Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 826 - Chương 813:. Chuyện Nam Nữ

Chưa xác định
Chương 813:. Chuyện nam nữ

Sau khi tiêm vắc-xin uốn ván xong, hai cô y tá đi ra ngoài trước để chăm sóc các bệnh nhân khác.

Lúc này không biết hai người La Đới Dân, Đinh Tú đi đâu mất vẫn chưa về, Thẩm Hoài không muốn đi tìm mà cũng không muốn thấy cảnh hai vợ chồng người ta cãi vả nên ngồi trong phòng xử lý ngoại khoa nói chuyện với cô bé kia, đợi ba mẹ em ấy về.

Thẩm Hoài không hiểu rốt cuộc bế tắc của gia đình này nằm ở đâu nhưng nhìn cô bé nặng nề tâm sự, vừa nói vừa nhìn ra ngoài cũng thấy thật đáng thương, tuy miệng em nói không ngại chuyện ba mẹ li hôn nhưng lại rất sợ cảnh đó xảy ra.

Một lúc sau, La Đới Dân và Đinh Tú cầm về một tờ hóa đơn tiền thuốc với một bao thuốc hạ sốt lớn. Thẩm Hoài nói với họ: - Hai người đưa cô bé tới cao ốc trước đi, tôi đi xe tới đây nên...

Thẩm Hoài đến bãi đỗ xe lái xe đi về nhưng không thấy La Đới Dân và Đinh Tú đưa cô bé ra. Đợi một lúc cũng không thấy ai cả, không biết lại có chuyện gì nên xuống xe đi ngược vào trong thì thấy La Đới Dân, Đinh Tú và cô con gái đều đang ở đó, bên ngoài phòng xử lý ngoại khoa lại có một người đàn ông trung niên cao lớn chừng bốn mươi tuổi, nhìn rất quen, đứng nói chuyện với La Đới Dân và Đinh Tú.

- La Đới Dân, không phải tôi muốn phê bình anh đâu. Nhưng mà mấy hôm nay áp lực nhiệm vụ phá bỏ và di dời khách sạn huyện lý đưa xuống nặng quá, Đinh Tú cũng là nòng cốt của trấn, tôi giữ cô ta lại là để cùng mọi người bàn bạc phương án giải quyết mặt bằng thôi. Bản thân anh là cán bộ Đảng viên cũng nên nhận thức chút đi, không có chút tích cực nào còn ở nhà uống rượu rồi mượn rượu làm càn, đánh vợ mắng con, khiến chân con bị thương làm nửa đêm phải chạy tới bệnh viện, anh làm vậy mà được à? Đời anh ngoại trừ việc đeo bám tổ chức, đeo bám sau lưng vợ thì còn có tài năng gì nữa không?

Thẩm Hoài không ngờ người đó lại là Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Thành Quan, trấn trưởng Chu Bằng, cũng không biết làm sao ông ta lại biết chuyện hai người La Đới Dân, Đinh Tú cãi nhau, nửa đêm chạy đến bệnh viện, xông đến trước phòng xử lý khiển trách La Đới Dân.

Chuyện này có rất nhiều điểm kì lạ, Thẩm Hoài không đi vào ngay mà đứng ở ngoài cửa đại sảnh quan sát tình hình bên trong, lòng thầm nghĩ: Không lẽ lúc nãy Đinh Tú ra ngoài gọi cho Chu Bằng? Nếu vậy không lẽ bọn họ thật sự có quan hệ nam nữ mập mờ sao?

Tuy nhiên, nguyên do của sự việc lại không giống với suy đoán của Thẩm Hoài.

La Đới Dân bị khiển trách giống như một đứa trẻ, mặt đỏ bừng bừng nhưng lại chẳng thanh minh được câu nào, có thể thấy trong lòng ông ta rất tức giận, nắm tay xiết chặt lại buông ra xoa xoa ống quần, đến cả dũng khí nhìn thẳng Chu Bằng cũng không có.

Đinh Tú mang vẻ mặt vừa mệt vừa giận lớn giọng, đồng thời cũng cố nén tức giận hỏi Chu Bằng: - Trấn trưởng Chu, ông tới đây làm gì? Đây là chuyện nhà tôi, không cần làm phiền Trấn trưởng Chu nửa đêm chạy tới đây quan tâm...

