Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 814 - Chương 801: Tham Niệm.

Chưa xác định
Chương 801: Tham niệm.

Đàm phán công ty đầu tư mới chỉ là mạch nước ngầm che giấu bên dưới hôn lễ lần này, tuyệt đại đa số người thân bạn bè còn vẫn cảm thấy hưng phấn đàm luận về hôn lễ phù hoa náo động và bối cảnh gia tộc bí hiểm sau lưng hai bên.

Chu gia và tập đoàn Bằng Duyện tuy từng trải qua nguy cơ trong thời gian ngắn này, nhưng quầng sáng trong mắt người ngoài vẫn luôn sáng chói, bây giờ đã không chỉ là vấn đề đàm luận xem danh hiệu thủ phú Đông Hoa rơi vào nhà ai nữa, mọi người châu đầu ghé tai nghiên cứu xem cả tỉnh Hoài Hài này rốt cuộc còn có phú hào nào có gia tài nhiều hơn Chu gia hay không.

Rời khỏi đảo Tây Sơn, ngồi xe chạy đến Bằng Duyệt Bắc Sơn tham gia tiệc tối, trong đầu Trần Bảo Tề nghĩ đến dáng vẻ chuyện trò vui vẻ của Thẩm Hoài với đám người Lý Cốc, Quách Thành Trạch, Mạnh Kiến Thanh, trong lòng không cách nào bình tĩnh lại, nhưng lại không có cách nào hiên ngang xáp lại nghe xem bọn họ đang âm mưu cái gì, ngồi ở trong xe mà cảm thấy đầu đau âm ỉ.

Cao Dương ngồi ở vị trí phó lái, nhìn thấy Trần Bảo Tề nhíu mi trợn mắt từ kính chiếu hậu, xoay người qua, cười nói:

- Chu Tri Bạch cũng là Vương lão ngũ giàu có nhất trong thành phố chúng ta gần đây, vừa rồi trong khách sạn có đến mấy người nói một cách chua chát, nói cái gì mà cô dâu nhìn rất tầm thường, mà lại không biết lai lịch của cô dâu nha.

Trần Bảo Tề miễn cưỡng cười, ông ta cũng không muốn để Cao Dương nhìn ra ông ta đang tâm sự trùng trùng, đoạn nói:

- Sự sắp xếp của Chu gia vẫn rất có trình độ, ý của Tống lão cũng không hi vọng phô trương quá…

- Cũng có người biết tình hình, hôm nay bọn họ cũng nói mấy câu kỳ lạ, nói đây chẳng phải rõ ràng là quan thương kết hợp lợi ích sao?

Cao Dương lại nói.

Trần Bảo Tề liếc nhìn Cao Dương, lại xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, đoạn nói:

- Trong thành phố ai dám nói năng lung tung, cậu nghe được thì đừng khách khí…

Nghe thấy câu nói chứa ý cảnh cáo của Trần Bảo Tề, Cao Dương ngượng ngùng cười, không nói thêm gì nữa.

Nhìn thần sắc Cao Dương, Trần Bảo Tề cũng không đả kích tính tích cực của cậu ta, nói:

- Luật pháp có cấm không cho họ Tống gả con gái cho con cháu họ Chu không? Đã nói tự do hôn nhân đã bao nhiêu năm rồi, suy nghĩ của một số người vẫn thích chui vào sừng trâu, con cháu thủ đô nhiều như vậy, có phải là muốn dùng kính lúp soi tỏ từng mối hôn sự của bọn họ không, làm thẩm tra chính trị gì đó?

Nghe Tràn Bảo Tề nói thế, sau lưng Cao Dương đổ mồ hôi lạnh, thầm cảm thấy ý niệm vừa rồi thật sự là chủ ý cùi bắp. Nếu bọn họ thả ra tin tức nhạy cảm nào đó trong hôn nhân của Chu Tri Bạch và Tống Đồng, có thể đả kích được Tống hệ hay không thì khoan nói, có điều khả năng lớn nhất chính là gọi đến rất nhiều công kích cho đại lão ở Yến Kinh.

Trần Bảo Tề cũng không nói gì thêm, ông ta đoán Cao Dương hẳn cũng nhìn thấy sự lo âu về tình hình hôm nay.

