Vào tiệc trưa, Tạ Thành Giang nhìn thấy Thẩm Hoài ngồi ở bàn bên cạnh, đang nói cười vui vẻ với đám người Lý Cốc, Quách Thành Trạch, Mạnh Kiến Thanh, thì nghi hoặc hỏi Tống Hồng Kỳ cùng bàn: - Bọn họ đang nói gì mà vui vẻ vậy?
Tống Hồng Kỳ quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Thẩm Hoài hơi thân thiết quá mức với mấy người Quách Thành Trạch, thì nhíu mày nói: - Vừa rồi ở Chử Viên, Lý Cốc nói bên tỉnh cần một nhà đầu tư mới, hi vọng địa phương cũng có thể đầu tư tài nguyên vào để chống đỡ cục diện. Thẩm Hoài đồng ý ủng hộ, bọn họ hẳn là đang nói chuyện đó rồi?
Tạ Thành Giang không có mặt ở Chử Viên vào buổi trưa, nghe Tống Hồng Kỳ nói thế thì có chút lấy làm lạ, hỏi:
- Bên tỉnh có tập đoàn đầu tư quốc hữu thuộc tỉnh rồi, còn muốn thành lập công ty đầu tư gì nữa chứ?
- Công ty mới chủ yếu tham dự việc phát triển sản nghiệp khu vực vịnh Hoài Hải Diệp Tuyển Phong nói.
Tạ Thành Giang gật đầu, đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi.
Mượn vụ án chứng khoán Đông Giang, Quách Thành Trạch thuận lợi thay thế Cao Thiên Hà làm Thị trưởng, nhưng Kim Thạch Dung Tín không vì vụ án chứng khoán Đông Giang mà lùi bước, Quách Thành Trạch muốn có thế lực ngang bằng với Trần Bảo Tề ở Đông Hoa, thậm chí Từ Bái muốn mượn việc này lật đổ Triệu Thu Hoa, thì còn phải đi một đoạn đường khá dài nữa.
Lý Cốc ra mặt thúc đẩy thành lập công ty đầu tư mới, chuyên môn phát triển sản nghiệp khu vực vịnh Hoài Hải, rõ ràng là muốn Quách Thành Trạch chống lưng.
Tạ Chỉ ở bên cạnh nói: - Cho dù Thẩm Hoài đã đồng ý cái gì rồi, thì Thị trưởng Quách hình như cũng không cần phải vui mừng như thế, mọi người cũng đâu phải ngày đầu tiên qua lại với Thẩm Hoài
Tạ Chỉ vừa nói thế, Diệp Tuyển Phong, Tạ Hải Thành đều nghi hoặc trong lòng, lại nhìn thần sắc đám người Quách Thành Trạch, Mạnh Kiến Thanh, không phải là loại phấn chấn vui mừng giả tạo, mà giống sự hưng phấn tận đáy lòng.
Mọi người qua lại với Thẩm Hoài cũng không phải ngày một ngày hai, ai mà không biết Thẩm Hoài là loại người không thấy thỏ không tản ưng chứ?
Quách Thành Trạch, Mạnh Kiến Thanh cũng đều là quan viên lõi đời lòng dạ thâm sâu, sao lại dễ dàng hưng phấn đến thế vì một số điều kiện mà Thẩm Hoài hứa suông chứ?
Trừ phi điều kiện mà Thẩm Hoài chân chính ngầm đồng ý còn hơn xa bọn họ dự kiến.
Vừa rồi ở Chử Viên, ngụ ý trong lời nói mà Thẩm Hoài nói với Lý Cốc là đồng ý chỉnh hợp công ty đầu tư Yến Kinh.
Công ty đầu tư Yến Kinh trước đó là vay mượn tiền vốn, thay huyện Hà Phổ và thành phố gánh vác quốc lộ Mai Phổ, một số cơ sở hạ tầng như nhà máy xử lý nước thải Tân Phổ, huyện Hà Phổ và thành phố chống đỡ các hạng mục công trình bằng cổ phiếu và tài sản đất đai, về mặt lý luận, công ty đầu tư Yến Kinh không có bao nhiêu tài sản sạch sẽ về mặt lý luận cả.
