Đợi Chu Tri Bạch, Tống Đồng đến, Thẩm Hoài, Tống Hồng Quân mới cùng bọn họ lên lầu thăm hỏi ông cụ.
Đi vào trong phòng, tầm mắt Thẩm Hoài quét qua sắc mặt khó coi của cha anh Tống Bính Sinh, đoạn nói với ông cụ:
- Bọn con đưa Tri Bạch, Tống Đồng về Tân Phổ, ông nội mọi người nghỉ ngơi sớm…
Ông cụ rất dễ dàng thoát ra khỏi cảm xúc “dạy con” vừa rồi, cười nói:
- Các cháu còn đảo một vòng qua đây làm gì, thời gian không còn sớm nữa.
- Từ Bái, Lý Cốc thành lập một công ty đầu tư quy mô lớn ở tỉnh, còn muốn chỉnh hợp một số tài nguyên ở Đông Hoa vào, để có thể thúc đẩy việc xây dựng cơ sở vật chất và phát triển sản nghiệp của vịnh Hoài Hải tốt hơn. Cháu cảm thấy đây là chuyện tốt, nhưng cũng có chút không nắm chắc, muốn qua đây hỏi ý kiến ông nội…
- Vương Nguyên có thể chủ trì công tác Quốc Vụ Viện, là có năng lực, cũng có thành tích thật, cho nên mọi người cũng đều tin tưởng ông ấy. Bây giờ rất nhiều nơi đều có chút vấn đề, nhưng không cản trở chủ thể tích cực hướng lên.
Ông cụ nói:
- Nếu nhất định hỏi ý kiến ông, thì ý kiến của ông chính là các cháu nên có năng lực xử lý tốt vấn đề gặp phải…
Thẩm Hoài gật đầu, anh cũng biết ông cụ sẽ nói như thế, nhưng có những câu vẫn nên hỏi trước mặt mọi người, mới có thể chặn miệng người khác.
Bây giờ ông cụ đã nói như vậy, Thẩm Hoài cũng không nói gì thêm.
Thẩm Hoài cũng không biết Thành Di có ngủ ở chỗ mẹ cô hay không, sau khi xuống lầu thì gọi điện cho cô, trong điện thoại nghe thấy tiếng mẹ cô giục cô ra.
Chờ một lát, Thành Di mặc một chiếc áo khoác màu cà phê đi ra, Thẩm Hoài cười hỏi cô:
- Đúng rồi, bây giờ em đi theo anh, đến tối anh cũng không còn sức lái xe chở em về, anh có cần đi xin chỉ thị phía thái hậu không?
Thành Di đấm anh một cái, rồi kéo Tống Đồng lên xe trước.
Thêm vào bạn học, bạn bè của Chu Tri Bạch, Tống Đồng đến tham dự hôn lễ, lại có thêm năm chiếc xe chạy đến Tân Phổ.
Chu Tri Bạch từng du học ở Anh, Tống Đồng học chính quy, thạc sĩ ở Hong Kong, đều học trường danh tiếng, bạn học hồi đại học và khi du học của bọn họ thế nào cũng coi như là thành phần trí thức.
Có người tuy chưa chắc có vận may như Chu Tri Bạch, tuổi còn trẻ mà đã kinh doanh xí nghiệp gia tộc, lại rất dễ hòa nhập vào Mai thép, nhưng bọn họ cũng nhiều người đang trong giai đoạn thăng tiến trong sự nghiệp hoặc đang dần dần nhìn thấu cánh cửa sự nghiệp cuộc đời.
Hôm qua sau khi Thẩm Hoài say khướt, mệt mỏi từ trong xương cốt còn chưa tan hết, sức khỏe tinh thần còn chưa khôi phục triệt để, hôm nay lại xã giao thêm một ngày,người mệt đến rã rời.