Thẩm Hoài khó chơi khó đấu, mấy năm nay rất nhiều người đều lĩnh hội sâu sắc. Nhưng cho dù nói thế nào, cho dù lợi ích của việc Thẩm Hoài kết hợp với thế lực địa phương nằm ngoài dự liệu của mọi người, thì Thẩm Hoài vẫn coi như là phái không hàng tiêu chuẩn.

Trần Bảo Tề trước kia vẫn luôn tìm cơ hội về mặt này, đầu năm ngoài ông ấy ủng hộ một số người làm động tác nhảy phiếu trong cuộc tuyển cử huyện Hà Phổ, chính là ví dụ. Tuy động tác lần trước thất bại, nhưng không có nghĩa là sau này sẽ không có cơ hội về mặt này.

Hôn nhân của Chu Tri Bạch và con gái của Tống Văn Huệ Tống Đông, đại đa số người đều đang thảo luận một cách náo nhiệt hôn lễ phù hoa này, thế nhưng trong mắt Trần Bảo Tề, hôn nhân này chính là bước dung hòa tiếp theo trong nội bộ Mai thép hệ, là bước dung hòa tiếp theo giữa Thẩm Hoài và thế lực địa phương.

Những đàm luận quan tâm xem Chu gia lúc này có bao nhiêu tài sản, Trần Bảo Tề cũng chỉ trùng hợp nghe được mấy câu, chỉ là quyền cổ phiếu của Mai thép hệ quan hệ rắc rối phức tạp, một phần tài sản tương đối của Chu gia đều che giấu trong quan hệ cổ phần phức tạp rắc rối này, có thể để người ngoài nhìn thấy thật sự có bao nhiêu sao?

Điều người ngoài tương đối biết rõ là nghiệp vụ thương mại nguyên liệu mà Chu gia trước nay vẫn luôn một mình làm, chỉ dựa vào một phần này, Chu gia đã nắm giữ tập đoàn thương mại Dân Doanh lớn nhất toàn tỉnh rồi.

Nhưng người chân chính biết được nội tình đều biết rõ, tài sản có giá trị nhất Chu gia chính là cổ phiếu đầu tư vào Chử Giang, mà biểu hiện tập trung nhất mà thế lực địa phương Đông Hoa và tư bản Dân Doanh quật khởi mấy năm nay cũng đều nằm ở đầu tư Chử Giang.

Đầu tư Chử Giang mấy năm nay gần như tham sự vào tất cả hạng mục đầu tư mà Mai thép chủ đạo, giá trị cổ phiếu mà công nghiệp Mai Khê nắm giữ đối với công ty Thượng Thị đã vượt qua một tỷ, tổng tài sản vượt hơn bốn tỷ, hơn nữa thế lực tư bản chân chính cắm rễ ở Đông Hoa, lại thông qua mạng lưới quan hệ mà đám người Ngô Hải Phong, Dương Ngọc Quyền, Hùng Văn Bân kinh doanh mấy năm nay, mạng lưới quan hệ cũng thẩm thấu vào tầng thấp nhất ở quan trường Đông Hoa.

Nếu không nhìn thấy khả năng đầu tư Chử Giang có phân hóa, thì gần như không có khả năng Thẩm Hoài và thế lực địa phương tan rã, cũng có nghĩa là Mai thép càng cắm sâu xuống hút lấy dinh dưỡng của mảnh đất này.

Nghĩ đến đây, Trần Bảo Tề cũng chỉ có thể than nhẹ. Ông ta cũng thấp thoáng cảm thấy Tống lão gia tử Tống Hoa mấy năm nay chưa từng rời thủ đô, lần này đến Đông Hoa không chỉ vì cháu ngoại xuất giá đơn giản như thế, chủ yếu hơn hẳn là đến Đông Hoa liếc nhìn sự phát triển của Mai thép.

Mặc dù mọi người dự đoán tài sản của Chu gia lúc này có khoảng mười lăm mười sáu tỷ, có thể sánh ngang với lão tổng Triệu Mạt Thạch của Điện khí Phổ Thành thuộc tập đoàn Dân doanh đứng đầu trong tỉnh, nhưng tài sản mà Chu gia có được, chỉ là một góc nổi lên trên mặt biển của tảng băng tập đoàn Công nghiệp liên hợp của Mai thép hệ mà thôi.

Có khi thật sự chỉ là trong phút chốc, cho dù là Trần Bảo Tề đã chú ý đến sự phát triển và tranh đấu quyền lực của Đông Hoa từ rất sớm, nhưng cũng có cảm giác không chân thật đối với sự quật khởi của Mai thép trong mấy năm nay.

Ngay khi mọi người còn bàn tán sôi nổi không ngớt về thành tựu trong sự phát triển sản nghiệp thép của Mai thép, thì luyện hóa Chử Nam luyện hóa ra một triệu tấn dầu thô năm ngoái đã bất động thanh sắc bắt đầu thử nghiệm vận hành sản xuất, luyện hóa Tân Phổ cũng bắt đầu tiến vào giai đoạn trang bị cơ sở vật chất.

Mà vừa rồi khi Thẩm Hoài miêu tả viễn cảnh phát triển căn cứ đóng thuyền trang thiết bị trên biển ở đảo Tây Sơn, dã tâm theo đó lộ ra càng khiến người ta kinh ngạc. Tập đoàn vận tải biển Tân Phổ mượn khủng hoảng tài chính Á Thái, trong lúc giá cả thuê bán luân phiên dự trữ Đông Nam Á sụt giảm, mượn dịp liên thủ với tập đoàn Trường Thanh, mua sắm hàng hóa giá rẻ quy mô lớn, trước mắt dưới trướng tổng tải trọng đã đạt sáu trăm ngàn tấn, trở thành xí nghiệp vận tải tàu thuyền hàng đầu ở tỉnh Hoài Hải,nhưng vẫn chỉ có thể thỏa mãn chưa đến một phần ba nhu cầu vận chuyển của Mai thép hệ như trước.

Kinh doanh ở cấp độ xí nghiệp, cần có thời gian dần dần bộc lộ thành tích, Mai thép hệ còn có khoảng cách rất lớn với những xí nghiệp trung ương quy mô lớn và xí nghiệp khai thác mỏ hàng đầu thế giới, nhưng khi rất nhiều vùng duyên hải còn đang học tập, mò mẫm khái niệm “tụ quần sản nghiệp gần cảng”, thì Trần Bảo Tề đã chú ý tới bài văn mà Thẩm Hoài đã phát biểu mấy lần gần đây, đã có nhắc đến khái niệm kinh tế toàn diện như “kinh tế hải dương”.

Điều này có nghĩa là Thẩm Hoài kinh doanh Hà Phổ, trong lòng đã có quan niệm toàn diện và rõ ràng hơn, mà bọn họ muốn phát triển tốt Tân Tân, thì cứ phải học tập Thẩm Hoài, cảm giác nén trong lòng mà không giải tỏa được thật sự khiến người ta khó chịu.

Thế cục này rốt cuộc phải phá thế nào?

Sau tiệc tối, ông cụ và mọi người trở về khách sạn nghỉ dưỡng Chử Viên ở Mai Khê, Thẩm Hoài lại ở lại ứng phó, đợi sau khi các khách khứa khác đã về hết mới cùng ngồi xe về Mai Khê với bọn Tống Hồng Quân.

Chu Tri Bạch và Tống Đồng tuy là cô dâu chú rể của đêm nay, nhưng khách khứa chưa về thì họ cũng không có cơ hội nghỉ ngơi, cùng nhau chạy đến khách sạn Chử Viên.

Thẩm Hoài và Chu Tri Bạch, Tống Hồng Quân đậu xe bên bãi đỗ xe hút điếu thuốc trước, Tống Đồng khoác một chiếc áo khoác nỉ bên ngoài lễ phục, cũng không chú ý hình tượng gì, đi qua nhận lấy điều thuốc trong miệng Chu Tri Bạch, rít hai hơi.

- Anh nói này, em chú ý hình tượng chút đi, để cô út nhìn thấy, có thể xử lý em ngay mặt Tri Bạch đó.

Thẩm Hoài nói.

- Kết hôn mệt chết em.

Tống Đồng chột dạ nhìn vào khách sạn, trả thuốc lại cho Chu Tri Bạch, hỏi Chu Tri Bạch:

- Có mệt không?

- Sao không mệt…

Chi Tri Bạch cười nói.

- Vậy thì đúng rồi, kết hôn mà dày vò như thế, dày vò đến thảm, sau này khi sống với nhau ầm ĩ cãi vã muốn chia tay, sẽ ngẫm nghĩ lại, xem có còn muốn dày vò như vậy lần nữa không.

Tống Hồng Quân cười nói.

Thẩm Hoài cười ha ha, vỗ vai Tống Hồng Quân, cười nói:

- Anh có bản lĩnh thì cả đời đừng kết hôn. Lúc tối khi Tri Bạch và Tống Đồng uống rượu giao bôi trên sân khấu, anh không nhìn thấy dáng vẻ mắt ngân ngấn lệ của mẹ anh sao…

- Cậu đừng nói những chuyện này gây áp lực cho tôi.

Tống Hồng Quân nhún vai, duy trì khoảng cách với Thẩm Hoài, nói:

- Tôi không thích nghe mấy câu này.

Thẩm Hoài cười to, nhìn đồng hồ, nói:

- Không còn sớm nữa, vào chào hỏi ông cụ đã, còn phải đưa Tri Bạch và Tống Đồng vào động phòng nữa…

Chu Tri Bạch và Tống Đồng cũng có không ít bạn học đại học đến tham dự hôn lễ. Sau tiệc tối bọn họ chạy từ Bắc Sơn Bằng Duyệt đến Mai Khê trước, lúc này đi ra hỏi náo động phòng gì đó, Thẩm Hoài và Tống Hồng Quân nói với các bạn học của Tống Đồng và Chu Tri Bạch, bọn họ vào tìm ông cụ hỏi thăm một tiếng, phía mẹ của Thành Di thì lát nữa cũng phải đi hỏi thăm một tiếng.

Đi đến ngôi lầu mà ông cụ và cô cả Tống Anh, dượng cả Tống Kiện ở, Thẩm Hoài và Tống Hồng Quân đi vào, bảo vệ của ông cụ đều ngồi dưới lầu, chào hỏi với bọn họ,nói mấy người tới thăm vừa rời đi, chỉ còn cha anh, cô út, dượng út ở bên trong.

Thẩm Hoài và Tống Hồng Quân lên lầu, vào cửa thì nghe thấy ông cụ nói chuyện bên trong.

- Nếu con có thể bình tĩnh lại, mất bốn năm năm tạo ra những thành tích này, đừng nói là Phó Tỉnh trưởng thường trực, cho dù là Tỉnh trưởng, Bí thư tỉnh ủy cũng dư sức,con cũng có tư cách làm. Bây giờ con nói con có cơ hội tranh chức Phó tỉnh trưởng thường trực, con bảo ta ném cái mặt già này đi đâu đây?

Thẩm Hoài và Tống Hồng Quân dừng bước lại, lại lặng lẽ lui bước xuống lầu, đứng ở góc cầu thang đợi ông cụ giáo huấn xong rồi lên lầu cũng chưa muộn, tránh tình hình khiến hai bên lúng túng.

Thẩm Hoài lấy thuốc ra, lại cầm lấy bật lửa, lại sợ tiếng bật lửa quá vang, do dự một lát, nhớ ra anh có quẹt diêm của khách sạn trong túi quần, lấy quẹt diêm ra, châm lửa cho mình và Tống Hồng Quân.

Nhìn khói thuốc lượn lờ bay, trong lòng Thẩm Hoài cũng bất đắc dĩ, dù thế nào anh cũng không ngờ lúc này cha anh lại có dã tâm với chức “Phó tỉnh trưởng thường trực”,còn chọn ngay lúc này mà đề xuất với ông cụ.

Một tỉnh, một thành phố thậm chí là một huyện khu, Tỉnh trưởng, Thị trưởng, Khu trưởng, Huyện trưởng đều có thể bày bố, nhưng nếu là “Phó thường vụ” cụ thể quản nghiệp vụ, thì không cứng nghiệp vụ, không có năng lực khống chế toàn cục, công tác kinh tế thì rất có thể sẽ chia năm sẻ bảy.

Trước mắt thăng tiến coi trọng thành tích thật, một cánh tay của trung tâm thành phố cùng lý lịch của “Phó thường vụ” chính là nấc thang quan trọng để chính cục tỉnh thành phố leo lên.

Cho dù là nói về mặt nào, cha anh Tống Bính Sinh đều không đủ tư cách tranh chứ “Phó thường vụ”, Thẩm Hoài không không ngờ ông còn có thể đưa ra yêu cầu như thế”.Lẽ nào, con người khó làm nhất chính là nhìn rõ bản thân mình?

- Ôi, đã là người hơn năm mươi rồi…

Thấy Tống Hồng Quân không nói gì nhìn sang, Thẩm Hoài bất đắc dĩ buông tay thở dài.

Bình Luận (0)
Comment