Thẩm Hoài cũng nghĩ tới ngoại trừ cái đêm ở bệnh viện thì mấy hôm nay không có dịp qua lại với cái nhà ba người này, cũng không hiểu nhiều lắm, ngồi nói chuyện với cô bé qua bức tường.
- Năm ngoái lúc thấy có người sửa sang phòng ốc nhà bên cạnh thì ba mẹ đoán chắc là có hàng xóm mới tới ở. Chỉ là cả ngày đều không thấy bóng dáng anh đâu, suốt mấy tháng liền chẳng ai biết mặt anh nên có người đoán là anh đang hoạt động trái phép hay gì đó nên cả ngày trốn Đông trốn Tây đó.
- ... Thẩm Hoài mỉm cười, nói: - Giờ em nhìn anh giống phần tử phạm tội lắm hả?
- Bây giờ quan lại tham ô nhiều như vậy, lên lớp thầy chủ nhiệm lớp em cũng nói mấy người làm quan đều bị lôi đi xử bắn hết, chắc chắn có kẻ lọt lưới.
Thẩm Hoài đổ mồ hôi đầy đầu, không ngờ cô nhóc này sắp trở thành tiểu Phẫn Thanh rồi. Anh cười hỏi: - Ờ, giờ anh biết ấn tượng về anh trong lòng em ra sao rồi...
- Không có nha, em chưa có nói gì hết nha. Nếu kéo hết mấy người đang làm quan ra xử bắn thì chắc chắn sẽ có người bị oan uổng. Anh chính là loại quan tốt sẽ bị oan đó.
- Cám ơn em đã khẳng định anh như vậy. Thẩm Hoài cười nói: - Mà ba mẹ em đâu, hình như ba mẹ em cũng là cán bộ trên trấn phải không?
- Ba em mà cán bộ gì, hồi trước đúng là từng làm trợ lý cho trấn trưởng nhưng mà sau đó lại đắc tội với cái tên họ Chu đấy, bị điều tới làm trạm trưởng Trạm radio văn hóa của thị trấn, cả ngày chỉ biết ảo não uống rượu rồi mượn rượu làm càn, oán trời trách đất. Lúc không uống rượu thì cũng nằm bẹp ở nhà viết linh tinh, ảo tưởng làm đại tác gia gì đó, oán giận không ai ngưỡng mộ ông, vậy mà mấy ngày trời viết không được mấy trăm chữ, trình viết văn còn thua cả em...
Thẩm Hoài không hiểu La Đới Dân và Đinh Tú lắm, kẻ nhu nhược trời sinh như La Đới Dân trong mắt con gái cũng là hạng chẳng được tích sự gì, nghĩ thôi cũng thấy thương thay cho ông ta. - Vậy mẹ em thì sao, mẹ em làm gì trên trấn?
- Mẹ em trước kia là Chủ nhiệm phụ nữ của tổ dân phố, giờ là Phó chủ nhiệm Hội liên hiệp phụ nữ của trấn.
Cư xá Thành Nam chủ yếu là khu cư xá hợp tác xã do trấn Thành Quan dẫn đầu, La Đới Dân và Đinh Tú là cán bộ trên trấn, cả Phó bí thư Đảng ủy trấn Thành Quan Chu Bằng cũng ở trong cư xá này, Thẩm Hoài không thấy bất ngờ chút nào.
Ngược lại, anh thấy giọng điệu bà cụ non của La Dung mới bất ngờ, không biết có phải là tại La Đới Dân nhu nhược nên mới khiến La Dung trưởng thành sớm vậy không.
Thẩm Hoài nói chuyện với La Dung một lúc vẫn không thấy La Đới Dân và Đinh Tú ra chào hỏi, trong lòng thấy hơi lạ, hỏi La Dung: - Hôm nay ba mẹ em không có nhà hả?
- Mẹ em đang tắm còn ba thì...