Có điều, những bạn học, bạn bè kia của Chu Tri Bạch, Tống Đồng qua khỏi đêm nay thì ngày mai đều lục tục kéo nhau rời Đông Hoa, Thẩm Hoài cũng không rút được chút thời gian đi hòa nhập, cho nên anh cũng mặc kệ mệt mỏi thế nào, cũng cùng nhau đưa Chu Tri Bạch, Tống Đồng đi động phòng, ngày mai còn phải bớt chút thời gian cùng Chu Tri Bạch, Tống Đồng ăn bữa cơm trưa với bạn học của họ nữa.
Chu Tri Bạch, Tống Đồng sắp xếp phòng tân hôn ở một căn biệt thự mới xây ở Tân Thành gần cảng, nằm ở phía đông núi Tú Nham ven mặt nam Tân Thành gần cảng.
Bọn Thẩm Hoài lái xe chạy đến, một số thân thích của họ Chu đã đợi ở đó rồi, Chu Dụ dẫn con gái cô Tình Tình cũng có mặt.
Cô gái nhỏ phấn điêu ngọc mài, tết bím tóc sừng dê, gương mặt gần như đúc từ một khuôn với mẹ cô bé, đôi mắt to long lanh, dễ thương hoạt bát nói không nên lời.
Thành Di cũng ở đây, Thẩm Hoài không tiện nói gì đó với Chu Dụ, nhìn cô gái nhỏ sải chân chạy khắp nhà đuổi theo một con sóc cũng không biết từ đâu chạy ra, vươn tay ôm lấy cô bé, cười nói:
- Tình Tình lại xinh đẹp hơn rồi nha, đến đây, hôn chú hai cái nào…
- Không muốn đâu.
Tình Tình lại giãy dụa muốn thoát ra, lắc gương mặt không cho Thẩm Hoài hôn, còn la lên nói:
- Mẹ con nói, nhìn thấy bé gái xinh đẹp mà muốn hôn, tuyệt đối không phải người tốt gì!
Thẩm Hoài “thẹn quá hóa giận” ôm Tình Tình trong lòng hung hăng hôn hai cái, mới thả cô bé ra chạy về phía Chu Dụ, nhìn mọi người cười ồ lên, hỏi:
- Thế nào, bây giờ nhìn tôi có phải là rất có cảm giác cưỡng nam bức nữ, làm xằng làm bậy không?
- Có bản lĩnh đừng ức hiếp bé gái chứ, đi hôn mẹ người ta ngay trước mặt mọi người đi!
Tôn Á Lâm không thấy bóng dáng từ sau khi rời khỏi Bắc Sơn Bằng Duyệt, lại chẳng muốn đến Chử Viên ứng phó quan hệ giao tế phức tạp nên đã chạy đến phòng tân hôn phía này trước, nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Hoài cố làm ra vẻ trước mặt Thành Di thì không nhịn được mà đi đến nói nhỏ chọc thủng trái tim anh.
Thẩm Hoài không có cách nào với Tôn Á Lâm, lặng lẽ mỉm cười, nhìn sang Chu Dụ. Chu Dụ chỉ nắm tay con gái cô đứng một bên, rất cẩn thận duy trì khoảng cách với anh, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười duyên dáng, trong mắt cũng có vẻ nhu tình mà anh có thể nhìn thấu. Thật ra tối nay Hùng Văn Bân đã trực tiếp đón xe về Nghi Thành rồi, ngày tết của Hùng Đại Ny vẫn còn hai ngày cũng trực tiếp trở về, Thẩm Hoài cũng không tìm thấy cơ hội nói gì với cô, trong lòng cũng áy náy.
Mọi người cười đi vào phòng, Thẩm Hoài lúc này nhìn thấy Chu Nghi cũng ở trong phòng, lấy làm lạ hỏi:
- Sao muộn rồi mà cô cũng còn ở đây?
Trong mắt Chu Nghi lóe lên vẻ giảo hoạt, hỏi ngược lại:
- Sao tôi lại không thể ở đây hả, sau này tôi còn phải làm hàng xóm của Chu tổng, chị Đồng nữa…
Tống Hồng Quân phản ứng trước nhất, lập tức mắng Chu Lập phía sau:
- Tôi đã nói Chu mập không ra gì rồi, khu lầu tốt nhất bên này gã sống chết cầm trong tay không chịu bán, tôi còn tưỡng gã giữ riêng lại cho ai, hóa ra là giữ lại cho con gái bảo bối của gã làm quà cưới…
Núi Tú Nham cũng cao bốn năm mươi mét, phạm vi không lớn, nằm ở rìa phía nam Tân Thành gần cảng, liền kề với trấn cổ Tân Phổ, cách đường ven biển cũng khoảng một cây số.
