Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 827 - Chương 814: Hàng Xóm Mới.

Chưa xác định
Chương 814: Hàng xóm mới.

Vợ chồng nghèo hèn có trăm ngàn chuyện buồn.

Vấn đề giữa La Đới Dân và Đinh Tú, so với chữ "nghèo hèn" đơn thuần thì phức tạp hơn một chút. Nhìn cảnh Đinh Tú không cho chồng động tay vào mà cố hết sức ôm cô bé ra sảnh cấp cứu, Thẩm Hoài cũng biết nỗi oán hận ông chồng nhu nhược trong lòng cô ta tạm thời chưa tiêu được.

Thẩm Hoài quay đầu lại nhìn La Đới Dân một cái, thấy anh ta lúc này đã tỉnh rượu, ủ rũ rụt lại phía sau, trong lòng bất đắc dĩ mà cười: Quan thanh liêm không làm nổi việc nhà, đối với vần đề tồn tại giữa La Đới Dân và Đinh Tú, bản thân là một hàng xóm "xa lạ" cách vách, thật sự là không có lập trường khuyên nói gì cả.

Thẩm Hoài ngồi trên xe, đang định nổ máy xe thì thấy La Đới Dân đứng ngoài xe không chịu lên.

Thẩm Hoài quay cửa xe xuống đang định hỏi La Đới Dân sao không lên xe nhưng lại thấy anh ta tự tay mở cửa sau thì mới hiểu: Lúc tới đây La Đới Dân uống rượu lại không biết thân phận của "Huyện trưởng" nên mới tùy tiện ngồi ở vị trí kế bên tài xế, lúc này sợ lại phải ngồi ở ghế tài phụ, có hơi mạo phạm tới vị "Huyện trưởng", sợ làm "Huyện trưởng" không vui nên mới muốn ngồi chen chúc ở sau với vợ, nhưng lại sợ ánh mắt oán hận của vợ mình.

Thẩm Hoài thở dài trong lòng, thực tế đúng là có những người quá sợ hãi quyền thế rồi, nếu không La Đới Dân cũng sẽ không bị Chu Bằng đè đầu cưỡi cổ cũng không dám phản kháng như thế.

Anh không nói gì nữa chỉ với tay mở cửa xe, kêu La Đới Dân lên ngồi ghế lái phụ rồi lái xe đưa bọn họ về.

Về tới cư xá Thành Nam, Đinh Tú lại một mình ôm con đi vào nhà.

Thẩm Hoài từ nhà La Đới Dân, đạp phải băng ghế dài, đến sân nhà mình. Từ thành phố trở về cũng gần 12 giờ, lại giằng co một hồi ở bệnh viện nên Thẩm Hoài cũng hết sức lực rồi, về đến nhà là dính chặt vào giường mà ngủ luôn.

Bắt đầu từ giữa tháng 5, Tân Phổ luyện hóa bước vào kì bàn giao công trình trung gian. Việc bàn giao công trình trung gian hoàn thiện xong sẽ từ giai đoạn thử nghiệm độc lập tiến vào giai đoạn liên kết. Đây cũng là dấu hiệu Tân Phổ luyện hoá tiến vào giai đoạn xây dựng cuối cùng.

Khoảng thời gian này chuyện thu mua xí nghiệp ở Nhật Bản của Tôn Á Lâm đang bước vào giai đoạn mấu chốt, không có cách nào thoát thân về nước, Thẩm Hoài chỉ có thể dựa theo thời gian biểu kết thúc để sắp xếp thời gian, lúc nào cũng chú ý đến tiến triển trung giao của Tân Phổ Luyện Hóa.

Mấy ngày này, Thẩm Hoài đều về nhà lúc trời đã khuya, cách vách đều yên tĩnh không có tiếng cãi vả truyền tới nữa, anh không biết liệu có phải nhà ba người hàng xóm La Đới Dân, Đinh Tú, La Dung mới quen này đang khôi phục lại cuộc sống yên bình trước đây không.

Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Thành Quan, Trấn trưởng Chu Bằng sau sự lần gặp Thẩm Hoài ở bệnh viện đó thì giống như chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ, mấy lần xin chỉ thị muốn tới báo cáo công tác ở huyện, lẽ nào Thẩm Hoài lại phải đi an ủi cái sự khủng hoảng cảm xúc này của ông ta?

Thẩm Hoài đến huyện Hà Phổ được hai năm, trước đó là do Phó huyện trưởng thường trực huyện được phân công quản lý khu kinh tế mới Tân Phổ cùng với công tác cải cách kinh tế, phát triển công nghiệp, thu hút đầu tư của cả huyện.