Nói tới đây đột nhiên La Dung hạ giọng.
Thẩm Hoài nghiêng đầu hỏi: - Ừ, ba em thì sao?
- Sau hôm ở bệnh viện về thì ba mẹ em li hôn rồi nên ba em không có ở đây nữa - La Dung nói.
- ... Thẩm Hoài hơi giật mình. Anh còn tưởng La Đới Dân và Đinh Tú có thể quay lại cuộc sống trước đây, tiếp tục theo quỹ đạo bình thường, không ngờ ngay ngày hôm sau bọn họ nhanh chóng li hôn, chuyện này đúng là ngoài dự liệu của anh.
- Dung Dung, con đang nói chuyện với ai đấy? Đinh Tú ở trong nhà hỏi vọng ra, sau đó chị bưng một cái chậu gỗ lớn, bên trong ngâm đầy quần áo, có lẽ là quần áo mới tắm xong thay ra định bưng ra ngoài sân giặt.
Đinh Tú mới tắm xong, lấy khăn khô lau sơ qua mái tóc đen ẩm ướt, hất tóc ra sau, mặc quần ngủ bằng vải bông tự dệt, phía trên mặc một chiếc phông lớn.
Có lẽ chị cũng không biết Thẩm Hoài đang nói chuyện với con gái mình ở trong sân, đang buồn ngủ nên không mặc gì bên trong áo phông, khom người bưng chậu quần áo ngâm đi ra, cổ áo phông rộng nên trễ xuống dưới, để lộ ra bộ ngực trắng nõn như đu đủ, vừa nhìn thấy Thẩm Hoài liền bất ngờ, chăm chú nhìn vài giây mới thấy mình hơi thất lễ.
Đinh Tú cũng lập tức ý thức được, nhưng chị ta cũng là người từng trải nên cũng không hoảng hốt mà làm đổ chậu gỗ nghiêng mình qua đặt chậu gỗ xuống mới đứng dậy che ngực lại, chào Thẩm Hoài: - Huyện trưởng Thẩm hôm nay về sớm vậy...
Có lẽ là do mới tắm xong, cũng có thể là do ngọn đèn trong sân không được sáng lắm, lúc này không thấy được vẻ tiều tụy mệt mỏi trước đây, chỉ thấy da trắng mượt mà, mắt đen lúng liếng lấp lánh khiến người ta ngượng ngùng, có vẻ thành thục mà xinh đẹp, thêm vài phần quyến rũ, khó có ai tin chị ta đã là một người đàn bà đã có chồng ba sáu ba bảy tuổi.
Thẩm Hoài thở dài trong lòng: phụ nữ quyến rũ đúng lúc như thế này chính là hấp dẫn nhất với đàn ông.
La Dung cũng thấy bộ dạng hớ hênh của mẹ nhưng chỉ le lưỡi không nói gì, thấy Thẩm Hoài xấu hổ quay mặt đi còn làm mặt quỷ với Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài đổ mồ hôi đầy đầu, không biết cô nhóc này rốt cuộc là ngây thơ trong sáng thật hay là không tim không phổi không ngại chuyện mẹ mình bị người ta thấy hết như vậy.
Lúc đầu Thẩm Hoài còn muốn tìm La Đới Dân, Đinh Tú nói chuyện, bên cạnh việc làm thân với hàng xóm còn muốn thông qua La Đới Dân và Đinh Tú tìm hiểu tình hình trấn Thành Quan một chút.
Hiện tại biết là Đinh Tú sau khi từ viện về thì hôm qua đã nhanh chóng li hôn với La Đới Dân nên Thẩm Hoài thôi không nói gì nữa. Sau này để tránh tình ngay lí gian, anh còn muốn tránh bị nghi ngờ, nếu không thịt dê còn chưa ăn đã nghe mùi khai thì đúng là chẳng lợi lộc gì.