Thành phố mới Lâm Cảng xây dựng ở giữa, chủ yếu là lợi dụng đất trũng ở Tân Hải tiến hành xây dựng, ngoài trừ tháo dỡ trấn cổ Tân Phổ ở Tân Hải và núi Tú Nham bên này, phong cảnh tự nhiên khá đẹp ra, những nơi khác đều phải đầu tư xây dựng sau đó, nhưng về mặt chỉnh thể còn kém một chút.
Núi Tú Nham bao trùm khu rừng thiên nhiên có trên trăm mẫu, giữa chân núi phía bắc và khu vườn học viện trong quy hoạch còn có đất ẩm chừng hai ba trăm mẫu, đều là tài nguyên và phong cảnh tự nhiên cực kỳ hiếm có trên bình nguyên canh tác Tân Hải, cũng là dải phong cảnh thành thị xây dựng trọng điểm trong tương lai của thành mới Lâm cảng.
Chỉ là núi Tú Nham và trấn cổ Tân Phổ sau khi dỡ bỏ lúc này vẫn còn chưa phát triển xây dựng, ngoài trừ khu biệt thự mới xây xong ở đây, ven đường qua đây ngoài trừ đèn đường thì đều tối tăm một khu, còn có một số nông trại còn chưa dỡ bỏ cho người ta cảm giác hoang vu dã ngoại, thậm chí còn có chút hoang vắng, nhìn không ra có bao nhiêu chỗ có phong cảnh tú lệ tao nhã.
Có điều có đôi khi chính là như thế, đợi khi mọi người ý thức được nơi nà là chỗ tốt, thì sẽ phát hiện nơi này đã không còn không gian cho ai chen vào nữa – người chỉ cần có lòng tin vào sự phát triển tương lai của thành mới Lâm Cảng thì tự nhiên sẽ ý thức được ưu thế và tiềm lực của núi Tú Nham và khu vực xung quanh, cũng đều chạy qua đây cướp đi mấy chục căn biệt thự được phát triển ở phía đông núi Tú Nham trước.
Một căn biệt thự độc lập trị giá không quá tám chín trăm, đối với đám người giàu có này thật sự không tính là cao đến không thể với tới, trong huyện vốn còn định giữ lại mấy căn làm tòa nhà Thường vụ, Thẩm Hoài và Đào Kế Hưng ngẫm nghĩ đến ảnh hưởng, nghĩ thôi cũng từ bỏ.
Tống Hồng Quân vốn cũng muốn giữ lại một ngôi nhà nhỏ ở đây, nhưng gần đây anh ta không ở trong nước, có mấy căn nhà anh ta nhìn trúng đều đã rơi vào trong túi người khác rồi, anh ta còn cảm thấy rất đáng tiếc, không ngờ Chu Lập lại giữ riêng cho con gái của mình một căn nhà, bây giờ chỉ có thể bực tức mấy câu, là chuyện không tránh khỏi.
Có điều Tống Hồng Quân nói xấu Chu Lập trước mặt mọi người, Chu Nghi nghe xong cũng chỉ có thể đỏ mặt không nói gì.
Thẩm Hoài lại nhớ ra Chu Nghi chừng nửa năm nữa sẽ tốt nghiệp, tin rằng Chu Lập đã sắp xếp nhà cho Chu Nghi ở Tân Phổ rồi, đại khái còn hi vọng Chu Nghi tốt nghiệp xong thì về Đông Hoa công tác chăng?
Thẩm Hoài dĩ nhiên sẽ không hỏi gì ngay mặt, nhìn thấy Thành Di bước qua nhiệt tình nói chuyện với Chu nghi, anh vờ hồ đồ đi vào trong, đều là nợ hồ đồ không tính rõ được.
