, còn cần suy xét tới phản ứng và lực cản từ mọi mặt, cậu nghĩ trong đầu là được rồi.
Hiện tại xưởng Hằng Dương được xây dựng ở đảo Tây Sơn, mới chỉ có thể tạo ra tàu 100 tấn, so với trong nước thì không được coi là quy mô lớn, thậm chí chỉ được coi đồng hạng với xưởng của tập đoàn Bảo Hòa ở cảng Tây Pha Áp.
Nếu có thể ghép hai xưởng Hằng Dương và Chử Giang lại, xưởng mới sẽ có thể tạo tàu lớn hơn 300 tấn, lập tức vươn lên đứng top đầu trong nước.
Ngoài ra, lịch sử của xưởng Chử Giang lâu đời, cùng với đại học công nghiệp Hoài Hải đã hình thành một loạt nghiên cứu, cho dù là gánh nặng nhưng cũng chính là thứ mà Hằng Dương luôn muốn có.
Nếu Mai thép muốn thông qua sàn chứng khoán mới để tạo mối quan hệ với Kế Kinh Hệ, Thẩm Hoài tất nhiên sẽ không làm không công, có thể nhượng lại một phần lợi tức cổ phiếu, để phía tỉnh nhận tiền lãi từ việc phát triển nhanh của Mai thép. Nhưng mục tiêu chính của Thẩm Hoài lại chính là phần tài sản, vật liệu công nghiệp chất lượng tốt của hệ thống nhà máy trực thuộc tỉnh.
Đây cũng là do vụ chứng khoán Đông Giang, Mai thép đã nhận được vô số món hời.
- Nếu như tôi đồng ý đem tập đoàn khai thác phát triển Mai Khê ra thì sao?
Thẩm Hoài hỏi.
- Cậu thực sự muốn được ăn cả ngã về không à?
Lý Cốc kinh ngạc hỏi lại.
- Tập đoàn khai thác phát triển Mai Khê dù sao cũng chỉ ở cấp địa phương, chỉ cần đảm bảo lợi ích của địa phương thì liệu tôi có thể nắm giữ Mai Khê cả đời trong lòng bàn tay được sao?
Thẩm Hoài cười hỏi.
- Vậy được, ăn cơm xong, tôi sẽ đi nói chuyện với thị trưởng Quách và lão Mạnh, để xem ý của họ thế nào rồi nói tiếp.
Lý Cốc đáp lời.