Thẩm Hoài nói với Đinh Tú vài câu có lệ rồi trở vào nhà xem tài liệu.
Nhìn Thẩm Hoài quay xuống ghế ngồi, Đinh Tú thấy mặt bỏng tâm nóng, không biết bộ dạng vừa rồi khiến Huyện trưởng nghĩ thế nào, chị liếc nhìn sân nhà bên một cái, cũng biết là không nên mặc vậy nữa, ngồi xổm trong sân giặt quần áo, nghĩ mặc thêm cái áo khoác cũng không thích hợp nên bưng chậu gỗ vào trong nhà giặt.
Chị là phụ nữ mới li hôn chồng, đương nhiên cũng cần tránh bị nghi ngờ.
- Anh Thẩm... La Dung đứng ở đầu tường bên này gọi Thẩm Hoài.
- Ừ? Thẩm Hoài tựa vào tường đáp lại.
- Chắc anh nghĩ mẹ em tuyệt tình lắm...
- A, không có đâu Thẩm Hoài cười nói, vì chưa từng gặp chuyện vợ chồng hàng xóm li hôn nên anh mới không dám tham dự vào. Hơn nữa, tình cảnh của La Đới Dân và Đinh Tú như vậy, dù Đinh Tú kiên quyết li hôn với La Đới Dân cũng không phải là không hợp tình hợp lý.
- Thật ra người đề nghị li hôn là ba em La Dung nói: Cũng không biết có phải ông ấy uống lộn thuốc rồi không, đêm đó lúc về nhà là đòi ly hôn rồi, chuyển ra ngoài trong đêm luôn.
- ... Thẩm Hoài vẫn giữ im lặng nãy giờ. Đêm đó về tới nhà là anh ngáy o o nên không biết nhà bên lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Thẩm Hoài khẽ thở dài, có lúc anh tưởng đã nhìn thấu nhân tính rồi, nhưng lại không thể không thừa nhận, cũng không phải là không có lúc nhìn lầm, anh chợt nghĩ: La Đới Dân rốt cuộc có tâm tình gì, sao lại li hôn với Đinh Tú?
Sau khi xảy ra chuyện ở bệnh viện, anh cũng có chút khinh thường La Đới Dân, nhưng lúc này lại cảm thấy La Đới Dân nhu nhược hoàn nhu nhược cũng không phải là hoàn toàn không thông cảm được.
Lúc này, Đinh Tú khoác áo khoác đi ra, nói về hướng về phía tường bên này nói: - Huyện trưởng Thẩm, hình như có ai gõ cửa nhà anh đó...
Sân ở trước tòa nhà, của vào ở phía Bắc, bên trong cách hàng lang, nhà ăn, Thẩm Hoài vừa rồi mải mê suy nghĩ nên không để ý có người gõ cửa ở phía sau.
Những ai thật sự có chuyện muốn báo cáo hay trao đổi thì đều sẽ gọi điện thoại đến báo trước hoặc báo cho Vương Vệ Thành rồi mới tới, Thẩm Hoài tự hỏi không biết ai có chuyện gì mà lại tới vào giờ này.
Hiện tại anh vô cùng thấy phiền chuyện tặng quà dâng tận cửa, không có chuyện gì còn liều mạng tới báo cáo công tác, báo cáo ý tưởng gì đó.
Nếu anh nghiêm mặt giáo huấn thì có vẻ không biết điều, còn nếu không nghiêm mặt giáo huấn thì đám cấp dưới sẽ bày đủ trò dở khóc dở cười mất. Chuyện hộp thuốc lá nhét mấy ngàn, nhét vàng bạc trang sức cũng là chuyện thường thôi.
Thẩm Hoài còn đang do dự có nên giả vờ không nghe thấy không, để người ta biết điều mà rút lui, thì đột nhiên di động trên bàn rung lên.