Đặc biệt là sau khi đám người Ngô Hải Phong, Hùng Văn Bân được điều khỏi Đông Hoa, Thẩm Hoài vẫn luôn hết sức khiến công ty đầu tư Yến Kinh chỉ còn lại cái vỏ, Diệp Tuyển Phong phỏng chừng công ty đầu tư Yến Kinh trước mắt cùng lắm là duy trì ở mức chống đỡ được khoản nợ đầu tư, thậm chí trước khi chính thức qua tay còn có thể gánh thêm một số món nợ xây dựng hạ tầng.
Thẩm Hoài lúc này đồng ý chỉnh hợp lại công ty đầu tư Yến Kinh, không nghi ngờ gì là ném phứt cái gánh này đi.
Đám Quách Thành Trạch, Mạnh Kiến Thanh hẳn cũng quen thuộc tình hình này, hẳn cũng biết trên đời này không có bữa cơm miễn phí, không thể vì Thẩm Hoài đồng ý lấy công ty đầu tư Yến Kinh ra mà hưng phấn như thế.
- Thẩm Hoài có thể đồng ý chỉnh hợp cả tập đoàn khai thác Mai Khê không? Tạ Chỉ đè thấp giọng nói.
- Tống Hồng Kỳ theo bản năng muốn phủ định khả năng mà Tạ Chỉ nói, nhưng thấy sắc mặt Diệp Tuyển Phong và cha vợ Tạ Hải Thành trở nên ngưng trọng thì ngậm miệng lại, cẩn thận ngẫm nghĩ khả năng của sự việc này?
- Năm trước Uông Khang Thăng từ chức về hưu, chuyển sang phụ trách chuyện chuẩn bị Học viện Chử Giang. Người thay Uông Khang Thăng kiêm nhiệm chủ tịch hội đồng quản trị công ty Thượng Thị và tập đoàn Mai thép là Quách Toàn. Tạ Chỉ lại nói.
Quách Toàn là dòng chính mà Thẩm Hoài dẫn theo khi còn ở Mai Khê là thật, trước đó lại đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch hội đồng quản trị kiêm tổng giám đốc công ty khai thác Mai Khê. Nhưng cho dù là dòng chính, Thẩm Hoài cũng không nên để gã đồng thời kiêm nhiệm một chức vị vô cùng quan trọng trong hệ thống vuông góc như chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Mai thép, trừ phi Thẩm Hoài đã có ý bỏ qua quyền khống chế Mai Khê từ lâu rồi.
Mai Khê và Mai thép quật khởi, thành quả kinh tế mấy năm gần đây quy về địa phương, chủ yếu tập trung ở Mai Khê. Về quy hoạch tổng thể, Mai Khê có lẽ không bì kịp những xí nghiệp quốc doanh thuộc tỉnh quy mô lớn như Tỉnh thép, nhưng nói đến chất lượng tài sản, bọn Diệp Tuyển Phong thật sự không tưởng tượng nổi trong tỉnh còn có xí nghiệp quốc doanh nào có thể so với Mai Khê, công ty đầu tư Thị Cảng mà bọn Trần Bảo Tề coi như bảo bối, còn kém Mai Khê một khoản xa.
Nếu Thẩm Hoài đồng ý chỉnh hợp cả Mai Khê và đầu tư Yến Kinh, phía tỉnh lại đồng thời rót vào khối tai sản quy mô tương đương, công ty đầu tư mới rất có thể sẽ là một tập đoàn đầu tư cỡ siêu lớn quy mô tài sản gần mười tỷ, vậy cũng khó trách Quách Thành Trạch, Mạnh Kiến Thanh lại hưng phấn đến thế.
Trong hai năm qua, Trần Bảo Tề dồn hết sức để phía thành phố có thể lấy tài nguyên tốt ra để chỉnh hợp, gần như không để ý sự phản đối của người ngoài mà đầu tư vào tập đoàn đầu tư Thị Cảng, quy mô tổng tài sản của tập đoàn đầu tư Thị Cảng lúc này (bao gồm cả số nợ) cũng phải hai tỷ rồi.
Hai năm nay Tống hệ dồn sức thúc đẩy tập đoàn Hoài Năng phát triển, quy mô tổng số vốn của tập đoàn Hoài Năng lúc này chỉ còn kém một chút là lên mười tỷ.
Nếu Lý Cốc mượn danh nghĩa tiệc cưới lần này, mà dễ dàng tạo ra được một tập đoàn đầu tư với số vốn gần mười tỷ như thế, thì thật sự sẽ có rất nhiều người đứng ngồi không yên.
