Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 811 - Chương 788: Món Ngon Khó Nuốt

Chưa xác định
Chương 788: Món ngon khó nuốt

Thẩm Hoài cùng ông cụ Đồng, ông cụ Thôi, cô cả Tống Anh, dượng cả Tống Kiện, Lý Cốc và Diệp Tuyển Phong đi ra khỏi Chử Viên, đi qua cầu Chử Khê, từ xa liền nhìn thấy đoàn xe dài dằng dặc không ngừng tiến vào bãi đỗ xe, đó là đoàn khách tới dự tiệc cưới.

Thấy nhóm cảnh sát đang duy trì trật tự ở trước khách sạn, Thẩm Hoài còn tò mò không hiểu sao đoạn đường phía sau Chử Viên không có chiếc xe nào chạy qua, hóa ra cục công an thành phố đã cho phong tỏa đoạn đường này.

Đúng lúc này, Ngô Hải Phong, Chu Viêm Bân, Trần Bảo Tề, Cao Thiên Hà, Hùng Văn Bân, Ngu Thành Chấn, Quách Thành Trạch, Trịnh Minh Kinh, Dương Ngọc Quyền, Mạnh Kiến Thanh và Trần Binh toàn các vị lãnh đạo cao cấp của thành phố đang tiến vào phía khách sạn.

Tống Bính Sinh đứng ở đầu cầu nhìn về phía đoạn đường phong tỏa, rồi lại nhìn đoàn người đang tiến vào, nhíu mày bất mãn nói: - Đã nói là đừng có phô trương như thế rồi, để người ta nói Tống gia gả con gái mà náo động cả thành phố lên thì sẽ ảnh hưởng tới thanh danh mất.

Thẩm Hoài quay đầu nhìn về phía sông Mai Khê, làm bộ không nghe thấy lời nói móc khó nghe của cha anh.

Ông cụ Thôi Hướng Đông cười ha hả: - Như vậy mới vui, nếu Chu gia ngay cả một chút này cũng làm không nổi liệu lão Tống còn vui được sao?

Ông cụ Thôi đã nói vậy, Tống Bính Sinh liền nín thinh. Ông cũng biết lần này ông cụ Thôi đến để góp vui, chủ yếu đến là vì Thẩm Hoài, ông cũng không muốn tự rước nhục trước mặt ông cụ.

Tâm trạng ông cụ hôm nay vô cùng tốt, không hề để ý tới việc Tống Bính Sinh xét nét Thành gia quá phô trương, ông cười nói: - Thế nào cũng được. Chu gia cũng là người nhiệt tình, chúng ta lại còn đi bắt bẻ này nọ thì thật khiến người khác chê trách.

Lý Cốc ở bên cạnh chứng kiến hết thảy nhưng cũng chỉ cười cười, ông ta biết ông cụ Tống Hoa mấy năm nay chưa từng rời khỏi thủ đô, lần này tới Đông Hoa ngoài việc dự đám cưới cháu gái gả tới Chu gia thì còn một nguyên nhân quan trọng nữa đó là vì muốn xem xem thành tựu xây dựng và phát triển của Mai thép những năm gần đây.

Mai thép trước đây chỉ là nơi tôi luyện con cháu Tống gia chứ không hề có tác dụng gì, đám con cháu tranh đấu gay gắt nhưng chỉ cần không vượt quá giới hạn thì ông cũng không bao giờ ra mặt, tránh cho người khác nói ông bao che khuyết điểm.

Nhưng hiện tại Mai thép có thể phát triển tới mức này, bất luận đối với gia tộc nào ở thủ đô đều không thể ngờ rằng lại có tiềm lực mạnh tới vậy, Tống gia lại có có át chủ bài này trong tay, vậy thì sau này cho dù có phải đấu tranh kịch liệt như thế nào cũng đã nắm chắc một thế thủ trên bàn cờ rồi.

Ông cụ Tống lại xuất hiện đúng lúc này chính là muốn biểu thị thái độ, khiến lão tứ của Tống gia đúng thật là há miệng mắc quai.

Lúc này hội Ngô Hải Phong đã tới nơi, mà Lý Cốc cũng không ngờ Thôi Vĩnh Bình cũng đến.