Thẩm Hoài cầm di động lên, là một số điện thoại lạ, không biết có phải người ngoài cửa gọi không, bấm nghe thì là giọng của Chu Bằng: - Huyện trưởng Thẩm, tôi là Chu Bằng đây, có vài công việc cần báo cáo với anh một chút...
Ai tìm tới cửa cũng lấy cớ là tới báo cáo công việc, làm lãnh đạo nhiều khi cũng không thể từ chối loại cớ tiếp cận này từ cấp dưới, nếu không sẽ bị nói là không quan tâm cấp dưới, không gần gũi nhân dân, mỗi lần đi họp thể nào cũng bị phê bình cho xem.
Thẩm Hoài hôm nay xem như về nhà khá sớm, không bao lâu thì Chu Bằng tới gõ cửa, thầm nghĩ nói không chừng mấy hôm nay ông ta đang theo dõi động tĩnh của mình cũng nên.
Nghĩ tới đây, Thẩm Hoài nhíu mày lại, nói:
- Ồ, Trấn trưởng Chu đó à, ông có chuyện khẩn cấp gì cần báo cáo hả? Nếu là công việc bình thường thì hôm nay cũng muộn rồi, tôi muốn nghỉ ngơi nên phiền ông ngày mai tới liên hệ văn phòng Ủy ban nhân dân huyện xem phó huyện trưởng Triệu có thời gian không nhé.
Hai ngày này Chu Bằng cứ nhìn trước nhìn sau khu nhà, Đinh Tú cũng đoán được là ông ta đang gõ cửa nhà Thẩm chủ tịch rồi, chị còn tưởng Chu Bằng tìm tới tận cửa rồi thì Huyện trưởng cũng phải cho người ta vào lấy lệ chứ không nghĩ Thẩm Hoài sẽ cự tuyệt nhanh chóng như vậy, không chỉ hôm nay mà thậm chí về sau cũng không có ý định cho Chu Bằng có cơ hội gặp mặt.
Chị đoán Chu Bằng đang đứng ngoài cửa kia chắc là thấy như bị giội chậu nước đá đây.
Mặc dù Đinh Tú là cán bộ trên trấn nhưng cũng chỉ là viên chức bình thường, rất ít cơ hội tiếp xúc với lãnh đạo huyện nhưng trong lòng chị cũng hiểu rõ lãnh đạo nam tới đây có ý gì, tình ngay lí gian, chị không muốn gây chuyện ong tiếng ve, chỉ muốn trốn xa một chút thôi.
Mấy hôm nay chuyện li hôn tuy giúp chị cảm thấy nhẹ nhõm được chút ít nhưng trải qua biến cố lớn như vậy tâm tư cũng không ổn định, chưa nói tới đau buồn hay vui mừng, chị chỉ cố gắng khôi phục lại cuộc sống bình yên của mình và con gái thôi, vậy mà đơn vị vẫn phải chịu bao ánh mắt coi thường, rồi còn biết bao lời xì xầm sau lưng.
Tâm tình như vậy, cho dù biết vị hàng xóm mới chuyển đến kia chính là vị tân Huyện trưởng mà suốt gần 2 năm qua trên thị trấn một ngày 3 bận cứ nhắc đến nhưng chị cũng chẳng còn tâm tư nghĩ xem vị Huyện trưởng mới này là người thế nào, thành ra cũng ít ngạc nhiên hơn.
Chị cũng như người ta, tới hôm nay mới nuốt trôi được cảm xúc rối loạn này, lén nhìn Thẩm Hoài, chị thấy anh đã bỏ điện thoại xuống rồi, chắc là cúp điện thoại của Chu Bằng rồi đây, thầm nghĩ đúng là một vị lãnh đạo khó gần.
Thẩm Hoài đặt điện thoại ở góc bàn, thấy Đinh Tú định nói gì đó lại thôi, vừa định hỏi chị định nói gì thì thấy chị quay người đi vào nhà, cũng không kêu chị lại.