Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 824 - Chương 811: Cãi Vã.

Chưa xác định
Chương 811: Cãi vã.

Sau màn ân ái mặn nồng Hùng Đại Ny tắm rửa đơn giản qua loa rồi uể oải đi ngủ. Thân thể mềm mại dưới ánh đèn, tấm chăn đắp ngang lộ rõ da thịt trắng nhẵn nhụi như tuyết, đôi gò bồng đầy đặn, hai hạt nụ hoa hơi nở to bừng đỏ, tóc dài đen lánh chấm cổ, nửa khuôn mặt trắng như phấn vẫn còn phơn phớt hồng, xinh đẹp khiến người nửa đêm không muốn rời khỏi, khiến người chịu không được cảm giác dư vị tuyệt vời của màn ân ái vừa rồi mang tới, trở lại lúc Hùng Đại Ny bị đẩy lên đám mây, bị anh dùng sức ôm lấy và cắn, thân mình dán chặt vào thân dưới của cô.

Thẩm Hoài mở cửa sổ, ngồi trên ghế bành trước cửa sổ. Châm một điếu thuốc, nhìn ngắm tấm thân ngọc ngà của người đẹp. Nhìn tấm thân mềm mại đến mê người của cô được chiếc chắn đắp hờ qua người, lộ ra đôi chân thon dài, trắng hồng nõn nà. Ngón chân trắng tinh nhìn lên cũng đáng yêu đến vậy trông giống như trái lựu.

Hùng Đại Ny mở mắt thấy Thẩm Hoài ngồi trước cửa sổ, hỏi:

- Sao vẫn chưa đi?

- Không bỏ đi được. Thẩm Hoài nói, đi tới ngồi bên giường, lấy ngón anhy nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt mịn như son, hương thơm tràn đầy, cười:

- Có điều, không đi sợ có người ép khô rồi.

-…

Hùng Đại Ny xấu hổ há mồm cắn đầu ngón anhy của Thẩm Hoài. Chỉ là nghĩ tới vẻ điên cuồng vừa rồi của chính mình, hầu như đến bây giờ vẫn còn cảm thấy dòng điện chạy qua cơ thể. Dù là nằm xuống giường ngủ một lúc, cảm giác tê dại cả người cũng vẫn chưa hết.

Tuy ngượng ngùng, nhưng cảm giác như vậy lại cảm thấy rất tốt. Hùng Đại Ny dựa vào đầu giường, đầy tình ý nhìn khuôn mặt anh tuấn của Thẩm Hoài khiến cô mê muội,quay mặt của anh lại, mân mê đôi môi hồng và hôn anh một cái, nói:

- Anh cũng về sớm nghỉ ngơi đi, đừng vất vả quá.

- Tiếp tục nữa anh cũng không cảm thấy vất vả.

Thẩm Hoài nói.

Nhìn dáng vẻ quyến rũ với đôi mắt lưu luyến của Hùng Đại Ny, anh không cầm lòng nổi cúi xuống ôm lấy bộ ngực đầy đặn của cô.

-…

Hùng Đại Ny thân đẹp lực yếu, nếu tiếp tục nữa thì lần ngày mai lại không thể đi làm được, liếc Thẩm Hoài một cái, đẩy anh ra, hờn dỗi mắng:

- Chỉ biết nói những lời lưu manh, mau cút đi.

Nghe thấy tiếng của Thẩm Hoài đi cầu thang xuống lầu, Hùng Đại Ny nhấc mình, lấy áo ngủ ở đầu giường ngồi trước cửa sổ, nhìn bóng của Thẩm Hoài dưới bóng đèn đường đi ra khỏi khu cư xá.

Đêm đã về khuya, ngoại trừ chó mèo động dục thỉnh thoảng kêu một, hai tiếng trong khu cư xá, hầu như không nghe thấy những âm thanh nào khác, trong khu cũng không nhìn thấy bóng người nào, chỉ có bóng cây nghiêng ngả. Hùng Đại Ny dựa mặt vào tấm kính có chút hơi lạnh, chỉ cảm thấy giờ phút này thật là tĩnh lặng, thời gian dường như cứ dần dần trôi, khiến người anh muốn từ cảm giác đắm chìm đó mà không thoát ra được…

Qua nửa đêm, trên đường cái còn một số phòng ca múa nhạc, quán bar vấn đang kinh doanh. Chốn xa hoa trụy lạc, nhưng tiếng người ồn ào và tiếng nhạc che dấu sau tấm cửa nặng trĩu.

Có không ít cô gái xinh đẹp trang điểm đậm ăn mặc diêm dúa, vây quanh quầy hàng đầu ngõ ăn khuya, Thẩm Hoài chân đạp ga lái ra con đường lớn đi về hướng đông,xuân đến hoa nở cỏ đua nhau mọc, hai bên gieo trồng cây đã thành rừng cây tươi thắm.

Trở về chỗ ở, Thẩm Hoài vẫn chưa muốn đi ngủ, có thói quen mở máy tính lên, định giải quyết mail đã tích lũy hai ngày nay.

Hòm thư của Chu Dụ hiện ra, Thẩm Hoài xem thời gian gửi qua là trước khi Chu Dụ gọi điện thoại. Thẩm Hoài nghĩ có lẽ Chu Dụ có việc gì đó cần nói với anh. Sau khi gửi thư chờ không thấy trả lời vội điện thoại cho cô. Gọi điện cho Chu Dụ, vẫn thấy tắt máy liền trả lời thư

- Ngủ rồi à?

Một hồi lâu không thấy Chu Dụ trả lời, Thẩm Hoài cho rằng Chu Dụ đã ngủ say rồi, liền đi vào nhà bếp đun nước, ngâm được một ly trà đi vào trong sân. Điện thoại của Chu Dụ gọi tới.

Thẩm Hoài cầm di động, đi vào sân ngồi xuống, hỏi:

- Sao muộn như vậy rồi mà vẫn chưa ngủ, đang nghĩ việc gì ?

- Đúng vậy, vẫn luôn nghĩ có phải lái xe đi chặn cửa không đây. Lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được.…

Chu Dụ cười nói.

Thẩm Hoài cười nhẹ hai tiếng, nói:

- Vừa mới về nhà, nhận được thư của em, mới biết hôm nay em có chuyện muốn nói với anh…

- Cũng không có chuyện gì.

Tiếng nói Chu Dụ dày, mang chút lười biếng ở đầu dây bên kia, nói:

- Tình Tình mấy ngày này bị viêm phổi, nằm viện truyền nước mất mấy ngày. Hôm nay mới ra viện về nhà, em ở trong viện trông mấy ngày, người có chút mệt, không dễ dàng gì nhẹ nhõm được một chút..

- Không sao chứ?

- Không sao. Mới đầu cũng không có chuyện gì, chỉ là quá lo lắng thôi. Bây giờ ổn rồi, cũng ngủ một lúc rồi, muốn gọi điện cho muốn nói chuyện.

Chu Dụ nói

- Muốn anh đi thành phố không? - Thẩm Hoài hỏi.

- Anh không sợ bị ép khô hả? - Chu Dụ trêu tức hỏi.

Thẩm Hoài sờ sờ cái mũi, nói:

- Chẳng cho em được gì nhiều, anh chỉ có chút tác dụng này thôi. Hôm nay em muốn ép khô anh, anh bất cứ giá nào cũng xông tới.

- Nói hươu nói vượn. - Chu Dụ giận mắng.

- Nghe cứ như anh chưa thỏa mãn dục vọng, giống như tối nay anh rất đơn thuần không làm việc gì xấu thì phải?

- Thật sự không làm chuyện gì nha. Thẩm Hoài thề thốt chống chế nói.