Sắc mặt của Diệp Tuyển Phong, Tạ Hải Thành đều ngưng trọng, có uống nữa cũng không yên lòng, không còn hứng thú nữa.
Tạ Chỉ nhìn sắc mặt người trong bàn thay đổi, thì trong lòng cũng thầm than thở:
Bọn Diệp Tuyển Phong không phải lo lắng Thẩm Hoài và Mai thép có thể đạt được thứ gì đó trong giao dịch lần này, bọn họ càng lo lắng chuyện sau khi tập đoàn đầu tư quy mô siêu lớn mà Kế Kinh hệ nắm quyền khống chế được thành lập, thì rất có thể sẽ thay đổi lược lượng đôi bên trong vụ "than Hoài đông xuất", từ đó khiến tập đoàn Hoài Năng có quyền chủ đạo đối với "Than Hoài đông xuất".
Công trình đường sắt hai chiều Từ Đông, phương án đầu tiên đề xuất để tập đoàn Hoài Năng, tập đoàn đầu tư quốc hữu thuộc tỉnh, tập đoàn Than Hoài cùng nhau thúc đẩy, đồng thời tập đoàn khai thác Mai thép cũng hứa sẽ gánh vác nghĩa vụ bỏ vốn một phần.
Mà một khi Thẩm Hoài đồng ý chỉnh hợp tập đoàn khai thác Mai Khê, dùng Kế Kinh hệ do Từ Bái dẫn đầu, thì hoàn toàn có lý do tập trung nghĩa vụ mà trước đó ba công ty tập đoàn đầu tư quốc hữu thuộc tỉnh, tập đoàn Than Hoài và tập đoàn khai thác Mai Khê gánh vác trong công trình đường sắt hai chiều Từ Đông lên vai của tập đoàn đầu tư mới.
Lần này không chỉ đơn giản là vấn đề ai bỏ vốn nhiều, ai bỏ vốn ít.
Sau ba tháng Quốc Vụ Viện đổi nhiệm kỳ, Vương Nguyên chính thức chủ trì công việc của Quốc Vụ Viện, "Than Hoài đông xuất" rất có thể chính thức được xếp vào công tác phát triển trọng điểm thúc đẩy quốc gia, đến nước này, quyền chủ đạo công việc Than Hoài đông xuất, bất luận là đối với Tống hệ, hay là con đường làm quan của cá nhân Diệp Tuyển Phong, thì mới chân chính bộc lộ ý nghĩa.
Cũng không phải là nói vốn phát triển tập đoàn Hoài Năng eo hẹp, như vậy vừa hay có thể bớt đi gánh nặng bỏ vốn.
Hoàn toàn ngược lại, "Than Hoài đông xuất" chính thức xếp vào công tác kinh tế trọng điểm quốc gia sẽ có thể trực tiếp có được lượng lớn khoản vay chuyên dụng và trợ cấp hoàn thuế từ mặt bằng trù tính chung của quốc gia ai nắm càng nhiều quyền chủ đạo, thì cũng đạt được càng nhiều nước canh từ những khoản vay này.
Đoán được khả năng như thế, Diệp Tuyền Phong dĩ nhiên là tâm sự trùng trùng trong buổi tiệc.
Chu Tri Bạch và Tống Đồng sắp xếp phòng cưới ở Tân Phổ, tiệc tối cũng sắp xếp cử hành ở khách sạn quốc tế Bắc Sơn Bằng Duyệt, khách mời buổi trưa chưa rời đi cũng đều ngồi xe chạy về Hà Phổ. Sắp xếp như vậy cũng cố gắng hết sức để ông cụ cảm nhận được thành quả xây dựng và phát triển mấy năm nay ở Mai thép trong hai ba ngày ở Đông Hoa này.
Trên đường đám Diệp Tuyển Phong đến Tân Phổ, liền không nhịn được gọi Thẩm Hoài lên chiếc xe ba mươi chỗ mà bọn họ ngồi để hỏi thăm điều kiện giao dịch ngầm giữa Thẩm Hoài và Lý Cốc.
Thẩm Hoài tựa vào lưng ghế, tầm mắt quét qua mọi người trong xe, ông cụ khéo léo sắp xếp bọn họ lên xe này chính lại tiện cho bọn họ chất vấn mình trên xe. Anh biết quyết sách như thế của mình chỉ e đến cả bác gái, bác trai cũng chưa chắc có thể hiểu được.
- Trước kia tôi thiếu chín chắn, chuyện gì cũng đều thích cứng rắn cưỡng ép, nơi nơi thụ địch ở địa phương, làm việc rất chật vật, mọi người cũng dạy dỗ giúp đỡ tôi rất nhanh, trải qua những chuyện này, tôi cũng coi như là trưởng thành. Nếu còn không trưởng thành nữa, cũng có lỗi với sự dạy dỗ giúp đỡ của mọi người mấy năm gần đây.
Thẩm Hoài nở nụ cười trên mặt. Lói lời dạo đầu như thế, lại khiến Tạ Hải Thành, Diệp Tuyển Phong có cảm giác muốn kêu lên "hỏng bét rồi"
Thẩm Hoài tiếp tục nói:
- Năm gần đây, tình thế địa phương cũng phức tạp, cứ nói Mai Khê đi, tuy về mặt phát triển cá nhân tôi đã có chút thành tích nhỏ, nhưng Mai Khê dù sao cũng là khu Đường Áp, xí nghiệp công, tài sản công ở trấn Mai Khê bất luận là nguyên tắc quản lý của Đảng, hay là nguyên tắc quản lý tài sản công ở địa phương, tôi đều không thể nói Mai Khê là tài sản riêng của bản thân tôi, nắm trong tay không buông. Bí thư Mạnh và khu trưởng Chu tìm tôi, nói muốn tiến hành chỉnh hợp tập đoàn Mai Khê với tỉnh, không lý nào tôi lại nói không đồng ý chứ?
Tạ Chỉ cố ý không nhìn phản ứng của ba cô, dượng cô và Diệp Tuyển Phong. Ý nghĩa trong lời nói của Thẩm Hoài rất rõ ràng: khi anh và địa phương đấu nhau lợi hại nhất, bọn họ chưa từng ủng hộ hắn, thậm chí còn tìm cách cản trở, lúc này dựa vào cái gì mà yêu cầu anh vì lợi ích của bọn họ mà đấu đến sống chết với bọn Quách Thành Trạch, Mạnh Kiến Thanh?
Lúc này Thẩm Hoài tiến hành sự thống nhất ở một trình độ nhất định với Diệp Tuyển Phong, rõ ràng càng phù hợp với lợi ích của Mai thép.
Có điều da mặt Diệp Tuyển Phong dày đến mức vượt qua cả phỏng đoán của Tạ Chỉ.
- Trong việc xây dựng kinh tế trong nước, lợi ích căn bản của mọi người đều như nhau, không nên phân ra lẫn nhau gì đó. Lúc trước Mai thép muốn tiếp nhận lọc dầu Từ Thành, suy xét việc này càng có lợi cho sự phát triển sản nghiệp luyện hóa, cho dù lúc mới bắt đầu do không hiểu biết về nhau, nên có chỗ khác biệt, nhưng cuối cùng ý kiến của mọi người vẫn thống nhất nhau. Diệp Tuyển Phong gần như căn bản không nghe thấy lời nói ý tại ngôn ngoại của Thẩm Hoài, trầm ngâm một lát, đoạn nói: - Chỉnh hợp có cái lợi của chỉnh hợp, nhưng chia nhau cạnh tranh cũng có lợi là nâng cao tính tích cực của mọi người, bằng không thì xí nghiệp nhà nước mấy năm nay còn thay đổi chế độ gì chứ, chẳng phải cũng chỉ xoay quanh sức cạnh tranh của xí nghiệp và hiệu suất để phát triển thôi sao? Tập đoàn Mai Khê thuộc về địa phương, chuyện này không cần nghi ngờ, chỉ là chỉnh hợp tập đoàn Mai Khê, là lợi lớn hơn hại hay là hại lớn hơn lợi, là một quan viên địa phương có trách nhiệm, không thể nói vì có thể làm cho đồng liêu không vui mà không nói lên ý kiến của mình được.
Thẩm Hoài cúi đầu trầm ngâm, trong lòng lại nghĩ, bác hai đẩy Diệp Tuyển Phong ra quản lý tập đoàn Hoài Năng, cũng không phải ngẫu nhiên. Về năng lực nghiệp vụ có thể Diệp Tuyển Phong không bằng cô út, nhưng thủ đoạn đùa bỡn chính trị đích thực cao minh hơn một bậc, đề tài nói đi nói lại đơn giản chỉ là muốn anh duy trì lợi ích nhất trí với cả Tống hệ, muốn anh vạch rõ quan hệ với Kế Kinh hệ.
Thẩm Hoài không thể nói ra ký kết ngầm của mình và Lý Cốc, đoạn nói:
- Xuất phát từ đại cục, quy mô số vốn đổ vào sản nghiệp phát triển vịnh Hoài Hải càng lớn, thì địa phương càng có lợi lớn. Mai thép cắm rễ phát triển ở vịnh Hoài Hải, dĩ nhiên cũng theo đó mà được lợi ích lớn. Chỉ cần xác định công ty đầu tư mới thành lập có thể chuyên chú phát triển sản nghiệp vịnh Hoài Hải, thì chỉnh hợp tốt hơn phân tán, hợp tác tốt hơn cạnh tranh. Đạo lý này, tôi nghĩ không ai sẽ phản đối tôi chứ?
Tạ Chỉ ngẩng đầu nhìn Thẩm Hoài, không ngờ Thẩm Hoài lại nói trắng ra như vậy.
Cho dù là yêu cầu Mai thép duy trì lợi ích thống nhất với cả chỉnh thể Tống hệ, thì chẳng lẽ lại có thể nói, sự phát triển sản nghiệp khu vực vịnh Hoài Hải không phù hợp với lợi ích của tập đoàn Hoài Năng?
Sản nghiệp khu vực phát triển tốc độ cao, nhu cầu điện than cũng sẽ tăng lên nhanh chóng, chỉ cần không dính líu đến vấn đề quyền chủ đạo Than Hoài đông xuất, thì tập đoàn Hoài Năng là một nhà cung cấp điện lực chủ yếu của khu vực vịnh Hoài Hoài, thì có thể nói không có lợi ích lớn sao?
- Nếu nói chỉnh hợp tốt hơn phân tán, hợp tác tốt hơn cạnh tranh, thì sau khi thành lập công ty đầu tư mới, tập đoàn Hoài Năng cũng không phải không thể hợp tác với bọn họ. Diệp Tuyển Phong híp mắt lại, hỏi: - Như vậy, anh cũng cảm thấy rất tốt?
- Diệp tổng đang nói đến vấn đề Hoài Năng có cổ phần của Mai thép ư? Thẩm Hoài trực tiếp nói rõ ý uy hiếp giấu trong lời nói của Diệp Tuyển Phong, đoạn nói:
- Tôi cảm thấy Hoài Năng và phía tỉnh tích cực hợp tác cũng không có gì không tốt, mục đích của mọi người vẫn là muốn thúc đẩy địa khu vịnh Hoài Hải có thể phát triển được.
Nói đến đây, Thẩm Hoài ngẩng đầu nhìn cơ giới ở nơi cửa cảng lớn lộ ra ở đường chân trời, chỉ vào phía trước nói: - Cảng Tân Phổ ở phía trước, mất năm trước, tôi nhìn thấy địa phương phát triển quật khởi hùng tráng mạnh mẽ, thì đã nghĩ, chỉ cần mọi người nhất trí mục tiêu, nhất trí lợi ích, thì không cần lo lắng bước đi sẽ có chỗ không thống nhất, mà người thông minh, cũng không nên vì tham ăn thêm một miếng mà chọc cho mọi người công kích
Thẩm Hoài cũng chỉ có thể nói đến đây, cho dù đám người Từ Bái, Quách Thành Trạch có tính toán nhỏ nhặt, nhưng anh cho rằng Vương Nguyên chủ trì công tác Quốc Vụ Viện, tất nhiên phải chiếu cố chu toàn sự cân bằng lợi ích của các phái hệ; chỉ cần tập đoàn Hoài Năng thích cực thúc đẩy công trình đường sắt hai chiều Từ Đông, Vương Nguyên không thể ủng hộ Từ Bái nhảy ra giành lấy quyền chủ đạo, như vậy, đối với cả Kế Kinh hệ mà nói thì tướng ăn quá khó coi.
Diệp Tuyển Phong hôm nay lo lắng như vậy, nói cho cùng tư tưởng của bọn họ vẫn còn giới hạn trong cuộc quần chiến phái hệ, không nhìn thấy cảnh tượng rộng lớn hùng tráng hơn.