Cô bé La Dung thì nghiến chặt răng, trừng mắt nhìn Chu Bằng như chực lao ra cắn cho Chu Bằng vài miếng.

Ngược lại với thái độ của Đinh Tú và La Dung, Chu Bằng không chút kiềm chế nói: - Đinh Tú, đây là lỗi của cô sao lại liên quan tới tôi được? Cô là cấp dưới của tôi, tôi là trấn trưởng sao lại không thể quan tâm cấp dưới của mình? Cô nhìn mặt cô xem, cấp dưới ở nhà bị chồng đánh, bạo lực gia đình, nếu tôi không hỏi han quan tâm thì lại thành ra không làm tròn bổn phận. La Đới Dân cũng là cán bộ trấn trên, tôi quản lý anh ta không được à? Hôm nay là tôi giữ cô ở lại họp, là tôi giữ cô lại ăn khuya, La Đới Dân lại uống rượu rồi điên cuồng chạy đến nói cô dụ dỗ đàn ông bên ngoài, không phải là muốn tát vào mặt tôi sao, làm sao lại không liên quan tới tôi chứ hả?

Thẩm Hoài bật cười. Có những người bình sinh sợ vướng vào mấy loại chuyện ong bướm làm bản thân mang tiếng lẳng lơ, tên Chu Bằng này đằng trước thì thấy bệ vệ phách lối vậy lẽ nào lại nói ông ta có ý với Đinh Tú từ lâu nhưng còn chưa chạm tay vào được mới thường hay ép Đinh Tú đi vào khuôn phép, mới nửa đêm chạy tới, cật lực chen chân vào chuyện gia đình nhà người ta sao?

Lời nói của Chu Bằng làm khuôn mặt xinh đẹp của Đinh Tú trắng bệch, nói không nên lời.

Còn La Đới Dân trước đây lúc nào cũng tỏ vẻ hung hãn điên cuồng đánh mắng vợ thì bây giờ chẳng dám hó hé gì, giống như con rối để cho Chu Bằng tùy ý nắm mũi dẫn đi, khiến người ta nhìn thấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (tiếc không được như mong đợi).

Bây giờ Thẩm Hoài mới hiểu tại sao cô bé La Dung lại kêu gào muốn ba mẹ li hôn. La Đới Dân ở nhà uống rượu rồi mượn rượu làm càn, đánh chửi vợ, người ngoài đè đầu cưỡi cổ cũng không dám cãi lại một tiếng, thật ra cũng hơi uất ức vì không cách nào khiến người nhà cảm thấy được chút an toàn cơ bản nhất. Cũng khó trách tại sao Chu Bằng lại lớn lối như vậy, nói trắng ra thì ông ta biết chắc La Đới Dân chỉ là loại ở nhà thì lớn lối nhưng tính tình lại nhu nhược.

Thấy được nhiêu đây thì Thẩm Hoài cũng hiểu sự việc, cũng biết chỗ bế tắc của hai vợ chồng La Đới Dân và Đinh Thành Tú rốt cuộc là ở đâu rồi.

Mấy chuyện kiểu này cũng rất hay gặp, giống như lần đầu gặp Phùng Ngọc Mai và La Khánh vậy, chính là Ngu Thành Chấn ham muốn vẻ đẹp của Phùng Ngọc Mai.

Phùng Ngọc Mai không chịu làm tình nhân của Ngu Thành Chấn, Ngu Thành Chấn liền dùng thủ đoạn chèn ép La Khánh, một mặt thì kéo Phùng Ngọc Mai lại gần rồi đề bạt cất nhắc, nói trắng ra là muốn phá gia đình của La Khánh và Phùng Ngọc Mai, cuối cùng dụ dỗ Phùng Ngọc Mai cam tâm tình nguyện vò đã mẻ lại sứt, ngoan ngoãn đi vào cái bẫy đã giăng sẵn của y.

Trò bắt buộc ý chí này là trò mà rất nhiều người thích chơi.

Chỉ có điều tính tình cứng rắn của La Khánh và Phùng Ngọc Mai thì lại vượt xa trí tưởng tượng của nhiều người.