Sau khi đảm nhiệm chức Huyện trưởng thay cho Cát Vĩnh Thu, anh chủ yếu tập trung phát triển cảng Tân Phổ và việc xây dựng thành phố mới Lâm Cảng.

Thẩm Hoài nắm giữ toàn bộ tình hình tài chính và kinh tế của huyện là điều đương nhiên, người ta cũng không nghi ngờ gì. Về mặt nhân sự, ngoại trừ việc Thẩm Hoài nắm quyền kiểm soát bổ nhiệm người của Tân Phổ ra thì ngoài ra còn để cử Tống Hiểu Quân đảm nhiệm chức bí thư Đảng công ủy của khu kinh tế mới Thành Nam, dùng sự xây dựng và phát triển của viên khu công nghiệp phía Nam để thúc đẩy phát triển đoạn trung đông quốc lộ Mai Phổ.

Đã vậy việc gây dựng tập đoàn giáo dục là rất kịp thời đối với việc điều chỉnh tài nguyên giáo dục của cả huyện, Thẩm Hoài thậm chí còn phân công đám Trương Văn Tuyền làm, không hề có điều chỉnh gì to lớn.

Tuy rằng chuyện Thẩm Hoài muốn làm thì rất nhiều nhưng anh cũng biết không có hệ thống tổ chức nhân sự nào tương đối ổn định, khiến cho lòng người bên dưới bàng hoàng, kinh tế, công tác kiến thiết cũng rất khó vững vàng thúc đẩy đi lên.

Mặc dù Đào Kế Hưng, Cố Kim Chương nắm giữ tổ chức nhân sự nhưng chỉ áp dụng sách lược bảo thủ, nhất động không bằng nhất tĩnh, duy trì sự thay đổi ổn định trong tổ chức nhân sự huyện trong suốt hai năm qua.

Khu vực chủ yếu của trấn Thành Quan, tức thành phố cũ Hà Phổ nằm ở cánh bắc trung đông quốc lộ Mai Phổ, hai năm nay việc xây dựng đại quy mô thị chính đều bị đóng băng.

Thẩm Hoài làm như vậy cũng là tránh cho lặp lại việc xây dựng không cần thiết, cuối cùng anh cho di dời toàn bộ cơ quan huyện, trường học, bệnh viện về thành phố mới Lâm Cảng, sau đó tiến hành cải tạo toàn bộ thành phố cũ.

Cũng theo tình hình hiện nay, mặc dù trấn Thành Quan ở ngay dưới mũi Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện nhưng trấn Thành Quan chủ yếu thuộc quyền quản lí của huyện, do hai người Phó huyện trưởng thường trực huyện Triệu Thiên Minh và Ủy viên thường vụ Bí thư Đảng ủy trấn Thành Quan Cát Dật Phi phụ trách, Thẩm Hoài cũng không quan tâm nhiều.

Dù trụ sở Đảng ủy chính quyền trấn Thành Quan cách trụ sở Ủy ban nhân dân huyện chỉ khoảng một km, suốt hai năm Thẩm Hoài đến Hà Phổ cũng không vào đó mấy lần. Đối với cán hộ trấn Thành Quan, hội nghị thường ủy huyện cứ hai ba tuần một lần, Thẩm Hoài rất thân quen với Ủy viên thường vụ huyện Cát Dật Phi, còn đối với Phó bí thư đảng ủy thị trấn, trấn trưởng Chu Bằng thì đừng nói gì tới quen biết, anh thậm chí còn chưa từng nhắc đến bao giờ.

Chuyện này cũng không thể trách Thẩm Hoài không chịu khó, toàn huyện thêm nông trường thuộc huyện có đến ba mươi xã, thị trấn, thành viên bộ máy Đảng chính anh đều phải phân công đi làm quen hết, nói gì tới chuyện còn sức đi làm chuyện khác.

Tuần cuối tháng 5, Thẩm Hoài trở về sau khi tham gia nghi lễ đặt móng công xưởng chế tạo thùng nén khí của đầu tư Tây Vưu Minh Tư, buổi chiều ở huyện không còn chuyện gì cần sắp xếp liền gọi Đỗ Kiến vào giải thích một số chuyện về nhân sự ở trấn Thành Quan.

Thẩm Hoài không hề kể chuyện xảy ra ở bệnh viện của vợ chồng hàng xóm La Đới Dân, Đinh Tú cho Đỗ Kiến nghe.