Ông cụ Thôi sau khi nghỉ hưu liền ở tại thủ đô, vô cùng nhàn rỗi nên cũng tới chung vui là chuyện đương nhiên, nhưng Thôi Vĩnh Bình vừa mới điều nhiệm hải quân Hoài Hải, công việc bận rộn như vậy mà vẫn tranh thủ thời gian ghé qua, xem ra rất nhiều người thấy ông cụ Tống tới Đông Hoa lần này không đơn giản chỉ vì dự lễ cưới cháu gái, mà còn vì hạm đội Hoài Hải ở Tân Phổ sẽ chính thức khởi động vào năm sau.

Nhớ tới lúc lần đầu tới Hoài Hải, vùng vịnh Hoài Hải vô cùng hoang sơ, còn bây giờ náo nhiệt như vậy, chỉ có khoảng thời gian hai, ba năm thôi đã thay đổi như vậy, thật khiến Lý Cốc vô cùng xúc động. Vịnh Hoài Hải tuy có ưu thế về địa lý thiên nhiên, nhưng chỉ có vào tay đúng người mới có thể phát huy được giá trị cao nhất!

Mọi người vừa nói chuyện vừa đi vào khách sạn, tuy Lý Cốc là bí thư công ủy xí nghiệp tỉnh ủy nhưng so với Tống Bính Sinh, Thôi Vĩnh Bình, vị trí của ông ta còn kém họ, ngay cả Ngô Hải Phong đã lui về tuyến hai nhưng cũng là cán bộ cấp tỉnh.

Lý Cốc không đi lên phía trên mà đi cùng hội Quách Thành Trạch và Mạnh Kiến Thanh ở phía sau, nói với bọn họ về điều kiện trao đổi của Thẩm Hoài lúc nãy.

Quách Thành Trạch và Mạnh Kiến Thanh hai mắt như tỏa sáng, bán tín bán nghi nhìn về phía Thẩm Hoài.

Thấy hai người họ nhìn qua, Thẩm Hoài hiểu Lý Cốc đã nói chuyện với họ về việc tập đoàn khai thác phát triển Tân Phổ, liền vội đi về phía họ, cười nói: - Thị trưởng Quách, bí thư Mạnh, tiệc hôm nay hai vị phải uống thêm vài chén đó. Uống rượu ở Đông Hoa đều là uống sát phạt, không biết Thị trưởng Quách và bí thư Mạnh đã tìm ra đối thủ cho mình chưa? Nếu như chưa tìm ra, vậy tôi đây xin kính cẩn tiếp đón các vị vậy.

Quách Thành Trạch đi thẳng vào vấn đề: - Việc cậu nói với chủ nhiệm Lý là thật?

- Lời này của Thị trưởng Quách sai rồi, tôi có lừa ai cũng đâu dám lừa gạt chủ nhiệm Lý? Thẩm Hoài cười nói: - Nếu như không tin, đợi sau khi tan tiệc, tôi ký tên đóng dấu cho các vị là được.

Ở đây mọi người đều là người có địa vị, trêu đùa có thể được nhưng lời thì không thể nói sai.

Chỉ có điều, điều kiện của Thẩm Hoài đưa ra thực ngoài dự liệu của bọn họ, lúc nghe Lý Cốc nói, hai người họ nhất thời ngưng trệ cũng là điều bình thường.

Tập đoàn khai thác phát triển Mai Khê là của công ty đầu tư công nghiệp Mai Khê thuộc trấn Mai Khê, từ khi hợp nhất với công ty đầu tư thành phố Mai Khê, liền nắm giữ quyền khai thác đất đai của toàn bộ khu Mai Khê mới, hiện tại là thuộc nhà máy quốc hữu của khu Đường Áp và trấn Mai Khê.

Mai Khê đã tạo nên mối quan hệ rất phức tạp, nhưng tập đoàn Mai Khê chắc chắn không phải quan trọng nhất, cho dù Mạnh Kiến Thanh và Chu Kỳ Minh mỗi người giữ chức vụ riêng: bí thư Khu ủy và Khu trưởng Đường Áp, thì cũng không thể gây áp lực tới mối quan hệ giữa Thẩm Hoài và tập đoàn khai thác Mai Khê.