Về sau đám người Trương Văn Tuyền, Trương Bân dùng đủ loại thủ đoạn với Chu Thiến, sử dụng trăm phương ngàn kế để kéo cô vào vòng xoáy quan trường, bọn chúng cũng ý muốn kéo Chu Thiến quyến rũ không rành sự đời xuống nước: Ngoại trừ ham muốn vẻ đẹp của Chu Thiến ra thì lợi dụng sắc đẹp của Chu Thiến cũng là vũ khí để bọn họ dễ bề thăng quan tiến chức.

Thế giới vốn dĩ chỉ có hai loại người là nam và nữ, cũng chỉ có hai loại tính cách là tính cách nam giới và tính cách nữ giới, gần như tất cả các quy tắc rõ ràng, quy tắc ngầm đều xoay quanh hai loại quan hệ này, dù là Thẩm Hoài cũng không thể chỉ lo cho bản thân mình.

Mấy lần hắn nghe tiếng cãi vả của La Đới Dân và Đinh Tú cũng đã đoán được là loại chuyện hư hỏng như vậy rồi, chẳng qua hắn không ngờ Chu Bằng dùng thủ đoạn với La Đới Dân, Đinh Tú lại có dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo như vậy.

Từ đầu đến cuối Chu Bằng không hề để ý tới Thẩm Hoài đang đứng ở ngoài cửa đại sảnh quan sát hết mọi chuyện đang xảy ra bên trong, ông ta thấy La Đới Dân, Đinh Tú bị mắng mà không cãi được câu nào thì lại càng đắc ý, đi vào trong có ý muốn nắm đôi chân trắng muốt của cô nhóc La Dung: - Chân của Dung Dung thế nào rồi? Hay là ở viện dưỡng thương vài ngày nhé?

Cô bé ghê tởm rút chân ra sau, đụng phải miệng vết thương, đau đến nhíu cả mày lại.

Đinh Tú thấy Chu Bằng nắm chặt chân cô bé không buông liền chạy lại đẩy ông ta ra, nói: - Không còn việc gì nữa đâu, không cần phiền trấn trưởng quan tâm.

- Theo như Đinh Tú cô nói thì sao tôi lại không được quan tâm? Chu Bằng đứng lên, mặt dày mày dạn cười nói:

- Các người nói Dung Dung vô tình bị thương ở chân làm tôi hơi nghi ngờ... Làm sao mà cô vừa bị La Đới Dân đánh lại trùng hợp đúng lúc Dung Dung vô tình bị thương ở chân hả? Tôi đã gọi cho công an rồi, nếu không phải là vô tình thì chuyện này vô cùng nghiêm trọng, hai người cũng nên làm cho rõ ràng. Hai người cũng không cần phải bao che cho La Đới Dân, tôi còn lạ gì cái tính khốn nạn của hắn đâu?

Đột nhiên nghe Chu Bằng nói đã báo công an, La Đới Dân nãy giờ không nói tiếng nào, lúc này mới cãi lại: - Trấn trưởng Chu, ông ngậm máu phun người...

Chu Bằng nghiêm nghị nhìn La Đới Dân, nói: - Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thì để công an điều tra mới biết được, tôi ngậm máu phun người hồi nào? Không làm thì sao phải chột dạ hả?

La Đới Dân bị Chu Bằng chặn lời, mặt lại đỏ lên bừng bừng nhưng không nói được chữ nào nữa.

Thẩm Hoài không nhẫn nhịn được nữa, gõ cửa phòng nói: - Trấn trưởng Chu, hình như ông hơi quan tâm chuyện này hơi quá rồi...

Chu Bằng quay đầu lại, lúc này mới đột nhiên phát hiện Thẩm Hoài đã đứng ở ngoài cửa nãy giờ, trông thấy ánh mắt sắc bén của Thẩm Hoài, nhất thời ngây người ra lắp ba lắp bắp hỏi: - HuyệnhuyệnHuyện trưởng Thẩm, sao anh lại ở bệnh viện?

- Tại sao tôi ở bệnh viện không cần ông lo. Thẩm Hoài trầm mặt, nhìn chằm chằm khuôn mặt dữ tợn của Chu Bằng, nặng nè lên tiếng:

- Về chuyện con gái của La Đới Dân và Đinh Tú bị thương ở chân, công an thị trấn muốn điều tra thì có thể tới tìm tôi, tôi sẽ chứng minh chuyện này là ngoài ý muốn. Còn bây giờ thì ông đi được rồi đó...

Chu Bằng còn muốn nói lại gì đó nhưng lại nhìn thấy Thẩm Hoài khẽ nhíu mày ngăn không cho ông ta nói, ra hiệu ông ta đi đi.

Chu Bằng giống như trái cà héo, chán nản rời khỏi.

Chỉ một câu nói ra thân phận Thẩm Hoài của Chu Bằng làm cả La Đới Dân và Đinh Tú hết sức kinh ngạc, hóa ra vị hàng xóm mới gần nửa năm nay lại là huyện trưởng, nhất thời không biết nên nói gì.

Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của La Đới Dân và Đinh Tú, Thẩm Hoài cũng không giải thích thêm gì nữa, lúc đầu anh sợ bị lộ địa chỉ sẽ có vô số người tới tận cửa "báo cáo" công tác, làm mất đi cuộc sống yên bình nên mới cố ý kêu Đỗ Kiến sắp xếp cho anh ở cư xá Thành Nam. Hiện tại ngoại trừ thành viên ủy viên thường vụ và một vài người ở Thành Nam thì không ai biết anh là khách mới tới ở cư xá Thành Nam.

Thẩm Hoài nói với vợ chồng Đinh La: - Thời gian không còn sớm nữa, hai người ẵm cô bé ra xe tôi trước đi, chúng ta trở về rồi nói chuyện sau.

La Đới Dân có lẽ thấy xấu hổ vì mình bị oan, lại không có tài cán gì nên không nói gì. Đinh Tú thì trong lòng vô cùng khó chịu, sau khi hết ngạc nhiên vì thân phận của vị hàng xóm mới thì lại giận chồng mình không có tài cán gì, trầm mặc đi qua, ôm lấy cô bé đang nằm trên giường bệnh, thậm chí còn không thèm kêu chồng tới giúp.

Ngược lại cô bé La Dung thấy Thẩm Hoài nói một hai câu đã giải quyết được chuyện của nhà mình với tên Trấn trưởng Chu hút máu kia, lại còn đánh cho tên cẩu đó chạy đi mất thì tâm tình tốt hẳn lên, ôm lấy cổ mẹ xoay đầu lại tò mò hỏi: - Anh Thẩm, anh là Huyện trưởng của huyện gì vậy? Nhìn sao cũng thấy anh còn trẻ quá mà, huyện mình có Huyện trưởng trẻ như anh hả?

Thẩm Hoài cười cười, nói: - Nhìn anh có vẻ non trẻ vậy thôi chứ lớn tuổi rồi. Anh lại nghĩ tới một chuyện, hỏi Đinh Tú: - Có phải Chu Bằng cũng ở cư xá Thành Nam không?

Thấy Đinh Tú gật đầu. Thẩm Hoài nghĩ thầm chuyện này cũng bình thường thôi, cứ xá Thành Nam vốn là cư xá tập thể của trấn Thành Quan, có rất nhiều công nhân viên chức cán bộ của trấn trên sống ở đây, trong lòng anh thầm nghĩ có lẽ là nửa đêm gây chuyện ầm ĩ lớn như vậy làm Chu Bằng ngửi thấy mùi máu tươi nên mới đuổi tới bệnh viện, định triệt để phá rối La Đới Dân và Đinh Tú, nhân tiện ép Đinh Tú đi vào khuôn phép luôn..

Nhìn lại dáng vẻ Đinh Tú tuy tiều tụy nhưng không giấu được vẻ hấp dẫn, trắng nõn nà lại dong dỏng cao, Thẩm Hoài cũng chỉ âm thầm chậc lưỡi, xã hội này nói cho cùng vẫn là cá lớn nuốt cá bé, nếu vẻ đẹp của ai đó là điều người khác mơ ước, không bị kéo xuống nước nhưng lại không có sự bảo vệ mạnh mẽ thì gần như không thể sống yên ổn qua ngày.

Bình Luận (0)
Comment