- Nếu không em bây giờ đến thành phố đi, anh sẽ cho phép em nghiêm khắc tra khảo anh.

- Không cần nói những thứ này nữa, hơn nữa em thực sự suy nghĩ rồi.

Giọng mệt nhọc của Chu Dụ dâng lên, dường như được hòa với nước ngọt, nói:

- Em đã sớm hoài nghi quan hệ của ngươi với Hùng Đại Ny không bình thường rồi, chỉ là hôm nay càng xác định được một ít…

Thẩm Hoài vừa muốn nói gì, lúc này nghe tiếng cãi vã nhà bên cạnh. Thẩm Hoài không nghĩ tới lúc này mà nhà bên vẫn chưa ngủ. Đêm hôm khuya khoắt mà vẫn cãi nhau,ban đêm yên tĩnh càng rõ ràng hơn.

Tuy rằng mới chuyển đến chỗ này ở mới gần nửa năm. Nhưng Thẩm Hoài thường đi sớm về muộn, thậm chí hơn nửa thời gian không về ở, với người trong khu, thậm chí có mấy hộ ở cùng một tầng chưa từng chạm trán chào hỏi .

Anh chỉ biết nhà bên cạnh có ba người, một đôi vợ chồng cùng với một đứa con gái.

Khi đêm khuya vắng người Thẩm Hoài ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng nói chuyện và vài tiếng cãi nhau của đối phương, biết một ít tình trạng gia đình của nhà bên.Người phụ nữ hình như là nhân viên làm việc trong thị trấn Thành Quan, người đàn ông làm việc gì cũng không rõ. Con gái họ so với Khấu Huyên thì nhỏ hơn vài tuổi,đang học cấp 2, nhưng cả nhà ba người họ dáng vẻ thế nào, anh cũng chưa có cơ hội nhìn thấy, cũng không biết vợ chồng họ hôm nay sao nửa đêm lại cãi nhau.

Chu Dụ ở đầu dây bên kia nghe thấy có tiếng lạ, hỏi:

- Sao vậy?

- Ở nhà bên cãi nhau. Thẩm Hoài đem tình huống nói lại với Chu Dụ nghe

- Anh chưa từng gặp họ, hình như cũng thường cãi nhau. Hôm nay rút cục cãi nhau về chuyện gì, tôi cũng không nghe ra…

- Rất bình thường, Chu Dụ là người từng trải. Sự cảm nhận và nhận thức của cô đối với hôn nhân, nói:

- Tôi và bố của Tình Tình khi kết hôn cũng một hai ngày nói nhau một lần, ba ngày cãi nhau một trận, cảm thấy hôn nhân, đời người đều ảm đạm, không nhìn thấy hy vọng gì. khi Tình Tình được sinh ra, cũng không thể vì nguyên nhân gia đình vì tính tình không hợp mà chia tay được, cảm thấy có chút tình cảm lại cảm thấy tình cảm này rất mỏng manh. Sau khi bố của Tình Tình tai nạn xe, cả con người em trở thành bán tín bán nghi. Có một khoảng thời gian cuộc sống thật áp lực, bây giờ rất nhiều gia đình đều như vậy, cãi một đời, cãi tới cãi lui thì đã già rồi, không cãi nổi nữa rồi, ly hôn chẳng có mấy người…

- Có phải khoảng thời gian mà em cứ hay khó chịu với anh đúng không?

Thẩm Hoài hỏi.

- Hứ.

Chu Dụ giận mắng.

- Anh cũng không xem tính tình anh lúc đó cũng hết sức kỳ lạ, đến giờ em vẫn thấy khó hiểu. Sao em lại ngã lòng trước một tên khốn khiếp như anh chứ, bây giờ thấy hối hận chết đi được? Muốn nói điểm tốt gì thì sau khi chính bởi vậy, em chấp nhận số phận rồi, cuộc sống ngược lại lại bình yên rồi…

- …

Thẩm Hoài cười cười, nói chuyện với Chu Dụ câu được câu chăng, thuận miệng đem chuyện cãi nhau của nhà bên cạnh nói với Chu Dụ, cũng giống như hai người đang nghe lén chia sẻ chuyện riêng tư của nhà người ta.