Quách Thành Trạch và hai người Mạnh, Chu chưa từng nghĩ tới quyền nắm giữ tập đoàn khai thác Mai Khê, nhưng trước mắt cục diện tranh giành quyền lực ở Đông Hoa vô cùng phức tạp, bọn họ còn muốn hợp tác với Thẩm Hoài để chèn ép Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn, lúc này bọn họ sao dám đi khiêu khích Thẩm Hoài chứ?

Nhưng nếu Thẩm Hoài chủ động giao quyền quản trị tập đoàn khai thác Mai Khê, thì đó lại là chuyện khác.

Tập đoàn khai thác Mai Khê, ngoài các hạng mục chính như tập đoàn gang thép, nhà máy công nghiệp nặng Hoài Liên, nhà máy điện Mai Khê, vịnh Mai Khê, khu thương mại thành phố, tuyến đường sắt Từ Đông đều có số cổ phiếu trị giá hai đến ba trăm tỉ, thì trực thuộc tài sản Mai Khê còn có hầu hết các khu phát triển thương mại và chung cư trong khu Mai Khê mới, năm ngoái chỉ riêng quyền chuyển nhượng đất đai cũng đã lên tới 140 tỉ.

Cũng có thể nói, những năm gần đây, Mai Khê đang vùng lên mạnh mẽ, phần lớn thành quả phát triển đều tập trung ở tập đoàn khai thác Mai Khê.

Thu nhập từ chuyển nhượng đất đai, trên lý thuyết thì còn phải chi cho bên khai thác và thiết kế đầu tư, chứ không thể chuyển nhượng hết hoặc phân sang khu khác, nhưng nếu có thể nắm trong tay số tài sản lớn như vậy thì nằm mơ cũng thấy sướng.

Công trình cải tạo điện khí hóa tuyến đường sắt Từ Đông do tập đoàn khai thác Mai Khê phụ trách đầu tư, điểm bất an chính là ở đây.

Nếu như Thẩm Hoài đồng ý giao ra quyền quản trị Mai Khê lại cho Quách Thành Trạch làm người đại diện, thì Đông Hoa đã đủ thực lực để ngang hàng với Trần Bảo Tề đứng đầu Triệu Hệ của rồi.

Mà nếu tập đoàn khai thác Mai Khê hợp nhất với sàn chứng khoán mới, thì sẽ do đại biểu ủy ban nhân dân địa phương nắm quyền, mà đại biểu quản lý thành viên hội đồng quản trị tất nhiên sẽ rơi vào tay Mạnh Kiến Thanh.

Vốn quy mô tài sản của tập đoàn Mai Khê rất lớn, lại thêm cả nguồn vốn bên tỉnh và thành phố rót vào, nếu bọn họ có quyền cổ phiếu của sàn chứng khoán mới thì cũng chẳng phải lo quyền nắm giữ tập đoàn vào tay ai.

Mà tất cả điều này, điều kiện chỉ là thay đổi toàn bộ quyền kinh doanh của xưởng đóng tàu Chử Giang, hợp nhất kinh doanh với xưởng Hằng Dương.

Quách Thành Trạch và Mạnh Kiến Thanh hoàn toàn không có lí do gì để từ chối.

Tuy nhiên hai người Quách, Mạnh cũng không hề thấy chuyện chỉ đơn giản như vậy.

Mạnh Kiến Thanh nhìn Trần Bảo Tề đang đứng nói chuyện với Tống Bính Sinh và Thôi Vĩnh Bình, nói:

- Tập đoàn Mai Khê nắm giữ hầu hết quyền khai thác khu vực mới, nhưng dù sao nơi đó cũng thuộc tài sản địa phương, nếu trực tiếp đổ vào sàn chứng khoán mới, bí thư Trần sợ là sẽ không bỏ qua đâu?