Đỗ Kiến chỉ xem việc giải thích những tình huống lúc này cho Thẩm Hoài là vì hết tháng 6 Đào Kế Hưng sẽ lui về tuyến hai, anh sẽ phụ trách toàn bộ Huyện ủy nên chuẩn bị công tác Ủy ban nhân dân huyện một chút, lại đem những chuyện không tiện nói thấu nói rõ hết ra:

Trấn Thành Quan trước đây gọi là Nam Phổ, là ngư trấn phồn vinh hơn hai trăm năm, sau giải phóng mới đem vùng đất mới của thành phố mới ở cánh Đông trở về xậy dựng thị trấn Tân Phổ, lúc đó Nam Phổ ở phía sau lập huyện, trở thành trụ sở của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện.

Trước thập niên 90, bộ máy Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện cùng với huyện thuộc cơ quan Cục, hầu như đều do cán bộ Nam Phổ ra chiếm cứ, hiện tượng nội bộ "Ôm đoàn sưởi ấm" cực kì nghiêm trọng.

Từ sau những năm 80, thành phố cân nhắc từ thành phố đến khu vực phát triển Đông Nam có hạn nên phải dời Mai Khê đến nội thành, nhưng cho dù lúc đó Bí thư huyện ủy Ngu Thành Chấn ở cùng chiến tuyến với thành phố cũng không thể vượt qua được sức cản của các bộ ban khác.

Thị thấn Mai Khê kéo dài tới năm 94, đến tay Thẩm Hoài mới sáp nhập nội thành thành công, chẳng qua lúc đó Bí thư huyện ủy đã là Đào Kế Hưng rồi, Huyện trưởng cũng là Cát Vĩnh Thu có quan hệ mật thiết với thành phố.

Ngu Thành Chấn cũng vì không hài lòng trong lúc công tác ở Hà Phổ nên lúc lên tới thành phố cũng không thân thiết với cán bộ Hà Phổ bên này.

Đến năm 90 về sau, ở thành phố ý thức được một vài vấn đề nghiêm trọng của đội ngũ cán bộ huyện Hà Phổ nên có ý áp chế đề bạt cán bộ của Nam Phổ.

Tuy Trần Binh, Cố Kim Chương đều là người huyện Hà Phổ nhưng đều là theo Đảng ủy thị trấn nơi khác đề bạt lên bộ máy Huyện ủy, cũng như thế, năm xưa khi Trần Binh, Cố Kim Chương công tác ở Hà Phổ bị lạnh nhạt rất nhiều, không ngừng cãi vả đổ lỗi, rất nhiều công việc không thể hoàn thành được.

Mà theo người của đám Đào Kế Hưng, Cát Vĩnh Thu điều vào thì đám người cũ trong quan trường huyện Hà Phổ đều suy yếu, cũng chính là đám Cát Dật Phi, Từ Phúc Lâm cùng ban chủ nhiệm Huyện và vài người ít ỏi tham gian "Ôm đoàn sưởi ấm".

Đợi đến khi Thẩm Hoài cứng cắn điều nhập Hà Phổ, đá Từ Phúc Lâm ra khỏi Ủy ban nhân dân huyện, đóng băng toàn bộ xây dựng của trấn Thành Quan, cái gọi là phái Nam Phổ ở huyện liền không còn chút âm thanh nào.

Nếu nói phái Nam Phổ còn sót lại vài người "Ôm đoàn sưởi ấm" thì đó cũng là còn sót ở trấn Thành Quan, dù sao mấy năm gần đây, chuyện Huyện điều chỉnh nhân sự của trấn Thành Quan đều không có mổ xẻ gì lớn.

Cát Dật Phi từ lúc là Phó huyện trưởng thị trấn Thành Quan, ủy viên thường vụ Phó bí thư đến Bí thư Đảng ủy kiêm viên thường vụ huyện ủy, thời gian khoảng 13 năm, vào ban Ủy viên thường vụ huyện cũng được 6 năm, ông ta làm quan vững vàng, không bộc lộ vấn đề gì lớn, cũng có chút thành tích công tác, chỉ cần ông ta không quá dài tay thì Đào Kế Hứng, Cố Kim Chương cùng Cát Vĩnh Thu trước đây đều dễ dàng tha thứ cho ông ta chuyện ăn bớt.

Cát Dật Phi năm nay đã 54 tuổi, thành phố gây áp lực không cho ông ta thăng chức, hai năm qua cũng muốn rút lui về hưu rồi.

Chu Bằng ở trấn Thành Quan sớm nhất cũng là nhờ Cát Dật Phi đề bạt lên, trong lúc làm chức trấn trưởng và Bí thư Đảng ủy thì quay lại thị trấn Thành Quan đảm nhiệm chức Phó bí thư Đảng ủy và chức trấn trưởng, mặc dù tuổi ông ta không lớn, mới hơn 40 mà lại làm nhiều chức lớn như vậy ở huyện thì cũng coi như là lý lịch kinh nghiệm rất dày đấy.

Ngày trước có người nói Cát Dật Phi nhắm Chu Bằng làm người nối nghiệp, nhưng tới nay thì không còn ai nói vậy nữa. Tuy nhiên nếu ở huyện muốn cử người khác làm thay chức Bí thư Đảng ủy của Cát Dật Phi thì vẫn phải xem xét xem người đó có thể nắm giữ tốt cục diện của trấn Thành Quan hay không. Nếu Chu Bằng phục tùng mệnh lệnh của huyện, dùng Chu Bằng chủ trì công tác của trấn Thành Quan sau lưng Cát Dật Phi thì trái lại hiệu quả sẽ tốt hơn.

Công trình xây dựng đường quốc lộ Tĩnh Hải chính thức khởi động, công tác cải tạo khu vực thành Tây cũ cũng theo đó khởi động trước thời hạn, bao gồm cả giải đoạn công tác giải phóng mặt bằng trước đó, vẫn là đặt trách nhiệm vì trấn Thành Quan lên hàng đầu.

Lúc này nếu không để Cát Dật Phi tái đắc cử chức Bí thư Đảng ủy trấn Thành Quan, tiện đà đá Chu Bằng ra khỏi thế cục thì những công việc này cũng sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều.

Đỗ Kiến không nói rõ ràng gì cả nhưng Thẩm Hoài vẫn có thể biết được ý kiến của ông ta: Mặc dù trấn Thành Quan bây giờ là ao tù nước đọng, nhưng việc điều chỉnh nhân sự trấn Thành Quan cũng không nên có động tĩnh gì.

Buổi tối không có gì làm nên Thẩm Hoài ăn đại cái gì đó ở nhà ăn chính phủ luôn, cầm theo một ít văn kiện lái xe đem về nhà xem.

Mấy hôm nay thời tiết hơi oi bức, đến đêm mà nhiệt độ không khí vẫn hơn hai mươi độ.

Thẩm Hoài vế đến nhà nấu nước ngâm một bình trà, vừa muốn mở đèn trong sân lên thì phát hiện sân nhà bên cũng đang sáng đèn. Anh đi ra ngoài, nhìn thấy trong sân nhà bên dưới để một chiếc giường trúc dứoi tán cây hoa quế, cô nhóc La Dung đang nằm đọc sách trên đó.

Vết thương ở chân còn chưa khỏi nên không tiện mặc quần dài, La Dung mặc một bộ váy ngủ, lúc cô bé nằm úp sấp xuống, bắp chân cong lên, ngoài bắp chân thon dài thì chiếc váy còn bị kéo lên trên một đoạn làm lộ ra một mảng đùi lớn, nhìn thấy cả nội y đáng yêu bên trong đang ôm lấy bờ mông săn chắc.

Ngòn đèn trong sân chiếu vào đùi trên của cô bé, làn da mỡ màng trắng như tuyết khiến người ta ngẩn ngơ. La Dung nghe tiếng Thẩm Hoài đi ra ngoài sân, cong người đứng dậy quay đầu chào hỏi: - Thẩm đại ca hôm nay về sớm vậy? Cô bé lại không chú ý rằng bản thân đang rất lộ liễu.

Lúc này Thẩm Hoài mới để ý cô bé không mặc gì trong váy ngủ, đỉnh ngực lộ ra nụ hoa nhọn hoắt như đang ẩn giấu hai viên mật đào vào trong lòng ngực.

Cô bé không hề cảnh giác bản thân chút nào, Thẩm Hoài cũng không muốn làm cô gái nhỏ xấu hổ nên không cố ý nhắc nhở, kéo ghê dựa vàp lưng tường ngồi xuống, nói chuyện với cô bé qua bức tường ngăn sân:

- Hôm nay học bài trong sân à, có phải sắp thi cuối kì rồi không?

- Dạ, sắp thi cấp ba rồi...

- À. Thẩm Hoài hơi bất ngờ. Anh nhìn dáng vẻ mười bốn mười lăm tuổi của cô bé còn tưởng đang học trung cấp cơ sở, không ngờ lại sắp lên cấp ba rồi.

Bình Luận (0)
Comment