Nhà bên đóng cửa cãi nhau. Ngoài mấy tiếng cao giọng, rút cuộc chuyện gì cũng nghe không rõ ràng, nghe nửa ngày mới biết người con gái nhà bên vừa mới về nhà, người đàn ông ở trong nhà uống rượu hoài nghi người phụ nữ ở ngoài có đàn ông khác. Nói được vài câu thì cãi nhau tối mày tối mặt.

Thầm Hoài đối với tình huống này thực sự không có cách nào, cũng không thể bình luận gì, đành mặc cho kể lể Chu Dụ trong điện thoại.

Choang”một tiếng, cũng không biết là thứ gì từ trong phòng ném ra, vỡ nát, nghe thấy tiếng hét chói tai của người phụ nữ nhà bên, hình như bị người đàn ông đập đồ dọa sợ rồi.

Thẩm Hoài nhìn thấy là một cốc trà bay thẳng qua đầu tường bay tới, cũng may trong sân có bạt che nắng. Thẩm Hoài ngồi dưới tấm bạt che nắng nói chuyện với Chu Dụ.Cốc trà kia chỉ rơi xuống bên góc tấm bạt che nắng, không ném trúng Thẩm Hoài.

- Con bà nó, đập đồ rồi, thiếu chút nữa là ném vào người anh. Anh đúng là tai bay vạ gió.

Thẩm Hoài cười khổ nói với Chu Dụ.

Tiếng động lớn như vậy, cũng khiến cho mấy hộ ở tầng trên dậy bật đèn. Tuy nhiên, không có người nào đi ra ngoài xem kết quả, hầu như đối với sự cãi vã của hộ gia đình này đã thành thói quen rồi.

Thẩm Hoài đứng lên kiễng chân nhìn về phía sân của nhà bên. Lúc này lại nhìn thấy một bóng dáng nhỏ xinh từ trong nhà đi ra, không khống chế được thét lên với người trong nhà:

- Con chịu không nổi bố mẹ nữa rồi, hai người ngoài cãi nhau thì có thể làm được gì chứ? Bố mẹ không sống được với nhau thì ly hôn đi, con không cần bố mẹ chăm sóc gì cả, con sống cùng bà ngoại.

Trong sân nhà bên không mở đèn, cô bé ôm đầu gối ngồi xổm dưới bậc thang, khóc thút thít. Tóc dài xõa xuống, che kín mặt, nhưng đi chân đất ngồi trong sân, lộ rõ đôi bàn chân nhỏ trắng trẻo.

Mà người mẹ nhà bên sợ hàng xóm nghe thấy điều gì, đứng ở cửa gọi cô gái trẻ vào phòng:

- Dung Dung, vào nhà đi con.

Tiếng gọi không có sức và tiều tụy nói không ra hơi.

Ánh đèn từ cửa chiếu ra, chiếu xuống gương mặt của người mẹ, là gương mặt xinh đẹp, khoảng ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi, đã uống rượu, mặt hơi ửng đỏ. Nhưng trên khuôn mặt có vết bàn tay, tóc rối bời. Chị đi ra ngoài để kéo con gái về phòng, mới nhìn thấy Thẩm Hoài đứng ở đầu sân bên này, có chút giật mình, kích động muốn che đi vết tích bàn tay trên gương mặt.

- Mẹ, mẹ ly hôn với cha đi. Ngày tháng này mẹ muốn sống sao đây?

Cô bé không để mẹ cô kéo về phòng, cứ chốn một bên sân lại không chú ý đến mảnh thủy tinh vỡ trước cửa sổ, một chân dẫm lên, hét ầm lên…

Bình Luận (0)
Comment