- Không thành vấn đề. Thẩm Hoài khẳng định. - Tài nguyên lấy ra có thể do trung tâm quản lí đất đai tiếp nhận, hoặc đơn giản là trực tiếp thành lập một tổ quản lý tài nguyên đất đai. Phó thị trưởng Hùng trước khi rời khỏi Đông Hoa đã có suy nghĩ này. Nếu thị trưởng Quách, bí thư Mạnh triển khai nó, cá nhân tôi vô cùng ủng hộ.

Ủy ban nhân dân thành phố lấy danh nghĩa lập tổ quản lý tài nguyên đất đai, nhưng trên thực tế là thu quyền khai thác của khu Đường Áp, khu phía Bắc và phía Tây thành phố Đông Hoa về tay thành phố, chứ không dính dáng một chút nào tới quyền khai thác thổ địa một huyện nào cả.

Việc tập trung được quyền khai thác đất đai thành phố sẽ có thể kêu gọi được nguồn tài chính của thành phố, từ 100 tỉ của năm 97 có thể tăng lên tới 300 tỉ, mà có thể còn cao hơn nữa, hoàn toàn xoay chuyển vận mệnh "khu áp đảo thành phố".

Quách Thành Trạch hiện đang là thị trưởng thành phố, nếu ủy ban nhân dân thành phố thành lập tổ quản lý tài nguyên đất đai thì ông ta sẽ là người có lợi nhiều nhất.

Tuy vậy, ông ta vẫn nghi ngờ đề nghị của Thẩm Hoài.

Chả có bữa ăn nào không mất tiền, Thẩm Hoài đã dám bỏ ra như vậy, bọn họ có thể thu quyền khai thác khu Đường Áp về tay dễ dàng, nhưng khu phía Tây và phía Bắc làm sao dễ nuốt như vậy?

Không nói tới việc chính quyền hai khu này sẽ kịch liệt phản đối, chỉ cần nhìn kẻ độc chiếm khu Tây là Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn là biết thái độ của bọn họ sẽ ra sao, đời không như là mơ.

Thẩm Hoài đem mâm cơm dâng tận miệng họ, nhưng trong cơm có độc, dù vậy cũng phải xem lại, nếu vì Thẩm Hoài có ý đồ, rồi e sợ phản ứng của Trần Bảo Tề mà bỏ qua cơ hội ngon tới vậy, thì sau này bọn họ cũng sẽ không được người khác tôn trọng ở Đông Hoa nữa.

Quách Thành Trạch không tỏ thái độ ngay mà chỉ gật đầu nói: - Đề nghị lần này của Thẩm Hoài rất có tính xây dựng, thành lập tổ quản lý tài nguyên đất đai trực thuộc tỉnh cũng không phải điều gì mới mẻ, nếu Đông Hoa áp dụng cũng không có ảnh hưởng gì lớn.

Trần Bảo Tề đi phía trước, bất giác nhìn thấy Thầm Hoài, Quách Thành Trạch và Lý Cốc đi phía sau đang bàn tán gì đó liền chột dạ. Lúc này ông ta rất sợ Thẩm Hoài sẽ hợp tác với bên Kế Kinh Hệ, sẽ tạo thành gọng kiềm cho ông ta ở Đông Hoa, ông ta liền đứng lại cười hỏi: - Chủ nhiệm Lý, lão Quách và Thẩm Hoài đang nói chuyện gì vậy?

- Thị trưởng Quách vốn biết hôm qua tôi uống say, còn định hại tôi, kéo tôi qua uống cùng ông ấy. Thẩm Hoài trả lời.

- Lão Quách ức hiếp Thẩm Hoài như vậy là không được, để ông cụ Tống nhìn thấy, còn không biết chúng ta bình thường bắt nạt Thẩm Hoài ra sao?

Trần Bảo Tề cười nói.

Thấy ông cụ Tống nhìn qua, Quách Thành Trạch chắp tay nói: - Tống lão đừng nhìn tôi như thế, tôi chỉ cần một ly rượu cũng đủ đầu váng mắt hoa rồi, chỉ mong Thẩm Hoài không ức hiếp tôi là được...

Mọi người đều cười lớn, chỉ coi lời của Trần Bảo Tề và Quách Thành Trạch chỉ là lời nói vui đùa trên bàn tiệc mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment