Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 825 - Chương 812: Đưa Vào Viện

Chưa xác định
Chương 812: Đưa vào viện

Vừa rồi khi trong phòng có tiếng đập vỡ cốc, đã đập vỡ một mảnh thủy tinh, rơi xuống trước cửa sổ đều là thủy tinh vỡ. Cô bé đi chân trần vào sân, không muốn mẹ cô kéo vào phòng, tức giận trốn bên cửa sổ này, tự nhiên chân dẫm phải mảng thủy tinh vỡ. Thẩm Hoài muốn lên tiếng nhưng đã không kịp.

Cô bé đau quá hét lên, vịn vào tường đứng lên, nhấc bàn chân trắng nõn, bị cắm mấy mảnh thủy tinh vỡ kích thước to nhỏ không giống nhau trong chớp mắt máu tươi nhuộm đỏ.

Máu tươi từng giọt rơi xuống, khiến người xem đều thấy rùng mình. Người phụ nữ đó khi nhìn thấy chân con gái bị mảnh thủy tinh vỡ đâm vào cũng hoảng loạn không biết làm sao mới tốt, chẳng quan tâm mảnh thủy tinh vỡ dưới đất, chạy đến nâng bàn chân bị đâm của con gái, đau lòng tới mức nhăn mặt nhăn mày, thần sắc vừa tức vừa sốt ruột, có cái kìm lại trong lòng không biết phải làm sao trút hết ra.

Đại khái nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của cô bé, lúc này từ trong nhà chạy ra một người đàn ông với bộ mặt dữ tợn, lớn tiếng khiển trách: - Kêu cái gì mà kêu, tôi vẫn chưa chết! Hai người kêu tôi chết rồi, các người một đĩ già, một chị trẻ thì thoải mái rồi, có thể chạy ra ngoài đi ngủ với thằng đàn ông khác rồi.

Người đàn ông này khoảng 40 tuổi, dáng vẻ không cao, người hơi gày, đeo một cặp kính cận dày giống đít chai, bộ mặt dữ tợn, Thẩm Hoài đứng ở xa cũng ngửi thấy mùi rượu.

Thẩm Hoài nhìn người đàn ông này khá nhã nhặn. Nhưng thấy anh ta mang mùi rượu điên cuồng đến, mắng con gái đều không lựa lời, đều khó nghe như vậy, cũng hiểu được hai bên hàng xóm vừa nghe thấy gia đình họ cãi nhau lợi hại như vậy, cũng không có người đến để khuyên can, phần nửa là sợ người đàn ông này mang mùi rượu nổi cơn điên sẽ mang họa đến thân.

Người đàn ông này ra khỏi nhà vẫn chửi như tát nước, anh ta hiển nhiên không thấy chân con gái bị mảnh thủy tinh đâm vào. Người phụ nữ lúc này bị chọc giận, nhào vào vừa đá vừa đánh, tay cào vào mặt anh ta: - Anh còn chút lương tâm không, anh xem chân của Dung Dung bị thủy tinh đâm vào bị thương rồi, vậy mà anh còn mắng vợ mắng con. Anh có giỏi thì đi ra đường mà nổi điên đi! Anh chỉ giỏi đánh mắng vợ con thôi. Anh thì giỏi giang gì chứ?

Mặt người đàn ông bị người phụ nữ cào vài cái có vết máu, đợi khi trả đòn mới nhìn thấy con gái đang vịn tường đứng, máu tươi từ dưới bàn chân chảy xuống, lúc này mới biết được vừa rồi đập phá đồ lung tung đập vỡ thủy tinh khiến con bị thế, chân tay cũng luống cuống, để mặc cho người phụ nữ cào cấu, không dám đánh lại.

Người phụ nữ đánh hai cái, tức đến phát khóc, cuối cùng cũng dừng lại, quay lại xem chân của con gái.

Vừa rồi nghe tiếng cãi nhau hai bên hàng xóm đều không muốn ra ngoài, lúc này nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của cô bé mới có người đi ra xem xảy ra việc gì. Thẩm Hoài là người chuyển đến sau, ở gần nửa năm vẫn đi sớm về muộn, với người trong khu đều chưa từng chạm trán chào hỏi sao, dĩ nhiên là không quen thuộc rồi, nhưng những nhà hàng xóm khác lại rất quen thuộc.