…
Sau khi nghi thức vào động phòng qua đi, Thẩm Hoài cũng không ở lại lâu, cùng Thành Di ngồi xe về chỗ ở chỗ tiểu khu thành nam đã quá nửa đêm rồi.
Vào nhà ngồi xuống, Thành Di lấy một cái hộp nhỏ trong bóp ra đưa cho Thẩm Hoài, nói:
- Đúng rồi, anh em tặng quà cho hai chúng ta…
Anh của Thành Di Thành Tinh trưa nay đã lên máy bay về Yến Kinh. Anh ta vội vàng về nước, Đông Hoa thì một tuần cũng ngồi máy bay hai lần về Yến Kinh. Trưa nay Thẩm Hoài cũng bận ứng phó rất nhiều người, không có thời gian nói mấy câu với Thành Tinh, càng đừng nói là cùng Thành Di và mẹ cô đưa Thành Tinh ra sân bay.
Thẩm Hoài nhận lấy cái hộp, mở ra là một tượng nhân vật kim loại được đúc ra, chất liệu thoạt nhìn giống một nữa vỏ pháo, chỗ mép mài bén nhọn và sắc bén như thể,chạm trổ không tính là tinh tế, đường cong thô thiển, rõ ràng có chút thô, hẳn là Thành Tinh chính tay làm ra. Ngày mà anh và Thành Di đính hôn, Thành Tinh không lấy món quà đã chuẩn bị xong từ sớm này ra, lại lấy ra lúc rời Đông Hoa, cũng coi như là một sự chấp nhận ở một mức độ nào đó đối với đứa em rể này chứ?
- Anh em không định về nước định cư sao?
Thẩm Hoài đặt bức tượng lên bàn, hỏi Thành Di.
- Anh ấy nói anh làm phóng viên ở nước ngoài sống cũng rất tốt, mà tất cả những phù hoa trong nước đều là lốc xoáy cực lớn, anh ấy không thích.
Thành Di nói:
- Anh ấy nói gần đây anh ấy cũng định kết hôn, mẹ em còn rất vui mừng vì chuyện này.
Có liên quan đến một số chuyện cũ của Thành Tinh, và ân oán năm đó của Thành Tinh và bọn Diệp Tuyển Phong cùng đủ mọi tâm cơ cuối cùng lựa chọn xuất ngoại, Thẩm Hoài đã nghe được một ít từ chỗ Tống Hồng Quân.
Chuyện cũ ngày xưa đào ra tất nhiên sẽ không phải thứ sạch sẽ, nếu lúc này Thành Tinh đã không muốn về nước, trong lòng Thẩm Hoài cũng coi như là chuyện tốt, gác chân nằm trên sô pha, ôm Thành Di trong lòng, lưu manh nói:
- Hai ngày nay xương cốt thật rã rời, đến đây, hôn anh hai cái nào…
- Nhìn thấy bé gái xinh đẹp mà muốn hôn, tuyệt đối không phải thứ tốt gì.
Thành Di cười hì hì tránh đi, đoạn nói:
- Em không thể không bằng cả một bé gái sáu bảy tuổi được?
Thẩm Hoài tức giận nghiêng đầu trên sô pha, lát sau lại bò dậy khỏi sô pha, vào nhà bếp nấu nước. Tuy rằng mệt người nhưng không ngủ được, pha một bình trà, vào xích đu trong viện ngồi một lát, cùng ngắm ánh sáo hiếm hoi trên trời với Thành Di, trời đêm gió lạnh thổi qua, hỏi cô:
- Hai ngày nay em có cảm giác gì?
- Rối ren, giống như trời đêm này, khiến anh gần như có thể nhìn ra quỹ đạo nào đó, nhưng lại không nhìn ra được.
Thành Di tựa vào vào Thẩm Hoài, ngẩng đầu nhìn bầu trời lác đác ánh sao, đoạn nói tiếp:
- Nhưng có một cảm giác khiến người ta thở dốc. Cảm giác của anh thì sao?
- Cũng gần như thế.
Thẩm Hoài cười nói.