Nhìn chân bị thương của cô bé, nhiều người thò đầu ra nhìn ân cần hỏi thăm.

- Ôi, sao tiểu Dung đi chân trần vào trong sân bị thủy tinh cắm vào chân rồi? Anh La chị Đinh, tôi nói anh chị không có việc gì nửa đêm cãi nhau gì chứ, nhìn chân tiểu Dung bị chảy máu thế kia, mau ra ngoài điện thoại gọi xe cứu thương đến đi...

Thẩm Hoài giờ mới biết vợ chồng nhà bên, người đàn ông họ La, người phụ nữ họ Đinh.

Đầu năm nay cho dù là điện thoại cố định cũng không phải người bình thường đều lắp được, hai vợ chồng họ luống cuống, cũng quên mất tòa nhà này nhà nào có lắp điện thoại. Thẩm Hoài vừa định đưa di động qua đó, để họ điện thoại gọi xe cứu thương, lại nghĩ trung tâm cấp cứu của huyện vẫn chưa khởi động xây dựng, bệnh viện nhân dân huyện cùng viện trung y có ba bộ phận xe cứu thương đang dùng. Gọi điện thoại đợi xe cứu thương không bằng bế cô bé đi viện Trung y phía Bắc còn nhanh hơn. Liền cất điện thoại lại, nói:

- Hai người nhanh tìm khăn mặt sạch băng chân cô bé, đừng động vào vết thương, tôi lái xe đưa mọi người đi bệnh viện..

Thẩm Hoài lấy chìa khóa xe trong phòng. Đi ra gõ vào cánh cửa nhà bên, nhìn thấy hai vợ chồng họ đang ôm con gái ngồi trong phòng khách. Người phụ nữ cầm lấy chiếc khăn sạch đứng đó. Không biết phải làm sao để băng vết thương. Lúc này có mấy người hàng xóm chạy sang giúp đỡ.

Thẩm Hoài rửa sạch tay, từ tay người phụ nữ lấy khăn buộc đơn giản vào bàn chân của cô bé.

Trước tiên anh rút những mảnh thủy tinh ra, trong bàn chân còn hay không còn mảnh thủy tinh còn găm trong lòng bàn chân cũng không xác nhận được. Khăn mặt cũng rất nhanh thấm đẫm máu, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô bé trắng bệch, răng cắn chặt, ngoài trừ vừa nãy kêu thảm thiết khi chân bị mảnh thủy tinh đâm vào, bây giờ không kêu lấy một tiếng, nghĩ đến cũng là một cô bé quật cường.

Thẩm Hoài nhìn môi của cô bé cắn đến có vết máu, nhìn nhìn rồi dường như đau ngất đi lúc nào rồi lập tức bảo người đàn ông đó ôm lấy con gái đi ra cửa. Anh chạy đến chỗ đỗ xe của tòa nhà này lái xe tới.

Thẩm Hoài để người phụ nữ ngồi ghế sau, có hai người hàng xóm cũng đỡ một tay, bế cô bé vào xe để cô bé gối trên đùi của mẹ.

Thẩm Hoài ngồi vào ghế trước, khởi động xe, quay người lại, bảo người mẹ để chân cô bé nâng cao lên, hy vọng có thể không mất máu nữa

Hai vợ chồng ở trong xe vẫn còn bực bội, nhưng có Thẩm Hoài ở đó nên cũng không cãi vã cũng không nói thêm lời nào.

Người đàn ông ngồi ghế kế bên tài xế. Khi ôm con gái vào nhà, trên người ngấm một khoảng vết máu, cũng chẳng màng tới cần phải thay áo. Anh ta lấy trong túi đầy nếp nhăn một bao thuốc lá, mới nhìn thấy trên bao thuốc cũng có vết máu, trong thuốc cũng sũng nước rồi. Vẻ mặt anh ta rất phức tạp liền ném bao thuốc ra ngoài cửa sổ.

Thẩm Hoài lấy trong bảng điều khiển xe một hộp thuốc Trung Hoa đưa cho anh ta. Người đàn ông cổ họng khô khốc nói một câu. Tiếng địa phương Đông Hoa rất nhiều, Mai Khê năm xưa tuy rằng cũng thuộc về huyện Hà Phổ, nhưng so với tiếng Đông Phổ vùng thị trấn Thành Quan còn khác biệt rất lớn.

Nếu đối phương nói chậm một chút, Thẩm Hoài vẫn có thể miễn cưỡng nghe hiểu được tiếng Đông Phổ, nhưng giọng của người đàn ông này nói chuyện vừa khô vừa khan, dường như dính trong cổ họng không nặn ra được. Thẩm Hoài sửng sốt không hiểu anh ta đang nói gì. Anh tập trung lái xe, chỉ mỉm cười ứng phó.

Người đàn ông đó đại thể lầm tưởng cho rằng Thẩm Hoài không muốn tiếp chuyện với mình nên trả thuốc Trung Hoa để lại trên bảng điều khiển, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Viện Trung y huyện cách khu cư xá Thành Nam khoảng ba năm phút xe chạy. Thẩm Hoài sợ hai vợ chồng họ không ứng phó nổi, cùng họ ôm bé gái vào phòng cấp cứu tìm bác sĩ làm sạch vết thương, băng bó.

Người phụ nữ chạy đi nộp phí, rồi lại quay lại chạy về phía Thẩm Hoài vừa vội vừa giục nói vài câu.

Thẩm Hoài vẫn không thể hiểu rõ tiếng địa phương của đối phương. Người phụ nữ dường như hiểu ra Thẩm Hoại không hiểu tiếng địa phương, nên đổi sang tiếng phổ thông, nói: - Thật ngại quá, muộn như vậy rồi vẫn làm phiền anh, anhvề trước đi. Chúng tôi đợi lúc nữa sẽ tự gọi xe về

Thẩm Hoài thấy tóc dài lộn xộn của người phụ nữ buộc đơn giản ở phía sau. Dáng vẻ khoảng ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi, dưới ánh đèn chiếu sáng của phòng cấp cứu có vài nếp nhăn dưới khóe mắt, nhìn vừa tiều tụy vừa mệt mỏi, trên mặt vẫn còn vết hằn bàn tay bị người đàn ông đánh, bởi vì vừa nãy mới về nhà, vẫn mặc quần áo bên ngoài, quần bò nổi bật lên dáng người cao gầy lại gợi cảm. Thẩm Hoài thầm nghĩ hai vợ chồng này hành hạ nhau như thế, cũng khó đối mặt với người ngoài, anh nghĩ cũng mình cũng nên về trước.

Thẩm Hoài đi được hai bước, sờ túi áo mới phát hiện ra vừa rồi vội vàng ra ngoài tiện tay lấy điện thoại và chìa khóa xe, chìa khóa nhà lại rơi ở trong nhà. Anh dừng bước, quay lại phòng cấp cứu, nói với hai vợ chồng họ: - Tôi quên không lấy chìa khóa nhà rồi. Đợi chân của bé băng bó xong thì cùng nhau về. Tôi vẫn muốn mượn ghế băng trong phòng nhà hai người để trèo vào sân nhà tôi

- Đã làm phiền anh rồi. Người phụ nữ áy náy. - Máu trên xe của anh, tôi về sẽ rửa giúp anh

- Đều là hàng xóm, có gì phiền hay không phiền đâu. Vết máu đó không sao cả, tôi thay vỏ bọc ghế là được rồi Thẩm Hoài nói. Nhìn chân cô bé đã tiêm thuốc tê, không đau như vậy nữa rồi, nhưng dường như cô bé khó chịu khi bố mẹ cô tối nay cãi nhau, hoặc có lẽ thấy khó coi trước mặt người ngoài như anh, nên quay mặt qua chỗ khác không nhìn ai.

Hai vợ chồng vẫn bực bội như trước, lặng lẽ không nói với nhau một câu, chỉ hỏi bác sĩ chân của con gái có nặng không. Thẩm Hoài cũng không muốn ở trong phòng cấp cứu cùng với gia đình ba người đang giận dỗi nhau ở ngoài phòng cấp cứu bèn đi ra ngoài phòng khách phòng cấp cứu, ngồi xổm ở bậc thang hút thuốc.

Trong chốc lát, người đàn ông cũng đi ra, Thẩm Hoài cũng không biết phải nói gì với anh ta.

Có một số việc nhà là người ngoài không thể khuyên nhủ được. Người đàn ông này nhận định vợ đã phản bội mình nên ban đêm uống rượu động một tí là vợ, một người hàng xóm vừa mới chuyển đến như anh cũng chưa từng gặp mặt, có thể khuyên được điều gì chứ?

Tuy nhiên, hai người đàn ông ngồi ở bậc thang mà không lên tiếng cũng kỳ kỳ, Thẩm Hoài đưa điếu thuốc cho anh ta, nói: - Đâm không sâu lắm, băng bó kỹ, tiêm mũi uốn ván, nghỉ ngơi hai ngày là không sao rồi.

Người đàn ông tâm trạng nặng nề, chỉ lặng lẽ gật đầu.

- Đúng rồi, tôi chuyển đến phòng 109 cũng sắp nửa năm rồi, cũng không biết anh Đinh tên gì vậy?

Thẩm Hoài làm quen.

- Tôi tên là La Đới Dân, vợ tôi là Đinh Tú.. La Đới Dân rầu rĩ nói, trong đầu chỉ nghĩ tới việc khác, hoàn toàn không tâm sự gì với Thẩm Hoài. Thẩm Hoài hỏi một câu, anh ta trả lời một câu, cũng không có ý hỏi danh tính của Thẩm Hoài là gì.

Thẩm Hoài ngượng ngùng cười, chẳng hứng thú tạo sự thân thiết gì nữa.

Lúc này Đinh Tú đi ra, hình như là đi đến điện thoại công cộng. La Đới Dân đi theo. Hai người họ đứng ở điện thoại công cộng lại vì chuyện gì đó cãi nhau.

Thẩm Hoài không có hứng thú đi khuyên cãi nhau gì, đi về phòng cấp cứu.

Vừa lúc đang tiêm vết thương, cô bé kêu một y tá giúp đỡ, sắc mặt trắng bệch ngồi bên giường. Lộ ra non nửa cặp mông trắng như tuyết để y tá tiêm. Nhìn cô bé khoảng mười bốn mười lăm tuổi, khá gầy, chân bị thương mất máu quá nhiều, ánh mắt cũng không có chút thần thái gì, cũng là một cô bé xinh đẹp, di truyền gen tốt của mẹ cô bé.

Thẩm Hoài đi tới, kéo một cái ghế ngồi xuống, ngắt lời nói với cô bé: - Em tên là La Dung đúng không? Chúng ta trở thành hàng xóm gần nửa năm nhưng hình như chưa chính thức gặp mặt bao giờ

- Em đã từng gặp vợ chưa cưới của anh rồi, chị ấy nói anh tên Thẩm Hoài, quan hệ của anh và vợ chưa cưới dường như rất tốt. Cha mẹ không ở trước mặt, La Dung thoải mái một chút, nói với Thẩm Hoài: - Không giống cha mẹ em

Thẩm Hoài đi sớm về muộn, với người cùng khu cư xá hầu như chưa từng gặp mặt, Thành Di bây giờ cuối tuần sẽ thường xuyên đến Hà Phổ, ngược lại so với Thẩm Hoài càng có nhiều cơ hội tiếp xúc với hai bên hàng xóm hơn.

Nghe cô bé nói như vậy, Thẩm Hoài chỉ cười. Anh cũng không nghĩ tới lần đầu tiếp xúc với hàng xóm nhà bên lại là tình cảnh như vậy, nói: - Thế giới người lớn cũng luôn rất phức tạp, có khi cãi nhau đều rất bình thường

- Bọn họ không bình thường, em không còn là trẻ con nữa không phải việc gì cũng không hiểu. Họ muốn ly hôn thì sớm ly hôn được rồi, em cũng không cần họ chăm sóc, không cần những lý do nào là con còn nhỏ, ly hôn rồi có ảnh hưởng đối với sự trưởng thành của con .Họ như vậy đối với em mới ảnh hưởng đó. Cô bé nói.

- Vừa nãy họ ở đây cũng muốn cãi nhau, em phiền bọn họ, đuổi họ ra ngoài. Em chỉ mong bị mảnh thủy tinh đâm sâu hơn một chút

- Được rồi, đừng nghĩ bậy bạ nữa. Bố mẹ em là người yêu thương cháu nhất. Thẩm Hoài an ủi nói với cô bé. - Họ sẽ có cách giải quyết việc của chính mình, em đừng quá lo lắng

Bình Luận (0)
Comment